Nhưng đây cũng chỉ có thể là một ý tưởng chiến lược, vĩnh
viễn không thể nào trở thành hiện thực, thân là kẻ xuyên việt, Vương Phác biết rằng tuyệt đối không thể dựa vào bọn quân
phiệt cát cứ, đem hy vọng tiêu diệt Kiến Nô ký thác trên người
Khương Tương, Vương Thừa Dận, Đường Thông những quân phiệt cát cứ nửa muốn nửa không, là phi thường ngu xuẩn!
Không sai, chỉ cần Trung Ương Quân xuất hiện ở thành Bắc Kinh,
lại giành được một hai trận thắng, Khương Tương, Vương Thừa Dận, Đường Thông những cây cỏ đầu tường (người gió thổi chiều nào
theo chiều nấy) này nhất định sẽ cùng Kiến Nô trở mặt, tuyên
bố "quay đầu" phục tùng Đại Minh, thế nhưng Vương Phác càng rõ
ràng, những quân phiệt này tuyệt sẽ không xuất động một quân
một tốt, bọn họ sẽ chỉ ngồi nhìn Trung Ương Quân và Kiến Nô
liều mạng ngươi chết ta sống!
Cứ như vậy, Trung Ương Quân liền biến thành cô quân xâm nhập,
huống chi tuyến hậu cần tiếp viện phải dài bao nhiêu làm cho
người ta thật khó tưởng tượng, từ Hoài An đến Bắc Kinh chừng
hơn một ngàn lý, tuyến hậu cần tiếp viện dài như vậy chẳng
những khiến vận chuyển lương thảo đồ quân nhu và vũ khí đạn
dược trở nên khó khăn, càng cho Kiến Nô vô số cơ hội quay lại
tập kích bất ngờ!
Trung Ương Quân đạn tận lương tuyệt một khi lâm vào vòng vây
trùng trùng điệp điệp của đại quân Kiến Nô, kết quả chỉ có
thể là toàn quân bị diệt!
- Như thị, thân là một tham quân nàng làm vô cùng xuất sắc, ý
tưởng chiến lược nàng đề xuất rất có tính sáng tạo, nhưng
thân là chủ tướng tam quân, bản hầu lại không thể nghe lời
nàng, bản hầu tuyệt sẽ không đem vận mệnh của cả một đội quân ký thác vào phỏng đoán chủ quan và ước đoán của một tham
quân, càng sẽ không đem vận mệnh quốc gia ký thác vào phỏng
đoán chủ quan và ước đoán của một tham quân.
Liễu Như Thị nói:
- Nhưng...
Vương Phác bất ngờ giơ tay, ngăn trở Liễu Như Thị tranh luận, nói tiếp:
- Mặt khác, tuyệt đối không nên đánh giá cao nhân cách của bọn
người Khương Tương, Vương Thừa Nhận, Đường Thông, đối với loại
tiểu nhân thay đổi thất thường này, nàng không thể cho bọn hắn
cơ hội chủ động lựa chọn vận mạng của chính mình, nàng phải
bắt buộc bọn họ chấp nhận sự sắp xếp của nàng.
Liễu Như Thị mơ hồ nghe ra ngụ ý của Vương Phác, trong đôi mắt đẹp lóe lên một tia suy nghĩ sâu xa.
Vương Phác bước đi đến bên tường, ngón tay chỉ lên bản đồ nói:
- Liền nói lần này Bắc Phạt, nàng nghĩ muốn lợi dụng Khương
Tương, Đường Thông, Vương Thừa Dận đem quân đội ba trấn này đi
đối phó với Kiến Nô, bản hầu cũng đồng dạng nghĩ tới lợi
dụng bọ đi đối phó Kiến Nô, nhưng chiến lược của nàng cho bọn
người Khương Tương cơ hội chủ động lựa chọn, mà trong chiến
lược của bản hầu, bọn họ lại chỉ có thể bị động giữ vai
trò quân tốt, ngoan ngoãn nghe theo an bài của bản hầu!
Liễu Như Thị nói:
- Nguyện nghe cao kiến của Hầu gia.
Vương Phác dùng thanh gỗ tinh vi trong tay điểm mạnh lên Liêu Thành, nói:
- Chính như lời nàng nói, Liêu Thành liên quan đến việc tuyến
đường an toàn kênh đào có thể được thông suốt, Đa Nhĩ Cổn cũng
không phải là loại người hiền lành, y cũng nhìn ra điểm này,
đó là nguyên cớ Kiến Nô không đóng quân ở Đăng Châu, Lai Châu,
Thanh Châu và Duyện Châu, nhưng lại trú đóng vài ngàn quân tại
Liêu Thành nho nhỏ, hai vạn Kiến Nô đóng tại phủ Đại Danh cách
Liêu Thành cũng chỉ hơn một trăm dặm đường, bất cứ lúc nào đều có thể đuổi tới cứu viện!
