Lúc đội trưởng Chu dẫn người tới, đã gây động tĩnh quá lớn, vì thế kinh
động đến không ít người, bao gồm cả chủ nhiệm lớp Lâm Mạn.
Nhưng
đoàn người của đội trưởng Chu ai nấy đều mang vẻ mặt nghiêm túc, có bộ
dáng người sống chớ lại, khiến Lâm Mạn cũng không dám đi quấy rầy.
Lúc đội trưởng Chu dẫn người rời đi, Lâm Mạn lập tức hỏi dò Tô Vũ và những
người biết chuyện, ba người đã sớm trao đổi lời thoại, nói rằng Triệu
Viện có bệnh nghiêm trọng về tinh thần, đã bị đội trưởng Chu mang đi….
Mà hai người Trương Đình Đình và Lục Hoàn Vũ cũng bị dọa phát sợ, hơn nữa
phần lớn học sinh tận mắt nhìn thấy Triệu Viện lộ ra dáng vẻ khủng bố dữ tợn, phần sợ sệt không thể làm giả được, vì thế Lâm Mạn cũng không thể
không tin .
Ngày tháng trôi qua rất nhanh, chớp mắt một cái, đã
trôi qua vài tuần lễ, sau khi sự việc của Triệu Viện chấm dứt, khoảng
thời gian này cũng không phát sinh chuyện gì lớn, Tô Vũ cũng bắt đầu
nghênh đón cuộc thi trung khảo trong truyền thuyết.
Mấy ngày nay, biểu hiện của Tô Tuyết Dung so với Tô Vũ còn muốn căng thẳng thêm mấy
phần, mỗi ngày đều nấu những món thật ngon cho Tô Vũ, ngay cả cửu hàng
bánh ngọt cũng tạm thời đóng cửa, chỉ lo khách khứa dưới lầu quấy rầy Tô Vũ.
Nhìn thấy mẹ cô căng thẳng quá mức, Tô Vũ dở khóc dở cười, cũng chỉ có thể chấp nhận.
Cuối cùng, ngày thi trung khảo rốt cuộc đã đến, Tô Vũ cùng rất nhiều bạn học sinh năm ba đồng thời tới trường học tham gia cuộc thi, khoảng thời
gian này, Tô Vũ đã bỏ ra rất nhiều công sức, vì thế, cô tin tưởng mình
có thể đạt được thành tích cao.
Trong chớp mắt, hai ngày đã trôi
qua, kì thi trung khảo rốt cuộc đã hoàn toàn kết thúc, lúc đi ra khỏi
trường học, rất nhiều học sinh lộ ra biểu hiện như trút được gánh nặng,
mặc kệ thi làm sao, đó cũng là quá khứ rồi.
Ngay lúc Tô Vũ đi tới cổng trường, Lục Hoàn Vũ bỗng dưng gọi Tô Vũ, nói: “Tô Vũ, tối nay, tớ
có tổ chức một bữa tiệc liên hoan ở quán rượu lớn nhất trấn Thanh Sơn,
mời tất cả các bạn trong lớp, có khả năng đây sẽ là lần cuối cùng học
sinh năm ba chúng ta ở cùng một chỗ, cậu cũng tới tham gia đi!”
Tô Vũ muốn cự tuyệt, nhưng biểu hiện của Lục Hoàn Vũ quá khẩn thiết, cô
cũng không muốn tránh xa người ngàn dặm, liền gật đầu, nói: “Được rồi,
lúc nào?”
Lục Hoàn Vũ nhìn thấy Tô Vũ đồng ý, lập tức vui mừng, nói: “Tối thứ bảy hôm nay, Tô Vũ, không gặp không về!”
Tô Vũ gật đầu, sau khi hai người tạm biệt nhau, Tô Vũ trở về nhà, Tô Tuyết Dung lập tức lôi kéo Tô Vũ hỏi han, nghe con gái nói bài thi lần này
làm rất tốt, Tô Tuyết Dung cười tươi như một bông hoa.
Cùng lúc
đó, Tô Vũ thấy rõ ràng trong mắt mẹ mình hiện lên đau thương. Quả nhiên, một lúc sau, Tô Tuyết Dung lại nói: “Vũ nhi, trước đây mẹ có nói với
con, muốn con học trung học ở thành phố Tây Giang, anh Hạo bạn của mẹ sẽ chăm sóc cho con, chỉ cần đến thành phố lớn là có thể mở mang được tầm
mắt, tương lại sau này sẽ càng rộng mở, có được hay không?”
“Mẹ, vậy còn mẹ thì sao?” Tô Vũ hỏi ngược lại.
“Mẹ. . . . . .” Tô Tuyết Dung nghẹn lời, lúng túng nở nụ cười, nói: “Mẹ
không đi, mẹ ở lại trấn Thanh Sơn cùng với gia đình bà ngoại con, Vũ
nhi, con hãy nghe lời mẹ, không được tùy hứng, có được không?”
Từ khi Tô Vũ cứu Tô Nam, mợ Tô Vũ đã không còn khắt khe như trước, ngược
lại đối với Tô Tuyết Dung còn có mấy phần khách khí và tôn trọng.
Tô Vũ lắc đầu, nói: “Mẹ, mẹ đi với con đi, nếu mẹ không đi, vậy con cũng sẽ không đi thành phố Tây Giang kia nữa!”
