Một con cá đã bị đâm thủng bụng nhất định là không xinh đẹp, nhưng cũng đủ
mập, Lý Nhàn và Âu Tư Thanh Thanh đốt một đống lửa nhỏ ngay bên bờ hồ
nướng cá ăn, uống một ngụm rượu của người trong làng chài tới mời, ăn
một miếng cá mềm nướng vàng ươm, miệng tràn ngập mùi hương. Có lẽ vì
nguyên nhân thuở nhỏ bôn ba, bản lĩnh câu cá Lý Nhàn học lướt qua rất
giỏi, nhưng thứ hắn đắc ý nhất cũng là nướng thịt. Bất kể là chim bay cá nhảy hay là cá tươi, hắn đều có thể biến chúng thành món ngon mỹ vị.
Rượu mới vào miệng không đủ dịu ngọt mà hơi có vẻ cay, nhưng phối hợp với cá tươi nướng mới là vừa đúng.
Cho nên, đến Âu Tư Thanh Thanh cũng ăn đến nỗi bụng hơi nhô lên, ăn
nhanh con cá thứ nhất xong rồi lại trơ mắt nhìn Lý Nhàn, dường như có
chút oán hận tốc độ nướng cả hơi chậm của hắn. Chiếc miệng nhỏ nhắn
nhướng lên, trên khóe miệng còn dính vụn cá vừa ăn, thật giống như chòm
râu của con mèo nhỏ tham ăn. Cũng chỉ có tính cách của nàng như vậy, mới có thể ước định cũng Lý Nhàn ăn chơi đến già.
Lý Nhàn hớp một ngụm rượu mới, nhìn bộ dạng hơi có vẻ vội vàng của Âu Tư Thanh Thanh cười nói:
- Nào có ai ăn giống như muội, mĩ vị giống như rượu ngon, ăn chậm rãi mới có thể tận hưởng tư vị trong đó.
Âu Tư Thanh Thanh nhìn chằm chằm con cá nướng thứ hai trong tay Lý Nhàn, nháy mắt một cái nói:
- Cá nướng trong tay huynh cũng không phải của muội, cho dù huynh đưa
cho muội muội cũng cầm ở trong tay nên vẫn chưa phải của muội, chỉ có ăn vào bụng mới là của muội ai cũng không đoạt đi được.
Lý Nhàn ngạc nhiên nói:
- Ai muốn cướp cá nướng của muội? Đến cái đuôi cá ta cũng chưa ăn được
một chút nào đấy. Đã nướng chín cá giúp muội thổi nguội một chút mới đưa cho muội, ta chỉ liếm liếm hương vị trên đầu ngón tay muội liền oán
giận vài câu.
Âu Tư Thanh Thanh chân thành nói:
- Huynh nói nướng con cá này cho muội, thì cá liền là của muội, mà ngay
cả hương vị đương nhiên cũng là của muội, cho dù có là hương vị trên đầu ngón huynh cũng là của muội, chỉ có muội được liếm, huynh cũng không
được liếm.
Lý Nhàn theo bản năng duỗi ngón tay ra nói:
- Vậy được, muội liếm đi.
Âu Tư Thanh Thanh tiến lên cắn vào ngón tay Lý Nhàn một cái, chỉ có điều răng nanh lại không dùng sức, Âu Tư Thanh Thanh cúi người cắn ngón tay
Lý Nhàn, mắt lại nhìn lên mặt Lý Nhàn, giờ khắc này Lý Nhàn chợt phát
hiện ánh mắt Âu Tư Thanh Thanh quyến rũ đến cực hạn, ngay sau đó trên
đầu ngón tay liền truyền đến cảm giác, cái lưỡi mềm mại của cô gái nhỏ
thật sự quẩn quanh ở ngón tay hắn trong chốc lát.
Trong lòng Lý Nhàn lập tức sinh ra một cỗ hỏa, vội vàng đem ngón tay từ trong miệng Âu Tư Thanh Thanh rút ra.
