Giáo huấn của Chu gia là trong gia tộc không cho phép bất cứ người nào
được làm quan. Chu Nhất Thạch là gia chủ hiện tại của Chu gia, là người
lãnh đạo mới của gia tộc có nhiều thế hệ làm nghề đóng thuyền. Phụ thân
của y có yêu cầu rất nghiêm khắc về y, bất luận là về tay nghề hay về
nhân cách. Cho nên, Chu Nhất Thạch hai lần cự tuyệt lời mời của Lai Hộ
Nhi Đại tướng quân đến gia nhập vào đội thủy quân Đại Tùy, mặc dù là như vậy nhưng trên đầu y vẫn nghiễm nhiên đội cái tước vị Hương hầu.
Mặc dù Chu Nhất Thạch hành sự rất khiêm tốn nhưng y vẫn cảm thấy là bản
thân đã làm trái với lời giáo huấn của phụ thân. Nhưng thời gian cứ chầm chậm trôi qua, mấy tháng sau đó, Chu Nhất Thạch cũng đã thích ứng được
với thân phận này đồng thời phát hiện ra rằng dựa vào cái tước vị không
phải là quá cao này cũng có thể mang lại rất nhiều lợi ích đến cho gia
tộc, ví dụ như Hồng Tân Lâu của y, không còn ai dám đến đó gây rối nữa.
Mặc dù trong thành Giang Đô chưa có một người nào biết ông chủ giấu mặt
của Hồng Tân Lâu chính là Chu Nhất Thạch. Bắt đầu từ năm Khai Hoàng thứ
nhất, chuyện gia tộc của y đóng thuyền cho triều đình đã khiến cho
chuyện kinh doanh của nó trở nên thịnh vượng, Hồng Tân Lâu cũng chỉ được coi là một sản nghiệp không quá lớn trong chuyện kinh doanh của gia tộc này mà thôi.
Đường tài lộc lớn nhất của Chu gia chính là thủy vận.
Tất cả các bến tàu ở khu vực sông Trường Giang về cơ bản đều có thể thấy tàu buôn của Chu gia, ngay cả đến hai lần triều đình chinh phạt Cao Cú
Lệ, tàu thuyền vận chuyển lương thực theo lộ trình Liêu Tây- trấn Hoài
Viễn thì có đến mấy trăm chiếc là của Chu gia, và đương nhiên là sau khi Chu Nhất Thạch thiết kế và chỉ đạo thợ đóng thuyền làm xong chiếc
thuyền Long Chu cho Hoàng Đế Bệ Hạ thì danh tiếng của gia tộc này càng
ngày càng vang xa, thậm chí còn vượt qua cả danh tiếng của tiền nhiệm
gia chủ Chu Á Huy lãnh đạo trước đó. Phải biết rằng lúc đó, quan hệ của
Sở Công Dương Tố và đại tướng quân Hạ Nhược Bạt và Chu Á Huy vô cùng mật thiết.
Từ Hồng Tân Lâu về đến tòa nhà trong ngõ Hoa Dương, Chu Nhất Thạch đều
nhốt mình trong phòng sách rất lâu, không hề ra ngoài. Vợ y Tôn Thị
không biết chồng mình có chuyện gì nhưng cũng không dám bước vào làm
phiền tướng công, chỉ lặng lẽ cử người đến mời đệ đệ của Chu Nhất Thạch
là Chu Bất Sĩ đến.
Chu Bất Sĩ nhỏ hơn Chu Nhất Thạch năm tuổi, từ nhỏ đến lớn huynh trưởng
đều rất yêu thương gã, chăm sóc cho gã, cho nên Chu Bất Sĩ vô cùng kính
trọng người đại ca này. Chuyện trong gia tộc, gã luôn đứng bên cạnh
huynh trưởng của mình vô điều kiện. Bất luận là quyết định nào của Chu
Nhất Thạch, gã đều tuyệt đối nghe theo và ủng hộ.
]Quan hệ của hai người từ nhỏ đã rất tốt rồi cho nên trong thời điểm này người đầu tiên Tôn thị nghĩ đến chính là y.
