Khoảng cách càng gần xác suất trúng đích của Hỏa thương càng
cao, lực sát thương càng lớn, nếu ở ngoài hai trăm bộ nổ súng, dĩ nhiên có thể sát thương Thát tử binh, nhưng tỉ lệ chính
xác sẽ vô cùng thấp, hiệu quả sát thương cũng hết sức hữu
hạn, Thát tử binh ở ngoài thành có chừng hai ba vạn, Trung Ương Quân cũng không có nhiều đạn dược như vậy để có thể tiêu hao.
- Hắc hát... Hắc hát...
Âm thanh hô hiệu của binh lính Thát tử ngày càng dồn dập, công
thành xa đang chậm rãi tiến lên phía trước không ngờ bắt đầu
gia tăng tốc độ, thoắt cái, đã tiến vào trong vòng trăm bộ
rồi, khoảng cách này đã vào trong phạm vi công kích của cung
tiễn thủ Thát tử rồi, trong lòng Đa Đạc và Mãn Chu Tập Lễ
đang ở phía xa quan sát cuộc chiến đồng thời xẹt qua một tia
hoang mang, quân Minh đây là muốn làm cái gì?
Lần này Thát tử binh tấn công Bắc môn thành Tế Ninh có chừng
bốn ngàn người, rất nhanh liền phân ra hai ngàn Thát tử binh
dàn hàng đội hình xạ kích tán loạn, bắt đầu giương cung cài
tên hướng đến đầu thành bắn tên, trong khoảnh khắc, từng cánh
từng cánh buồm lang nha tiễn tựa như cơn mưa dày đặc trút xuống đầu thành Tế Ninh, Trung Ương Quân trên đầu thành khẩn trương giơ lên ván cửa trước đó đã chuẩn bị tốt.
Mặt Sẹo cũng lui thân tránh sau một tấm ván cửa dày, âm thanh
mũi tên nhọn đốc đốc ghim vào ván gỗ vang lên bên tai không dứt, không đến một lát, trên từng tấm ván cửa dùng để ngăn đỡ mũi tên cũng đã cắm đầy mũi tên lông vũ đón gió tích lũy lao
đến, từ xa nhìn lại giống như toàn thân trên dưới những tấm
ván cửa này đột nhiên mọc ra vô số kim châm, ngoạn mục cỡ nào.
Mưa tên của cung tiễn thủ Thát tử giằng co ước chừng thời gian
một nén hương thì ngừng, bởi vì vào thời điểm này Thát tử
binh phụ trách công thành đã vọt tới dưới tường thành, ba mươi
công thành xa cũng theo thang mây bắc ngang vượt qua thành hào,
đã đến gần tường thành rồi, cầu treo từ vị trí cao hơn đang lơ lửng giữa trời từ từ hạ xuống lỗ châu mai.
Trên đầu thành tràn ngập áp lực làm cho người ta hít thở không thông, một trăm năm mươi Hỏa thương thủ nín thở ngưng thần, nâng
lên Hỏa thương trong tay nhắm ngay ba mươi công thành xa kia, họng
súng đen ngòm phảng phất như mũi nhọn âm u khiến cho lòng người kinh hãi, tựa như ánh mắt của ác ma, còn có thần tình lạnh
lùng của ba trăm Hỏa thương thủ xếp thành hàng trên thành lâu,
chờ đợi xạ kích.
Trong nhà nhỏ trên tầng cao nhất của công thành xa chen chúc hơn
mười binh lính Thát tử, hơn mười binh lính Thát tử này đều là dũng sĩ trăm dặm mới tìm được một, mỗi người thể trạng
cường tráng, vẻ mặt hung ác, trong tay bọn họ cầm không phải
là loan đao, mà là dao bầu! Tiếng hơi thở ồ ồ của nhóm binh
lính Thát tử trong không gian thu hẹp đan lẫn vào nhau, sát khí
đậm đặc tràn ngập trong nhà nhỏ.
- Dát dát dát... Cô!
Cầu treo lơ lửng giữa trời từ công thành xa đã hạ xuống một
nửa thì đột nhiên đình chỉ, cứ như vậy treo trên không trung.
