Mạch đao của Hùng Khoát Hải rất nặng, thời điểm ở Cự Dã Trạch gã đã suy
xét rất lâu, đến con chiến mã Lý Nhàn tìm cho gã cũng không mang theo,
dù sao lần này ra ngoài cũng không phải đi chinh chiến trên sa trường,
vì thế gã chọn một cây gậy sắt nhẹ hơn mạch đao của gã rất nhiều.
Cho nên gã mới có một câu cảm thán như thế.
Đáng tiếc, không mang mạch đao của ta đến.
Gã ẩn thân dưới tàng cây chỉ chờ Lý Nhàn bức Văn Ngoạt lại đây sau đó
đột nhiên ra một kích, vốn đây là do Lý Nhàn nghĩ ra phải giết bằng một
kích, nhưng bởi vì không có binh khí tiện tay hơn nữa Văn Ngoạt phản ứng nhanh ngoài dự đoán của mọi người. Lãng phí diệu cục của tướng quân
thiết kế, Hùng Khoát Hải cảm thấy vạn phần đáng tiếc. Mã chiến của gã
không tốt, nhưng được Lý Nhàn thừa nhận có bộ chiến vô địch, bởi vậy có
thể thấy được võ nghệ của Hùng Khoát Hải vô cùng dũng mãnh. Nhưng dù
vậy, một côn vẫn như cũ không giết được Văn Ngoạt.
Thời điểm thiết côn sắp nện lên người Văn Ngoạt, Hùng Khoát Hải đã biết kết quả.
Văn Ngoạt phản ứng nhanh đến mức không thể tin nổi, dưới tình huống đột
nhiên bị tập kích còn có thể đem trường đao trong tay xoay ngược lại
chắn ở sau lưng mình, sau đó thân hình mạnh mẽ lao về phía trước. Một
côn này đánh trước khi y giơ trường đao chắn ở phía sau lưng mình, chính là dưới loại tình huống này y rõ ràng còn có thể mượn lực bay ra ngoài, nhìn như là y bị Hùng Khoát Hải dùng một côn đánh bay, kỳ thực uy lực
của một côn này bị y mượn dùng để vọt về phía trước và bị trường đao đỡ
tan mất hơn phân nửa.
Sau khi bay về phía trước Văn Ngoạt dùng trường đao bị đánh thay đổi
hình dạng đâm lên, bức lui Lý Nhàn đang nhân cơ hội xông lên sau đó hai
chân chạm xuống đất, nhưng một trận đau nhức truyền đến từ bụng khiến
thân hình y rốt cục cũng không đứng vững được, bước chân lảo đảo một
chút lập tức bùm một tiếng ngã xuống đất. Hai người Thanh Diên và Hoàng
Loan nhanh chóng xông lại, hợp lực nâng Văn Ngoạt dậy. Lúc này Cẩm Y Thị Vệ trong rừng cây đã dắt ngựa tới trước người, Thanh Diên và Hoàng Loan nâng Văn Ngoạt lên lưng ngựa, mười mấy tên Cẩm Y Thị Vệ dùng liên nỏ
bức lui Lý Nhàn và Hùng Khoát Hải, Thanh Diên giúp đỡ Văn Ngoạt hai
người cùng cưỡi một con ngựa, Hoàng Loan lên ngựa ở một bên thủ hộ đánh
ngựa rồi đi.
Mấy chục tên Cẩm Y Thị Vệ lên ngựa đi theo các nàng theo bờ sông chạy
trốn về một hướng, còn lại hơn trăm tên Cẩm Y Thị Vệ dưới sự dẫn dắt của một Giáo Uý không ngờ kết thành một bức tường dài ngăn Lý Nhàn và nhân
mã dưới tay lại.
