Vương Phác ra lệnh
một tiếng, hơn 180 kỵ ồ ạt lao ra, xếp thành một hàng trước quân kỳ đang bay phần phật, qua một lát đã xếp thành một kỵ trận chỉnh tề.
- Tiểu Thất.
- Có mạt tướng.
- Phái mười huynh đệ bảo hộ Chân tiên sinh lui lại đến địa phương an
toàn, lại phái mười huynh đệ đi truyền lời bảo trăm người một đội dùng
tốc độ nhanh nhất tập kết trước quân kỳ.
- Vâng.
Tiểu Thẩt đáp một tiếng, mười kỵ gia đinh che chở Chân Hữu Tài rút lui về phía sau, mười kỵ khác thì tản ra bốn phía.
- Keng!
Trong tiếng ma sát của kim loại, Vương Phác chậm rãi rút yêu đao ra chỉ xéo
về phía trước, kỵ binh Mông Cổ đông nghìn nghịt đang cuốn tới mông của
hội binh Đại Minh, dưới tình huống bình thường, Vương Phác tuyệt đối
không làm gương cho binh sĩ, lấy tính mạng chủ soái của mình để mạo
hiểm, nhưng hôm nay không giống.
Hôm nay dưới tay Vương Phác không có đến hai trăm người, hắn chính là một Bả tổng.
- Có thấy kỵ binh Mông Cổ phía trước không?
- Thấy!
Gần hai trăm kỵ ầm ầm đáp lại.
- Bọn chúng có gần hai ngàn kỵ, chúng ta chỉ có không đến hai trăm kỵ!
- Binh lực của chúng ta không bằng một phần mười người Mông Cổ, có người
nói chúng ta nghênh đón chỉ có một con đường chết, nhưng bản tướng quân
phải nói cho người đó biết, làm một người đàn ông, làm một gã quân nhân, cho dù chết dương vật cũng phải hướng lên trời, cho dù chết cũng phải
chết ở trên đường xung phong, chúng ta tuyệt đôi không làm lính đào ngũ.
Ánh mắt hơn hai trăm kỵ thoáng chốc trở nên nóng bỏng, lời nói của Vương
Phác làm linh hồn sâu trong họ cảm thấy rung động, ngoại trừ gia đinh
thân tín của Vương Phác, những lão binh côn đồ khác chưa bao giờ thấy
chủ tướng Vương Phác giống như vậy, càng chưa từng nghe lời phát biểu
trước khi chiến đấu làm người ta nhiệt huyết sôi trào trước khi chiến
đấu như Vương Phác vậy.
Những tướng lĩnh trước đây những lão binh lưu manh này chứng kiến bình thường luôn cao cao tại thượng, lúc đánh
giặc thì chạy trốn nhanh hơn bất kỳ mọi người, chỉ có Vương Phác là
không giống, lúc bình thường Vương Phác giống như huynh đệ của họ, lúc
đánh giặc, bất kể tình hình hiểm ác thế nào, Vương Phác đầu tiên nghĩ
vĩnh viễn không phải là chạy trốn, mà là tiến công!
- Binh người khác ta không quản, nhưng binh của Vương Phác ta không ẻo lả.
Yêu đao trong tay Vương Phác nhẹ nhàng hạ xuống, khàn giọng rống to:
- Gặp nhau nơi ngõ hẹp người dũng cảm thắng, là đàn ông, hãy theo bản
tướng quân... giết! Một câu vừa xong, Vương Phác lấy hai chân kẹp vào
bụng ngựa, vật cưỡi đau đớn hí lên, bốn vó lao lên trước phóng như bay,
mặt đất dưới chân giống như thủy triều lui về sau, gót sắt lao lên
trước, kỵ binh Mông Cổ đông nghìn nghịt mãnh liệt như nước, đang đạp
trên cỏ khô vàng héo cuốn tới.
