Hoàng đế Sùng Trinh xem hết đường báo cũng không giận giữ như dự đoán của các đại thần mà là đặt đường báo lên ngự án
thật mạnh liên tiếp nói ba câu “tốt”, tâm trạng rất vui sướng thể hiện
ngay trong lời nói làm các đại thần đều ghé mắt nhìn.Trong ẩn tượng của
họ chưa bao giờ thấy Vạn Tuế gia lại cao hứng như vậy.
- Hoàng thượng.
Bình bút thái giám Vương Thừa An chỉ hỏi một câu:
- Có phải Tùng Sơn có tin chiến thắng về rồi không?
- Sao lại chỉ có từng đó tin chiến thắng? Sao lại chỉ có từng đó tin chiến thắng!
Hoàng đế Sùng Trinh mở đường báo ra, lớn tiếng nói:
- Các ngươi nhìn đi, nhìn xem, Tổng binh Đại Đồng Vương Phác dẫn hơn 1
ngàn thiết kỵ cô quân vào Liêu Đông, vừa mới phá hủy Thịnh Kinh là căn
cơ của Kiến Nô, còn bắt giữ Nô tù Hoàng Thái Cực, vòng vây Tùng Sơn, Cẩm Châu bất chiến mà giải, bất chiến mà giải đấy.
Câu nói của Hoàng đế Sùng Trinh giống như một tảng đá lớn ném vào hồ nước yên tỉnh khiến quần thần phải ổ lên.
- Tổng binh Đại Đồng Vương Phác dẫn quân phá hủy hang ổ Thịnh Kinh của Kiến Nô?
- Dám độc quân vào Liêu Đông, Vương Tổng binh thật là can đảm.
- Ai nói là không phải, còn bắt giữ Nô tù Hoàng Thái Cực làm tù binh rồi, Đại Minh ta từ khi có Liêu sự đến nay chưa từng có được một chiến thắng huy hoàng như thế, thật sự là quá thần kỳ. Sau niềm vui, Hoàng đế Sùng
Trinh lại bóp cổ tay thở dài nói:
- Trẫm thực sự muốn đích thân
dẫn đại quân Thủy sư đến đảo Liên Vân tiếp ứng cho Vương tổng binh, chỉ
tiếc vận mệnh quốc gia không dày, xuất hiện ba tên nghịch tử Khổng Hữu
Đức, Cảnh Trung Minh, còn cả Thượng Khả Hi khiến cho thủy sư Đại Minh ta bị thương tổn nặng nề, không thể tiếp tục vượt biển tấn công Liêu Đông
được nữa. Tuy nhiên ông trời có mắt, ba tên nghịch tặc này cuối cùng vẫn không thể thoát khỏi sự trừng phạt của trời xanh, bọn chúng đã bị Kiến
Nô chém đầu rồi.
- Nhờ hồng phúc của Vạn Tuế, Vương tổng binh chắc chắn sẽ gặp dữ hóa lành.
- Vận số của Kiến Nô sắp hết rồi, nướcDi Minh trường thịnh, thật là đáng mừng.
- Vạn Tuế, thần để nghị lập tức mang tin tốt này đi chiếu cáo thiên hạ, cả nước cùng chúc mừng.
Hoàng đế Sùng Trinh có được một lần vui vẻ như vậy quả thực không dễ dàng.
Các đại thần trong triều đều nắm giữ cơ hội này vuốt mông ngựa, ngay cả
Tả Đô ngự sử Lưu Tông Chu luôn cho mình là chính nhân quân tử cũng không nhịn được mà nịnh bợ Hoàng đế Sùng Trinh.
- Ha ha, được!
Hoàng đế Sùng Trinh vô cùng vui mừng nói: - Theo như lời của khanh, hãy mang tin này bố cáo tiên hạ.
Quay lại, Hoàng đế Sùng Trinh lại nói với Bình bút thái giám Vương Thừa Ân:
- Này Thừa Ân, bảo ngự thiện phòng chuẩn bị yến tiệc, trưa hôm nay trẫm
sẽ chiêu đãi quần thần ở Hoàng Cực điện. Tất cả các quan trong kinh từ
thất phẩm trở nên đều phải tham dự. Haha ha, hôm nay thực sự trẫm rất
vui, nhất định phải cùng các chư vị không say không về.
- Nô tài tuân chỉ. Vương Thừa Ân nhận được thánh chi, vội vàng chạy đển ngự thiện phòng.
Nhân lúc quần thần truyền tay nhau đọc tin báo, Hoàng đế Sùng Trinh hỏi Trần Tân Giáp: - Trần ái khanh, nếu trẫm nhớ không lầm 3 năm trước Vương
Phác đã được thăng là Tổng binh, là do ái khanh tiến cử đúng không?
- Trí nhớ của Vạn Tuế thật tốt, đúng Vương Phác là do vi thần tiến cử.
- Được, nếu Đại Minh ta có được mấy hiển thần như ái khanh, tiến cứ nhiều tướng tài như Vương Phác cho trẫm thì trẫm đầu phải buôn phiên vì Kiên
Nô, Lưu tặc chứ?
- Đây là Vạn tuế anh minh, thần không dám kể công.
Nge xong câu này của Hoàng đế Sùng Trinh, Trần Tân Giáp vui mừng đến mức
phát ngất đi được. Thật sự nhắc tới, năm đó tiến cử Vương Phác cũng là
hành động bất đắc dĩ, vì lần đó Kiến Nô nhập quan, các trấn mỗi cuộc
chiến đều nhận lấy thất bại, mà không có tin thắng trận nào, chỉ có Du
Kích Đại Đồng Vương Phác từ trong đống người chết bò lên, còn dẫn theo
mấy bím tóc Kiến Nô nhỏ về.
Trần Tân Giáp căn cứ vào nguyên tắc
báo tin thắng trận không báo tin bại, bắt Vượng Phác làm một công văn,
sau mấy tên Ngự Sử Ngôn qua nói phóng đại trước mặt Hoàng đế Sùng Trinh, Vương Phác cứ như vậy mà u mê đắm chìm trong thanh danh dũng mạnh thiện chiến. Còn Hoàng đế Sùng Trinh thì vui mừng thăng cho hắn lên làm Tổng
binh Đại Đồng.
Trần Tân Giáp thật không ngờ, lúc trước rơi vào
đường cùng tiến cử Vương Phác không ngờ hăn lại là tướng tài thật sự,
hôm nay trước mặt quần thần được Hoàng đế Sùng Trinh thừa nhận khen ngợi như thế, đúng là nở mặt không để đâu cho hết.
Hoàng đế Sùng Trinh lại hỏi: - Trẫm nhớ rõ, hình như Vương tổng binh còn rất trẻ?
Trần Tân Giáp nói: - Khởi bẩm Vạn Tuế, Vương tổng binh khoảng 24.
- Mới chỉ 24 tuổi? Hoàng đế Sùng Trinh không kìm nôi mà phải khen ngợi: - Đây là anh hùng xuất thiếu niên.
Trần Tân Giáp tiện miệng nói: - Vạn Tuế, Vương tổng binh đến giờ vẫn chưa thành thân.
- Hả?
Hoàng đế Sùng Trinh nghe xong liền dao động, hỏi:
- Vương tổng đã 24 tuổi, vì sao đến giờ vẫn chưa thành thân?
Trần Tân Giáp nói: - Theo thần biết, Vương Tổng binh chắc chắn đã có mối
rồi, nhưng cô gái đó vẫn chưa kịp xuất giá đã gặp phải độc thủ của Lưu
tặc, sau Vương tổng binh phải theo quân xuất chiến, cho nên chuyện hôn
nhân này đã bị trì hoãn.
- Hóa ra là như vậy.
Sùng Trinh
hoàng gật đầu, nhưng vẻ mặt bỗng nở nụ cười thản nhiên, Trần Tân Giáp
đứng ở bậc dưới không khỏi thầm giật mình, thầm nghĩ không phải là Vạn
Tuế muốn...
Lúc Hoàng đế Sùng Trinh chiêu đãi quần thần ở Hoàng
Cực diện thì Vương Phác dẫn đội gia đinh tiêu dao vui vẻ Triều Tiên. Vì
Kiến Nô bo truy kích, Vương Phác và thủ hạ là gia đinh không chạy lang
thang nữa, từ đường Bình An đến Hoàng Hải lại đến đường Kinh Kỳ. Lộ
trình gần 400 dặm này đi suốt cả 5 ngày, chia đều mỗi ngày đi được 80
dặm. Điều này đối với một đội khinh kỵ binh không có quân nhu thực sự là điêu kỳ cục.
Bởi vì có Vương Phác dung túng, hành vi của đám gia đinh càng ngày càng quá quắt, Ban đầu là bạo động, cướp của rồi biến
thành đốt, cướp, kẻ nào cũng có thú tính. Loại thú tính này một khi
không bị trói buộc ngay lập tức như cơn lũ cuốn cả bờ đế.
Đối với hành vi của bộ hạ, Vương Phác lúc đầu thì mắt nhắm mắt mở, sau đó bản
thân hắn muốn quản thì cũng không thể quản lý được nữa. Thực ra, Vương
Phác cũng không muốn quản. Từ trước đến giờ hắn đều không có cảm tình gì với Cao Ly (người Trung Quốc quen dùng để gọi Triều Tiên). Theo Vương
Phác, Cao Ly không chỉ vong ân phụ nghĩa, còn thích ý dâm, thích cướp
lại những di sản văn hóa của người Trung Quốc.
Lúc này có được cơ hội đương nhiên hắn phải trừng trị Cao Ly một chút, trò hay còn ở phía sau.
Vương Phác đang nheo mắt ngủ gật trên lưng ngựa thì Đao Ba Kiểm giục ngựa
quay lại bị kích động nói: - Tướng quân, cách phía trước không là Hán
Dương rồi.
- Phía trước là Hán Dương rồi hả?
Vương Phác
nghe thấy vậy liền tỉnh táo lại trở lại, Hán Dương thực ra là Hán Thành, là thủ đô của vương quốc Triều Tiên. Hơn 800 gia đinh dưới tay Vương
Phác nếu muốn từ đường biển về Đại Minh chắc chắn phải mượn chiến thuyền của thủy quân Triều Tiên. Mà muốn mượn chiến thuyền của thủy quân Triều Tiên thì phải được quốc vương Triều Tiên cho phép.
Một gã gia đinh bên cạnh Vương Phác đột nhiên hỏi: - Không biết quốc vương Triều Tiên có mở thành cho chúng ta vào không?
Đao Ba Kiềm vung tay áo lên, hung tợn nói: - Tiên sư nhà nó chứ, nếu quốc
vương Triều Tiên dám không mở cửa thành, vậy thì chúng ta sẽ lên vào
thành.
Chân Hữu Tài nói: - Tiểu nhân cảm thấy mượn chiến thuyền thì dễ còn muốn vào Hán Dương mới khó.
Vương Phác gật đầu nói: - Ủ, nếu có thể không cần dùng đến vũ lực mà mượn
được thuyền là tốt nhất, nhưng đi Hán Dương một chuyến không phải dễ
dàng, nhất định phải mò được thứ tốt.
Chân Hữu Tài nói: - Y của tướng quân là...
Vương Phác suy nghĩ một chút rồi nói:
- Hữu Tài, ngươi hãy dẫn theo Đao Ba Kiểm và 20 huynh đệ qua Hán Dương
đến gặp quốc vương Triều Tiên. Ngươi nói đại quân Bát Kỳ và quân Minh
tác chiến cần một lượng quân lương lớn. Chúng ta chính là phụng lệnh của Hoàng Thái Cực yêu cầu quân lương với Triều Tiên, số lượng thì... 5
triệu lượng bạc trắng.
Chân Hữu Tài giật mình kinh hãi rồi thấp
giọng nói: - Tướng quân, 5 triệu lượng bạc trắng có phải hơi nhiều
không? Phải biêt rằng Vương thất Triều Tiên đã bị Kiến Nô cướp đoạt hơn
hai lần rồi.
- Nếu Kiến Nô chưa từng tới cướp đoạt, bản tướng quân muốn không là 2 ngàn vạn lượng đâu.
Vương Phác cười lạnh nói:
- Như vậy, nếu vua Triều Tiên thực sự không lấy đâu ra nhiều bạc như vậy
thì dùng hoàng kim, Sâm Cao Ly và các châu báu khác. Nếu bọn họ không
dám cho, vậy thì chờ đại quân Bát Kỳ sẽ đến san bằng cả Triều Tiên đi.
- Được, tiểu nhân hiểu rồi Chân Hữu Tài ngầm hiểu, hai mươi gia đinh và Đao Ba Kiểm sẽ thăng tiến đến Hán Dương.
Hán Dương, hoàng cung Triều Tiên.
Vua Triều Tiên Lý Tông đang bàn chuyện với các đại quần từ lúc “quân Thanh” vào biên giới Triều Tiên đến giờ đã là ngày thứ 3, Lý Tông đã nhận được tin.
Tuy “quân Thanh” nhập cảnh chưa đến 3 ngàn người, hơn nữa
dọc đường còn cướp đoạt đốt giết không kiêng nề chút gì, nhưng Triều
Tiên vẫn không dám hành động thiếu suy nghĩ. Nguyên nhân rất đơn giản,
Triều Tiên sợ quân Thanh. Lúc quân Thanh xâm lược Triều Tiên lần thứ
hai, Đa La Bối Lắc Đa Đạc của Mãn Thanh chỉ dùng 2 ngàn thiết kỵ đã đánh tan 5 vạn đại quân Cần Vương của Triều Tiên.
Sức chiến đấu hung
mãnh của quân Thanh khiến cho người Triều Tiên vẫn còn sợ hãi đến tận
bây giờ. Nghe nói quân Thanh đánh tới, trong triều không có một vị tướng nào dám triệu tập quân đội đến đón đánh.
Trên đại điện, Lĩnh
Nghị Chính (tương đương với Nội các Thủ phụ của Đại Minh) lo lắng nói: - Đai Vương, vừa mới nhận được tin, quân Đại Thanh đếm hôm qua lại cướp
sạch trong Long Nam rồi.
- Đám Kiến Nô chết tiệt này. Lý Tông oán hận măng: - Bổn Vương phải xuất binh đi tiêu diệt bọn chúng.
- Đại vương không thể.
Lĩnh Nghị Chính liên tục khoát tay nói:
- Nếu triệu tập các đạo đội quân, có lẽ có khả năng tiêu diệt được đội
quân Thanh này, nhưng làm như vậy chắc chắn sẽ bị Đại Thanh trả thù. Đại quân Bát Kỳ của nước Đại Thanh vừa đến, nước Triều Tiên ta chắc chắn bị mất nước diệt chủng đấy.
- Ôi! Lý Tông thở dài nói: - Vậy các ngươi nói xem phải làm sao bây giờ.
Tả Nghị Chính nói:
- Đại Vương, nếu quân Đại Thanh chỉ cướp một chút đồ, giết một vài người
thì không có chuyện gì lớn, e là bọn chúng có mục đích khác.
Lý Tông hỏi: - Có mục đích gì?
Tả Nghị Chính nói: - Thần nghe nói quân Đại Thanh đang ở Tùng Sơn chiến
đấu kịch liệt với quân Đại Minh. Như vậy chắc chắn là cần một lượng quân nhu và quân lương lớn. Lần này nước Đại Thanh phái một đội quân đến để
đòi hỏi lấy lương thực đẩy.
- Đại Vương. Tả Nghị Chính vừa dứt
lời thì có vệ binh vội vàng chạy vào điện, quỳ xuống bẩm: - Nước Đại
Thanh cử đặc phái viên ở ngoài thành cầu kiến.
Lý Tông tức giận nói: - Không gặp.
- Đại Vương!
Lĩnh Nghị Chính khuyên can nói: - Đại vương tuyệt đối không được hành động theo cảm tính.
- Đúng vậy, nếu Đại Thanh cử đặc phái viên đến thì phải tiếp kiến.
- Tuyệt đối không thể bởi vì không tiếp đặc phải viên mà mang lại tai họa cho Triều Tiên.
Quần thần trên đại diện phụ họa thêm.
Lý Tông bất đắc dĩ đành phải nói: - Được rôi, vậy thì mở cửa thành ra cho đặc phái viên Đại Thanh vào.