Tô Vũ đi vài bước,
tùy ý nhìn xung quanh, ánh mắt lập tức nhìn về phía một cái sạp nhỏ, sạp nhỏ này cũng rất bình thường, chỉ bày ra vài món ngọc khí, đồ cổ, Tô Vũ chậm rãi đi tới, ánh mắt của cô dừng lại ở một vật có màu vàng nhẹ, một tượng phật Di Lặc nở nụ cười.
Ông chủ nhìn thấy khách đến, vội
vàng giới thiệu: “Ha ha, cô bé, cháu đã đến đúng nơi rồi đó, tượng phật
Di Lặc này được làm từ gỗ cây lê Hải Nam ngàn năm, cháu ngửi mùi này,
nhìn màu sắc này đi . . . . .”
“Ba mươi đồng, ông bán hay
không?” Không đợi hắn nói xong, Tô Vũ đã báo giá, tuy rằng cô không có
kinh nghiệm giám định đồ vật, nhưng gỗ cây lê kém nhất cũng sẽ tỏa ra
linh mẫn bốn phía, chứ không phải có không khí trầm lặng giống như bây
giờ, thậm chí có cảm giác gần đất xa trời, quả thực giả không thể giả
hơn.
Ông chủ cả kinh há to miệng, hắn còn chưa kịp mở miệng rao giá trên trời, vị này đã trả giá trước .
Vẻ mặt Tô Vũ lạnh nhạt, nói: “Ba mươi đồng, ông rốt cuộc bán hay không, không bán tôi đi!”
“Bán, bán!” Ông chủ nhanh chóng đồng ý, tuy rằng tượng phật Di Lặc này hắn bỏ ra hai mươi đồng mua ở trong thôn, nhưng tốt xấu cũng lời được mười
đồng, cũng đỡ hơn là không bán được gì.
Tô Vũ nở nụ cười, đang
muốn trả tiền, nhưng khi sờ vào túi tiền của mình, đột nhiên im lặng,
trong túi tiền chỉ còn mười đồng tiền tiêu vặt do mẹ đưa vào buối sáng
khi cô đi học, căn bản không đủ ba mươi đồng để mua tượng gỗ điêu khắc
Di Lặc.
“Cháu, đừng nói là cháu không có tiền nha!” Ông chủ liếc
mắt nhìn Tô Vũ một cái, không khỏi có chút ủ rũ, tưởng rằng sẽ kiếm được một ít sinh ý từ cuộc buôn bán này, không nghĩ tới sẽ có kết quả như
vậy.
“Đại sư, đại sư, ngài như thế nào ở chỗ này?” Đúng lúc này,
phía sau Tô Vũ vang lên một giọng nói kinh hỉ, cô nhìn lại, trước mắt là một người đàn ông mặc tây trang chân mang giày da, người này chính là
người mà Tô Vũ đã cứu một mạng Lưu Chí Quân!
“Đại sư, tôi rốt cục tìm được ngài, thật sự tốt quá!” Bộ dáng Lưu Chí Quân quá mức hưng
phấn, ngày đó, Lưu Chí Quân thông qua khách sạn tìm được địa chỉ nhà Tô
Vũ, lúc hắn đi đến, mẹ con Tô Vũ đã chuyển nhà. Lưu Chí Quân buồn bã
thất vọng, tưởng rằng sẽ không còn gặp được vị đại sư này nữa, không
nghĩ tới lúc hắn đi dạo chợ đồ cổ, thế nhưng ngẫu nhiên gặp được đại sư.
“Đại sư?” Xưng hô thế này Tô Vũ không quen, nhíu nhíu mày, thoáng gật đầu,
hai người chỉ gặp mặt có một lần, không coi là thâm giao, cô cũng không
có để ý nhiều đến Lưu Chí Quân.
Tô Vũ sờ túi tiền, tuy rằng cô có thể về nhà lấy tiền, nhưng làm như vậy sẽ mất rất nhiều thời gian,
tượng gỗ điêu khắc có khả năng sẽ bị người khác mua mất, Tô Vũ âm thầm
cân nhắc, thầm nghĩ: “Hiện tại nên làm thế nào cho phải? Chẵng lẽ. . . . . . mạnh mẽ cướp lấy sao?”
Lưu Chí Quân là một thương nhân, rất
giỏi đoán ý qua lời nói và sắc mặt, lúc này, hắn lập tức hiểu được tâm
tư của Tô Vũ, nếu đại sư thích, vừa vặn có thể mua để tạo quan hệ, vội
vàng nói: “Ông chủ, tượng gỗ điêu khắc bao nhiêu tiền?”
Ông chủ
mừng rỡ, báo giá, dù sao giá cũng không mắc, Lưu Chí Quân sảng khoái trả tiền, đưa tượng gỗ điêu khắc phật Di Lặc đến trong tay Tô Vũ, nói:”Đại
sư, coi như tôi hiếu kính cho ngài!”
“Đa tạ!” Tô Vũ nở nụ cười,
cầm tượng gỗ điêu khắc, chậm rãi rời khỏi sạp nhỏ, tuy Lưu Chí Quân bị
hất hủi, nhưng không dám chậm trễ, vội vàng đi theo.
Đi được hai
bước, hai người đi tới một góc không có người, Tô Vũ hung hăng đập phật
Di Lặc trên mặt đất, ba một tiếng, phật Di Lặc bể thành bốn năm miếng,
một đoạn tơ lụa màu đỏ rớt ra, Tô Vũ mỉm cười, mở ra từng tầng tơ lụa
màu đỏ, rốt cục, một cái ngọc trụy màu xanh biếc xuất hiện ở trên tay Tô Vũ.
