Chớp mắt, vài tuần lễ đã trôi qua, tên giết người ở trấn Thanh Sơn vẫn
chưa có lộ diện, tuy rằng người dân chỉ trích cảnh sát chưa bắt được
hung thủ, nhưng thời gian trôi qua lâu như vậy, dần dần cũng phai nhạt.
Trương Đình Đình rốt cục đi học, tuy hôm đó cô sợ đến muốn chết, nhưng dù sao
cũng sắp thi trung khảo, cô không thể không đến trường học bài, bởi vì
chỉ cần qua hai tuần nữa, sẽ lập tức thi trung khảo.
Buổi tối thứ hai, Tô Vũ ở căng tin ăn cơm tối rồi trở lại phòng tự học, cô bỗng phát hiện Triệu Viện thế nhưng lại tới lớp học.
Thật ra, sự việc Triệu Viện có vấn đề cũng chỉ có Tô Vũ nói cho Lục Hoàn Vũ
biết, Lục Hoàn Vũ nói cho cục cảnh sát, dù sao chuyện liên quan đến ma
quỷ cũng không nên nói ra ngoài, vì thế, phần lớn mọi người không biết
được tình huống của Triệu Viện. Chỉ cho rằng cô bị đả kích vì biến cố
của gia đình, mới xin nghỉ vài tuần lễ, nên căn bản không biết Triệu
Viện mới là hung thủ thật sự.
Mắt phải Tô Vũ biến thành đỏ như
máu nhìn về phía Triệu Viện, chỉ nhìn thấy trên người cô lộ ra một tầng
khí màu xám đen nhàn nhạt. Triệu Viện xác thật là một con cương thi
không thể nghi ngờ, nhưng là một loại cương thi cực kỳ đặc biệt, dường
như không có bị thi độc hoàn toàn xâm nhập, còn giữ lại được một ít lý
trí của con người, nhưng đây mới là điều đáng sợ nhất .
Dường như chú ý tới ánh mắt của Tô Vũ, Triệu Viện xoay người đối đầu với Tô Vũ,
lộ ra một nụ cười khát máu. Cô rõ ràng là đang gây hấn với Tô Vũ.
Tô Vũ cười nhạt, chẳng qua chỉ là một con cương thi mà thôi, cô cũng không để trong lòng, bên trong tháp Trấn Hồn của cô còn đang nhốt một con
đây.
Một lát sau, Trương Đình Đình cũng đi đến khu năm ba, bỗng
nhìn thấy Triệu Viện đang đứng đó, theo bản năng hét một tiếng, xông ra
ngoài cửa, phản ứng mãnh liệt như vậy làm cho mọi người xung quanh hết
cả hồn.
Chẳng may, lúc Trương Đình Đình đang chạy ra ngoài, lại
đụng phải chủ nhiệm lớp Lâm Mạn đang đi tới, Lâm Mạn lập tức nói:
“Trương Đình Đình, lập tức lên phòng học, em muốn đi đâu?”
Trương Đình Đình đáp một tiếng, mang theo khuôn mặt đau khổ trở về phòng học.
Trương Đình Đình cũng thật xui xẻo, ngồi cùng bàn với cô chính là Triệu
Viện, nhưng cô đã sớm bị cô ta doạ sợ, nào có can đảm tới gần Triệu
Viện!
Trương Đình Đình nhanh trí, nói: “Cô ơi, Tô Vũ gần đây học
tập rất tốt, em muốn ngồi cùng bàn với cậu ấy để dễ trao đổi, có được
không ạ?”
“Có thể!” Cũng may chủ nhiệm lớp Lâm Mạn đồng ý lời đề
nghị của cô, Trương Đình Đình như được đại xá, nhanh chóng đi tới bên
cạnh Tô Vũ. Chỉ cần Tô Vũ ở bên, cô mới cảm thấy được an toàn.
Vẻ mặt Tô Vũ hờ hững, Trương Đình Đình cũng không hi vọng Tô Vũ sẽ cho cô sắc mặt tốt, chỉ cần không xua đuổi cô là được rồi.
Lục Hoàn Vũ cố gắng bình tĩnh, nhanh chóng gọi điện thoại cho đội trưởng
Chu, nói cho hắn biết Triệu Viện lại xuất hiện, đội trưởng Chu không dám chậm trễ, khẩn cấp bố trí người đến trường học.
Lâm Mạn cũng
không có phát hiện có gì không đúng, sắp xếp các loại bài tập, rồi rời
khỏi phòng học, để lại tất cả các học sinh bắt đầu giờ tự học.
Lúc này, Triệu Viện đứng lên, từng bước một đi tới bên người Lục Hoàn Vũ,
ánh mắt nóng rực giống như si mê vừa tham lam nhìn chằm chặp Lục Hoàn
Vũ, hành động này đã thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
Lục
Hoàn Vũ vô cùng lo lắng, nhưng biểu hiện vẫn rất bình tĩnh, nghênh đón
ánh mắt của Triệu Viện, nhỏ giọng nói: “Triệu Viện, tôi biết cô xảy ra
một số chuyện, tôi biết cô hại chết cha mẹ cô, cùng với ba bạn học sinh
khác, có đúng hay không? Cô không nên tiếp tục hại người, tôi sẽ không
cho phép xảy ra chuyện như vậy lần nữa!”
