Ở phía trước cách đó không xa, tọa kỵ Tác Nạp Mục cưỡi đang
lồng lộn tại chỗ, tiếng nổ tung long trời lở đất vừa nãy đã
khiến cho tọa kỵ của gã bị chấn kinh nghiêm trọng, không còn
chịu nghe theo sự khống chế của người nữa.
Kỵ binh Mông Cổ không có khả năng đoán trước được quân Minh sẽ
tiến đến đánh lén và sẽ dùng Long Vương pháo oanh tạc, cho nên
trước đó càng không có khả năng dùng bông viên nhét vào lỗ tai
chiến mã để ngừa chấn kinh, mà kỵ binh quân Minh thì đã làm
chuẩn bị đầy đủ, chẳng những dùng vải bông bọc lấy vó ngựa,
dùng đồ chụp miệng bao lại miệng ngựa, còn dùng bông lấp kín
lỗ tai chiến mã.
Trận bùng nổ kịch liệt này đối với kỵ binh quân Minh không tạo thành bất kỳ ảnh hưởng gì, nhưng lại làm cho đại lượng chiến mã Mông Cổ chịu kinh hãi, trong này liền tính cả tọa kỵ của
Tác Nạp Mục, nếu không phải kỹ thuật cưỡi ngựa của Tác Nạp
Mục coi như không tệ, thì vừa rồi lúc ngựa đột nhiên điên loạn
chồm dậy gã cũng đã bị quăng ngã từ trên lưng ngựa điên xuống
rồi.
- Giá!
Vương Hồ Tử giục ngựa nhanh tiến lên, Tác Nạp Mục đã gần trong gang tấc.
Trong nháy mắt, dao bầu sáng như tuyết đã vung lên thật cao,
Vương Hồ Tử phóng ngựa như bay, tựa như gió cuốn mây tan phóng
ngựa xông qua, dao bầu giơ lên cao chợt bổ xuống, mũi nhọn lạnh
lẽo như băng từ trên cổ Tác Nạp Mục chợt lóe đi qua, ngay sau
đó, đầu người của Tác Nạp Mục đã bay lên trước, thi thể mất
đi đầu người rất nhanh bị chiến mã thất kinh ném xuống lưng
ngựa...
- Vương gia đã chết!
- Vương gia bị giết rồi!
- Chạy mau, Vương gia bị giết rồi...
Trong hỗn loạn, không biết là tên Thát tử Mông Cổ nào hô lên
trước tiên, Thát tử Mông Cổ phụ cận lập tức bắt đầu rối
loạn, cỗ rối loạn này nhanh chóng lan rộng ra, Thát tử Mông Cổ phản kháng nguyên bản đã không được xây dựng có tổ chức hữu
hiệu chẳng mấy chốc liền bắt đầu sụp đổ, toàn bộ đại doanh
đã bị hai ngàn kỵ binh Trung Ương Quân khuấy đến lộn xộn thành
một đoàn.
Nghe thấy Tác Nạp Mục đã chết, trong bóng tối lại không biết
được kỵ binh quân Minh rốt cuộc đến đây nhiều ít, chỉ nghe khắp nơi là tiếng sát phạt, khắp nơi đều là thân ảnh của kỵ binh
quân Minh, Thát tử Mông Cổ trong đại doanh đã không còn lòng dạ
nào ham chiến, đều tự đoạt lấy chiến mã xoay người cưỡi ngựa
bỏ chạy, không cướp được chiến mã cũng dạt ra tán loạn vắt
cẳng chạy trối chết.
Vương Hồ Tử mang theo kỵ binh Trung Ương Quân đuổi đến cùng không buông, đuổi suốt đến hừng đông mới thu binh.
Dọc trên đường đi thây người của Thát tử Mông Cổ chất đống vô
số kể, máu chảy thành sông, ít nhất cũng đã chết vài ngàn
người, điều duy nhất khiến Vương Hồ Tử cảm thấy khó chịu là,
hai nữ nhân Mông Cổ kia đã chết rồi, là Tác Nạp Mục tự tay hạ thủ, hiển nhiên Tác Nạp Mục đã dự liệu được hai nữ nhân này
sẽ gặp vận mệnh bi thảm, cho nên thà rằng giết các nàng cũng
không muốn để cho các nàng trở thành tù binh của người Hán.
- Hết thảy liền ấn theo ý tứ của chủ tử xử lý, đánh tan Tế Ninh, chó gà không tha.
- Tốt!
Đa Đạc vỗ bàn, lớn tiếng nói:
- Mấy năm trước thời điểm Đại Thanh Quân vây công Tùng Sơn, Phạm
Văn Trình từng nêu ý kiến với Nhiếp Chính Vương, nói rằng phàm là công thành thì nhất định phải vây tam mà khuyết nhất, lưu
cho địch một con đường thoát thân thì có thể gây tan rã quân
tâm, khiến cho bọn chúng không đến nỗi phải chó cùng rứt giậu, chẳng qua lần này bổn vương quyết định không lưu cho quân Minh
bất luận con đường sống nào hết.
- Đúng, một tên Nam Minh mọi rợ cũng tuyệt không buông tha.
- Giết hết, một tên cũng đừng hòng chạy.
Ban Khắc Đồ, Sát Hãn đồng thanh phụ họa.
Ánh mắt Đa Đạc sáng quắc xẹt qua trên mặt bốn người Ban Khắc Đồ, trầm giọng nói:
- Ban Khắc Đồ công Đông môn, Tác Cát Nhĩ công Tây môn, Sát Hãn
công Nam môn, bản vương cùng với Mãn Chu Tập Lễ công Bắc môn,
mười vạn đại quân từ bốn môn đồng thời phát động tiến công,
lấy thế Thái Sơn áp đỉnh tấn công mãnh liệt Tế Ninh, bổn vương cũng muốn nhìn xem, mấy ngàn Nam Minh mọi rợ trong thành Tế
Ninh dựa vào cái gì đến thủ thành!
Hoài An, trấn Mã Đầu.
Trấn Mã Đầu là miệng giao hội của Hồng Trạch Hồ và Vận Hà,
cũng là miệng giao hội của Vận Hà và Hoàng Hà, từ xưa đến
nay đường sông Hoàng Hà cực kỳ không ổn định, có khi dọc theo
Sơn Đông rót vào Bột Hải, có khi đi qua Giang Tô rót vào Đông
Hải, lúc này Hoàng Hà chính là đi qua Hoài An rót vào Hoàng
Hải.
Dựa theo kế hoạch tác chiến của Liễu Như Thị, Thủy sư của Thi Lang nên cùng Trung Ương Quân tách ra rồi.
Sau khi chia ra, Vương Phác dẫn Trung Ương Quân tiếp tục Bắc
thượng, thẳng đến Tế Ninh tiếp viện Mặt Sẹo, mà Thi Lang thì
suất lĩnh năm ngàn Thủy sư bảo hộ Hỗn Thành Doanh của Đường
Thắng vượt quan theo Hoàng Hà ra Hoàng Hải, sau đó dọc theo
đường ven biển uốn khúc Bắc thượng, tới Đại Cô Khẩu ngược
dòng Vệ Hà mà lên thẳng đến Thiên Tân! Binh lực Kiến Nô hữu
hạn, không có khả năng lưu lại quá nhiều binh lực đóng ở Thiên
Tân, Hỗn Thành Doanh của Đường Thắng có Thủy sư tương trợ, Thủy sư lại có mấy trăm khẩu Phật Lang cơ pháo, công chiếm Thiên Tân
chỉ là chuyện nhỏ.
Đường Thắng, Thi Lang sau khi công chiếm Thiên Tân, ngay sau đó
liền thừa dịp Bắc Kinh hư nhược mà Bắc thượng tiến công, cùng
lúc đó, Hồng Nương Tử cũng đem bốn vạn kỵ binh chạy tới Bắc
Kinh cùng Hỗn Thành Doanh của Đường Thắng, Thi Lang hội hợp, sau đó ở Bắc Kinh một đường thiết lập thiên la địa võng, chặn
giết bại binh Mông Cổ, Kiến Nô, đương nhiên, hết thảy những điều này còn phụ thuộc vào một điều kiện tiên quyết, đó chính là kế ôn dịch ngựa của Lý lão cha có hiệu quả, mà Trung Ương
Quân của Vương Phác nhất định phải kiên trì đến nơi Thi Lang công chiếm Bắc Kinh.
Gió đêm phơ phất, lạnh lẽo như nước.
Vương Phác chắp hai tay sau lưng đứng trang nghiêm bên cửa sổ, đang nhìn đến nơi xa trên mặt Hồng Trạch Hồ mênh mông, bên ngoài
khoang thuyền chợt truyền lên tiếng bước chân nặng nề, bỗng
nhiên vang lên thanh âm của Đường Thắng, Thi Lang:
- Báo cáo!
Vương Phác thu hồi ánh mắt, thản nhiên đáp:
- Tiến vào.
Đường Thắng, Thi Lang lên tiếng trả lời mà vào, cung kính hành quân lễ với Vương Phác.