Liễu Như Thị nghe vậy nhẹ nhàng gật đầu, đây cũng là nguyên nhân nàng đề nghị Mặt Sẹo mang theo quân tiên phong trong đêm bất ngờ tập kích Liêu Thành, bởi vì phủ Đại Danh nơi Kiến Nô đóng quân và Liêu Thành cách nhau quá gần, thời cơ chiến đấu ngắn ngủi.
Vương Phác nói tiếp:
- Quân ta theo Bộc Châu triển khai thế trận, áp sát Liêu Thành,
trước làm cho Kiến Nô đóng tại phủ Đại Danh xuất binh cứu viện Liêu Thành, chờ lúc viện quân Kiến Nô đuổi tới, Trung Ương Quân
của ta lại triển khai thế cường công Liêu Thành, như thế, nếu
nàng là Đa Nhĩ Cổn, nàng sẽ làm thế nào?
Liễu Như Thị hơi suy ngẫm một chút, dịu dàng nói:
- Trương hòa thượng huynh đệ vốn là tướng lĩnh quan quân Đại
Minh, am hiểu nhất huấn luyện tân binh, bởi vì từng có quan hệ
với Đại Minh Tổng đốc ngũ tỉnh Vương Phác, nhưng không hợp trong
quan quân, cho nên một mình đến đây tìm nơi nương tựa nghĩa quân
Hà Nam chúng ta, từ nay về sau, hòa thượng huynh đệ chính là
người trong nhà rồi.
Đại quân lưu tặc của Lý Tự Thành cùng liên quân Kiến Nô, Quan
Ninh ác chiến tại đây đã mấy ngày, mấy ngày nay vẫn là Quan
Ninh Quân của Ngô Tam Quế đánh xung phong, qua vài ngày chiến đấu kịch liệt, tuy lưu tặc tử thương thảm trọng, nhưng Quan Ninh Quân cũng đồng dạng tổn thất thảm trọng, nhưng Đa Đạc lại vẫn án
binh bất động, không có bất kỳ ý tứ lệnh cho Bát Kỳ Quân tham
chiến.
Đại doanh Kiến Nô, hành trướng của Đa Đạc.
Dự Thân vương Kiến Nô Đa Đạc đang ở trong lều uống rượu mua vui,
trong chậu than dấy lên lửa than đỏ bừng, sưởi ấm cả lều lớn
ấm áp như mùa xuân, bắt tới hai ca nữ Hán tộc trên thân khoác
áo lụa mỏng manh, đang ở trong trướng xoay mông lắc eo khiêu vũ,
hai kỹ nữ Sơn Tây vây ở trong lòng Đa Đạc, tranh nhau dùng cái
miệng anh đào nhỏ nhắn tiếp rượu vào miệng Đa Đạc.
Đa Đạc trái ôm phải ấp vô cùng khoái hoạt, trong tất cả thân
vương ở Kiến Nô, Đa Đạc nổi danh háo sắc, mỗi lần đến một nơi, việc đầu tiên gã làm chính là vơ vét mỹ nữ cho gã phóng
đãng hoang dâm, Đa Đạc còn có một ham mê rất ác liệt, đó là
bắt tới mỹ nữ sau khi bị gã gian dâm đem đi trảm thủ, còn có
thể moi ra tim gan nhắm rượu!
Lý Tự Thành không phải đồ ngốc, Ngưu Kim Tinh cũng không phải
ngu, hai người đều biết tầm quan trọng của Quan Trung đối với
nghĩa quân, hiện tại Quan Trung đã thành căn cơ duy nhất của
nghĩa quân, một khi thất thủ, nghĩa quân sẽ trở lại con đường
trôi giạt khắp nơi như trước kia, đây là điều Lý Tự Thành tuyệt đối không cho phép.
Lý Tự Thành cơ hồ đem toàn bộ quân đội ông ta có thể triệu
tập điều động đến, quyết tâm phải ở Mạnh Môn quan cùng Kiến Nô và Ngô Tam Quế quyết một trận tử chiến.
So sánh với Kiến Nô, khiến cho Lý Tự Thành hận đến nghiến răng nghiến lợi vẫn là Ngô Tam Quế - tên cẩu Hán gian này! Nếu
không phải Ngô Tam Quế quy hàng rồi lại trở mặt bội phản, Kiến Nô làm sao có thể tiến quan? Nếu không phải Ngô Tam Quế dẫn
Kiến Nô tiến quan, lúc này Lý Tự Thành sớm đã quân lâm thiên
hạ thuận lợi lên ngôi hoàng đế rồi, làm sao lại rơi vào tình
cảnh như ngày hôm nay?
Còn có, từ Bắc Kinh bại lui đến Mạnh Môn quan, đuổi giết suốt
đoạn đường này vẫn chính là Quan Ninh Quân của Ngô Tam Quế, hầu như tất cả tướng sĩ nghĩa quân đều chết trong tay Ngô Tam Quế.
- Ngô Tam Quế, tên cẩu tặc!
Lý Tự Thành nắm chặt trong tay bát nước lớn, râu quai nón dưới cằm tựa như kim thép triệt để dựng thẳng lên, hai mắt trợn lên đằng đằng sát khí, nghiến răng nghiến lợi nói,