- Không được, không thể để người Khoa Nhĩ Thầm khôi phục thể lực mới tiến công. Phải buộc bọn họ lập tức tiến công!
- Việc này...
Râu Rậm vò đầu nói:
- Bọn chúng không tiến công, chúng ta còn cách nào nữa?
Vương Phác bỗng nhiên quay đầu lại gọi:
- Lã Lục!
Lã Lục vội tiến lên đáp:
- Có tiểu nhân.
Vương Phác quát:
- Truyền lệnh Trương hòa thượng, bảo hắn lập tức khởi xướng tiến công Hãn đình Khoa Nhĩ Thẩm!
- Vâng!
Lã Lục đáp, lĩnh mệnh đi.
Giữa sườn núi. Trương hòa thượng đang nghển cổ nhìn chung quanh về hướng
chân núi, thấy đại đội kỵ binh người Khoa Nhĩ Thẩm đã chạy tới, lại chậm chạp không thấy quân lệnh của Vương Phác, tiếp tục tử thủ tại chỗ này
hay là thối lui về đại doanh dưới chân núi, dù gì cũng nên có một tin
chính xác chứ, cũng không thể để các huynh đệ vẫn không hiểu gì mà tử
thủ ăn không khí ở nơi này như vậy chứ?
Năm Bả tổng thủ hạ của Trương hòa thượng đã bắt đầu càu nhàu rồi.
- Trương lão đại, đầy rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
- Đúng vậy, dù gì cũng không nên để các huynh đệ vẫn cứ tử thủ tại sườn núi này chứ?
- Đúng đấy, gió núi nơi này làm dương vật của lão tử đông cứng đến nơi
rồi, muốn nói giết lên núi thì nói đi, trên núi là hãn đình của người
Mông Cổ, có ăn có uống thì chắc chắn còn có phụ nữ nữa, hả hả. Vừa lúc
có thể khiến các huynh đệ sung sướng.
- Ha ha ha...
Vài vị Bả tổng còn lại cười to ầm ĩ. Trương hòa thượng quay đầu lại trừng mắt nhìn đám Bả tổng kia một cái, mắng.
- Câm miệng, còn nói linh tinh bố đây thiến cho đấy.
- Ai... đừng.
Bả tổng vừa nói vội giơ tay che đũng quần của mình, oai oái kêu:
– Ta còn chưa được nếm mùi vị của phụ nữ đấy, không thể không có nó được.
Vài Bả tổng khác lại bật cười ha hả, Trương hòa thượng cũng bị chọc cho cười ha hả.
- Trương lão đại.
Bả tổng kia khẽ đề nghị:
- Nếu không, chúng ta lén giết lên đó đi?
Trương hòa thượng nghe xong cũng có chút dao động, nhưng lại lập tức bỏ ý niệm đó đi, tức giận nói:
- Tiểu tử ngươi chán sống đúng không? Nhưng bố đây còn muốn sống thêm mấy năm nữa, có biết cãi quân lệnh là tội gì hay không? Giết không tha!
Bả tổng kia lè lưỡi, ảo não nói:
– Ta chỉ nói thế thôi.
Đúng lúc này, cách đó không xa bỗng nhiên truyền đến tiếng của Lã Lục:
- Trương Thiên tổng, Tướng quân có lệnh lập tức khởi xướng tiến công hãn đình người Khoa Nhĩ Thẩm!
- Ha ha ha...
Trương hòa thượng nghe vậy cười to nói:
- Đám nhóc con nghe thấy chưa, Tướng quân để cho chúng ta lập tức tiến công!
- Nghe thấy rồi!
Vài Bả tổng còn có năm trăm tướng sĩ xuất thân cướp đường ầm ầm đáp lại.
Trương hòa thượng rút yêu đao ra hét lớn:
- Các huynh đệ, cùng bố xông lên!
Buông một câu, Trương hòa thượng cầm yêu đao. Vung lên chỉ về phía trước, lao lên như bay, năm trăm tướng sĩ đều đánh trống reo hò đi theo sau Trương hòa thượng xung phong liều chết về hướng đỉnh núi.