Chu Bất Sĩ bước vội vàng từ ngoài sân vào trong phòng sách của Chu Nhất
Thạch, gã chỉ đơn giản hỏi Chu Nhất Thạch đã xảy ra chuyện gì, rồi gật
đầu với Tôn thị an ủi đại tẩu vài câu. Gã bước đến trước cửa, nhẹ nhàng
gõ và lên tiếng:
- Đại ca, là đệ!
- Vào đi! Hiếu Xương!
Hiếu Xương chính là tên tự của Chu Bất Sĩ.
Chu Bất Sĩ đẩy cửa bước vào trong, gã phải mất một lúc để thích ứng với
ánh sáng ảm đạm trong căn phòng thì mới nhìn rõ, đại ca đang ngồi lặng
người trước bàn làm việc. Trên mặt bàn đặt một chồng sách bằng da dê rất dày. Lúc nào gã cũng đi bên cạnh đại ca nên Chu Bất Sĩ vừa nhìn là biết cuốn sách dày cộp đó là thứ gì.
- Đã xảy ra chuyện gì vậy?
Chu bất Sĩ bước đến bên cạnh Chu Nhất Thạch, cúi đầu nhìn chăm chú vào những hình vẽ chi chít trên cuốn sách, hỏi.
Chu Nhất Thạch ngẩng đầu lên nhìn đệ đệ- người mà y tin tưởng nhất của mình, cười khổ nói:
- Hiếu Xương, đệ còn nhớ đến chuyện hồi nhỏ có một lần hai huynh đệ chúng ta được phụ thân dẫn đến Thảo Lư Diệp gia không?
Chu Bất Sĩ nghĩ ngợi một hồi rồi lắc đầu đáp lại:
- Lúc đó đệ còn quá nhỏ, đệ không nhớ được, Thảo Lư Diệp gia làm sao?
Chu Nhất Thạch đáp lại:
- Chiều hôm qua Thảo Lư Diệp gia có tới đây, ta đã gặp cô ấy ở Hồng Tân
Lâu. Đệ biết đó, quan hệ của hai nhà Chu gia và Diệp gia là quan hệ lâu
năm, thậm chí tiền nhiệm gia chủ của Thảo Lư Diệp gia và phụ thân còn là bạn tri kỉ, cho nên người của Thảo Lư đến ta đương nhiên phải tiếp đón
tử tế, nhưng … chuyện mà ta không thể ngờ được rằng, người của Diệp gia
đến là vì mục đích đó.
Trong lòng Chu Bất Sĩ không khỏi hoang mang, gã nhìn xuống cuốn sách bằng da dê trên bàn và hỏi:
- Không phải là?
Chu Nhất Thạch gật đầu đáp lại:
- Đúng vậy, tiền nhiệm gia chủ của Diệp gia chính là Diệp Hoài Tụ, cô ta muốn mua bản thiết kế Long Chu trong tay ta.
- Cô ta muốn bản thiết kế Long Chu để làm gì, nếu để triều đình biết
được thì đây chính là tội chém đầu đó! Đại ca, nói gì thì nói chúng ta
không thể bán bản thiết kế này cho cô ta! Chu gia chúng ta có thể vì
chuyện này mà liên lụy đến cả gia tộc.
- Đệ cho rằng ta ngốc hay sao?
Chu Nhất Thạch thở dài:
- Cho dù là cô ấy muốn mua cái đầu của ta, chỉ cần giá cả hợp lý thì ta
đây cũng chẳng tiếc gì nhưng còn về bản thiết kế của Long Chu, thì
chuyện này quá lớn. Nếu như để triều đình biết được là có người muốn mua bản thiết kế này chỉ e rằng sẽ ngay lập tức tịch thu nó. Nhưng tâm
huyết của Chu gia chúng ta, ta không đành lòng đem hủy … Ta nghe nói,
Diệp Hoài Tụ có quan hệ rất mật thiết với Lục Lâm Đạo, ta nghi ngờ là cô ấy đến đây là để mua hộ. Nói không chừng hào kiệt của Lục Lâm Đạo không biết trời cao đất dày cũng muốn học theo Bệ Hạ. Chúng ta không thể đắc
tội với triều đình nhưng cũng không thể đắc tội với hào kiệt của Lục Lâm Đạo. Những người đó đều là những tên tặc khét tiếng, ngộ nhỡ chúng đến
cướp bản thiết kế, thì gia tộc chúng ta chẳng phải là gặp đại họa hay
sao.