Âu Tư Thanh Thanh đắc ý nhìn Lý Nhàn, trên vẻ mặt như nói muội cắn huynh rồi thì huynh có thể làm gì được muội?
Đôi môi anh đào này khép lại khẽ cắn làm Lý Nhàn sinh ra lòng hươu dạ
vượn, hắn vội vàng đem lực chú ý đặt ở cá nướng, lật qua lật lại nướng
nó, dường như là đang phát tiết cái gì.
Âu Tư Thanh Thanh đáng thương phát ra một tiếng đau buồn:
- Huynh làm đuôi cá nướng cháy rồi!
Vừa đúng lúc này, Lý Nhàn bỗng nhiên hơi nghiêng tầm mắt ra một chút,
bởi vì Mật điệp ẩn thân ở phía xa phát ra tiếng cảnh báo, giả kêu tiếng
chim, một tiếng dài một tiếng ngắn, ý là có người tiếp cận nhưng không
có gì nguy hiểm. Cho nên Lý Nhàn hơi hơi nghiêng đầu nhìn nhìn về hướng
kia, chỉ thấy xa xa có một nam một nữ mỗi người dắt một con ngựa chậm
rãi mà đi, nhìn bộ dáng hình như là đang thưởng thức cảnh sắc mê người ở hồ Vi Sơn. Đằng sau hai người bọn họ không xa, có mười mấy hộ vệ đeo
đao đi theo. Xem ra, chắc là con cái của gia đình giàu ở địa phương đi
du ngoạn.
Lý Nhàn cũng không thèm để ý, dùng dao găm cắt phần đuôi cá nướng bị
cháy, sau đó đem cá nướng thơm phức lên trước miệng thổi thổi, mà Âu
Dương Thanh Thanh lúc trước có chút nóng vội bây giờ ngược lại an tĩnh
lại, chống cằm nhìn Lý Nhàn thổi nguội cá cho chính mình, hai mắt hơi
hơi híp lại bộ dạng dường như cực hưởng thụ quá trình này.
- Cá ở hồ này nhiều xương, cẩn thận đâm vào cổ họng.
Lý Nhàn đem cá nướng đưa cho Âu Tư Thanh Thanh, người sau vẻ mặt hạnh
phúc nhận lấy con cá. Cũng không biết hạnh phúc là vì rốt cục cũng đợi
được con cá thứ hai được nướng chín, hay là hạnh phúc vì có người nguyện ý nướng cá rồi kiên nhẫn thổi nguội cho chính mình.
- Cá nướng thơm quá!
Đúng vào lúc này, đôi nam nữ kia đi dọc bên hồ chậm rãi đi đến cách Lý
Nhàn không xa, nữ tử mặc một bộ váy màu trắng nhạt ngửi ngửi, lập tức
không kìm nổi phát ra một tiếng tán thưởng. Cô gái này thoạt nhìn không
đến hai mươi tuổi, dáng người cực đẹp, bởi vì nguyên nhân đang là mùa hè nên quần áo rất mỏng, cách váy dài mơi hồ còn có thể nhìn ra hai đùi
của nàng kia hết sức thon dài, hai chân là nơi quyến rũ nhất trên người
nàng, dưới sự so sánh, dung nhan có chút xinh đẹp dễ dàng bị người xem
nhẹ.
Nàng nghỉ chân bên hồ, khịt khịt mũi sau đó tò mò nhìn về Lý Nhàn phía bên này.
Bên cạnh nàng là một nam tử dáng người cao ráo mặc một thân áo gấm cũng
chừng hai mươi tuổi, diện mạo tuấn lãng, hai đầu lông mày mang theo một
cỗ ngạo khí thản nhiên, cho nên lúc nhìn người khác cằm cũng hơi nhếch
lên, thời điểm nhìn về phía Lý Nhàn ánh mắt mang theo chút không tốt,
nhưng lúc nhìn Âu Tư Thanh Thanh hiển nhiên kinh ngạc một chút.