Lý Nhàn cưỡi lên Đại hắc mã mang theo kỵ binh xông về phía trước, hơn
hai trăm Cẩm Y Thị Vệ kia hung hãn không sợ chết lấy thân mình chắn
trước tinh kỵ Yến Vân Trại. Bọn họ không tiếc dùng thân thế của mình
ngăn cản chiến mã, dùng thân xác máu thịt ngăn cản vó ngựa, máu hơn hai
trăm người đổ tại chỗ, sau khi giết chết hầu hết hơn hai trăm Cẩm Y Thị
Vệ, Văn Ngoạt bọn họ đã đi xa. Lý Nhàn cưỡi đại hắc mã đuổi theo lại bị
một đám Cẩm Y Thị Vệ được phân tới chặn lại, như thế ba lượt, hơn mười
tên Cẩm Y Thị Vệ che chở Văn Ngoạt rốt cục cũng trốn thoát.
Lý Nhàn một đao chặt đứt đầu tên Cẩm Y Thị Vệ chắn trước mặt mình, lại
nhìn về phía trước đã không thấy bóng dáng đám người Văn Ngoạt.
Đem mặt giáp đẩy lên, Lý Nhàn khẽ lắc đầu thở dài.
Biết có tiếp tục đuổi theo cũng vô ích Lý Nhàn thúc ngựa quay về, xoay
người xuống ngựa trước người Diệp Hoài Tụ. Hắn đi đến trước mặt Diệp
Hoài Tụ, há miệng thở dốc nhưng lại không biết nên nói cái gì.
Diệp Hoài Tụ gật đầu với hắn lập tức đi về phía thi thể Diệp Phúc Vũ.
Lúc này, Diệp Phiên Vân đã khóc ngất đi, mà Gia Nhi ôm thi thể Diệp Phúc Vũ còn đang khóc nức nở.
- Thật có lỗi, ta đã tới muộn.
Lý Nhàn đi phía sau Diệp Hoài Tụ hạ giọng nói.
Diệp Hoài Tụ chậm rãi lắc đầu nói:
- Ngươi không đến muộn.
Nàng ngồi xổm xuống bên người Diệp Phúc Vũ, vươn tay chậm rãi phủ lên khuôn mặt của y sau đó vuốt đôi mắt đang mở to của y lại.
- Huynh đệ bọn họ từ nhỏ lớn lên ở Diệp gia, lúc trước cha mẹ bọn họ
mang theo bọn họ đến nương nhờ họ hàng, kết quả nửa đường bị nhiễm bệnh
nặng hai người đều qua đời, cũng không biết là ông trời thương hại hay
là cha mẹ bọn họ tích đức, hai huynh đệ còn đang quấn tã lót không bị
nhiễm bệnh, đúng lúc gia phụ đi qua đem bọn họ mang về Thảo Lư, từ đó
trở đi bọn họ cũng mang họ Diệp.
Diệp Hoài Tụ lấy ra một cái khăn vừa lau vết máu trên mặt Diệp Phúc Vũ vừa nói:
- Từ nhỏ kỳ thật bọn họ đã biết mình không phải người của Diệp gia,
nhưng bọn họ vẫn coi Diệp gia như nhà của mình, coi ta như tỷ tỷ, coi
cha ta như phụ thân, từ Giang Nam đến Tái Bắc không biết bọn họ đã cùng
ta nếm bao nhiêu khổ cực, trước đó vài ngày y còn nói với ta, nếu không
vội trở về thì muốn quay lại Giang Nam về thăm Thảo Lư.
- Nơi này cách Thảo Lư không xa, nhưng ta không đồng ý với y.
Diệp Hoài Tụ nhớ tới vẻ mặt tiếc hận và không muốn xa rời của Diệp Phúc Vũ trước khi chết lẩm bẩm nói:
- Tại sao ta lại không đồng ý với y?
- Đem y chôn cất ở Thảo Lư đi.
Lý Nhàn đỡ bả vai Diệp Hoài Tụ hạ giọng nói:
- Ta và cô cùng nhau đưa y về Thảo Lư nhé.
Bọn kỵ binh làm vài cái cáng, khiêng thi thể của Diệp Phúc Vũ và mấy
người bị thương Lưu Hắc Thát, Diệp Phiên Vân và Từ Hạt Tử lên đường. Từ
người mù biết lần này có thể sống toàn bộ là do mình rất may mắn, nếu
không phải gặp được nhân mã của Yến Vân Trại chỉ sợ mình sớm đã bị tay
sai của triều đình giam giữ chịu đủ loại tra tấn cuối cùng chết không có chỗ chôn.
