Tiếng nhạc vang lên, cô gái kia bắt đầu hướng về phía mọi người cất cao giọng hát:
“Chàng là chàng trai trời sinh, từng có tính phong lưu.
Vô tình hữu tình, nhìn thấy nụ cười trên mặt chàng mà hỏi.
Trong lòng thiếp nhạy bén, mặt giả độc ác, ngoài miệng thì giả cứng rắn.
Muốn nhận lời, nhưng xấu hổ không dám nói sao với chàng.
Thiếp thấy chàng giả vờ giả vịt, cũng không quan tâm đến chàng.
Thiếp nhìn thấy bóng hoa bóng trăng, lạnh lẽo thê lương, một theo chàng cô độc, một cô đơn theo thiếp...”
Chỉ hát có một câu mà khiến trong lòng Vương Phác như uống cả tiếng hát
vào. Thủy Ma Khang của Côn Sơn này với kịch Hoàng Mai, Việt kịch của đời sau thực ra cũng có mấy phần tương tự nhau. Nghe tròn vành rõ chữ,
khiến người ta như được tắm gió xuân. Hát đến chỗ phẩn khích mọi người
nghe rất say ". Vương Phác cũng bị ánh mắt đắm đuối phong tình của cô
gái xấu hổ che mặt kia làm cho xúc động.
Vương Phác nghe xong
không khỏi giật mình, lẽ nào đó là tuyệt đại hồng nhan Trần Viên Viên?
Đúng là Trần Viên Viên, chẳng trách, cũng chỉ có cô gái xinh đẹp như
tiên giáng trần như vậy mới khiến cho Đại Hán Gian Ngô Tam Quế và Lưu
tặc Lý Tự Thành lại hồn phách điên đảo. Cuối cùng trở thành cuộc tranh
giành hồng nhan, rơi vào bi kịch thiên cổ.
Ánh mắt dịu dàng kia
nhìn về phía Vương Phác, nhẹ nhàng đáp: - Nếu tiểu nữ đoán không lầm,
thì vị tướng quân thiếu niên này chính là người đã độc quân xâm nhập vào Liêu Đông, đi thẳng đến đảo Hoàng Long bắt Nô Tù - Vương Phác tướng
quân.
Vương Sĩ Thành cười mỉm nói: - Viên Viên cô nương thật
thông minh sắc sảo, đoán là trúng. Sao cô nương không kính Vương tướng
quân một ly?
Cô gái cười duyên dáng nói: - Vương tướng quân là anh hùng đương thời, tiểu nữ đương nhiên phải kính rôi.
Dứt lời, nàng bước về phía trước mặt Vương Phác, lấy chén rượu trong tay
thị nữ rót đầy rồi nói với Vương Phác: - Vương tướng quân, tiểu nữ Trần
Viên Viên xin kính ngài.
Trần Viên Viên, đúng là Trần Viên Viên rồi!
Vương Phác đứng dậy nâng chén mỉm cười nói: - Viên Viên cô nương, mời!
Hai người vừa chạm ly thì bỗng có một người ở bàn bên đứng lên giơ tay
quát: - Khoan đã. Mọi người đều ngạc nhiên quay đầu nhìn lại, Thường
Duyên Linh ngồi ở bên cạnh Vương Phác hạ thấp giọng nói:
- Vương đại ca, người này tên là Mạo Tương, tự là Tích Cương, người Nha Cao Dương Châu, là tài tử nổi tiêng Giang Nam.
Mạo Tích Cương, một trong Tứ đồng tử Phục xã?
Vương Sĩ Thành ở bên kia rất không vui liền hỏi:
- Mao Turong, ngươi muốn là…
- Tại hạ không có ý mạo phạm Vương tướng quân.
Mạo Tương chắp tay cao giọng nói:
- Chăng qua là hôm nay tại hạ thây có tiệc rượu vui vẻ, lại có mỹ nhân ca múa, nếu không có thơ ca trợ hứng thì chẳng phải là sẽ bớt vui đi rất
nhiều sao? Vì thế tại hạ đề nghị, nếu Vương tướng quân muốn Viên Viên cô nương kính chén này thì cần phú một bài thơ, mọi người thấy thế nào?