Do cầu treo chặn mất tầm mắt, quân Minh trên đầu thành không
nhìn thấy Thát tử binh trong nhà nhỏ, Thát tử binh bên trong
nhà nhỏ cũng nhìn không thấy quân Minh trên đầu thành, nhưng
tướng sĩ quân Minh và binh lính Thát tử cũng đều biết, thời
khắc cuối cùng tức khắc sẽ đến, tiếp theo đó là một hồi
chiến đấu ngươi chết ta sống, chém giết máu tanh!
- Cạch cạch cạch...
Cầu treo treo trên không đột nhiên hạ xuống, nặng nề cập trên lỗ châu mai, dâng lên một tầng bụi mù mỏng, không đợi cầu treo
đứng im hẳn, Thát tử binh chen chúc bên trong nhà nhỏ giống như
mũi tên nhọn rời khỏi dây cung vọt ra, Thát tử binh lao ra khỏi
nhà nhỏ mặt mày dữ tợn, ánh mắt hung hãn nhìn trừng trừng
tướng sĩ quân Minh đầu thành, tựa như dã thú nhắm người mà
cắn.
Trong tiếng kêu gào thảm thiết, nhóm binh lính Thát tử đều từ
trên cao hơn mười thước ngã xuống, độ cao như vậy cho dù không
bị Hỏa thương quân binh bắn ra tán tử giết chết, cũng bị rơi
thành trọng thương.
Ở thời đại này, tại thời đại vũ khí lạnh tàn khốc, trọng
thương trên chiến trường đồng nghĩa với tử vong, cho dù có được đồng bạn cứu trở về đại doanh, cũng như thường không thoát
được vận mệnh tử vong, lúc này cũng không có y viện dã chiến, y thuật của vu y theo quân càng kém chất lượng đến dọa người,
muốn trông cậy vào bọn họ cứu sống hàng trăm, thậm chí là
hàng ngàn thương binh, căn bản không có khả năng.
Không đến một lát, tốp ba trăm Thát tử binh phát động tấn công
đầu tiên trên công thành xa đã thương vong hầu như không còn, chỉ
có mười mấy Thát tử binh miễn cưỡng vọt lên tới lỗ châu mai,
rồi lại bị dân tráng quân Minh dùng trường thương đâm thành cái
rây, tuy nhiên, ba mươi cái công thành xa vẫn là tạo thành ba mươi lối đi từ mặt đất đến đầu thành.
Trên sườn núi nhỏ xa xa.
Mãn Chu Tập Lễ hung hăng đấm nói:
- Tốt! Tuy rằng tốp công kích thứ nhất thất lợi, nhưng ba mươi
công thành xa lại không hề chịu tổn hại, có ba mươi thông đạo
này, các dũng sĩ Mông Cổ có thể liên tục không ngừng giết lên
đầu thành, đầu thành có thể có bao nhiêu Nam Minh mọi rợ chứ?
Cho dù là lấy một mạng đổi một mạng cũng có thể đem bọn
chúng chôn vùi rồi!
Đa Đạc ở một bên cũng có chút hoang mang, gã cũng không ngờ ba
mươi công thành xa lại dễ dàng như thế áp sát tường thành rồi, cho dù quân Minh không có Hồng Di đại pháo, nhưng không phải bọn họ còn có Long Vương pháo sao? Bọn họ hoàn toàn có thể dùng
Long Vương pháo oanh tạc a, coi như là đánh nổ không được công
thành xa, ít nhất cũng có thể nổ phá gây tổn thương cho quân
Mông Cổ chen chúc dưới công thành xa đi?
Tuy nhiên rất nhanh, Đa Đạc liền hiểu quân Minh vì sao không dùng
Long Vương pháo oanh tạc công thành xa rồi, Mãn Chu Tập Lễ ở
một bên cũng không cao hứng nổi nữa, cảm giác hưng phấn trên
mặt dần dần bị kinh ngạc, khiếp sợ thay thế.
Nguyên nhân quân Minh không dùng Long Vương pháo đánh nổ công thành xa rất đơn giản, bởi vì chỉ cần có công thành xa, Thát tử
binh cũng sẽ không thông qua thang mây giản dị đến công thành
nữa, mà chọn công thành xa có “tính an toàn” rất cao giết lên
đầu thành, bởi vậy, quân Minh chỉ cần phong tỏa ba mươi công
thành xa, liền có thể ngăn trở tiến công của Thát tử binh.