Nhìn Vương Phác đơn độc cưỡi ngựa
cuốn bụi lao đi, trong lòng nhóm lão binh du côn trào dâng lửa nóng,
hình ảnh bị tráng này vĩnh viễn ngừng lại trong trí nhớ của họ, từ nay
về sau cả đời sẽ không thể quên! Thanh âm quanh quẩn giống như tiếng sấm vang lên trong đầu nhóm lão binh du côn, lão tử có là đàn ông không?
Đương nhiên phải!
Nếu là đàn ông, vậy còn lo lắng gì nữa, đi theo tướng quân giết chết người Mông Cổ chết tiệt đi!
- Mẹ nó!
- Giết!
- Đồ con rùa, đi!
Mặt Sẹo, Tiểu Thất, Lã Lục, còn có sáu mươi kỵ gia đinh và hơn trăm kỵ lão
binh du côn cùng rống to khàn cả giọng, một đám thúc ngựa giương đao,
theo sau Vương Phác mãnh liệt lao về phía kỵ binh Mông Cổ đang tới, gió
bắc gào thét mãnh liệt, cỏ hiu quạnh, khi tức bi tráng tráng sĩ kích
động giữa trời đất một đi không trở lại.
Trước trận kỵ binh Mông Cổ.
Ban Khắc Đồ phi ngựa lao về phía trước, một đao hung hăng bổ xuống, chém
bay đầu của một bại binh quân Minh, ngẩng đầu lên chợt phát hiện phía
trước trên thảo nguyên không biết khi nào đã xuất hiện một đội kỵ binh
nhỏ như quỷ mị, khác với binh lính quân Minh binh bại như núi đổ, đội kỵ binh kia lại vững như bàn thạch, sừng sững bất động.
Ánh mắt của Ban Khắc Đồ theo bản năng nhìn lên cán đại kỳ trước trận của đội kỵ
binh kia, đó là lá cờ gì vậy? Không có nền viền cũng không có đai kỳ,
chỉ là một mặt cờ máu trắng tinh bên trên là bức vẽ màu đỏ kỳ quái, chế
tác đơn giản đến vô cùng, đây thậm chí không thể gọi là cờ xí được.
Trong lòng Ban Khắc Đồ không khỏi hiện lên một tia nghiêm trọng, bản năng kìm chặt chiến mã, kỵ binh Mông Cổ đi theo sau Ban Khắc Đồ cũng đều giảm
tốc độ. gần hai ngàn kỵ binh Mông Cổ đi trước đều co rút lại bên trong,
sau đó phân trước sau xếp thành hai hàng, nhanh chóng đã xếp thành trận
hình chỉnh tề sau Ban Khắc Đồ.
Vừa rồi trong quá trình đuổi giết, có hơn một ngàn kỵ binh đã đuổi tan đại đội chủ lực.
Vừa lúc đó, đội kỵ binh Đại Minh nhỏ ở phía trước kia lại ngoài dự đoán của mọi người, chủ động phát khởi tấn công.
Con ngươi của Ban Khắc Đồ thoáng chốc co rút lại, y quả thật có chút không
dám tin vào hai mắt của mình, quân Minh không đến hai trăm kỵ, không
chạy trốn thì thôi, rõ ràng còn dám chủ động khởi động tấn công về phía
hai ngàn kỵ binh Mông Cổ! Đội kỵ binh quân Minh này đúng là chán sống!
Hay là quá tự đại nghĩ chỉ dựa vào hai trăm kỵ là có thể đánh bại gần
hai ngàn kỵ binh Mông Cổ tinh nhuệ sao?
- Các dũng sĩ bộ tộc Khoa Nhĩ Thẩm!
Ban Khắc Đô giơ loan đao trong tay lên không trung, chỉ về phía trước, quát to:
- Dùng loan đao trong tay các ngươi đi dạy cho đám mọi rợ Nam Minh không
biết trời cao đất rộng kia, để bọn chúng biết rằng người Mông Cổ chúng
ta là vương giả trên thảo nguyên, không ai có thể đánh bại chúng ta trên thảo nguyên, hà hà hà...
Ngay sau đó, Ban Khắc Đồ hung hăng thúc giục vật cưỡi, phóng ngựa lao nhanh.
