Biểu tình Tô Vũ lạnh
nhạt, cô thản nhiên nhìn qua Trương Đình Đình, liền biết đối phương có
dấu hiệu bị ác linh quấn thân, không phải gặp ảo giác.
Nhưng mà,
Tô Vũ không tính ra tay, Trương Đình Đình đối xử với nguyên chủ như vậy, thậm chí cái chết của nguyên chủ cũng có liên quan đến ba người bọn họ, cô không tìm Trương Đình Đình gây phiền toái đã là thánh mẫu rồi, làm
sao có thể chủ động ra tay.
Đột nhiên, trong phòng học vang lên
một tràng âm thanh náo nhiệt, hóa ra có một nam sinh đi đến, thân hình
hắn cao ngất, tóc cắt ngắn, khuôn mặt tuấn tú, hắn chính là hotboy của
trường, con trai Trấn Trường, bạn trai Triệu Viện, nổi danh đẹp trai
giàu có thứ hai trong trường học, Lục Hoàn Vũ.
Khi nhìn thấy
người nam sinh, nội tâm Tô Vũ không kiềm chế nhảy lên một chút, đây là
bản năng của khối thân thể này, cô đột nhiên nghĩ đến, Lục Hoàn Vũ chính là đối tượng mà nguyên chủ thích, nguyên chủ từng vụng trộm đưa thư
tình cho đối phương, không ngờ lại bị dán ở trước bảng thông báo trường, nhận hết mọi xem thường và cười nhạo của tất cả nữ sinh.
Tô Vũ
đưa mắt nhìn, trong lòng không cho là đúng, Lục Hoàn Vũ cũng chỉ có vài
phần tư sắc, cách xa tuyệt thế mỹ nam vạn dặm, trong lòng cười nhạo:
“Thiết, cái gọi là hotboy, chẳng qua cũng chỉ có như thế, lại có nhiều
nữ sinh si mê như vậy, quả nhiên là chưa thấy qua mỹ nam!”
“Hoàn
Vũ, anh đến rồi, mấy hôm trước thật sự hù chết người ta!” Triệu Viện lôi kéo cánh tay Lục Hoàn Vũ làm nũng, cô muốn ở trước mặt các nữ sinh khác thân mật với Lục Hoàn Vũ, bởi vì cảm nhận được ánh mắt hâm mộ ghen tị
chung quanh, trong lòng cô sẽ tỏa ra cảm giác thỏa mãn thật lớn.
Triệu Viện liếc mắt nhìn cô một cái, muốn nói Tô Vũ xấu xí không biết tự
lượng sức mình, nhưng lại phát hiện đầu đối phương cũng không có nâng,
trong tay cầm một quyển sách toán, chăm chú đọc sách.
Trong lòng
Triệu Viện hừ lạnh một tiếng: “Hừ, Tô Vũ, mày cứ giả bộ đi, mày càng giả bộ bình tĩnh, chứng tỏ trong lòng hâm mộ muốn chết đi!”
Hà Tâm
Kì đứng ở bên cạnh Tô Vũ, thời điểm Tô Vũ nhìn thấy Lục Hoàn Vũ, không
hề toát ra thần sắc si mê, cố ý nói: “Tô Vũ, đừng tưởng cậu giả bộ bình
tĩnh, là có thể lừa gạt tụi tớ, kỳ thật, cậu thấy Viện Viện cùng Hoàn Vũ thân mật, trong lòng đã sớm chua xót đến chết đi!”
Tô Vũ ngẩng
đầu, đưa tay chỉ về phía Lục Hoàn Vũ, thản nhiên nói: “Cậu ấy sao? Bổn
tiểu thư đã sớm không còn hứng thú, cho nên, sau này các cậu đừng có đến làm phiền tớ!”
Nói xong, Tô Vũ không để ý tới ánh mắt kinh ngạc
Triệu Viện và Lục Hoàn Vũ, chậm rãi đến gần, nhẹ giọng nói: “Nếu các cậu thật sự nhàm chán, tớ khuyên các cậu một câu, tốt nhất đến miếu xin bùa hộ mệnh đi, tuy chưa chắc linh nghiệm, nhưng cũng đỡ hơn không làm cái
gì mà chờ chết, bởi vì ác linh ở lầu năm kia, đã bò lên người các cậu,
Trương Đình Đình, là người thứ nhất!”
Trong lòng Hà Tâm Kì nhảy
dựng, cô quay đầu lại, phát hiện Tô Vũ đã quay trở về chỗ ngồi, biểu
tình im lặng, giống như cái gì cũng chưa nói qua.
Hà Tâm Kì cắn
môi, bởi vì từ nhỏ cô đã có hứng thú với những thế lực thần bí. Cho nên
mới lôi kéo đám người Trương Đình Đình chơi trò bút tiên, đối với
phương diện này cô cũng có một chút hiểu biết, thậm chí, mỗi tháng cô
còn dùng nhiều tiền để tạo quan hệ với vị đại sư nổi danh trấn Thanh
Sơn. Thật ra, lúc nhìn thấy Trương Đình Đình, cô đã cảm thấy có gì đó
không ổn, chẳng qua lại tự an ủi mình là Trương Đình Đình gặp ảo giác,
nhưng bây giờ, cô buộc phải thừa nhận bọn họ đã trêu vào thứ không nên
trêu chọc.
