Vương Phác cố ý dừng một chút, đợi cho mọi người không kiên nhẫn được nữa mới đột nhiên nói:
- Ngọc tỷ Truyền quốc!
Ngọc tỷ Truyền quốc!
Ngọc tỷ Truyền quốc đã thất lạc tại Đại Mạc hơn hai trăm năm rồi!
Sùng Trinh Đế và văn võ bá quan thoáng chốc ngừng thở, nhìn chằm chằm túi
vải màu vàng trong tay Vương Phác. Nếu trong túi vải màu vàng này là
Ngọc tỷ Truyền quốc, vậy thì nó thật sự là bảo vật được xưng tụng, hơn
nữa còn là tuyệt thế bảo vật! Ngọc tỷ Truyền quốc xuất hiện đột nhiên
gây cho Sùng Trinh Đế và văn võ bá quan sự chấn động mạnh mẽ vượt xa
việc bắt giữ được Nô tù Hoàng Thái Cực.
Nói cho cùng, Hoàng Thái
Cực chẳng qua là một tù trưởng bộ lạc tái ngoại mà thôi, mà Ngọc tỷ
truyền quốc thủy chung vẫn là một cái gai trong lòng các đời Hoàng đế
Đại Minh!
Nhìn chung các thời kỳ triều đại Trung Quốc đều rất chú ý tính hợp pháp của quân quyền Thiên Thụ, mà Ngọc tỷ truyền quốc chính
là vật tượng trưng của quân quyền Thiên Thụ, ngươi có Ngọc tỷ truyền
quốc, ngươi chính là Hoàng đế vâng mệnh với trời, nếu ngươi không có
Ngọc tỷ truyền quốc, vậy ngươi cũng không phải là chân mệnh thiên tử
vâng mệnh với trời, nói khó nghe một chút chính là Ngụy Vương triều,
ngụy Hoàng đế!
Mà Đại Minh khởi đầu từ Hồng Vũ, Ngọc tỷ truyền quốc vẫn thất truyền.
Sùng Trinh Đế kiệt lực khống chế kích động trong lòng, nói với Lễ Bộ Thượng thư Tạ Thăng:
- Tạ ái khanh, nghiệm!
Lễ Bộ Thượng thư Tạ Thăng không dám chậm trễ, vội vàng tiến nhanh tới tiếp nhận bọc vải màu vàng trong tay Vương Phác, gỡ từng lớp từng lớp vải
ra, sau đó hết sức cẩn thận lấy ra Ngọc tỷ truyền quốc hình vuông năm
tấc, cùng các đại thần Lễ Bộ Thị lang Phương Phùng Niên, Trương Tứ Tri,
Trần Diễn, còn có Nội các Thủ Phụ Thành Cơ Mệnh, Thứ phụ Chu Diên Nho,
Ngụy Chiếu Thừa bắt đầu cẩn thận phân biệt.
Ước chừng sau nửa
canh giờ, Tạ Thăng mới cẩn thận cầm Ngọc tỷ truyền quốc đứng ra quỳ rạp
xuống thềm son, kích động đến nỗi ngay cả thanh âm cũng chuyến biến, kêu to:
- Vạn Tuế, chúng thần đã kiểm tra rõ thực hư, Ngọc tỷ này chính là Ngọc tỷ truyền quốc bị thất lạc tại Đại Mạc hơn hai trăm năm!
- Tốt, rất tốt!
Hoàng đế Sùng Trinh nghe vậy mừng rỡ, Ngọc tỷ truyền quốc đã trở về, đối với
vương triều Đại Minh mà nói có ý nghĩa vô cùng trọng đại, đối với vương
triều Đại Minh đang đứng trong thời điểm bấp bênh mà nói ý nghĩa càng
trọng đại hơn. Thời phong kiến cổ đại rất mê tín, mọi người rất dễ liên
hệ chuyện này với “ý trời” gì đó, cho rằng đây là điềm báo Đại Minh sắp
phục hưng.
- Vương ái khanh.
Mặt rồng Sùng Trinh Đế cực kỳ vui mừng nói:
- Ngươi thay trẫm, thay Đại Minh lập công lớn rồi, ngươi nói đi, trẫm nên thưởng cho ngươi gì đây? Ngươi muốn được thưởng gì nào?
- Việc này...
Vương Phác cười nhẹ nói:
- Đây đều là Vạn Tuế hồng phúc, thần có công gì đâu, không dám xin thưởng ạ.
- Ha ha ha.
Sùng Trinh Đế cười to nói:
- Nói, cứ dũng cảm nói, ngươi muốn gì?
Vương Phác nói:
- Nói... nói thật ạ?
Sùng Trinh Đế nhìn quanh quần thần, cười to nói:
- Ha ha ha, Vương ái khanh còn hơi ngượng ngùng nha!
Quần thần cười to, không khí trên đại điện lập tức trở nên sôi nổi vô cùng.