Y nhìn Chu Bất Sĩ nói:
- Hiếu Xương, đệ đến đúng lúc lắm, ta cũng có ý định muốn cử người gọi đệ sang đây.
Chu Nhất Thạch chỉ vào chồng sách dày cộp nói:
- Bản thiết kế của Long Chu đệ hãy mang cất giữ ở một nơi an toàn, đợi
một thời gian nữa rồi hãy bàn tiếp. Ta nghĩ rằng Diệp Hoài Tụ không mua
được bản thiết kế này thì nhất định sẽ nghĩ ra cách khác.
- Đại ca!
Chu Bất Sĩ hoảng hốt nhìn y nói:
- Huynh chính là gia chủ của Chu gia, bản thiết kế Long Chu này chính là báu vật của Chu gia, làm sao huynh có thể giao nó cho đệ? Đệ thấy rằng … không bằng chúng ta báo quan thôi, không phải là huynh có quan hệ rất
tốt với Quận thủ Ngu Sĩ Hồng đại nhân hay sao? Chúng ta có thể đi tìm
ngài ấy!
- Tìm ông ta?
Chu Nhất Thạch cười lạnh đáp lại:
- Chu gia của chúng ta mặc dù được ca tụng là gia đại nghiệp đại, nhưng
nói cho cùng thì cũng chỉ là được xếp vào thương nhân, có bao nhiêu
người ngoài kia đang nhòm ngó vào khối tài sản của gia đình chúng ta
chứ? Nếu như không phải phụ thân và Sở Công là tri kỉ của nhau, thì
người trong triều đình sớm đã đối phó với chúng ta rồi. Có quá nhiều
người đang nhòm ngó đến khối tài sản của gia tộc chúng ta, chúng cũng
không tiếc bất cứ thủ đoạn gì để đạt được mục đích đó.
Ngu Sĩ Hồng? Từ sau khi Dương Huyền Cảm tạo phản đến giờ đệ có thể ông
ta đến nhà mình hay không? Con trai của Sở Công tạo phản nếu không phải
chúng ta sớm chủ động cắt đứt quan hệ với Dương Huyền Cảm và chuyển nhà
đến Giang Đô lánh nạn thì chúng ta đã bị liên lụy rồi. Lúc chúng ta đóng thuyền Long Chu cho Hoàng Đế thì không có một ai có thể làm gì được
chúng ta nhưng bây giờ Long Chu đã hoàn thành, nếu như Ngu Sĩ Hồng biết
được, chưa biết chừng ông ta sẽ là người đầu tiên ra tay với chúng ta.
- Vậy bây giờ phải làm sao?
Nhắc tới Dương Huyền Cảm, Chu Bất Sĩ liền sửng sốt.
Chu Bất Sĩ cũng không đưa ra được chủ ý nào:
- Nếu như không báo quan được, thì đệ tìm bạn bè trên giang hồ giúp đỡ?
Đại ca! Đệ cũng quen biết không ít người trong Lục Lâm Đạo, bỏ một ít
tiền, nhờ bọ họ trừ khử Diệp Hoài Tụ?
- Chuyện này …
Chu Nhất Thạch nhíu mày, trầm ngâm một lúc:
- Chưa đến lúc bất đắc dĩ, chúng ta không thể làm như vậy được. Dù gì
thì khi Diệp Hoài Tụ đề cập đến chuyện mua bản thiết kế giọng điệu vẫn
rất khách khí. Như thế này đi, chúng ta hãy cất giữ bản thiết kế này đi
đã, sau đó sai người đi theo dõi Diệp Hoài Tụ. Hiện tại thì cô ta đang
trọ ở quán trọ Duyệt Lai, nếu như xảy ra những chuyện bất thường thì cô
ta cũng không thể trách chúng ta không niệm giao tình giữa hai nhà Chu
gia và Diệp gia.
- Như vậy đi!