“Cái kia, Tô Vũ. . . . . .” Cô vốn chuẩn bị không nể
mặt cùng Tô Vũ nói cái gì đó, cũng mặc kệ đúng hay sai, nhưng lúc đó,
một chuỗi tiếng chuông vang lên trong phòng học.
Đinh Đinh Đinh. . . . . .
Chuông ren vào lớp, tiết đầu tiên là tiết toán, thầy chủ nhiệm lớp kiêm thầy
dạy toán tên Trương Thiếu Hoa, là cha của Trương Đình Đình, đó cũng là
lí do vì sao Trương Đình Đình có thể ở trường hống hách như vậy, Trương
Thiếu Hoa thoạt nhìn hơn ba mươi tuổi, bảo dưỡng khá tốt, lúc hắn còn
trẻ chắc hẳn cũng là mỹ nam không thua kém Lục Hoàn Vũ.
“Các học
sinh, chúng ta bắt đầu học!” Hắn cao giọng nói một câu, lập tức chú ý
tới trạng thái không tốt của con gái, hai mắt đen như gấu mèo, bộ dáng
buồn ngủ, lại nhớ đến hai ngày gần đây, không biết vì sao mỗi buổi tối
Trương Đình Đình đều sợ hãi khóc lớn.
“Ai. . . . . .” Trương
Thiếu Hoa thở dài, mấy tháng tới sẽ là kì thi cao trung, tâm tình hiện
giờ của Đình Đình, rõ ràng không tốt, xem ra phải dành một ít thời gian
nói chuyện với con gái.
Nháy mắt, đã tới giữa trưa, Tô Vũ tự mình cảm thụ một chút môi trường học tập hiện tại, cũng thích ứng rất nhanh .
Giữa trưa, vì tiết kiệm thời gian, các học sinh sẽ không trở về nhà, mà ở
căn tin trường ăn cơm, cơm nước xong xuôi liền trở về phòng tự học. Tô
Vũ cầm khay cơm ở căn tin đi dạo một vòng, cô vẫn đang học thông linh
thuật, nên không thích ăn thức ăn mặn, theo thói quen ăn một chút rau
dưa và trái cây, chỉ đơn giản lấy một phần rau xanh, một cái bánh bao,
sau đó tùy ý tìm chỗ ngồi.
Tuy nhiên, Tô Vũ muốn thanh tịnh,
nhưng lại không như ý muốn, đám người Triệu Viện, Trương Đình Đình, Hà
Tâm Kì, Lục Hoàn Vũ đang ở sát bên, Triệu Viện che miệng, cười nói:
“Đình Đình, Hoàn Vũ, các cậu xem, cậu ấy đang ăn cái gì? Những món cậu
ấy ăn, đến cả chó nhà chúng ta cũng không thèm ăn hì hì. . . . . .”
Giữa trưa dương khí mạnh nhất, tinh thần Trương Đình Đình có vẻ đỡ hơn không ít, cũng cười nói : “Viện Viện, người nào không biết cha cậu là người
giàu nhất trấn Thanh Sơn này, sao có thể so sánh với một đứa con riêng
không có cha, buồn cười nhất là, người đó cũng không biết tự lượng sức
mình, mến mộ hotboy của trường chúng ta. . . . . .”
Hà Tâm Kì lo
lắng thở dài, trong lòng không vui, Trương Đình Đình chế ngạo Tô Vũ như
thế, làm cô không có cách nào thỉnh cầu Tô Vũ ra tay giúp đỡ.
Từ
đầu đến cuối, Tô Vũ vẫn ăn chậm nhai kĩ, mỗi một động tác, đều có một
loại lạnh nhạt yên tĩnh tao nhã. Cô cũng không hề ngẩng đầu, ở trong mắt cô, Trương Đình Đình ngay cả tôm tép nhãi nhép cũng không bằng, nếu
cùng những người này so đo, sẽ hạ thấp bản thân mình.
Lục Hoàn Vũ ngẩng đầu nhìn cô gái đang mặc đồng phục trước mặt, chẳng biết tại sao, bỗng nhiên cảm thấy Tô Vũ không giống như trước kia, mà giống như một
đóa hoa U Lan khí chất bất phàm.
Ăn trưa xong, Tô Vũ quay trở lại phòng học, cầm lên sách giáo khoa, cô biết mẹ cô vẫn hi vọng cô có thể
thi đỗ vào một trường cao trung tốt, cho nên, cô cũng không muốn làm mẹ
thất vọng, đành phải làm một học sinh ngoan, cầm lấy sách giáo khoa cố
gắng học tập .
Nháy mắt, buổi trưa nhanh chóng trôi qua, đến khi tới giờ tự học ban đêm, đã xấp xỉ gần chín giờ.
Đúng lúc này, từ cửa số gió lớn tràn vào, “Phần phật” vài tiếng, hai ba cánh cửa sổ ba ba rung động, bị gió to gào thét thổi mở!
Ở tình huống không chuẩn bị trước. Phòng học đột nhiên tối sầm, toàn bộ phòng học lâm vào một mảnh tối đen, bị cúp điện!
Tô Vũ nhắm mắt lại, cảm giác sát khí càng ngày càng đậm, cổ oán khí quen thuộc kia bắt đầu bao phủ khắp nơi.