Phía sau Ban Khắc Đồ, hơn ngàn kỵ binh Mông Cổ đã lập kỵ trận đều giục ngựa
lao về phía trước, giơ loan đao chạy ra nghênh đón hơn hai trăm kỵ binh
quân Minh do Vương Phác suất lĩnh.
Hai quân đội tiến công tức thì đụng vào nhau.
- Yaaaa....
– Hô... hà..... a
Hai kỵ binh Mông Cổ rống lên những tiếng kỳ quái, một tả một hữu phi nhanh
về phía Vương Phác, loan đao sắc bén giơ cao, liên tiếp chém lên người
Vương Phác, hai đạo hàn quang từ phía sau Vương Phác lóe lên, nhanh như
tia chớp chém vào cổ họng của hai gã kỵ binh Mông Cổ, thân hình to lớn
của hai gã kỵ binh Mông Cổ đột nhiên chấn động, sau đó từ trên lưng ngựa ngã xuống đất.
Hai gã kỵ binh Mông Cổ vừa ngã chổng đầu xuống đất, Vương Phác nghe một âm thanh xương cổ gã.
Tiếng vó như sấm, lại một kỵ binh Mông Cổ thúc ngựa tới giết, khi đối mặt với Vương Phác gã giơ loan đao sắc bén lên, nhằm cổ Vương Phác mà mãnh liệt bổ xuống.
Vương Phác hét lớn một tiếng, yêu đao giơ lên đón đỡ,
chỉ nghe một tiếng kêu giòn vang, loan đao trong tay kỵ binh Mông Cổ đã
bị gãy làm hai đoạn, yêu đao trong tay Vương Phác lại không tổn chút
lông tóc gì, tiếng kêu thê lương thảm thiết từ sau đầu Vương Phác vang
lên, Vương Phác không cần quay đầu lại cũng biết gã kỵ binh Mông Cổ vừa
rồi đã chết ở dưới tay của Lã Lục.
Trong nháy mắt, kỵ binh Đại
Minh đang mãnh liệt lao về phía trước và kỵ binh Mông Cổ hứng khởi đuổi
đến giống như hai làn sóng lớn đối mặt đụng vào nhau, thoáng chốc hoa
máu nổ tung rực rỡ, trước trận hai quân người ngã ngựa đổ, thân thể tàn
chi cùng với đầu người bay múa đầy trời, tiếng gào thét của sĩ tốt cùng
với tiếng kêu rên đau đớn của chiến mã thoáng chốc vang lên tận mây
xanh.
Thời gian trôi qua ngắn ngủi, hai đội kỵ binh đối tiến cũng lần lượt giao qua, đều tự ném ra hơn năm mươi cỗ thi thể.
Người Mông Cổ tuy rằng chiếm ưu thế tuyệt đối về binh lực, nhưng trận hình
của bọn họ lại kéo dài mà mở rộng, chân chính giao phong chính diện với
kỵ binh quân Minh không đến năm mươi kỵ, hơn nữa kỵ binh Mông Cổ vừa mới trải qua hành quân đường dài, vừa rồi đuổi giết quân Minh tan tác đã
tiêu hao thể lực rất lớn, ở thể lực bọn họ đã không chiếm ưu thế, bởi
vậy song phương cơ bản là ngang hàng.
- Χιιyyyyyy….
Vương
Phác quát vật cưỡi của mình, chậm rãi ghìm chiến mã để quay đầu, hơn 120 tướng Sĩ kỵ binh quân Minh còn lại cũng quay đầu ngựa, lại lần nữa xếp
thành hàng sau Vương Phác.
Vừa rồi giao phong kịch liệt trong
thời gian ngắn ngủi rõ ràng thể lực của tướng sĩ quân Minh đã tiêu hao
khá lớn, một đám ở trên lưng ngựa thở dốc như cẩu, tuy nhiên sĩ khí lại
tăng vọt, phỏng chừng cho dù lúc này Vương Phác muốn cường công hãn đình Khoa Nhĩ Thẩm ở Tam Bất Lạt Xuyên, bọn họ cũng sẽ không chút do dự di
theo.
Chủ tướng như nào thì sẽ có binh lính như đó!
Vương
Phác lấy hình tượng dũng mãnh và tác phong làm việc cùng tâm huyết sung
mãn đã làm thay đổi nhóm lão binh du côn dưới tay mình, từng khối băng
trong lòng nhóm lão binh du côn kia chính bởi vì biểu hiện của Vương
Phác mà dần dần trở nên nóng rực, quá trình đúc nên linh hồn quân đội
tuy rằng dài lâu, nhưng đã có một mở đầu tốt đẹp rồi.
Chiến đấu kịch liệt vừa rồi cũng khiến cho Vương Phác tiêu hao thể lực rất lớn, hắn thở hổn hển chậm rãi giơ yêu đao lên.
Phía trước cách đó không xa, chủ soái kỵ binh Mông Cổ Ban Khắc Đồ cũng chậm
rãi giơ loan đao trong tay lên, mắt thấy tình cảnh kỵ binh đối công thảm liệt lại sắp xảy ra, hai cánh trái phải bỗng nhiên vang lên tiếng vó
ngựa hỗn loạn, kỵ binh Mông Cổ và kỵ binh quân Minh cùng bày trận sẵn
sàng đón quân địch đều đồng thời quay đầu lại chú ý sang bên, hai cánh
trái phải đều có một nhóm kỵ binh quân Minh nhỏ đang khó khăn đuổi tới.
- Tướng quân, ty chức Thành Toàn đã... phụng mệnh tới tập kết!
- Tướng quân, ty chức Hắc Hổ phụng mệnh tới tập kết!
Hai gã Bả tổng thúc ngựa đuổi tới trước mặt Vương Phác, lớn tiếng đáp lời,
đi theo sau hai người rõ ràng chính là hai trăm người trong tám trăm đạo tặc cướp đường.
Vương Phác hét to:
- Về đơn vị!
- Vâng!
Thành Toàn và Hắc Hồ ầm ầm dạ ran, tự suất lĩnh nhân đội của mình nhanh chóng gia nhập vào kỵ trận phía sau Vương Phác.
Tinh thần của Vương Phác ổn định, có thêm hai trăm kỵ quân đầy đủ sức lực
gia nhập, binh lực bên ta đã gia tăng tổng cộng hơn ba trăm kỵ rồi, tuy
vẫn chênh lệch nhiều so với kỵ binh Mông Cổ, nhưng rõ ràng đã khác lên
rất nhiều.
- Các huynh đệ...
Vương Phác chậm rãi giơ yêu đao lên, nói lớn:
- Bản tướng quân vẫn nói câu nói đó, làm một người đàn ông, cho dù chết
cũng phải hướng dương vật lên trời, cho dù chết cũng phải chết trên
đường xung phong, binh của Vương Phác ta không có người nào là ẻo lả,
chúng ta tuyệt đối không làm lính đào ngũ.
- Đúng, chúng ta tuyệt đối không làm lính đào ngũ.
- Tướng quân, chúng ta đều là binh giỏi!
- Tướng quân ngươi cứ yên tâm đi, chúng ta không ẻo lả!
Đã trải qua một trận huyết chiến sinh tử vẻ mặt hơn một trăm tướng sĩ kỵ
binh đều kích động phấn chấn, lớn tiếng đáp lại, hơn hai trăm kỵ cướp
đường cũng chính là những lão binh du côn vừa gia nhập vào doanh trận
cũng cảm nhận được khí thế hào hùng đó, không kìm nổi cũng hô hào theo,
đầy kích động, theo nhiệt huyết sôi sục trào dâng nóng bỏng đó là gió
bắc lạnh thấu xương tràn ngập trên thảo nguyên.
Ngoài một trăm bước, trước trận kỵ binh Mông Cổ.