- Ninh nhi!
Nam tử kia khẽ cau mày nói:
- Đứng lại, lại nhiều chuyện.
Nữ tử tên là Ninh nhi quay lại lườm y một cái nói:
- Ta khen một tiếng cá nướng thơm quá, cũng là nhiều chuyện sao?
Nam tử kia biến sắc, thay đổi một giọng điệu mềm mại nói:
- Nhạc phụ đại nhân gọi chúng ta về nhà thăm người thân, hành trình trên đường đã chậm trễ, ngươi còn nói hồ Vi Sơn này cảnh sắc đẹp lưu lại nửa ngày, chúng ta cũng nên đi rồi.
Nàng kia cau mày nói:
- Nếu như ngươi vội, ngươi có thể đi trước.
Nói xong, nàng vẫy tay gọi một người thị nữ đeo đao lại, sau khi đem
chiến mã giao cho thị nữ liền hướng Lý Nhàn bọn họ bên này đi tới, nam
tử kia thở dài, sau khi phân phó hộ vệ đề phòng liền nhắm mắt đi theo
lưng nàng. Lúc nữ tử mặc váy màu trắng nhạt đi lại, bị gió thổi qua,
dáng người xinh đẹp lộ ra không sót tí nào.
Lý Nhàn ngẩng đầu liếc mắt nhìn hai người kia một cái nói, tầm mắt không dừng lại chút nào liền bắt đầu nướng con cá thứ ba.
- Vị tiểu huynh đệ này, tay nghề thật giỏi!
Nàng kia đi đến cách Lý Nhàn không xa cười khanh khách nói.
Lý Nhàn ừ một tiếng nói:
- Đa tạ khen ngợi.
Nàng kia mỉm cười nói:
- Ta không thích nhất là khen ngợi dối trá, cho nên ngươi cũng không cần nói lời cảm tạ. Ta nói ngươi nướng cá rất giỏi, không phải là khách
khí, mà là ngửi được mùi con cá nướng này bụng ta liền không nhịn nổi
kêu lên.
Lý Nhàn chỉ chỉ vào phía đối diện đống lửa nói:
- Muốn ăn cá, còn phải chờ một lát.
Nàng kia không ngờ cũng không chút khách khí, ngồi xuống tảng đá đối
diện Lý Nhàn, mắt nhìn chằm chằm cá nướng của Lý Nhàn. Lý Nhàn thật sự
nướng chăm chú, nàng cũng thật sự xem chăm chú. Nhưng nam tử đứng bên
cạnh nàng lại nhíu nhíu mày, tựa hồ không có thiện cảm gì đối với Lý
Nhàn.
- Vị tiểu huynh đệ này, thê tử của ta ngửi thấy mùi cá nướng của ngươi
liền cảm thấy thèm ăn, như vậy đi, chỗ ta mang theo rượu hoa điêu hai
mươi năm, đổi lấy cá nướng trong tay ngươi thì thế nào?
Tuy rằng giọng điệu của y ôn hòa, nhưng khóe miệng hơi hơi nhếch lên
mang theo ba phần ngạo mạn. Nhìn y một thân áo gấm cũng biết là người có công danh, hơn nữa tuổi còn trẻ đã có vài chục nhân mã tôi tớ, có thể
dễ dàng suy đoán y là người xuất thân từ loại gia đình thế gia. Vẻ mặt
của con cháu quý tộc loại này thường thường đều là như thế này, thoạt
nhìn biểu hiện bên ngoài rất thân thiện dễ gần, nhưng ngạo ý trong con
người bọn họ thực sự làm người ta chán ghét. Nhưng thật ra nàng kia,
thân thiện tự nhiên, nhìn nàng, có vẻ thuận mắt hơn tướng công của nàng.
Nam tử kia sau khi nói xong, liền mỉm cười chờ Lý Nhàn trả lời. Một bình rượu hoa điêu hai mươi năm trị giá hơn nhiều so với cá nướng, y thấy
như này là đã để đối phương chiếm tiện nghi nhiều rồi.