Lại nói tiếp, từ lúc Sùng Trinh Đế đăng cơ tới nay, quân thần Đại Minh
chưa bao giờ vui vẻ như vậy, có một vài lão thần lớn tuổi thậm chí đã
cảm động đến nước mắt tuôn đầy mặt rồi, không dễ dàng nha, vương triều
Đại Minh rốt cục có dấu hiệu phục hưng rồi.
Vương Phác hít vào một hơi, lớn tiếng nói:
- Nếu như thế, thần cả gan nói, khi ở Tế Ninh quét sạch yêu nghiệt Bạch
Liên đã để hai nữ tù binh Kiến Nô chạy thoát, thần hy vọng Vạn Tuế có
thể miễn thần tội canh giữ bất lực, thần còn hy vọng Vạn Tuế có thể ban
cho thủ hạ tướng sĩ của thần toàn bộ tài sản đã đoạt được ở Liêu Đông.
Nghe Vương Phác nói vậy, Hộ Bộ Thượng Thư Phó Thục Huấn vốn định đứng ra tấu nói, nhưng nhìn nhìn Sủng Trinh Đế đang cao hứng liền từ bỏ.
- Trẫm đồng ý.
Sùng Trinh Đế cao hứng, không chút do dự đáp:
- Ngoại trừ điều này, ngươi còn có yêu cầu khác không?
Yêu cầu này vào lúc bình thường Sùng Trinh Đố tuyệt đối không có khả năng
đáp ứng, không những thế có khi còn giũa cho Vương Phác một trận, nhất
là những của cải mà Vương Phác lấy được ở Liêu Đông, Sùng Trinh Đế vốn
quyết định sung vào quốc khố, nhưng hiện tại, bởi vì Vương Phác đã tìm
lại được Ngọc tỷ truyền quốc bị thất lạc đã lâu, nên mọi chuyện đều đáp
ứng.
- Không ạ.
Vương Phác khẩn trương lắc đầu nói:
- Thần không có yêu cầu khác nào nữa.
- Ngọc tỷ truyền quốc đã trở về Đại Minh, Vương ái khanh công lao rất lớn.
Sùng Trinh Đế khẽ mỉm cười, nói tiếp:
- Chỉ thưởng chút tài vật, chỉ sợ dân chúng thiên hạ sẽ nói trẫm không
phóng khoáng, như vậy đi, hôm nay trẫm ban thưởng cho khanh một khối kim bài miễn tử, sau này khanh hoặc hậu nhân của khanh phạm phải tử tội,
chỉ cần lấy ra kim bài miễn tử này thì tính mạng không phải lo.
Dứt lời, Sùng Trinh Đế tháo một khối kim bài trên hông xuống, lệnh Vương Thừa Ân giao cho Vương Phác.
Quần thần ồ lên, kim bài miễn tử? Đây chính là vinh hạnh vô thượng đó nha!
Vương Phác nhận kim bài miễn tử từ trong tay Vương Thừa An, mừng rỡ nói:
- Đa tạ Vạn Tuế gia.
Tốt quá, Vương Phác thật sự thích thứ đồ chơi này.
Vương Thừa Ân vội vàng bước lên hai bước, cao giọng hô:
- Vạn tuế có chỉ, mang Hoàng Thái Cực...
Hai gã Đại Hán tướng quân chờ ngoài điện đã lâu lập tức áp tải Hoàng Thái
Cực lên đại điện, Hoàng Thái Cực tuy rằng đã là tù nhân, sau khi vào
điện vẫn ngang nhiên không quỳ, vẻ mặt thản nhiên.
- Hoàng Thái Cực, vì sao thấy trẫm lại không quỳ?
Thanh âm của Sùng Trinh Đế tuy rằng không nặng, nhưng có thể nghe ra một khí tức không giận tự uy.
Hoàng Thái Cực hừ mũi một tiếng, hiên ngang nói:
- Trẫm cũng là vua một nước, không cần phải quỳ trước ngươi.
- Làm càn!
Lễ Bộ Thượng thư Tạ Thăng đứng ra nổi giận nói:
- Đám Man di các ngươi mà dám xưng là nước ư, Man tù bộ lạc cũng dám
ngông cuồng xưng tôn ư, quả thật là vượn đội mũ người, chẳng biết xấu
hổ.
- Thật sao?
Hoàng Thái Cực thản nhiên phản kích:
- Nếu Đại Minh là Thiên triều thượng quốc, mà Đại Thanh ta chi là một dúm Man di, nhưng vì sao mấy chục năm qua Thiên triều thượng quốc lại bị
Man di đánh cho mất đất, liên tiếp thất bại chứ? Đây chính là Thiên ý
thượng thừa, dân tâm hạ thuận, Đại Thanh ta long hưng Liêu Đông, lấy
được Đại Minh cũng là chiều hướng phát triển!
Nội các Thủ Phụ Thành Cơ Mệnh đứng ra khỏi hàng trách mắng:
- Các ngươi là dã nhân, đã được tổ tiên thiên triều Đại Minh ta giáo hóa, khiến các ngươi hiểu được lễ nghĩa liêm sỉ, hiểu được trồng trọt và săn bắt, nhưng các ngươi không nghĩ báo ân, trái lại còn dụng binh với
thiên triều, di họa con cháu Đại Minh ta, quả thật là vong ân phụ nghĩa.