Đồng tử của Ban Khắc Đồ kịch liệt co rút lại, y cảm nhận được trên người
nhóm kỵ binh quân Minh kia tỏa ra sát khí mãnh liệt, nhóm kỵ binh quân
Minh này khác hẳn với quân đội Đại Minh khác. Ban Khắc Đồ chưa bao giờ
thấy quân đội Đại Minh như này, đội quân này khiến y cảm thấy sợ hãi,
đúng vậy, y sợ hãi!
Trước trận kỵ binh quân Minh!
Vương Phác chậm rãi giơ yêu đao trong tay lên, khóe miệng hiện ra sát khí nghiêm nghị lạnh lùng.
Bất giác, giữa trời đất vang lên tiêng hét to khàn cả giọng của Vương Phác:
- Gặp nhau nơi ngõ hẹp người dũng cảm thắng, là đàn ông hãy đi theo bản tướng quân... giết!
- Giết!
- Giết!
- Giết!
Vương Phác vừa dứt lời, hơn ba trăm tướng sĩ kỵ binh quân Minh phía sau Vương Phác cũng đã đồng thời hô theo.
Trong tiếng hò hét đinh tai nhức óc, Vương Phác dùng hai chân kẹp chặt bụng
ngựa, ruổi ngựa lên phía trước, đồng thời ra sức chém yêu đao về phía
trước, hơn ba trăm kỵ binh quân Minh lập tức như hồng thủy quét đê đi
theo phía sau Vương Phác, cuộn tới trận địa kỵ binh Mông Cổ ở trước
trận.
Trên mặt Ban Khắc Đồ lộ vẻ ngưng trọng trước nay chưa từng
có, đối mặt với kỵ binh quân Minh sĩ khí tăng vọt, đằng đằng sát khí, y
đã đưa ra một quyết định sai lầm nhất trong cuộc đời - lui lại!
Rút lui! Toàn quân lui lại!
Ban Khắc Đồ ra lệnh một tiếng, gần hai ngàn kỵ binh Mông Cổ đều quay đầu ngựa bắt đầu rút lui về phía sau.
Trên thảo nguyên liền xuất hiện một hình cảnh quỷ dị, gần hai ngàn kỵ binh
Mông Cổ đang bị đội kỵ binh quân Minh chưa đến bốn trăm người đuổi theo, tuy rằng đây là người Mông Cổ chủ động rút lui, nhưng trong mắt người
Thổ Mặc Đặc còn có bại binh Đại Đồng không biết chi tiết thì tình hình
thực tế chính là chưa đến bốn trăm kỵ binh quân Minh đánh bại gần hai
ngàn kỵ binh Mông Cổ!
Điều này mang tính quyết định chấn động đối với bại binh Đại Đồng, nhóm bại binh vừa rồi còn đang bỏ chạy đâm quàng đâm xiên ngay lập tức biến thành ác lang hung tàn, quay người giết trở
lại, những thời điểm tình hình khác biệt, bọn họ chạy trốn nhanh đến mức không ai bằng, nhưng lúc có ưu thế thì bọn họ lại hung tàn hơn bất kỳ
ai, và cũng chiến đấu cực tốt.
Trên thực tế, Ban Khắc Đồ đưa ra
quyết định cũng không sai, trốn tránh cạnh sắc địch. Trong du kích sát
thương một lượng lớn kẻ thù chính là chiến thuật kinh điển của kỵ binh
Mông Cổ có thể độc bộ thiên hạ, kỵ binh Mông Cổ vào thời kỳ cường thịnh
nhất chính là dựa vào chiến thuật du kích này quét ngang đại lục Âu Á,
hủy diệt văn minh nông canh hàng trăm năm.
Nhưng lúc này đây tình hình khác biệt, kỵ binh quân Minh mà Vương Phác suất lĩnh không phải là lão binh trải qua trăm trận chiến, mà là hưởng mã đạo vào nhà cướp của, có thể nói bọn họ hoàn toàn là khinh kỵ binh tinh nhuệ nhất từ trước
tới nay của triều Đại Minh, luận kỹ thuật cưỡi ngựa, luận xạ thuật, bọn
họ chỉ có hơn chứ không kém kỵ binh Mông Cổ!