- Không đổi.
Lý Nhàn đến đầu cũng không ngẩng trả lời hai chữ.
- Không đổi?
Nam tử kia hơi sửng sốt, lập tức cười lạnh nói:
- Vậy thì thế này, ta dùng mười lượng bạc mua cá nướng trong tay ngươi.
- Không bán.
Lý Nhàn không ngẩng đầu tầm mắt vẫn nhìn chăm chú vào cá nướng, lật qua
lật lại, hắn đem gia vị rắc lên cá. Nam tử kia xấu hổ đứng ở nơi đó, há
miệng thở dốc nhưng lại không biết nói cái gì, vốn định tức giận, nhưng
nhìn sắc mặt thê tử có vẻ không hài lòng cũng không dám phát tác.
- Vị tiểu huynh đệ này...
Y muốn thêm tiền đến hai mươi lượng, câu nói kế tiếp chưa nói ra đã bị Lý Nhàn cắt ngang.
- Chúng ta không phải huynh đệ, hơn nữa, ta cũng không nhỏ.
Lý Nhàn thản nhiên nói:
- Nếu như ngươi muốn ăn, thì tìm một chỗ ngồi xuống yên lặng chờ, nếu
không muốn ăn thì đừng quấy rầy ta nướng cá, về phần rượu lâu năm và
tiền, ngươi cảm thấy lấy chúng để đổi cá của ta là ta chiếm tiện nghi mà ngươi chịu thiệt, như vậy thì ngươi sai lầm rồi.
Về phần tại sao sai lầm, hắn cũng không nói nữa. Sắc mặt nam tử áo gấm
trở nên có chút khó coi, ngạo mạn lúc trước bị Lý Nhàn nói mấy câu đả
kích không ngờ xẹp xuống. Nhịn mấy lần cuối cùng không nói gì thêm, chỉ
ngồi xuống bên cạnh nữ tử mặc váy dài màu trắng nhạt. Chỉ có điều y nghĩ mãi mà không hiểu, tại sao thê tử gọi thiếu niên diện mạo tuấn mỹ thanh tú là tiểu huynh đệ thì không sao, đổi lại là mình thì lại bị người
châm chọc?
Thấy cá nướng trong tay đã gần chín, Lý Nhàn liếc mắt nhìn nàng kia một cái hỏi:
- Ngươi ăn?
Nàng kia gật đầu mỉm cười nói:
- Ta ăn!
Nàng cũng không khách khí, nhận cá nướng thổi rồi ăn, bởi vì nóng vội mà bỏng đầu lưỡi, giương cái miệng nhỏ nhắn hà hơi, tay còn để trước miệng quạt quạt.
- Làm gì mà vội vàng vậy?
Lý Nhàn cười hỏi.
Nàng kia cực kỳ nghiêm túc trả lời:
- Ta phải ăn vào bụng mới yên tâm, sợ ngươi hối hận vì đã mời ta ăn cá.
Lý Nhàn ngạc nhiên, trong lòng tự nhủ lời này sao nghe quen tai như vậy?
Hắn tiếp tục nướng cá, nàng kia vừa ăn cá vừa hỏi gia vị Lý Nhàn cho vào cá là gì, vì sao cá lại ăn ngon như vậy. Lý Nhàn cũng không giấu riêng, từng thứ từng thứ nói lại vô cùng tỉ mỉ. Nàng kia vừa nghe vừa gật đầu, hiển nhiên là nhớ kỹ vào đầu. Hai người bọn họ nói chuyện, tự nhiên
giống như là bạn bè đã lâu. Nhưng nam tử bị gạt ở một bên có chút xấu
hổ, ho khan vài tiếng nhưng nàng kia hoàn toàn không để ý tới.
- Vị này... Vị huynh đệ kia, ta là người Lâm Phần tên Sài Thiệu, xin hỏi ngươi xưng hô như thế nào?