Chu Bất Sĩ gật đầu đáp lại:
- Vậy đệ mang bản thiết kế này đi trước, đợi sóng yên biển lặng thì đệ lại gửi lại cho huynh.
Chu Nhất Thạch thở dài:
- Đệ phải cẩn thận đó!
Chu Bất Sĩ đáp lại:
- Đại ca xin hãy yên tâm! Cho dù đệ chết thì cũng không để mất bản thiết kế này đâu!
Lúc gã nói ra lời này, trong mắt của Chu Bất Sĩ chợt lóe lên một thần thái khác thường.
…
…
Thành tây Giang Đô, quán trọ Duyệt Lai.
Những căn phòng tốt nhất, đắt nhất của quán trọ Duyệt Lai chính là mấy
căn phòng khách ở sân sau. Sân vườn được quét dọn sạch sẽ, phong cảnh
yên tĩnh, bất luận là đồ ăn hay là điều kiện phòng ở đều tốt hơn lầu gỗ
trước mặt. Đương nhiên, tiền nào của nấy, số tiền bao trọn mấy căn phòng này trong một ngày đủ để thuê phòng thượng hạng của lầu gỗ trước mặt
hơn mười ngày.
Cho nên, tất cả những người khách đến thuê căn phòng ở sân sau đều được
ông chủ của quán trọ Duyệt Lai đặc biệt chú ý. Bởi vì những người có thể thuê được căn phòng đó thì đều là những khách hàng lớn hoặc là những
người có thân phận không hề tầm thường, ông ta không dám đắc tội. Khi mà Diệp Hoài Tụ bước vào căn phòng sân sau thì ông chủ của quán trọ Duyệt
Lai càng để ý hơn. Nói một cách thật lòng thì ông ta chưa bao giờ gặp
một người phụ nữ lại đến xinh đẹp như vậy, một vẻ đẹp không tỳ vết. Nếu
đem ra so sánh thì người vợ già của ông đúng là một trời một vực.
Nào là y phục, tướng mạo, cử chỉ, cái gì cũng đẹp.
Đặc biệt là vị mỹ nhân này rất ít khi bước ra khỏi cửa nhưng lại rất
khách khí đối với người khác, nên càng làm tôn lên vẻ kiêu xa quý phái
của nàng. Phải biết rằng kỹ nữ có thân phận cao quý một chút ở thanh lâu còn chọn khách mà tiếp, ai mà không có cái bộ dạng lạnh lùng khó gần cơ chứ?
Cho nên, mấy ngày hôm nay tất cả đồ ăn thức uống của vị khách đặc biệt
này đều do đích thân ông chủ quán trọ Duyệt Lai quản lý. Chăn đệm đều
được thay mới tinh, thức ăn cũng do ông đích thân xuống bếp chỉ đạo, cố
gắng để cho món ăn thêm bắt mắt hơn. Nhưng ông ta cũng hiểu được rằng vị mỹ nhân có vẻ đẹp tựa như tiên nữ giáng trần kia nhất định là không để ý đến ông, nói không chừng … còn là con chim hoàng yến của một vị đại
nhân nào đó trong triều.
Từ sân sau bước ra, ông chủ quán trọ Duyệt Lai nghĩ đến nụ cười thản
nhiên của vị mỹ nhân kia mà trong tim ông liền rộn ràng lên, rồi ông lại nhớ đến người vợ hung dữ của mình, thân hình như như cái thùng nước,
còn có cả cái chày cán bột lúc nào cũng lăm lăm trong tay của mụ làm ông lại rùng mình một cái.
- Phải hầu hạ cẩn thận đó!
Ông ta hạ giọng căn dặn nha đầu chuyên hầu hạ khách ở khu vực sân sau,
nhân cơ hội xoa xoa hai cái lên bộ ngực mới nhú của tiểu nha đầu kia,
còn chưa đã nghiền thì đã nghe thấy tiếng gào rít đằng sau lưng.
- Đồ chết dẫm! Lại ở đây lóng ngóng chân tay, da lại ngứa rồi rồi à.
Ông chủ sợ đến mức chạy bán sống bán chết.
Trong sân nhỏ, Gia Nhi nhìn thấy nhìn thấy bộ dạng sợ sệt của ông chủ thì liền khúc khích cười, sau đó thì đóng cửa lại.