Tô Tuyết Dung buồn bã, bà chung quy không thuộc về chỗ đó, Tô Vũ tốt xấu
gì cũng là con gái của anh Hạo, bà có là cái gì đâu. Biết đâu đến lúc
đó, người ta còn gọi bà là người thứ ba, không biết liêm sỉ nữa không
chừng.
Tô Vũ thở dài, mặc kệ thế nào, mẹ của cô thật sự quá yếu
đuối, làm sao cô có thể yên tâm để mẹ sống một mình ở trấn Thanh Sơn.
Đến lúc đó mẹ bị bắt nạt thì làm sao bây giờ? Hơn nữa, trong lòng Tô Vũ
cho rằng, người đàn ông tên Diệp Thiên Hạo đã phụ lòng mẹ cô, nhất định
phải sám hối vì hành vi vô liêm sỉ năm đó, có như vậy cô mới có thế chân chính nuốt xuống cơn giận này.
“Mẹ, con biết hết rồi, Diệp Thiên Hạo không phải là bạn của mẹ, mà người đó chính là cha ruột của con có
phải không?” Tô Vũ bỗng nhiên nói ra một câu như vậy, khiến Tô Tuyết
Dung sợ hết hồn.
Khi cô nói xong, cũng nhìn thấy trong ánh mắt
của Tô Tuyết Dung hiện lên vẻ khó tin, cô vẫn như trước nói: “Mẹ, mẹ suy nghĩ một chút, hơn mười năm nay, người đàn ông kia chẳng quan tâm gì
tới mẹ con chúng ta, bỗng nhiên ông ta muốn đón con về, chắc chắn là có ý đồ gì đó mà chúng ta không biết. Huống hồ, nếu ông ta thật sự muốn nhận lại đứa con gái này, thì nhất định phải thừa nhận sự tồn tại của mẹ,
nếu ông ta không muốn nhận con, thì dựa vào năng lực của chúng ta, chẳng lẽ không đủ điều kiện để ở lại thành phố Tây Giang hay sao? Mẹ, tuy bây giờ gia cảnh nhà chúng ta chưa được tốt lắm, nhưng Tiểu Vũ tin tưởng
nhà chúng ta sẽ càng ngày càng khá hơn, mẹ thật sự không cần phải cảm
thấy thân phận mình thấp kém, rồi để bọn họ bắt nạt, có được không?”
Tô Vũ nói sự thật, cô có thể thấy, mẹ cô vẫn còn tình cảm với người đàn
ông tên Diệp Thiên Hạo kia, bà dứt bỏ không được, bà cũng hi vọng Diệp
Thiên Hạo thừa nhận mẹ con hai người, nếu không, Tô Vũ cũng không muốn ý đến người cha ruột này.
Tô Tuyết Dung trợn mắt há mồm nghe Tô Vũ giải thích, sửng sốt một hồi lâu, mới thở dài, nói: “Vũ nhi, con không
biết đâu, Diệp gia là một gia tộc khổng lồ, là gia tộc lớn thứ tư trong
thành phố Tây Giang, mẹ con chúng ta chỉ là người bình thường, mẹ mà
cùng với con đi đến Diệp gia, sẽ chỉ mang lại phiền phức cho con, con đi tới Diệp gia nhất định phải ngoan ngoãn nghe lời, không được nói ra
những lời vừa nãy, hiểu chưa?”
Tô Vũ không nói gì, cũng không mở
miệng đồng ý hay phản bác, trong lòng Tô Tuyết Dung luôn kính nể Diệp
gia, cũng không thể nói năm ba câu là có thể thay đổi được .
Tô
Tuyết Dung tưởng rằng Tô Vũ đồng ý nghe lời bà, lại nói: “Mấy ngày nữa,
anh Hạo, không, cha của con sẽ phái người tới đón ngươi, con ngoan ngoãn đi với bọn họ, có được không?”
Tô Vũ suy nghĩ một chút, nói:
“Mẹ, mẹ nhất định phải cùng với con đi tới thành phố Tây Giang, cửa hàng bánh ngọt của chúng ta cũng khá đắt khách, mẹ không muốn ở thành phố
Tây Giang mở thêm một tiệm bánh ngọt lớn hơn sao? Nếu mẹ không làm vậy
thì con mặc kệ, mẹ mà không đi cùng, con nhất định sẽ không đi đến thành phô Tây Giang!”
“Mẹ, mẹ đừng bỏ Tiểu Vũ lại một mình, có được hay không?” Tô Vũ nhào vào trong lòng Tô Tuyết Dung, bắt đầu làm nũng .
“Được rồi, Tiểu Vũ, mẹ sẽ đi cùng con, tuy mẹ không vào được Diệp gia, nhưng
có thể kiếm chỗ nào ở gần trường học mở một tiệm bánh mì, mỗi ngày có
thể gặp mặt con, có được hay không?” Tô Tuyết Dung thở dài, rốt cuộc đáp ứng yêu cầu của Tô Vũ.
Bà làm sao có thể bỏ đứa con gái bé bỏng
của mình được, mà Diệp gia còn là một gia tộc quyền thế, bà cũng không
dám trèo cao. Nhưng vì tương lai của con gái, bà chỉ có thể làm vậy.
Nghe thấy Tô Tuyết Dung đồng ý, Tô Vũ thở phào một cái, trong mười ngày tới, cô sẽ rời khỏi trấn Thanh Sơn Trấn nho nhỏ này, bao gồm cả đồ cổ trai
và Lưu Chí Quân, đi đến thành phố Tây Giang phát triển.