Thời điểm y tự giới thiệu chân mày rất tự nhiên nhíu nhíu, sau đó đợi Lý Nhàn trả lời. Lý Nhàn đương nhiên là đã nghe qua cái tên Sài Thiệu này, cho dù hắn không có tri thức của kiếp trước kiếp này cũng nghe qua tài
danh của Sài Thiệu. Lý Mật, Sài Thiệu, Hàn Thế Ngạc, tên mấy người này
cực kỳ vang dội, chính là nhân vật đại biểu cho một thế hệ trẻ tuổi của
Đại Tùy. Mà Sài Thiệu hiển nhiên cũng biết danh khí của bản thân, cho
nên sau khi tự giới thiệu liền nhìn phản ứng của Lý Nhàn. Chỉ là làm y
thất vọng chính là, Lý Nhàn vẫn như cũ không ngẩng đầu, dường như hai
chữ Sài Thiệu này không có ý nghĩa bằng cá nướng trong tay hắn.
- Bèo nước gặp nhau, cần gì phải hỏi danh tính?
Lý Nhàn uống một hớp rượu mới, không đón lấy rượu hoa điêu lâu năm Sài Thiệu đưa cho hắn.
- Nói rất đúng!
Nàng kia giơ tay nhận lấy rượu lâu năm từ trong tay Sài Thiệu uống một miệng lớn khen:
- Hay cho một câu bèo nước gặp nhau!
Nàng tiếp tục uống rượu, vừa đúng che dấu sự xấu hổ của Sài Thiệu, Sài
Thiệu cảm kích nhìn thoáng qua thê tử, chỉ có điều trong mắt chợt lóe
qua một tia âm u lạnh lẽo. Nàng kia mặc dù không có cố ý nhìn y, lại tựa hồ có thể cảm thấy tâm tư của y, khẽ lắc đầu với y, Sài Thiệu thở dài
không nói gì nữa.
- Tiểu muội muội, muội thật là xinh đẹp.
Nàng kia thấy không khí có chút gượng gạo, lập tức chân thành ca ngợi
một câu. Âu Tư Thanh Thanh chỉ lo cúi đầu ăn cá, nghe nàng kia nói
chuyện với mình lúc này mới ngẩng đầu lên nghiêm túc nhìn nàng một cái
sau đó rất nghiêm túc nói:
- Tỷ tỷ cũng rất đẹp.
Nàng kia cười cười cũng không nói gì nữa, nghiêm chỉnh ăn cá nướng sau
khi ăn xong lại uống hết một bình rượu lâu năm, đứng dậy ôm quyền với Lý Nhàn nói:
- Đa tạ! Cáo từ!
Nữ tử ôm quyền, không ngờ lại mang theo vài phần hiên ngang.
Lý Nhàn gật đầu nói:
- Cáo từ.
Nàng kia rứt khoát xoay người rời đi, Sài Thiệu cũng đứng dậy theo nhưng lại không nói gì với Lý Nhàn. Chuyện thất lễ như vậy, đây là lần đầu
tiên y làm từ lúc chào đời đến nay. Chỉ có điều rõ ràng cảm thấy như vậy mới có thể khiến thiếu niên tuấn tú kia mất mặt, nhưng sau khi Sài
Thiệu đi được vài bước mới giật mình, người thật sự mất mặt vẫn là mình. Y ảo não thở dài, cuối cùng vẫn nhịn xuống kích động muốn giáo huấn
thiếu niên vô lễ kia.
- Bọn họ là ai?
Âu Tư Thanh Thanh nhìn thoáng qua bóng lưng hai vợ chồng kia hỏi.
Lý Nhàn ngửa đầu uống một ngụm rượu mới, trong đầu hiện ra thời điểm ở
quận Ngư Dương năm đó, thấy bóng dáng thiếu nữ như phù dung trong nước
kia, lập tức u buồn thở dài: