"Ai da, ta còn tưởng là ai, nguyên lai là Hỏa gia Kỳ Vân thiếu gia nha, như thế nào chật vật như vậy? Chẳng lẽ là bị trục xuất khỏi gia môn?"
Người tới chính là đám người Thủy Thanh Ngạo, bọn họ vốn là hướng về phía
người thổi địch mà đến, ai ngờ thế nhưng gặp phải một màn này, vừa thấy
người mở miệng chịu thua đúng là Hỏa Kỳ Vân, hắn lúc này mở miệng, một
phen châm chọc khiêu khích.
Thủy, Hỏa hai nhà vốn là kẻ thù
truyền kiếp, hắn Thủy Thanh Ngạo cùng Hỏa Kỳ Vân lại là người nổi bật
thuộc thế hệ trẻ, thiên phú, linh căn, thực lực đều tương đương! Khác
biệt chính là, hắn Thủy Thanh Ngạo mặc dù thiên phú kinh người tài hoa
hơn người, nhưng là thứ xuất, Thủy gia gia tộc mặc dù bởi vì hắn thiên
phú hơn người đối với bên ngoài tuyên bố hắn là đích hệ Thủy gia, nhưng
thân phận hắn đê tiện lại không cách nào thay đổi.
Thân phận so ra thì kém Hỏa Kỳ Vân tôn quý con chính thất, đây là chuyện Thủy
Thanh Ngạo liên tục chú ý, mặc dù Xích Hỏa đại lục cường giả vi tôn,
nhưng do thứ xuất sinh ra thủy chung là cái gai trong lòng hắn, Hỏa Kỳ
Vân thành đối tượng hắn ghen tị, luôn muốn hạ thấp Hỏa Kỳ Vân cho thống
khoái!
"Thủy thiếu gia ngày ngày say mê mỹ nhân, thực lực
không mạnh mẽ thì thôi đi, như thế nào nhãn lực cũng càng ngày càng kém, khó trách Thủy gia chủ yếu bốn phía tìm dược liệu, thì ra là cho Thủy
thiếu gia trị bệnh mắt a." Đạo thanh âm âm nhu truyền lọt vào trong tai, Hỏa Kỳ Vân thân thể cứng đờ, vừa rồi tâm tư đều đặt trên người Dạ Thất
Thất, lại không có chú ý tới đám người Thủy Thanh Ngạo đến gần, còn làm
cho bọn họ nghe được chính mình nói chịu thua.
Hỏa Kỳ Vân
nói như thế nào cũng là Hỏa gia thiếu gia dòng chính, mới vừa rồi là bị
Dạ Thất Thất kích thích, lần này Thủy Thanh Ngạo xuất hiện ngược lại gọi lý trí của hắn trở về, hai ba câu nói liền phản kích lại.
"Hừ! Đường đường thiếu gia Hỏa gia thế nhưng đối với thôn dân sơn dã chịu
thua, thật sự là buồn cười, việc này nếu là truyền về học viện, khẳng
định phi thường đặc sắc!" Ánh mắt Thủy Thanh Ngạo khinh miệt quét qua
một thân quần thô áo vải của Dạ Thất Thất, lúc ánh mắt xẹt qua gương mặt thanh tú của nàng, đáy mắt lóe qua tia kinh ngạc.
Người này nói chuyện thật đúng là khó nghe!
Dạ Thất Thất ôm ấu hồ đứng nguyên tại chỗ, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh
lùng quét qua đám người Thủy Thanh Ngạo, tự nhiên không có bỏ sót tia âm ngoan dưới đáy mắt Thủy Thanh Ngạo, tâm tư vốn định rời đi tạm thời
liền hủy bỏ, hứng thú xem diễn tuồng.
"Ta làm việc như thế
nào còn chưa tới phiên ngươi quản, đừng như cẩu thích xen vào việc của
người khác!" Hỏa Kỳ Vân lạnh lùng liếc đoàn người Thủy Thanh Ngạo, đáy
mắt lóe tia giận dữ.
"Hỏa Kỳ Vân, ngươi nói ai là cẩu? Ngươi đê tiện, có tin hay không ta đánh ngươi!" Thủy Thanh Ngạo nhìn Hỏa Kỳ
Vân một thân một mình ở đây, muốn mượn cơ hội khó có này diệt trừ hắn,
đáy mắt thoáng qua âm ngoan.
"Thủy Thanh Ngạo ngươi nghĩ
ngươi là ai, chỉ bằng ngươi do tiểu thiếp sinh cũng xứng cùng bổn thiếu
gia kêu gào? Tiện thiếp sinh tiện chủng chính là không hiểu quy củ như
vậy, tiện nhân dù mặc cẩm y hoa phục trên người thì vẫn là tiện nhân,
giống như cẩu mặc quần áo thì không thay đổi được sự thật nó là cẩu,
ngươi nói ta so sánh như vậy có đúng không? Thủy gia Thanh Ngạo thiếu
gia - - "
Hỏa Kỳ Vân mở miệng một tiếng tiện chủng, một câu
tiện nhân, châm chọc khiêu khích chỉ mũi Thủy Thanh Ngạo nói hắn là tiện nhân, nhục mạ hắn là cẩu, nói đến nghiện như vậy, đôi mắt còn trông
mong chạy tới hỏi người ta, hắn mắng như vậy có hay không thỏa đáng!
"Ngươi - - ta giết ngươi - -" chỉ cảm thấy lam quang trước mắt chợt lóe, trong tay Thủy Thanh Ngạo liền nhiều thêm một đồ toàn thân băng lam bộ dáng
tương tự cây sáo, sắc mặt trầm xuống, liền gầm lên muốn xông đến lấy
tính mạng Hỏa Kỳ Vân...
Hỏa Kỳ Vân cũng xuất ra vũ khí, một bộ chuẩn bị cùng hắn cường ngạnh đấu!
"Xì - - "
Tại thời khắc khẩn trương, đột nhiên truyền ra một đạo tiếng cười thanh thúy, trong nháy mắt hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
"Tiếp tục, các ngươi tiếp tục, đừng quản ta! Ha ha ha ha... Tiểu tử ngươi quá đáng yêu..." Dạ Thất Thất chỉ vũ khí trong tay Hỏa Kỳ Vân, cười đến
không thấy trời đất, cuối cùng là nằm sấp ở trên thân cây cười, nước mắt đều do cười mà chảy ra...
Hoa cúc - - vũ khí của tiểu tử kia dĩ nhiên là cây hoa cúc tươi đẹp a!
Hoa cúc nha hoa cúc, tiểu tử này là đang muốn ám chỉ cái gì sao?
Nàng tà ác nghĩ đến kiếp trước ở trên mạng trông thấy có một loại giải thích khác về hoa cúc, này vừa nghĩ đến, nàng cười càng vui vẻ hơn, còn mang
theo vài phần đáng khinh, hai đầu lông mày nhiều thêm vài phần tà tà bỉ
ổi.
Hỏa Kỳ Vân khuôn mặt đỏ bừng, 'Vũ khí' mới vừa lấy đến
trong tay lại thu về, mặt tràn đầy giận dữ trừng mắt Dạ Thất Thất đang
cười đến quên trời đất, quát khẽ, "Không cho cười."
"Ha ha
ha ha... Ha ha ha ha ha... Hoa cúc, dĩ nhiên là hoa cúc..." Hắn nói chưa dứt lời, nàng vừa nói, vừa cười càng đáng khinh hơn, đầu óc bắt đầu tà
ác tưởng tượng thấy hoa cúc người nào đó bị...