Trên đỉnh núi.
Ba Đặc ra lệnh một tiếng, hai trăm thị vệ Khoa Nhĩ Thẩm canh giữ ở mặt sau xa trận đều bắn tên.
Tuy nhiên, năm trăm tướng sĩ khởi xướng tiến công hãn đình Khoa Nhĩ Thẩm
đều xuất thân mã đạo, người nào cũng có võ nghệ không tầm thường, Trương hòa thượng xông lên phía trước nhất còn có mấy người Bả tổng đều là võ
nghệ cao cường, tên mà người Khoa Nhĩ Thẩm phóng tới đều bị họ đánh rơi. Trong chốc lát, hai quân cách xa nhau cũng đã không tới năm mươi bước.
Ba Đặc lúc này mới nhớ tới hai cối pháo kia, hét lớn.
- Mau, nã pháo, nổ chết Nam Minh mọi rợ này!
Hai gã thị vệ cuống quít cầm cây đuốc đi châm kíp nổ trên cối pháo, hỏa hoa pháo phát ra những tiếng xì xì rất nhanh đã đốt vào trong ống pháo,
ống, ngay sau đó, chỉ nghe "Rầm rầm" hai tiếng nổ mạnh. Ba Đặc còn có
hai trăm thị vệ bị tiếng vang lớn đó làm chấn động mắt tóe ngàn sao, hai tai nổ vang. Sau đó không nghe thấy bất luận tiếng vang gì nữa.
Trương hòa thượng đang mang theo năm trăm huynh đệ lao nhanh lên trên núi,
bỗng nghe trên núi vang lên hai tiếng nổ điếc tai nhức óc, có hai luồng
hỏa cầu rất lớn từ mặt sau xa trận người Mông Cổ từ đỉnh núi bay lên
trời, trên không trung vẽ ra hai đạo vầng sáng chói mắt, cuối cùng mang
theo tiếng rít thê lương ầm ầm đã rơi vào đại doanh quân Minh ở chân
núi.
Trương hòa thượng xông lên phía trước nhất bị thanh thế này làm giật mình kinh hãi, y ngay lập tức đoán được đây là cối pháo!
Đạn sắt từ trong cối pháo có thể bắn ra vài dặm, phàm là bị đạn sắt đập
trúng bất kể là tay chân hay là đầu mông trong khoảnh khắc cũng sẽ bị
đập nát nhão nhoẹt. Trương hòa thượng làm hưởng mã đạo mười mấy năm,
không ít lần thầy quân Minh đánh cối pháo, tiếng vang này đối với y hãy
còn mới mẻ trong ký ức.
- Con mẹ nó, đây là cối pháo!
Trương hòa thượng khàn cả giọng quát to:
- Các huynh đệ, mau cùng bố xông đi lên. Xử lý cối pháo người Mông Cổ!
Năm trăm tướng Sĩ phía sau Trương hòa thượng ầm ầm đáp lại. Thoảng chốc nện bước tiến lên nhanh hơn.
Trên đỉnh núi.
Ba Đặc bước nhanh đến phía trước, hét vào hai gã thị vệ đang bịt tai ngồi xổm bên cạnh cối pháo, lớn tiếng mắng:
- Ngu ngốc, các ngươi sao không đặt họng pháo thấp hơn một chút, hướng
lên trời như này sao mà đánh được Nam Minh mọi rợ? Nhanh lên, tìm đồ lót đuôi pháo lên cho ta, họng pháo chĩa xuống dưới!
- Còn các ngươi nữa.
Ba Đặc lại quay đầu lại quát mấy chục thị vệ phụ cận.
- Còn đứng ngây đó làm gì, nhanh lại đây hỗ trợ.
Mấy chục thị vệ cuống quít chạy đi hỗ trợ, nhưng tiếc nuối chính là không
chờ bọn chúng lắp cối pháo xong một lần nữa, Trương hòa thượng cũng đã
mang theo năm trăm huynh đệ vọt lên, hai quân đánh giáp lá cà, xâm nhập
vào trận chiến cận thân tàn khốc kịch liệt.