Hoàng Thái Cực liếm môi nói tiếp:
- Thân hình lão Ngưu tuy rằng khổng lồ, nhưng một ngày nào đó chết đi,
cánh của ưng non tuy rằng non nớt, nhưng một ngày nó biết bay trên trời
xanh, mới phát hiện cũng có một ngày Đại Thanh thay thế Đại Minh mục
nát, trở thành chủ nhân mới của đại địa Trung Nguyên.
Vương Phác không kìm nổi cười nhạo nói:
- Chỉ dựa vào mười vạn Kiến Nô Liêu Đông mà cũng muốn nhập chủ Trung
Nguyên? Biết Trung Nguyên có bao nhiên người Hán không? Hai trăm triệu
đấy! Chỉ cần nước miếng của họ phun nhổ thôi cũng đã làm mười vạn Kiến
Nô kia chết đuối rồi, ngươi thật đúng là một con cóc ngáp, khẩu khí thật lớn!
Quần thần ồn ào cười to.
Sùng Trinh Đế phất phất tay, lạnh nhạt nói:
- Áp tải xuống.
Hai gã Đại Hán tướng quân kéo Hoàng Thái Cực ra khỏi điện, Sùng Trinh Đế lại hỏi quần thần:
- Nô tù Kiến Nô trẫm và chư vị ái khanh đã gặp rồi, ngoại trừ hình thức
béo mập ra thì cũng không cao ba trượng ba đầu sáu tay như trong truyền
thuyết, cũng chỉ là một cái đầu hai cái vai, đều là thân xác máu thịt mà thôi.
Quần thần lại cười to, đây mới thật sự là Sùng Trinh Đế
khi gặp chuyện vui thì tinh thần thoải mái, cười nói hài hước. Sùng
Trinh Đế ngừng cười, nói với quần thần:
- Thừa dịp thời gian mở yến tiệc vẫn chưa xong, trẫm muốn hỏi chư vị ái khanh, nên xử trí Nô tù Hoàng Thái Cực như nào?
- Việc này còn phải thương lượng ư?
Vương Phác nói to:
- Đương nhiên là chém thành trăm ngàn mảnh rồi!
Binh bộ Thượng thư Trần Tân Giáp khẩn trương đứng ra tấu:
- Vạn tuế, thần nghĩ đến Vương Tổng Binh rất đúng, cần xử Hoàng Thái Cực trọng hình.
Nội các thứ phụ Chu Diên Nho cũng ra phụ họa:
- Vạn tuế, thần tán thành.
Rất nhiều quan viên nghe lệnh của Chu Diên Nho đều đứng ra khỏi hàng, dõng
dạc yêu cầu xử lăng trì Hoàng Thái Cực, nhưng đúng lúc đó, Tả Đô Ngự sử
Lưu Tông Chu lại đứng ra tấu:
- Vạn Tuế, thần nghĩ Kiến Nô làm
hại biên cương Đại Minh ta mấy chục năm, tạo hạ sát nghiệt vô số, luận
tội cố nhiên phải lóc thịt, nhưng Đại Minh ta dù sao cũng là Thiên triền thượng quốc, đường đường lễ nghi chi bang, sao có thể chấp nhặt với đám Man di?
Sùng Trinh Đế cau mày nói:
- Vậy ý của ngươi là?
Lưu Tông Chu khấu đầu nói:
- Xưa kia Đại Đường Thái Tông tiêu diệt Đột Quyết Hiệt Lợi Khả Hãn, đổi
lấy mấy trăm năm hòa bình biên ải, sao Vạn Tuế không làm theo tiên hiền, lấy ơn báo oán? Nếu Vạn tuế có thể phóng thích Hoàng Thái Cực, lại lấy
đại nghĩa để cảm hóa, thả về Liêu Đông, thì Kiến Nô cảm tạ ân đức Đại
Minh ta, tất sẽ không dụng binh đao, từ nay về sau Liêu sự có thể yên
rồi.
- Vạn tuế, thần tán thành.
- Vạn tuế, thần nghĩ lời của Lưu đại nhân nói không phải không có lý.
- Vạn tuế, thần cũng nghĩ nên thả Hoàng Thái Cực, không nên giết.
Lưu Tông Chu vừa dứt, Ngự sử Ngôn quan phái thanh lưu lập tức đứng ra,
trình lên khuyên ngăn Sùng Trinh Đế yêu cầu phóng thích Hoàng Thái Cực.
Vương Phác vỗ trán, thiếu chút nữa chết ngất tại trên Kim Loan điện, thiên hạ này thậm chí có loại người cổ hủ như vậy sao? Hơn nữa đó còn là một đám đại quan trên Kim Loan điện, khó trách lại biến quan trường Minh Mạt
chướng khí mù mịt như vậy, Sùng Trinh Đế cũng tức muốn chết chỉ muốn
mắng chửi: Trẫm chưa phải là vua mất nước, các ngươi đã là thần tử làm
mất nước rồi.