- Xem ra Thát tử binh thật sự tính liều mạng rồi, lập tức
thông tri bọn người Ma Can, Hà Ma Tử, Vương Hồ Tử, lệnh cho bọn
họ chú ý tiết kiệm đạn dược, cố hết sức thả cho Thát tử
binh đến gần rồi mới đánh! Tiên sư bà ngoại nhà nó chứ, nếu
không tiết kiệm một chút, chiếu theo đấu pháp hôm nay như vậy,
không đến hai ngày toàn bộ đạn dược đã tiêu hao hết, đến lúc
đó các huynh đệ cũng chỉ có thể dùng lưỡi lê cùng với Thát
tử binh thịt bác rồi.
Lính liên lạc lĩnh mệnh mà đi.
Đúng như Mặt Sẹo lo lắng, Ma Can, Hà Ma Tử và Vương Hồ Tử một
chút ý tứ tiết kiệm đạn dược cũng không có, Thát tử binh mới vừa tiến vào cự ly hai trăm bộ, Hỏa thương đội trên đầu thành
liền bắt đầu nổ súng rồi, kết quả bởi vì chiến đến hăng
hái, đạn dược tiêu hao càng nhiều, Thát tử binh bị sát thương
cộng lại cũng không đến hai ngàn người.
Đến buổi chiều, Mặt Sẹo bị buộc phải phá nổ ba mươi công thành xa.
Bởi vì Thát tử binh đã có kinh nghiệm, một bên phái người từ
công thành xa tấn công, một bên lại dựng lên thang mây thô sơ áp
thành, Trung Ương Quân chú ý được bên này không cố được bên kia,
tâm phân làm hai suýt nữa đã để cho Thát tử binh xông lên đầu
thành, cuối cùng bất đắc dĩ Mặt Sẹo chỉ có thể hạ lệnh
dùng Long Vương pháo oanh tạc công thành xa.
- Nói cách khác, trong một ngày hôm nay chúng ta đã tiêu hao hết năm vạn phát đạn và hai ngàn khỏa Long Vương pháo? Chiếu theo
tốc độ tiêu hao như vậy, ba ngày sau chúng ta sẽ phải cùng Thát tử binh công kích bằng lưỡi lê thôi!
Ma Can nói:
- Đâm lê công kích thì đâm lê công kích, Trung Ương Quân chúng ta chẳng lẽ sẽ bại bởi Thát tử binh hay sao?
Mặt Sẹo nói:
- Thát tử binh đương nhiên không coi vào đâu, bọn chúng cùng lắm
cũng chỉ là dân chăn nuôi trên thảo nguyên thôi, nuôi thả ngựa
chăn dê thì bọn chúng lành nghề, chứ nói đến đánh trận giết
người bọn chúng hãy còn kém xa, nhưng các ngươi có nghĩ tới
không, đây chỉ mới là Thát tử binh, Kiến Nô một quân cũng đều
không xuất hiện!
Bọn người Ma Can không nói lời nào.
So sánh với Thát tử Mông Cổ, Kiến Nô lợi hại hơn đâu chỉ gấp
đôi? Thát tử Mông Cổ đều là dân chăn nuôi, nhưng Kiến Nô đều là
những lão binh thân kinh bách chiến, Trung Ương Quân công kích
bằng lưỡi lê với Kiến Nô căn bản là chiếm không được bất luận
thượng phong gì, một khi thực sự tiêu hao sạch đạn dược trên
người Thát tử Mông Cổ, sau đó Kiến Nô thừa dịp đến công thành, như vậy thành Tế Ninh nhất định sẽ thất thủ!
- Đám Thát tử Mông Cổ này cũng đủ ngu ngốc, lại tình nguyện bị Kiến Nô sai khiến như gia súc.
- Được rồi, đừng nói nữa.
Mặt Sẹo trầm giọng nói:
- Lập tức từ trong kho đạn tồn hiện có phân ra một nửa, mấy
người các ngươi nghe cho kỹ lời của lão tử, phân nửa số đạn
dược này là đặc biệt để lại đối phó Kiến Nô, Kiến Nô nếu
vẫn không xuất hiện, thì dù cho Thát tử binh xông lên đến đầu
thành cũng không cho sử dụng, đều nghe rõ ràng cả chưa?
- Nghe rõ ràng!
- Lão Đại ngài cứ yên tâm đi, cho dù không có Hỏa thương và Long Vương pháo, Thát tử binh vẫn sẽ như cũ không lên đến được đầu
thành.