Đây mới là vật mà Tô Vũ chân chính muốn tìm, sự thật, khi Tô Vũ nhìn thấy tượng phật Di Lặc, liền cảm nhận được ở trong Di Lặc tràn
đầy linh khí, nhưng linh khí cũng không phải phát ra từ thân tượng phật
Di Lặc, cho nên, cô nghĩ trong cơ thể tượng phật Di Lặc có khả năng có
vật khác, quả nhiên, phán đoán của cô là hoàn toàn chính xác .
“Này, đây là đá Phỉ Thúy? Giá trị của vật này tối thiểu là ba trăm vạn, trời
ạ!” Lưu Chí Quân không dám tin mở to hai mắt nhìn, rõ ràng chỉ dùng ba
mươi đồng để mua vật này, tiền cũng là do hắn chủ động đưa, tuyệt đối
không thể làm giả, nếu ông chủ kia biết chân tướng, chỉ sợ sẽ hộc ra ba
lít máu .
Giờ khắc này, hắn vô cùng bội phục Tô Vũ, đồng thời hắn cũng thề, vô luận như thế nào, cũng phải tạo quan hệ tốt với Tô Vũ, với hắn mà nói, tuyệt đối là trăm lợi mà không có một hại.
Tô Vũ
trực tiếp đeo ngọc trụy lên cổ, thông linh đồng tử đã sớm cảm giác vật
này tràn đầy linh khí, cũng lập tức chui vào, Tô Vũ quay đầu nhìn về
phía Lưu Chí Quân, nói : “Xem ra ông cũng là người rất có quyết tâm, ông tìm tôi có việc sao?”
“Đại sư, là như vậy. . . . . .” Lưu Chí
Quân kể lại việc buôn bán thất bại của mình, từ việc trở lại Trấn Thanh
Sơn rồi làm những việc gì đều được hắn kể lại đầu đuôi ngọn nguồn, lại
nói: “Đại sư, nếu ngài có thể chỉ điểm một hai cái cho tôi, tôi nhất
định có thể trở lại thời huy hoàng giống như ngày xưa!”
“Ông là
thương nhân?” Tâm tư Tô Vũ xoay chuyển, bỗng nảy ra một ý tưởng, rất
nhiều người cho rằng những người Tu Luyện đều đứng ngoài xã hội, không
quan tâm đến tiền tài của thế tục, kỳ thật không phải, Tu Luyện Giả cần
nhất năm thứ này: tài, lữ, đích, pháp, thiên*, tiền tài đứng thứ nhất,
điều này cũng đã nói rõ tiền tài có tầm quan trọng như thế nào.
*tài, lữ, đích, pháp, thiên: tiền tài, bạn bè, địa điểm, phương pháp, thời gian.
Đương nhiên, Tô Vũ cũng giống như vậy, nếu chỉ điểm cho một người đi vào con
đường sai trái, tránh né những điều không may mà kiếm tiền cũng rất dễ
dàng, nhưng mỗi người đều có số mệnh nhất định, nếu mạnh mẽ thay đổi,
liền vi phạm nhân quả, cứ thế mãi, khẳng định sẽ gây bất lợi cho Tô Vũ,
giống như các tướng sĩ trong lịch sử, lúc nào cũng bị chết sớm.
Cho nên, Tô Vũ cần phải kiếm tiền một cách quang minh chính đại, buôn bán
chính là biện pháp tốt nhất, nhất là làm thương nhân buôn bán đồ cổ, có
vậy mới có thể lợi dụng một chút .
Lưu Chí Quân lại nghĩ rằng
thân phận thương nhân làm cho Tô Vũ chán ghét, vội vàng nói: “Không sai, tôi là thương nhân, làm sao vậy, đại sư?”
Tô Vũ thản nhiên nói:
“Nếu ông đồng ý làm việc cho tôi, tôi chẳng những có thể giúp cho ông
quay trở về thời huy hoàng, còn có thể so với ngày xưa càng thêm sáng
lạn, ông cảm thấy thế nào?”
Lưu Chí Quân nghẹn họng nhìn trân
trối, hắn không nghĩ tới Tô Vũ sẽ nói ra một phen như vậy, thật lâu chưa có phản ứng, chủ yếu là tâm lý của hắn tiếp thu không kịp, Tô Vũ nhìn
qua cũng chỉ có mười ba mười bốn tuổi, mà hắn, sẽ làm việc cho cô gái
vẫn còn là học sinh trung học sao?
Tô Vũ cười yếu ớt, cô sao có
thể không biết ý nghĩ của Lưu Chí Quân, nói : “Xem ra ông vẫn có chút
không cam lòng làm việc cho tôi, vậy được rồi, nếu ông không muốn, tôi
cũng không miễn cưỡng ông, nhưng mà, lựa chọn so với cố gắng quan trọng
hơn, một ý niệm, chính là khác biệt giữa trời và đất, ông cần phải hiểu
rõ!”
Tâm tư Lưu Chí Quân xoay chuyển, nửa ngày, chậm rãi thở dài, có chút quyết đoán, thầm nghĩ: “Thôi, tôi đã nghèo đến như vậy, còn có
mặt mũi cái gì nữa, đại sư, từ nay về sau, Lưu Chí Quân tôi sẽ làm việc
cho cô!”