Dưới chân núi trước trận kỵ binh nht.
Ban Khắc Đồ và Tác Cát Nhĩ cũng bị tiếng cối pháo nổ vang làm cho giật
mình, vội quay đầu nhìn lên, chỉ thấy quân Minh đã theo dốc thoải xông
lên đỉnh núi, đang chém giết với đám thị vệ canh giữ Hãn đình.
- Nguy rồi!
Ban Khắc Đồ kinh nói:
- Quân Minh muốn tấn công lên núi ngay trong đêm!
Tác Cát Nhĩ cũng dậm chân nói:
- Thị vệ của Phụ Hãn chỉ có hai trăm người, khẳng định không chống đỡ được lâu đâu.
- Không được, không thể nghỉ ngơi nữa.
Ban Khắc Đổ quả quyết nói:
- Phải lập tức khởi xướng tiến công đại doanh quân Minh, nhất định phải
công phá đại doanh quân Minh trước khi quân Minh lẻn vào Hãn đình.
Lúc này đây, Tác Cát Nhĩ cũng không phản bác nữa.
Trước trận quân Minh.
Vương Phác cũng bị tiếng pháo nổ vang làm cho giật mình, hắn cũng không nghĩ đến người Khoa Nhĩ Thẩm còn có đại pháo!
Tuy nhiên đáng được ăn mừng chính là, người Khoa Nhĩ Thẩm dường như không
biết bắn thế nào, vừa rồi hai khẩu pháo kia khá thanh thế làm người ta
sợ hãi, thực tế hiệu quả lại bằng không, không hề bắn vào nhân mã dưới
núi đang tấn công lên, cũng không bắn vào nhân mã đang nghỉ ngơi và
chỉnh đốn trong đại doanh dưới chân núi.
- Tướng quân!
Râu Rậm bỗng nhiên kêu to lên:
- Người Khoa Nhĩ Thẩm xuất động!
- Cái gì?
Vương Phác nghe vậy vội thu hồi ánh mắt đang nhìn lên trên núi, quay lại nhìn người Khoa Nhĩ Thẩm đang nghỉ ngơi và chỉnh đốn ở phía nam.
Mượn ánh sáng từ cây đuốc trong tay người Khoa Nhĩ Thẫm đang rọi đến, Vương
Phác quả nhiên thấy người Khoa Nhĩ Thẩm vừa mới còn ngồi dưới đất nghỉ
ngơi đã một lần nữa lên lưng ngựa, có tiếng kèn vang lên, một đội kỵ
binh Khoa Nhĩ Thẩm đã từ trong đại đội nhân mã đi ra, đang chậm rãi tiến bước về phía trước trận quân Minh.
- Cừ thật!
Râu Rậm rất nhanh liền dựa theo kinh nghiệm đoán được số lượng của đội kỵ binh này.
- Chừng hai ngàn kỵ!
Khóe miệng Vương Phác hiện lên ý cười lạnh như băng.
Người Khoa Nhĩ Thẩm không muốn phát triển. Chỉ biết mê tín chiến thuật của
lão tổ tông, đã mấy trăm năm rồi, bọn họ vẫn chỉ biết bộ chiến thuật
này.
Bộ chiến thuật này của người Khoa Nhĩ Thẩm nói trắng ra là du kích chiến của kỵ binh.
Kỵ binh Mông Cổ thế kỷ thứ XIII đánh giặc có một đặc điểm, khi không nắm
chắc thắng lợi tuyệt đối, bọn họ tuyệt sẽ không tùy tiện đầu nhập toàn
bộ binh lực tiến hành quyết chiến, bọn họ sẽ phái ra một bộ phận kỵ binh nhỏ trước tiên không ngừng không nghỉ quấy rối kẻ địch, đợi lúc kẻ địch lộ vẻ mệt mỏi, kỵ binh Mông Cổ sẽ dốc toàn lực mà hành động khởi xướng
một kích trí mạng.