Triệu Viện nhưng dường
như không nghe thấy, tự mình nói: “Hoàn Vũ, anh biết không, em rất là
thích anh, khoảng thời gian này, em rời khỏi trấn Thanh Sơn, đã lâu
không có nhìn thấy anh, em thật sự rất nhớ anh!”
Triệu Viện si mê đưa tay chuẩn bị vuốt ve khuôn mặt của Lục Hoàn Vũ, lại bị Lục Hoàn Vũ
lúng túng né tránh, trước bao nhiêu người, hắn thật sự có chút không thể nhịn được, lạnh giọng nói: “Triệu Viện, cô nghe không hiểu lời tôi nói
sao?”
“Nghe được, Hoàn Vũ, em yêu anh, em thật sự rất yêu thích
anh, anh có yêu em không? Anh cũng yêu em có đúng vậy không?” Triệu Viện si ngốc nói.
Sắc mặt Lục Hoàn Vũ lạnh nhạt, nói: “Đã từng, nhưng hiện tại tôi đã không còn yêu cô!”
“Không yêu sao? Vậy anh yêu ai, Tô Vũ sao?” Triệu Viện bỗng cười gằn lên, lớn
tiếng nói: “Tốt lắm, tôi muốn cho anh xem, Tô Vũ người mà anh yêu sẽ lập tức biến thành một thi thể huyết nhục mơ hồ, ha ha. . . . . . , Hoàn
Vũ, tôi càng yêu anh bao nhiêu, thì tôi càng hận anh bấy nhiêu, tôi muốn uống máu của anh, ăn thịt anh, ăn từng miếng từng miếng một, như vậy
anh sẽ mãi mãi không xa tôi, ha ha. . . . . .”
Nghe được giọng
nói sởn cả tóc gáy của Triệu Viện, các học sinh xung quanh cảm thấy buồn nôn vô cùng, thế nhưng, Lục Hoàn Vũ biết Triệu Viện tuyệt đối không
phải nói đùa, nên hắn nhanh chóng rời khỏi chỗ ngồi.
Thế nhưng đã quá muộn, bàn tay Triệu Viện bỗng mọc ra mười móng tay dài ngoằng, duỗi ra hai bàn tay sắc bén, một phát bắt được cánh tay Lục Hoàn Vũ, nhất
thời, trên cánh tay Lục Hoàn Vũ bị cào thành mười lỗ hổng, máu tươi chảy ra.
Lục Hoàn Vũ vất vả tránh thoát bàn tay của Triệu Viện, lảo
đảo lui về phía sau một khoảng cách, cả kinh lớn tiếng nói: “Cương thi,
Triệu Viện, cô quả nhiên là cương thi?”
“Không sai, tao chính là
cương thi, nhưng tao rất hưởng thụ những tháng ngày làm cương thi, bởi
vì, tao đã có thể cho con tiện nhân Tô Vũ đẹp mặt rồi!” Triệu Viện tàn
bạo nói, cô kêu gào một tiếng, không còn che giấu bản chất, bên mép lộ
ra một đôi răng nanh sắc nhọn, triệt để lộ ra nguyên hình, sự thù hận
của cô với Tô Vũ không hề bị giảm bớt, trái lại càng thêm mãnh liệt.
Thành thật mà nói, Triệu Viện là nửa người nửa thi, không tính là người, cũng không tính là cương thi.
Ngày ấy, sau khi cô bị cương thi bắt được, cô trở về nhà, đã thấy cánh tay
xơ cứng, hoàn toàn không có cảm giác, nếu cứ tiếp diễn như vậy, Triệu
Viện sẽ biến thành cương thi. Nhưng lại trùng hợp, trên tay Triệu Viện
còn đeo một chuỗi Phật châu khai quang, lúc thi độc đi vào cơ thể, chuỗi Phật châu này đã dùng linh khí chống đối thi độc, khiến Triệu Viện đau
đớn vô cùng. Thế nhưng, sau khi hai loại khí thể kịch liệt đối chọi
nhau, trong cơ thể Triệu Viện sinh ra một loại cân bằng, cứ như vậy,
Triệu Viện biến thành nửa người nửa thi. Sau đó, đêm hôm ấy, cô không
kiểm soát được ý muốn hút máu, nên đã mất đi sự không chế, tự tay giết
hại cha mẹ mình và những người khác.
Lúc này, hầu hết các học
sinh đều sợ đến há hốc mồm, bọn họ đương nhiên sẽ không ngốc cho rằng
Triệu Viện đang nói đùa, cũng không biết ai đi đầu hét lên một tiếng,
chạy ra khỏi phòng học, các học sinh giải tán ngay lập tức, xô đẩy nhau
chạy ra ngoài phòng học.
Mục tiêu của Triệu Viện chính là Tô Vũ,
những người khác cô không quan tâm. Không lâu lắm, trong phòng học chỉ
còn dư lại ba người Tô Vũ, Trương Đình Đình và Lục Hoàn Vũ.
Thần sắc Tô Vũ bình tĩnh, nói: “Hai người đi trước đi, tôi ở lại đối phó cô ta!”