Thời điểm biết được thiếu niên kia là tướng quân đứng đầu Yến Vân Trại, y lại kinh ngạc. Mới chừng ấy tuổi đã có thể trở thành đại hào một
phương, dưới tay còn có binh lính tinh nhuệ và phần đông hào kiệt như
vậy tương trợ, không thể không làm người ta tán thưởng. Nhất là một thân võ nghệ của Lý Nhàn không ngờ giao thủ với Văn Ngoạt cũng không rơi vào thế hạ phong, Từ người mù lại cảm thấy ngạc nhiên thán phục không hiểu.
Y nhìn thấy Văn Ngoạt xuất thủ, tuy rằng Văn Ngoạt là một hoạn quan,
nhưng cái loại khí phách khi y ra tay kia đương thời gần như không tìm
thấy đối thủ. Một tay cầm chiếc dù đen lớn một tay cầm thiết thương, một thương gây tổn thương cho ba người, hơn nữa ba người kia đều có võ nghệ không tầm thường, bởi vậy có thể thấy được tu vi của Văn Ngoạt dũng
mãnh bao nhiêu, nhưng Lý Nhàn có thể dùng bảy mũi tên bức lui Văn Ngoạt, sau đó khi giao thủ với Văn Ngoạt lại biểu hiện ra một mặt đao pháp
kinh người. Lúc này trong lòng Từ người mù đã đánh đồng bản lĩnh của Lý
Nhàn với vài vị hào kiệt của Ngõa Cương Trại rồi, thậm chí, y cảm thấy
cho dù là Trình đương gia độc chiến với Văn Ngoạt cũng chưa chắc có thể
làm tốt hơn Lý Nhàn.
Y vốn muốn kiên trì rời đi, nhưng tổn thương trên đùi và bả vai thật sự nặng.
Lý Nhàn để y tĩnh dưỡng, đợi sau khi thương thế lành sẽ phái người đem y đưa về Ngõa Cương Trại. Lúc này Từ người mù đã sớm không oán hận Lưu
Hắc Thát vì dùng một đao làm bả vai mình bị thương, ngược lại còn bị
thuyết phục bởi sự quyết đoán giết người bùng lên hết sức trước khi
trọng thương của Lưu Hắc Thát. Y vốn tưởng rằng chỉ có người Ngõa Cương
Trại bọn họ mới là hảo hán chân chính, các lộ nghĩa quân khác chỉ là một đám giặc cỏ thôi, nhưng sau khi gặp được người Yến Vân Trại rốt cuộc y
mới biết đạo lý nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên.
Y nằm ở trên cáng cứu thương âm thầm nghĩ, nếu có thể trở lại Ngõa Cương
Trại, nhất định phải nói cho cháu hắn là quân sư Từ Thế Tích của Ngõa
Cương Trại về thực lực của Yến Vân Trại. Thậm chí y còn nghĩ đến, nếu có thể thúc đẩy hai sơn trại liên thủ, nam bắc Hoàng Hà kia còn có ai là
đối thủ? Cho dù cái người Dương Nghĩa Thần được xưng là bách chiến bách
thắng kia, cũng không cần sợ?
Chỉ có điều thân phận của y ở Ngõa Cương Trại cũng không cao, cho nên
tuy rằng nghĩ đến nhưng cũng thể đai biểu cho Ngõa Cương Trại nói mấy
cái này với Lý Nhàn.
Lý Nhàn dẫn đầu kỵ binh hộ tống thi thể Diệp Phúc Vũ về Thảo Lư an táng, trong lúc đó cũng dốc lòng trị liệu cho mấy người bị thương. Thời điểm
hắn ở thảo nguyên Tái Bắc đã theo Độc Cô Nhuệ Chí học được không ít y
lý, sau lại học được không ít đồ vật này nọ ở chỗ Hứu Trí Tàng lão nhân, trị liệu ngoại thương không làm khó được hắn.