Dựa vào bộ chiến thuật du kích kỵ binh này lúc ấy cũng có thể coi là vượt qua thời đại, kỵ binh Mông Cổ giành được
chiến tích huy hoàng làm người ta khó có thể tin, trọng trang bộ binh và trọng trang kỵ binh của thế giới phương Tây chính bởi vì từ đầu đến
chân khoác chiến giáp cồng kềnh nên bị người Mông Cổ thoải mái xử lý
đấy.
Nhưng thời đại biến thiên, chiến thuật tiên tiến đến mấy cũng có lúc lạc hậu.
Hỏa thương và chiến thuật xạ kích tam đoạn thức xuất hiện khiến chiến thuật này của kỵ binh Mông Cổ trở thành rác rưởi, hỏa thương nguyên thủ nhất
khả năng không thể so sánh với cung tiễn hoàn mỹ, nhưng tới đầu thế kỷ
thứ XVII, hỏa thương trải qua không ngừng cải tiến, lực sát thương và tỉ lệ chính xác đã vượt xa cung tiễn, xạ kích tam đoạn thức lại khiến cho
hỏa thương có được hỏa lực liên tục mang tính cách mạng.
Đối mặt
với Hỏa thương đội được trang bị hỏa thương kiểu mới, bộ chiến thuật này của kỵ binh Mông Cổ biến thành du chiến thuật ngu xuẩn nhất, phái ra
một nhóm kỵ binh nhỏ ở trong màn xạ kích liên tục và dày đặc rất nhanh
sẽ thương vong hầu như không còn căn bản là không có tác dụng thăm dò,
vì thế người Mông Cổ cũng chỉ có thể lại phái ra một đội kỵ binh nữa
tiến hành thử công kích, sau đó lại bị nuốt sạch...
Trong lịch sử thật, đã có một trận chiến trứ danh điển hình!
Khi liên quân tám nước xâm chiếm Trung quốc, một trận chiến ở Đường Cô
Khẩu, hơn hai vạn kỵ binh Khoa Nhĩ Thẩm cũng bởi vì bộ chiến thuật lạc
hậu này mà bị sáu ngàn Hỏa thương đội của liên quân tám nước tiêu diệt
toàn quân, cuối cùng Tăng Cách Lâm Thấm dần theo thất kỵ trốn về Bắc
Kinh.
Thật ra, cũng không thể trách người Khoa Nhĩ Thẩm tử thủ
chiến thuật của lão tổ tổng, bởi vì trước khi bọn họ gặp phải Hỏa thương đội của liên quân tám nước, bọn họ chưa từng thấy một quân đội có thể
một đòn nuốt trọn một nhóm kỵ binh nhỏ mà họ phái ra đi quấy nhiễu! Một
chi quân đội chiến thuật thường thường chính là như vậy. Chỉ có nếm mùi
thất bại, bị đánh đau, mới có thể đi nếm thử thay đổi.
Du chiến thuật của kỵ binh Khoa Nhĩ Thẩm không thể nghi ngờ đối với quân Minh là có lợi đấy.
Hỏa thương đội thủ hạ của Vương Phác chỉ có một ngàn người, nếu người Khoa
Nhĩ Thẩm vừa mới bắt đầu liền đầu nhập toàn bộ kỵ binh từ ba phương
hướng đồng thời khởi xướng tiến công, một ngàn Hỏa thương thủ này bất kể như thế nào cũng không ngăn cản được, khi đó Vương Phác cũng chỉ có thể phái đội ngàn người của Mặt Sẹo và Đường Thắng cũng đầu nhập chiến
tranh, vũ khí lạnh hỗn chiến, cho dù quân Minh có thể cuối cùng thắng
lợi cũng tất sẽ thương vong thê thảm và nghiêm trọng.
Nhưng hiện
tại người Khoa Nhĩ Thẩm chỉ đầu nhập hai ngàn kỵ binh tiến công từ chính diện, lại vừa vặn đụng vào họng súng của Hỏa thương đội, kỵ binh Khoa
Nhĩ Thẩm đã người kiệt sức, ngựa hết hơi cũng chỉ có thể trở thành mục
tiêu sống cho Hỏa thương đội quân Minh luyện tập xạ kích.
Về phần kỵ xạ của người Khoa Nhĩ Thẩm?
Coi như mất tác dụng, trong cảnh tối lửa tắt đèn đấy, ai có thể bắn trúng ai?
Cưỡi ngựa bắn cung không giống với bắn chụm của bộ binh cung tiễn thủ, bắn
chụm của bộ binh cung tiễn thủ là mặt sát thương, có thể không chịu hạn
chế của ánh sáng, cho nên buổi tối cũng có thể tác chiến, nhưng người
Mông Cổ cưỡi ngựa bắn cung thì không được, cưỡi ngựa bắn cung là bắn
thẳng đến, chỉ có điểm sát thương, một khi đã không có ánh sáng chiếu
sáng, căn bản là lực sát thương không hề đáng nói.
- Keng...
Râu Rậm chậm rãi rút yêu đao ra, dưới bầu trời đêm vang lên tiếng hét lớn như tiếng sấm của y.
- Đội thứ nhất, chuẩn bị...
Hai trăm Hỏa thương binh của đội thứ nhất nhanh chóng tiến lên, bày xong
trận hình xạ kích ở mặt sau cự mã, hai trăm khẩu Toại Phát Thức hỏa
thương kiểu mới đã giơ lên, họng súng đen ngòm nhắm ngay kỵ binh Khoa
Nhĩ Thẩm đang chậm rãi bước tiến.
Theo khoảng cách tiếp cận, kỵ
binh Khoa Nhĩ Thẩm dần dần bắt đầu gia tăng tốc độ, mơ hồ có thể nghe
thấy tiếng vó ngựa rất nhanh liền biến thành tiếng sấm rền tiếng gầm rú
cuồn cuộn, tướng sĩ quân Minh cảm thấy mặt đất dưới chân cũng bắt đầu mơ hồ rung động lên, hai trăm ánh mắt Hỏa thương thủ đồng loạt chuyển
hướng về phía Râu Rậm.
Dưới bầu trời đêm, thân hình khôi ngô của Râu Rậm đứng thẳng như núi lù lù bất động.
Trong tiếng vó ngựa đinh tai nhức óc, kỵ binh Khoa Nhĩ Thẩm rốt cục tiếp cận
trong vòng trăm bước, kỵ binh Khoa Nhĩ Thẩm đang hăng hái tiến lên trong bất chợt trận cước đại loạn, những kỵ binh xông lên trước nhất liên
tiếp ngã lăn xuống đất, kỵ binh vào tiếp theo cũng vội vàng không kịp
chuẩn bị đụng vào hàng kỵ binh trước, toàn bộ trận hình tiến lên lập tức rối loạn.
Dưới tình huống bình thường, Đường Thắng dẫn người đào vùi lấp hố ngựa có lẽ sẽ không tạo thành trở ngại quá lớn cho kỵ binh
Khoa Nhĩ Thẩm, nhưng hiện tại kỵ binh Khoa Nhĩ Thẩm vừa mới đã trải qua
hành quân bôn ba đường dài vài trăm dặm, nhân lực và súc vật đã bị kéo
đến cực hạn, mặt đất dưới chân thoáng có chút gồ ghề có thể khiến vật
cưỡi của người Khoa Nhĩ Thẩm mã thất tiền đề.
Trước trận quần Minh.
Râu Rậm vung yêu đao trong tay lên, đồng thời khàn cả giọng mà rống to:
- Nổ súng!
- Rầm rầm rầm...
Râu Rậm ra lệnh một tiếng, trước trận quân Minh đột nhiên vang lên những
tiếng gầm rú cực lớn, hai trăm cây hỏa thương đồng thời phun lưỡi lửa
chói mắt, ảnh lửa đỏ bừng lóe qua, trong trận kỵ binh Khoa Nhĩ Thầm lập
tức vang lên tiếng kêu rên thảm thiết.
Một kỵ binh Khoa Nhĩ Thẩm
đang giục ngựa tiến lên bị hỏa thương của quân Minh bắn trúng ngực, đạn
chì bỏng rát bắn thủng bì giáp, từ tim xuyên qua sau, thân hình to lớn
của kỵ binh Khoa Nhĩ Thẩm đột nhiên run lên, sau đó từ trên lưng ngựa
ngã đâm đầu xuống, chiến mã mất đi chủ nhân đau đớn mà rên lên một
tiếng, rẽ một hướng khác chạy trối chết.
