Tướng sĩ quân nhu doanh Đại Đồng tuy rằng đều là mấy gã quê
mùa không biết được mấy chữ, nhưng bọn họ có rất nhiều khí
lực, không cần phải huấn luyện nhiều cũng có thể trở thành
pháo binh thuần thục, cứ như vậy, quân nhu doanh Đại Đồng nhanh
chóng biến hóa thành pháo doanh, để bổ khuyết, Vương Phác lại
từ trong đám tân binh mới chiêu mộ chọn ra một vạn người, một
lần nữa gây dựng hai chi quân nhu doanh.
Điều duy nhất khiến Vương Phác cảm thấy tiếc nuối chính là,
tốc độ bắn của Hồng Di đại pháo thật sự quá chậm. Cho nên
không có biện pháp tiến hành oanh tạc không ngừng địch quân, mà Phật Lãng cơ pháo có thể bắn ra liên tục lại không có lực
sát thương kinh khủng của Hồng Di đại pháo, tầm bắn cũng không
xa, chỉ có thể dùng để tiến hành hỏa lực áp chế cự ly gần.
Mặt Sẹo cau mày, hỏi Triệu Tín:
- Án theo tốc độ hành quân như vậy, phải bao lâu mới có thể đuổi tới Trừ Châu?
Triệu Tín nói:
- Phỏng chừng phải trên mười canh giờ, chủ yếu là pháo doanh
cùng quân nhu doanh di động quá trì trệ, nghiêm trọng trì hoãn
tốc độ tiến lên của đại quân.
- Tốc độ hành quân nhất định phải nhanh hơn. Bên người tướng
quân chỉ có năm trăm quân của lão Đường, binh lực quá bạc
nhược!
Mặt Sẹo trầm giọng nói,
- Không bằng như vầy đi, ta mang theo súng kíp doanh, trường thương doanh cấp tốc hành quân tiến đến Trừ Châu, ngươi mang theo những tân binh đản tử và pháo doanh, quân nhu doanh này từ từ theo
vào.
Triệu Tín ngẫm nghĩ một chút, đáp:
- Như vậy cũng tốt, dù sao an toàn của tướng quân mới là trọng yếu nhất.
Trừ Châu, đại doanh thành Bắc.
Vương Phác mang theo bảy trăm quan quân đang liều mạng gia cố
phòng ngự quân doanh. Đáng mừng là, Trương hòa thượng xây dựng
được quân doanh này cực kỳ kiên cố!
Cả tòa quân doanh được xây dựng trên một khúc sông, vây quanh ba
mặt bắc, tây, đông của khúc sông đều là sông ngòi, sông ngòi
trải rộng hơn mười trượng hình thành lá chắn thiên nhiên cho
quân doanh, chỉ có phía nam là nối với đất liền. Tuy nhiên
Trương hòa thượng vừa dẫn người ở bên trên cùng nhau đào một
chiến hào rộng mấy trượng, còn dẫn nước sông vào.
- Mở ra viên môn rất dễ, tha cho các người đi cũng rất dễ, nhưng tỷ tỷ có thể nói cho ta biết phải đi làm gì không? Tỷ tỷ phải
biết rằng, một lần cứu tỷ tỷ ra từ trong loạn quân cũng đã
không dễ dàng gì.
- Về sau nếu có cơ hội, bổn tọa nhất định sẽ báo đáp ân tình của ngươi, tuy nhiên hiện tại bổn tọa muốn đi triệu tập bộ hạ cũ, diệt trừ Lý Thanh Sơn, Viên Thì Trung những tên phản
nghịch, mời ngươi tránh ra, đừng cản đường.
- Ôi.
Vương Phác thở dài, cười khổ nói:
- Giáo chủ, tỷ tỷ cho là các bộ hạ cũ của tỷ còn có thể nghe lời tỷ sao?
- Đương nhiên rồi.
Bạch Liên giáo chủ nói:
- Bọn họ chỉ bị Lý Thanh Sơn, Viên Thì Trung phản nghịch mê hoặc thôi.
- Không, giáo chủ tỷ sai lầm rồi.
Vương Phác nói,
- Tỷ tỷ một tay sáng lập ra chi quân đội này. Kỳ thực từ lúc
mới bắt đầu đã bị bọn người Lý Thanh Sơn nắm giữ trong tay, tỷ cho là dựa vào mấy viên độc dược có thể làm cho bọn họ
nguyện ý trung thành? Tỷ cho là sắp xếp vài tên thân tín vào
trong quân đội liền có thể khống chế một chi quân đội hay sao?
Không đâu, tỷ lầm rồi, quân đội căn bản cũng không phải là
chuyện như vậy.
Bạch Liên giáo chủ nghiêm trang nói:
- Lời này của ngươi là có ý gì?
Vương Phác nói:
- Nói cho tỷ hay, tỷ có biết quân đội của trấn Đại Đồng tại sao phải thuần phục ta không? Cho dù ta có bắt bọn họ đối địch
với triều đình, bọn họ vẫn sẽ kiên định trung thành với ta, tỷ có biết vì sao không?
Bạch Liên giáo chủ suy ngẫm một lát, hỏi:
- Vì sao?
Vương Phác nói:
- Bởi vì ta cùng bọn họ đồng sinh cộng tử. Cùng ăn cùng ngủ,
vì bọn họ ta có liều chết, cho nên bọn họ mới sẽ vì ta quyết
tử! Mà giáo chủ tỷ tỷ lại chưa từng làm được điểm này, còn
người bị tỷ coi là phản nghịch Lý Thanh Sơn, Viên Thì Trung lại
làm được, đó là nguyên nhân đối tượng toàn thể tướng sĩ hộ
giáo thánh quân thuần phục là bọn hắn, mà không phải là giáo
chủ tỷ! Nói cách khác, tỷ hao phí nhiều tinh lực, tân tân khổ
khổ sáng lập một chi quân đội, nhưng kết quả cũng là thay
người làm quần áo cưới.
Lời của Vương Phác tựa như một thanh kiếm sắc bén vô tình đâm
trúng vào trái tim Bạch Liên giáo chủ, sắc mặt của nàng
thoáng chốc trắng bệt, run giọng nói:
- Ta không tin, không phải như thế.
- Đây là sự thật.
Vương Phác trầm giọng nói.
- Giáo chủ các hạ, xin thứ cho ta nói thẳng, tỷ hoàn toàn không biết quân đội là cái dạng đông tây gì? Tỷ là nữ nhân, mặc dù
tỷ có dã tâm của nam nhân. Nhưng không có hùng tâm của nam nhân,
cho nên tỷ không có khả năng khiến cho một bọn đàn ông chân chính hiệu trung với tỷ, càng không có khả năng chân chính nắm giữ
một chi quân đội...
- Đủ rồi.
Bạch Liên giáo chủ run giọng nói:
- Ngươi đừng nói nữa, mời ngươi tránh ra.
- Không.
Vương Phác thản nhiên lắc đầu nói:
- Ta sẽ không trơ mắt nhìn tỷ đi chịu chết.
- Tránh ra!
Bạch Liên giáo chủ quát nói:
- Bằng không, ngươi sẽ phải hối hận.
- Không.
Vương Phác vẫn như cũ lắc đầu nói.
- Ta sẽ không hối hận.
Vương Phác đương nhiên sẽ không thả Bạch Liên giáo chủ đi, nếu
như ngày hôm nay để cho nàng chạy thoát, Vương Phác mới sẽ thực sự hối hận.
Lần này Bạch Liên giáo đã gặp phải biến động kinh thiên, phản
bội của Lý Thanh Sơn, Viên Thì Trung đối với Bạch Liên giáo chủ mà nói không thể nghi ngờ là một đả kích khổng lồ, lòng tin
của nàng đã nghiêm trọng bị nhục, hiện tại đúng là thời cơ
tốt nhất để rèn sắt khi còn nóng triệt để đánh nát dã tâm
tranh giành thiên hạ của nàng, đồng thời cũng là thời cơ tốt
nhất để bắt được thể xác và trái tim của nàng.
Bạch Liên giáo chủ như vậy chính là giống như điển hình nữ
cường nhân đời sau, tất cả tinh lực của các nàng chủ yếu đều
tập trung vào trên sự nghiệp. Đối với nam nữ hoan ái ngược lại không có bao nhiêu nhiệt tình. Dạng nữ cường nhân này, chỉ có
thể vào thời điểm bị khuất nhục mới có thể trở nên yếu
đuối. Hơn nữa các nàng một khi trở nên yếu đuối, so với nữ
nhân bình thường lại càng dễ chinh phục.
Rất hiển nhiên, hiện tại đúng là thời cơ tuyệt hảo để chinh phục Bạch Liên giáo chủ.
Vương Phác tin tưởng, chỉ cần có thể phá hủy dã tâm của Bạch
Liên giáo chủ, nàng liền trở thành đầu mục tình báo xuất sắc nhất, sẽ mang đến cho Vương Phác chỗ tốt không tưởng được.
- Mau tránh ra nha...
Bạch Liên giáo chủ đột nhiên không khống chế được cảm xúc, lách mình lao đến Vương Phác.
Khi Nộn Nương và Lã Lục đứng ở phía sau Vương Phác đang muốn
tiến lên bảo hộ Vương Phác, Bạch Liên giáo chủ đang xông tới
trước dưới chân bỗng nhiên lảo đảo một cái, ưm một tiếng mềm
nhũn ngã sụp xuống, Vương Phác vội vàng tiến lên hai bước vươn
tay ôm lấy, thân thể mềm mại đẫy đà kiện mỹ của Bạch Liên
giáo chủ mềm nhũn gục trong lòng Vương Phác.
Vương Phác một phen ôm lấy vòng eo mảnh mai của Bạch Liên giáo
chủ, cúi đầu nhìn chỉ thấy sắc mặt nàng trắng bệch, đôi mắt
đẹp đóng chặt, đã lâm vào hôn mê, Biện Ngọc Kinh nóng vội đi lên trước có chút bận tâm nói với Vương Phác:
- Vương tướng quân, sư phụ của ta giống như bị thương, thế nhưng ta tìm không ra Người bị tổn thương chỗ nào...
- Nàng thương ở trong lòng.
Vương Phác đưa ra tay phải, hơi khom lưng nâng đầu gối Bạch Liên
giáo chủ đem thân thể mềm mại của nàng bế bỗng lên, sau đó
bước đi về trướng của mình, phía sau, Đường Thắng còn có hơn
trăm tên tướng sĩ quan quân nhất thời tru lên như sói, ánh mắt
hưng phấn nhiệt tình, tựa hồ người ôm mỹ nhân hồi trướng chính là bọn họ.
Ngày mới sáng, Lý Nham, Tống Hiến Sách và Viên Thì Trung liền suất lĩnh đại quân chạy tới đại doanh thành Bắc.
Vương Phác biết Lý Nham lợi hại, cũng biết Tống Hiến Sách
không phải ngọn đèn cạn dầu, nhưng hắn vẫn còn đánh giá thấp
năng lực hai người.
Lý Nham và Tống Hiến Sách cũng không đem hy vọng ký thác vào
mười mấy hai mươi chiếc thuyền nhỏ, càng không ngu xuẩn đi tạm
thời đốn củi chế tạo bè gỗ qua sông, khiến Vương Phác thật
không ngờ chính là, Lý Nham, Tống Hiến Sách lại có thể lệnh
cho tặc binh Bạch Liên phá hủy toàn bộ nhà dân trong ngoài thành
Trừ Châu, còn tìm tới hơn một ngàn thùng gỗ đóng miệng lớn
nhỏ.
Những cái ván cửa, thùng gỗ không chở được người, nhưng có
thể dùng tay bám vào chúng để qua sông lại không vấn đề gì!
Chiến tranh chung quy không phải diễn tập, kẻ thù vĩnh viễn
cũng sẽ không dựa theo lối mòn ngươi đặt ra đùa với ngươi!
Quan trọng hơn nữa là, đội súng kíp của Lý Nham cũng từ chính diện ép tới, lần này Lý Nham đã quyết tâm phải giết chết
Vương Phác. Vì đạt thành mục tiêu này, y thậm chí không tiếc
trả giá bằng toàn bộ đội súng kíp, mất đi đội súng kíp sau
này còn có thể một lần nữa tổ chức và thành lập lại, nhưng
nếu Vương Phác không chết, nghĩa quân liền căn bản không có cơ
hội cướp lấy Giang Nam.
Tặc binh Bạch Liên và đội súng kíp của Lý Nham vừa lên đến liền liều mạng công kích mãnh liệt.
Đội súng kíp của Lý Nham thì không cần phải nói rồi, đều là
tinh binh được nghiêm chỉnh huấn luyện, ba ngàn tặc binh Bạch
Liên qua sông công kích cũng là "tinh nhuệ" do Viên Thời Trung chọn lựa ra, tuy rằng tặc binh Bạch Liên đều là một đám ô hợp. Thế nhưng trong một đàn lùn cũng có một gã cao, trong một vạn đại quân tổng có thể lấy ra năm ba ngàn kẻ không sợ chết liều
mạng.
Thủ hạ của Vương Phác chính là quan quân tuy rằng đều là chiến binh tinh nhuệ đã trải qua trăm trận chiến, nhưng dù sao chỉ có bảy trăm người, bởi vì chính diện phải chống đỡ đội súng
kíp của Lý Nham tiến công, áp lực lớn nhất. Vương Phác không
thể không để lại ba trăm danh súng kịp thủ tại chính diện,
dùng đội hình xạ kích tam đoạn thức liều mạng áp chế đội
súng kíp của Lý Nham.
Nhưng cứ như vậy, binh lực ở ba phương hướng còn lại có vẻ phi
thường đơn bạc, toàn bộ cộng lại cũng không tới bốn trăm
người. Lại phải ngăn cản hơn ba ngàn tặc binh Bạch Liên tiến
công, có thể tưởng tượng khó khăn đến đâu! Bốn trăm người phân
biệt thủ vệ ba hướng của đại doanh, binh lực đơn bạc như thế
đã không thể tiến hành hữu hiệu bắn một lượt rồi.
Huống chi tặc binh Bạch Liên qua sông hơn nửa người đều ngâm dưới nước, chỉ có đầu và vai lộ diện trên mặt nước, trận hình qua sông lại phi thường tán loạn, hiệu quả bắn một lượt không thể nghi ngờ là rất không xong, Vương Phác đành phải hạ lệnh bắn
tự do, nhưng thậm chí dưới tình hình ác liệt thế này. Quan
quân vẫn là tạo thành sát thương thật lớn với tặc binh Bạch
Liên qua sông công kích.
Sau khi trả giá gần ngàn người thương vong, còn dư lại hơn hai
ngàn quân Bạch Liên rốt cục lên bờ, trực tiếp phát động tiến
công hàng rào đại doanh thành Bắc, trận đánh đã đánh đến nước
này rồi, hàng rào không còn có thể hiệu quả bảo vệ quân
phòng thủ, quan quân trong đại doanh chỉ có thể đâm bằng lưỡi
lê, cùng tặc binh Bạch Liên tiến hành đánh giáp lá cà.
Quan quân trong đại doanh mỗi người đều là lão binh đã trải qua
trăm trận chiến, trong đó tuyệt đại bộ phận đều từng tham gia
ba lần ác chiến cùng người Khoa Nhĩ Thấm tại Tam Bất Lạt Xuyên, có thể nói là tinh nhuệ trong tinh nhuệ. Chẳng qua bọn hắn dù
sao chỉ có không đến bốn trăm người, mà tặc binh Bạch Liên lên
bờ đã có hơn hai ngàn người. Ưu thế binh lực to lớn đủ để bù
đắp chênh lệch sức chiến đấu.
Ba trăm quan quân trấn giữ chính diện, lại phải chịu sự tấn công
mãnh liệt của đội súng kíp hơn hai ngàn năm trăm quân, binh lực
tựa hồ chênh lệch càng xa, nhưng hiệu quả thực chiến cũng là
quan quân chiếm hết ưu thế.
Đầu tiên, bởi vì tốc độ bắn của súng kíp quan quân hơn gấp ba
lần súng kíp lưu tặc, cho nên binh lực hai quân tuy rằng cách xa
nhau, nhưng hỏa lực không hề thua kém, tiếp theo là bởi vì ở
chính diện đã được Vương Phác chuẩn bị đầy đủ, dùng xe quân
nhu và bao tải xếp chồng lên làm một công sự che chắn, công sự
che chắn này đã cung cấp cho quan quân bảo hộ rất tốt.
Hỏa lực của lưu tặc đồng loạt từng dãy đánh lên bao tải, phốc phốc vang dội, lại chỉ thấy hạt ngũ cốc văng lên tung tóe mà
không thấy quan quân ngã xuống.
Hỏa lực của quan quân đồng loạt từng dãy đánh tới, đội ngũ
xạ kích của lưu tặc lại từng hàng ngã xuống, giao chiến giằng co không tới nửa canh giờ, hơn hai ngàn năm trăm súng kíp thủ
của lưu tặc cũng đã thương vong quá nửa, ý chí chiến đấu của
súng kíp thủ lưu tặc còn dư lại đại giảm, hỏa lực cũng yếu
đi rất nhiều.