Chỉ dừng lại một ngày ở Thao Lư, sau khi an táng Diệp Phúc Vũ thật tốt đội ngũ liền bắt đầu trở về.
Dọc theo đường đi Diệp Hoài Tụ rất ít nói chuyện, mà ngay cả Gia Nhi
cũng ít lời. Lý Nhàn biết nguyên nhân là vì hành trình Giang Nam lần
này, dù sao Diệp Phúc Vũ cũng là người nhà của các nàng. Đột nhiên chết
đi như thế, trong lòng nhất định rất khó chịu. Chu Nhất Thạch biết lúc
này vợ con mình đã quay về Cự Dã Trạch trước, cũng biết hóa ra mình muốn đi tạo thuyền lớn cho nhóm phản tặc Cự Dã Trạch. Nhưng sau khi trải qua nhiều chuyện, định nghĩa về quan phủ và thổ phỉ trong lòng y đã sớm có
nghi vấn.
Chu gia bọn họ và triều đình đã từng có quan hệ chặt chẽ, năm đó phụ
thân được Sở công Dương Tố trọng dụng và tín nhiệm, sau Chu gia bọn họ
lại dẫn đầu thợ thủ công chế tạo thuyền rồng cho Hoàng đế, vốn đám thợ
thủ công này đều rất vui vẻ, nghĩ đến có thể kiếm được một số tiền cho
cả nhà, nhưng ai mà biết sau khi thuyền rồng được làm xong không ngờ đều bị xử tử trên đường đi Thủy An. Đám dân chúng hận bọn phản tặc này, bởi vì bọn họ đốt sát kiếp cướp không chuyện ác nào không làm, nhưng đám
dân chúng càng hận quan phủ triều đình, nếu không phải triều đình bất
nghĩa bất nhân, nguyện ý làm kẻ tặc dù sao cũng là số ít. Mà ngay cả đối với Chu gia bọn họ có cả đại ân của con trai Sở công Dương Tố cũng phản rồi, gia đình gặp phải kịch biến này, trên tâm cảnh đã có chuyển hóa.
Đây là triều đình, đây là quan.
Tương đối mà nói, y đột nhiên cảm giác được hóa ra cái gọi là phản tặc,
kỳ thật so với triều đình còn nhân nghĩa hơn, giữa bọn họ có thể tính
mạng cùng thác, không có nhiều sự xấu xa như trong triều đình.
Có thể còn sống là tốt rồi, đây là cảm ngộ lớn nhất hiện tại của Chu Nhất Thạch.
Sau khi trở lại Cự Dã Trạch, Diệp Hoài Tụ liền trở về tiểu viện ở sau
núi của mình, Lý Nhàn để Âu Tư Thanh Thanh đi theo nàng khuyên giải an
ủi, sau đó liền đến đại sảnh.
Lần này xuất trạch, Lý Nhàn suy nghĩ minh bạch một chuyện, tuy rằng Diệp Hoài Tụ thành công đưa Chu Nhất Thạch từ Giang Đô về Cự Dã Trạch, nhưng cái giá phải trả cao như vậy lại làm kẻ khác suy nghĩ sâu xa. Lại nói
tiếp, đây cũng là bởi vì nguyên nhân thực lực không đủ lớn mạnh. Nếu Phi Hổ mật điệp có thể cường đại trở lại một chút, an bài tốt đường lui
cũng sẽ không có chuyện như vậy phát sinh. Triều đình có Long Đình Vệ,
nhưng Phi Hổ mật điệp của hắn còn xa mới có thế trực tiếp giao chiến
thắng Long Đình Vệ.
Nếu muốn thực sự nắm giữ tất cả chủ động, nhất định phải khiến bản thân trở nên càng mạnh!
Cho nên, sau khi trở lại Cự Dã Trạch Lý Nhàn lập tức bắt tay vào an bài hai chuyện.