Mạo Tương vừa nói xong thì có mấy công tử trẻ tuổi quen biết y cũng lên
tiếng phụ họa. Tâm trạng của những công tử này phần lớn đều giống Mạo
Tương, cũng bắt đầu ăn phải dấm chua rôi.
Sắc mặt của Vương Sĩ
Thành xanh mét, ai mà không biết phần lớn tổng binh của Đại Minh đều là
những vũ phu. Bảo Vương Phác làm thơ có khác nào ép Trương Phi thêu hoa? Thằng nhãi Mạo Tương này cố tình chơi khó Vương Phác rồi. Trong lòng
Vương Sĩ Thành rất hận y, sớm biết thế này thì hôm nay đã không mời y
đến.
- Nếu Mạo Đại tài tử đã coi trọng bản tướng quân như vậy thì bản tướng quân cũng đành phải đắc tội thôi.
Nằm ngoài sự dự đoán của Vương Sĩ Thành, Vương Phác lại đồng ý.
Đương nhiên là trong lòng Vương Phác biết tên Mạo Tương này có ác ý nhưng hắn không sợ, không phải chỉ là làm thơ thôi sao? Kiếp trước hắn cũng học
đại học, mặc dù chỉ là hạng ba nhưng thi từ tích lũy còn nhiều hơn 300
năm, lấy ra ngâm một bài thơ nhỏ lẽ nào lại không được? Sao phải sợ tên
tài tử Mạo Tương này chứ?
Đương nhiên là Mạo Tương không ngờ tên vũ phu Vương Phác lại đồng ý rõ ràng như vậy, y lắp bắp đáp: - Vậy, tại hạ xin rửa tai lắng nghe!
Vương Phác quay đầu lại cười nhìn
Trần Viên Viên. Hắn lấy bài thơ “Khen Lâm Đại Ngọc” trong Hồng Lâu Mộng
của Tào Tuyết Cần thêm thắt vào rồi ngâm:
“Đôi lông mày điểm màu khói nhạt.
Đôi mắt chứa chan tình tứ, dáng vui như lại không vui.
Đôi gò má hồng ẩn đầy hơi xuân.
Đôi môi lửa cháy đắm say lòng người
Ba phần giận dữ,
Bảy phần hờn dỗi.
Dịu dàng như hoa soi bóng nước.
Cử chỉ nhẹ nhàng liễu vịn gió hướng.
Tim đọ Ti Can hơn một trăm khiếu.
So với Tây Tử trội hơn ba phân.”
Vương Phảc vừa ngâm xong, Vương Sĩ Thành kích động khen ngợi mãi không thôi:
- Thơ hay, thơ hay, Vương tướng quân dùng bài thơ này để hình dung về
Viên Viên cô nương, không còn gì chuẩn xác hơn. Vương tướng quân Văn Võ
song toàn, hạ quan khâm phục, khâm phục!
Thường Duyên Linh và Lý
Tổ Thuật cũng ồn ào, đám quan viên lớn nhỏ ở phủ Tô Châu cũng trầm trổ
khen ngợi. Vương Phác thuận miệng ngâm bài thơ này này, ngôn từ tuy lẳng lơ nhưng cũng là một bài thơ hay, nhất là đê hình dung Trần Viên Viên
thì quả là tuyệt.
Thấy hai gò má của Trần Viên Viên ững đỏ, nàng
vừa thẹn vừa vui nhìn Vương Phác. Tên Mạo Tương bên kia thì hối hận vô
cùng, vốn y còn tưởng sẽ làm xấu mặt Vương Phác trước Trần Viên Viên
nhưng không ngờ kết quả ngược lại giúp đại ân cho tên vũ phu Vương Phác
khiến y mất đi cơ hội làm mỹ nhân vui, thật sự là khổ hạnh.
Trần Viên Viên lại giơ chén rượu lên, e lệ nói: - Tướng quân mời!
Vương Phác mỉm cười: - Viên Viên cô nương mời!
Hai người nhę nhàng chạm côc, Vương Phác uông một hơi cạn sạch, Trần Viên Viên cũng lấy tay áo che uông.
Mọi người trầm trổ khen ngợi, Thường Duyên Linh và Lý Tổ Thuật thì càng đánh chống reo hò cổ vũ.
- Ha ha, hay!
Vương Sĩ Thành vỗ tay cười to, rồi đứng dậy nói:
– Hạ quan có một đề nghị, xin chư vị lắng nghe. Đợi mọi người im lặng trở lại, Vương Sĩ Thành nhìn Vương Phác và Trần Viên Viên nói: - Có câu cửa miệng, danh hùng ái mỹ nhân, mỹ nhân kính anh hùng. Vương tướng quân
chính là đại anh hùng còn Viên cô nương lại là đệ nhất mỹ nữ Giang Nam.
Hôm nay, hạ quan muốn nhân cơ hội này để kết một mối tơ duyên, không
biết ý của hai vị thế nào? Trần Viên Viên mặt đỏ như đóa mây hồng, đôi
mắt nhẹ nhàng liếc nhìn Vương Phác rồi thẹn thùng cúi đầu, không dám
nhìn thẳng vào mắt của hắn nữa. Điều này đủ để thấy tâm ý của nàng rồi,
Trần Viên Viên nàng nguyện ý một ngàn, mười ngàn, e là dù chỉ làm thiếp
của hắn nàng cũng bằng lòng.
Trần Viên Viên có gan trực tiếp bày tỏ dấu hiệu cảm xúc như vậy với Vương Phác, điều này cũng không liên
quan phong tục xã hội Giang Nam cũng bấy giờ.
Sĩ lâm Giang Nam
cuối thời Minh lấy việc chơi gái thanh lâu làm nhã sự, Tần Hoài diễm kỳ
kết duyên với tải tử đã là chuyện quá quen thuộc. Dần dần đã đào kỳ
Giang Nam lại trở thành một loại phong trào, một khi gặp đúng đối tượng
các nàng thường chủ động bày tỏ, có dũng khí để theo đuổi đối tượng của
mình.
Tuy Vương Phác không phải tài tử sĩ lâm nhưng hắn còn trẻ,
anh tuẩn, vừa rồi thuận miệng phú lên bài thơ kia đã chứng minh hắn
không phải là kẻ vũ phu mà là văn võ song toàn, anh hùng xuất thiếu
niên, tuẩn kiệt! Huống hồ Vương Phác còn lập chiến công hiển hách cho
triều đình, bây giờ đã là anh hùng nổi tiếng thiên hạ.
Từ xưa mỹ
nhân kính anh hùng đã không phải chỉ là câu nói suông. Thấy Vương Phác
có tiền đồ như vậy sao Trần Viên Viên lại không động lòng cho được.
Thấy vẻ mặt của Trần Viên Viên như vậy, Mạo Tương bên kia và mấy chư vị công tử đầu vắt tay lên trán tỏ sự thât vọng đau khổ. Ánh mắt của mọi người
đều tập trung vào Vương Phác, ý nguyện của Trần Viên Viên đến người mù
cũng nhìn ta, bây giờ chỉ còn xem Vương Phác có muốn lấy vợ hay không mà thôi.
Chuyện này nếu thay đổi thành sĩ lâm tài tử lúc đó, ví dụ
như Mạo Tương là kẻ ghen ăn tức ở nhất, áp lực thế tục và đạo đức, có lẽ sẽ từ chối Trần Viên Viên. Chơi thì ai cũng thích nhưng nếu thực sự lấy làm vợ thì phải cần dũng khí, dù sao chuyện này làm không tốt cũng ảnh
hưởng đến danh dự, tiền đồ làm quan của con cháu mình sau này.
Mọi người cho Vương Phác sẽ khéo léo từ chối tình ý của Trần Viên Viên, dù
sao hắn cũng vừa mới lập công lao lớn như vậy, vất vả lắm mới có cơ hội
để triều đình trọng dụng, lúc này mà chỉ vì một cô gái bán hoa như Trần
Viên Viên hủy hoại tiền đồ của mình thì thật không đáng.
Nhưng
Vương Phác lại là người xuyên thời đại, thế tục cổ đại, áp lực đạo đức
đối với hắn mà nói không có bất kỳ sự trói buộc nào. Một đại mỹ nhân
nghiêng nước nghiêng thành như Trần Viên Viên nếu là ở thế kỷ 21 thì
biết bao người mê? Mỹ nữ như vậy mình cũng không đến lượt minh nếu từ
chối sẽ bị sét đánh đẩy!
Trước mặt bao người Vương Phác khôn à
lấy bầu rượu rót cho mình một chén rồi uống một ngụm, sau đó đưa cho
Trần Viên Viên. Đương nhiên là nàng hiểu dụng ý của Vương Phác, mặt vừa
thẹn vừa mừng, nàng nhận lấy chén rượu uongs một rồi trả lại cho vương
Phác.
Vương Phác cười ha ha nhận lấy ợu rồi uống cạn sạch, sau đó cao giọng nói với mọi người: - Làm phiên Vương đại nhân và chư vị hãy
làm chứng, hôm nay tại hạ và Trần cô nương uống rượu làm đính ước, lập
thành hôn ước. Đợi sau khi hồi kinh gặp Thánh thượng, tại hạ sẽ quay lại Giang Nam dùng thảm đỏ trải nâng bát kiệu đón nàng về làm vợ.
Mọi người đều tỏ ra không thể tin nổi, bọn họ không những giật mình vì
Vương Phác không chút đo dự tiêp nhận Trần Viên Viên, mà càng giật mình
hơn khi Vương Phác hứa hôn trước mặt đông người.
Ở đời Minh, hôn lễ có rất nhiều nghỉ thức, cưới vợ có sự phô trương của cưới vợ, lấy thiếp có thủ tục của lấy thiêp.
Vương Phác muốn dùng thảm đỏ trải 8 kiệu lớn cưới Trần Viên Viên, ý nói. Sau
khi Trần Viên Viên gả vào cửa nhà Vương Phác sẽ được làm chính thê chứ
không phải tiểu thiếp, lại càng không phải là ngoại thất gì cả. Điều này mang hàm nghĩa tương lai của Trần Viên Viên có cơ hội được hoàng để sắc phong trở thành Cáo Mệnh phu nhân.
Điều này đối với một cô gái phong trần mà nói quả là chuyện khó mà tưởng tượng nổi.
Trần Viên Viên nhìn vào ánh mắt của Vương Phác ngoài sự thẹn thùng còn nhẹ
nhàng âu yếm. Tuy nàng không để ý đến Cáo mệnh của Triều đình, nhưng bất kể thế nào trước mặt mọi người Vương Phác đã hứa hẹn, dùng lễ cưới
chính thê để cưới nàng đã khiến nàng vô cùng cảm động. Chuyện chơi bời
của sĩ lâm Giang Nam và nữ tử phong trần thì có rất nhiều, nhưng có rất
ít người thật lòng đối xử với những cô gái như vậy, mà lấy gái phong
trần làm vợ thì lại là chuyện có một không hai.
Tuy Trần Viên
Viên chưa thật hiểu về con người của Vương Phác nhưng chỉ với việc hăn
cả gan hứa hẹn trước mặt mọi người như vậy là đã chứng tỏ hắn là người
đàn ông có trách nhiệm.
- Được!
Vương Sĩ Thành cười to:
- Vậy bữa tiệc hôm nay coi như là bữa tiệc đính ước của Vương tướng quân
và Viên Viên cô nương, hạ quan chúc mừng hai vị, ha ha ha!
Thường Duyên Linh cũng vui vẻ nói: - Chúc mừng đại ca ôm được mỹ nhân về nhà.
Các quan viên lớn nhỏ Tô Châu cũng đều chúc mừng.
- Đa tạ, đa tạ!
Vương Phác chắp tay tạ ơn, Trần Viên Viên liền đứng về phía tay phải của
Vương Phác, nhìn mọi người thi lễ, trông như đôi vợ chồng mới cưới đáp
lễ quan khách và bạn bè đến chúc mừng.
Lý Tổ Thuật ở bên cạnh
liền hô lên: - Đại ca, chị dâu quen biết không ít hành thủ danh viện Tần Hoài, huynh cũng đừng ham vui quá mà quên đi tiểu đệ đẩy nhé!"
- Tên tiểu từ này!
Vương Phác cười nói với Lý Tổ Thuật:
- Được, tiểu huynh nhớ rồi. Đến lúc đó nhất định làm mai cho đệ.