Mà quan trọng hơn
là, chiến thuật du kích Ban Khắc Đồ sử dụng lại không phù hợp chiến
trường, trên chiến trường ngoại trừ kỵ binh Khoa Nhĩ Thẩm và hơn ba trăm kỵ binh của Vương Phác ra, còn có hơn một vạn bại binh Đại Đồng chưa
kịp tiêu diệt, ngoài cái đó ra, còn có hơn ba nghìn kỵ binh tinh nhuệ
của Vương Phác đang từ bốn phương tám hướng tới trợ chiến.
Tuy
rằng trên đường cũng không ngừng có kỵ binh Mông Cổ đang truy đuổi phân
tán quay về đơn vị, nhưng kỵ binh quân Minh quay về đơn vị càng nhiều
hơn.
Kỵ binh Mông Cổ vốn là muốn một bên lui lại một bên sát
thương quân Minh, kết quả lại hoàn toàn ngược lại, trong lui lại và truy đuổi, kỵ binh Mông Cổ chẳng những không hề sát thương được quân Minh
một lượng lớn, trái lại còn bị quân Minh sát thương một lượng lớn, đợi
cho đến khi gần ba nghìn kỵ binh dưới tay Vương Phác tập kết xong, Ban
Khắc Đồ rốt cuộc cũng ý thức được đại thế đã mất. Quyết định từ bỏ quần
chiến với quân Minh, mang theo còn lại hơn tám trăm kỵ tàn binh bỏ chạy
trối chết.
Tình thế trên chiến trường lại một lần nữa xoay chuyển đầy kịch tính.
Cảnh tượng đáng sợ Vương Phác suất lĩnh không đến bốn trăm kỵ điên cuồng
“đuổi giết” hai ngàn kỵ binh Mông Cổ đã làm cho trong lòng của binh lính Đại Đồng cực kỳ kinh ngạc, nhóm bại binh vừa rồi còn hoảng sợ bỏ chạy
trối chết lúc này chớp mắt lại biến thành chiến sĩ dũng cảm, bọn họ reo
hò, giơ nắm đấm, quay người giết trở lại.
Đáng thương cho phụ nữ
và trẻ em Thổ Mặc Đặc vừa mới lên thiên đường lại ngã xuống địa ngục, kỵ binh Khoa Nhĩ Thẩm vừa mới được xuất hiện cũng không thể cứu được vận
mệnh của họ, lại làm cho họ bỏ ra cái giá thảm trọng hơn...
Yêm Át Hải, đại doanh quân Minh.
Trương Tử An đang tinh thần không yên chờ đợi tin tức, tiểu thái giám sắc mặt
tái nhợt bỗng nhiên hoảng sợ chạy vào trướng, thở hào hển nói:
- Cha nuôi, không xong rồi, việc lớn không xong rồi.
Trương Tử An hoảng sợ cả người khẽ run lên, giọng run run hỏi:
- Người Mông Cổ đã giết tới rồi sao?
Tiểu thái giám ra sức gật gật đầu, bất an nói:
- Đúng ạ, rất nhiều người Mông Cổ, đúng, có… mấy ngàn kỵ binh liền.
- Xong rồi xong rồi.
Trương Tử An nói:
- Vương Phác ơi là Vương Phác, lúc này chúng ta bị ngươi hại chết rồi, ôi…
- Cha nuôi.
Tiểu thái giám lo sợ hỏi:
- Làm sao bây giờ?
Trương Tử An the thé quát:
- Ngươi ra ngoài nói với Triệu Tín, bảo hắn bất kể thế nào cũng phải bảo vệ đại doanh.
- Hả?
Tiểu thái giám do dự nói:
- Việc này…
- Đi nhanh đi!
- Vâng.
Tiểu thái giám lên tiếng, hoảng sợ đi.
Trương Tử An nhìn quanh một vòng, thì thầm lẩm bẩm:
- Không được, ta tìm một chỗ để ẩn nấp thôi, đúng, phải nấp thôi