Trở lại trong phòng, nàng cười cười nói với Diệp Hoài Tụ:
- Tiểu thư, thật không ngờ phu nhân của ông chủ ở đây dùng chày cán bột
cũng có vài phần kỹ năng đó, điệu bộ lúc đi cũng oai phong lẫm liệt lắm
đó.
Diệp Hoài Tụ nhìn nàng một cái và nói:
- Mới có vài ngày mà em ba hoa đã giống như mấy người ở đây rồi đó.
Gia Nhi lè lưỡi, rồi xuống ghế rồi hỏi:
- Xem ra Chu Nhất Thạch vẫn rất trung thành với triều đình, tiếp theo chúng ta nên làm gì?
- Đầu tiên phải đợi Lưu Hắc Thát điều tra rõ về Chu gia ở thành Giang
Đông đã rồi mới bàn tiếp. Hôm qua ta trực tiếp đề cập đến chuyện muốn
mua bản thiết kế Long Chu, chẳng qua chỉ là muốn xem phản ứng của Chu
Nhất Thạch là như thế nào. Xem ra hắn ta không có gan giấu triều đình
làm chuyện này, nếu đã như vậy thì chúng ta phải dùng cách khác thôi.
Gia Nhi nói:
- Tháng bảy Chu gia mới chuyển nhà đến Giang Đô, trước đó chỉ có hai
huynh đệ Chu Nhất Thạch và Chu Bất Sĩ dẫn theo thợ đi đến Giang Đô đóng
thuyền. Xem ra, bọn họ là muốn trốn tránh.
Diệp Hoài Tụ gật đầu tán thành:
- Dù sao thì Chu Gia và Dương Huyền Cảm cũng có quan hệ từ lâu, vào thời điểm này, Chu Nhất Thạch sẽ càng cẩn thận hơn.
Nàng ngẫm nghĩ một lúc rồi nói tiếp:
- Người của chúng ta giám thị Chu gia vừa mới báo cáo: Chu Bất Sĩ đã đến nhà Chu Nhất Thạch, ở đó rất lâu rồi mới đi ra, hơn nữa khi ra về y còn ôm trước ngực một túi gì rất lớn … Gia Nhi, em hãy đích thân dẫn người
đi theo dõi Chu Bất Sĩ cho ta.
Nàng cười cười nói:
- Một nhà hai huynh đệ, đại ca thì có uy danh, nhị đệ thì dốc lòng phò tá, đúng là không chê vào đâu được.
- Chỉ có điều … cứ cho là hai huynh đệ ruột đi chăng nữa, lẽ nào không có mâu thuẫn gì hay sao?
Gia Nhi gật đầu bổ sung:
- Vâng, tiểu thư, em sẽ dẫn theo một nhóm Mật Điệp đi theo dõi họ ngay.
Diệp Hoài Tụ ừ một tiếng, cầm cốc trà lên nhấp một ngụm rồi khẽ cười. Gia Nhi ngạc nhiên hỏi lại:
- Tiểu thư, người nghĩ đến chuyện gì mà vui như vậy?
Diệp Hoài Tụ cười nói:
- Phi Hổ Mật Điệp … còn muốn ta giữ chức Nhị Đương gia, đầu óc tên tiểu
tử đó tại sao lại nhiều thứ lộn xộn đến như vậy, người như hắn sống có
lẽ còn mệt hơn cả ta? Từ trước đến giờ ta chưa thấy người đàn ông nào
lại cẩn thận đến như vậy. Nói hắn tham sống sợ chết thì cũng không sai
nhưng trên chiến trường lại là một người giết người không ghê tay, cũng
không biết, phải là người cha mẹ như thế nào mới có thể sinh ra được một tên yêu nghiệt như vậy?
Gia Nhi yên lặng rồi thở dài đáp lại:
- Chỉ e là …từ nhỏ đã phải đối mặt với ranh giới giữa sự sống và cái chết nên hắn mới có nhiều tâm tư và thủ đoạn như vậy.
Diệp Hoài Tụ lặng người đi, khẽ gật đầu rồi lại yên lặng như đang suy tư