Một kỵ binh Khoa Nhĩ
Thẩm khác bị hố ngựa làm vấp ngã lăn xuống đất, đang vất vả bò lên,
nhưng không đợi gã tìm được chiến mã của mình, một viên đạn chì nóng rực đã bắn trúng đầu gã, từ giữa trán xuyên qua sau, đáng thương kỵ binh
Khoa Nhĩ Thẩm cứ như vậy thẳng tắp ngã xuống, đôi mắt trợn trừng, dường
như chết không nhắm mắt.
Trước trận quân Minh.
Râu Rậm lạnh lùng lại vung yêu đao trong tay lên.
Từng dãy Hỏa thương thủ quân Minh đồng loạt tiến tới xếp thành đội xạ kích
sau cự mã trận, đem từng đạn chi vô tình trút vào người kỵ binh Khoa Nhĩ Thẩm khiến chúng người ngã ngựa đổ, kỵ binh Khoa Nhĩ Thẩm sớm đã người
kiệt sức, ngựa hết hơi, thể lực cạn kiệt trong mưa đạn dày đặc của Hỏa
thương đội quân Minh đều ngã trong vũng máu...
Đợt sóng tiến công thứ nhất của kỵ binh Khoa Nhĩ Thẩm cứ như vậy bị hỏa thương đội quân Minh thoải mái đánh lui.
Hơn một trăm thi thể và hơn 800 người Khoa Nhĩ Thẩm bị thương nằm la liệt
trước đại doanh quân Minh, khi Thoát Lý Thoát A và Ô Hốt Lỗ mang theo
hơn ngàn tàn binh thảm hại chật vật trốn về bản trận. Hai huynh đệ Ban
Khắc Đồ và Tác Cát Nhĩ quả thật không dám tin vào mắt của mình, lúc này
mới không đến thời gian một bữa cơm, hai ngàn kỵ binh cũng chỉ còn lại
một nửa, cuộc chiên này còn đánh thế nào?
- Thoát Lý Thoát A!
Ban Khắc Đồ hung tợn trừng mắt với Thoát Lý Thoát A, lớn tiếng hỏi:
- Ngươi đánh trận này như nào vậy?
- Tiểu Vương gia, ngựa đã chạy không nổi rồi, còn nữa, trước đại doanh của Nam Minh mọi rợ đào rất nhiều hố!
Thoát Lý Thoát A sầu thảm nói:
- Hơn nữa hỏa lực của chúng dày đặc, ty chức chưa từng thấy hỏa lực nào
dày đặc như thế, quả thật là như mưa trút xuống, tiến công chính diện
căn bản là không thể công vào được.
- Chính diện không được thì tấn công vào hai cánh!
Ban Khắc Đồ cả giận nói:
- Hai người các ngươi nghe cho kỹ, lập tức mang theo nhân mã của các
ngươi khởi xướng tấn công bào hai cánh trái phải, lần này đánh không
được, các ngươi không cần trở về!
- Tiểu Vương gia!
Ô Hốt Lỗ sầu thảm nói:
- Cho dù người còn có thể bám trụ, nhưng ngựa quả thật chạy không nổi rồi, có nên nghỉ ngơi một chút không?
- Nghỉ nghỉ nghỉ… chúng ta nên nghỉ thế nào hả?
Tác Cát Nhĩ chỉ tay lên Hãn đình trên đỉnh núi đang giết đến rung trời khàn cả giọng rít gào:
• Không phát hiện Hãn đình đang bị quân Minh tấn công mạnh sao? Chúng ta
nhất định phải đánh phá đại doanh quân Minh trước khi quân Minh công phá Hạn đình, cứu Đại Hãn ra.
Không đợi Tác Cát Nhĩ nói xong, Ban Khắc Đồ đã hét lớn:
Ngựa chạy không nổi rồi, vậy ngươi có chạy được không?