Thứ nhất, đương nhiên là chuyện thủy quân, hắn bổ nhiệm Chu Nhất Thạch
là người đứng thứ hai trong thủy quân, chức vị gần với Trần Tước Nhi,
tất cả những sự vật cần thiết khi tạo thuyền y đều có thể tự mình làm
chủ. Hơn nữa Chu gia còn là Đại Tùy Thủy sư, đối với làm thế nào để huấn luyện thủy quân Chu Nhất Thạch cũng có phần có tâm đắc, hai người y và
Trần Tước Nhi chủ chưởng thủy quân Lý Nhàn cũng yên lòng. Hiện giờ quy
mô thủy quân lúc ban đầu tạm định là năm ngàn người, một năm để tạo
thành số thuyền cần thiết cũng không cực khổ.
Chuyện thứ hai, chính là lại mở rộng thực lực của Phi Hổ mật điệp. Hiện
giờ danh khí Yến Vân Trại Cự Dã Trạch càng lúc càng lớn, dân chúng từ
khắp nơi đến cũng ngày càng nhiều. Người quận Đông Bình đều biết rằng
Đại đương gia của Cự Dã Trạch nhân nghĩa, không gây tổn thương cho dân
chúng, cho nên người ở rất nhiều nơi đều tìm đến để nương tựa, Lý Nhàn
để Trương Trọng Kiên chủ trì việc chiêu mộ, chọn người ưu tú trong số
dân chúng đến đầu nhập. Đồng thời tuyên bố Diệp Hoài Tụ tiếp nhận Đại
đương đầu Phi Hổ mật điệp của Trần Tước Nhi, việc mở rộng Phi Hổ mật
điệp tất cả đều giao cho nàng.
Lưu Hắc Thát và Ngưu Tiến Đạt đều vào thủy quân hiệp trợ Trần Tước Nhi
luyện binh, Lý Nhàn lại tuyển vài nhân sự đắc lực giao cho Diệp Hoài Tụ.
Sau khi sắp xếp xong xuôi, Lý Nhàn cố ý tìm Diệp Hoài Tụ nói chuyện một lần.
Mặt trời chiều ngả về tây, lương đình trong hồ nhỏ, xa xa có khói bếp ráng chiều.
- Tôi hy vọng... Về sau cô có thể coi sơn trại chúng ta như nhà của mình.
Lý Nhàn nhìn Diệp Hoài Tụ vẫn có chút tiều tụy như cũ hạ giọng nói.
Diệp Hoài Tụ đưa tay sửa sang sợi tóc trên trán bị gió núi thổi loạn
cười cười với Lý Nhàn, lại không trả lời. Nàng và Lý Nhàn ngồi ở trong
chòi nghỉ mát lần đầu tiên nàng đến Cự Dã Trạch. Hiện giờ hoa sen đã
tàn, thời tiết cũng đã se lạnh. Thỉnh thoảng có một chiếc lá cây rời
khỏi cành cây bay xuống, mùa thu hình như tới hơi sớm so với năm trước.
- Kỳ thật, sau khi rời khỏi Thảo Lư Giang Nam, ta đã không biết nơi nào là nhà.
Qua thật lâu Diệp Hoài Tụ mới thản nhiên trả lời một câu.
- Vốn tưởng rằng ta ở nơi nào, nơi đó là nhà của ta, nhưng sau khi Diệp
Phúc Vũ chết ta mới phát hiện, hóa ra ở trong lòng bọn họ nhà vẫn cứ ở
Thảo Lư Giang Nam.
Nàng cười cười tự giễu, chậm rãi lắc đầu.
Lý Nhàn suy nghĩ thật lâu, nhìn ánh mắt của Diệp Hoài Tụ nói:
- Nếu đại biểu của nhà là sự dựa vào, sự ấm áp, là có thể hoàn toàn thư
thái sống mà không lục đục với nhau, như vậy, nhà cũng không phải một
nơi cố định.
- Chỉ cần nơi nào có người nhà, nơi đó là nhà.
Hắn cười cười, nhìn lá cây bay xuống nói:
- Nếu cô không ngại, có thể xem chúng tôi là người nhà của cô.
Diệp Hoài Tụ ngẩn ra, nhìn về phía Lý Nhàn chậm rãi lặp lại hai chữ: