Đêm khuya, sau khi Diệp Chân liên tiếp dùng hai viên Ngưng Chân Đan, lần nữa nhắm mắt lại.
Ngưng Chân Đan hóa thành dược lực bàng bạc tản ra, theo Nhất Khí Hỗn Nguyên
Công vận chuyển, tựu như cá voi hút nước xông về đan điền của Diệp Chân.
Có điều, trước khi lao tới đan điền của Diệp Chân, phải trải qua tầng
không gian thứ nhất của Thận Long Châu, từ tầng không gian thứ nhất của
Thận Long Châu đi ra, liền trở nên vô cùng dày đặc.
Nhất Khí Hỗn
Nguyên Công vận chuyển, không ngừng chuyển hóa dược lực thành Chân
Nguyên lực đưa vào vòng xoáy Chân Nguyên trong đan điền, mỗi lần vận
chuyển đều sẽ trải qua tầng không gian thứ nhất của Thận Long Châu, để
Chân Nguyên tinh thuần thêm một chút.
Đến khi một tia dược lực
cuối cùng của Ngưng Chân Đan hoàn toàn hóa thành Chân Nguyên tràn vào
đan điền, vòng xoáy Chân Nguyên trong đan điền hơi biến hóa, đột nhiên
lớn thêm mấy phần.
Răng rắc!
Loáng thoáng tầm đó, Diệp Chân cảm giác bình cảnh quấy nhiễu hắn mấy ngày nay bị phá ra.
- Đột phá, tu vi đột phá đến Chân Nguyên cảnh nhị trọng rồi!
Thần sắc của Diệp Chân vui vẻ.
Thúc dục Chân Nguyên trong đan điền, tốc độ Chân Nguyên vận chuyển nhanh hơn hai lần, lúc vận chuyển sinh ra kình khí, thúc dục như có cảm giác đâm
vào kinh mạch của Diệp Chân đau nhức.
- Cương khí?
Diệp
Chân tâm niệm vừa động, thúc giục Chân Nguyên, một tầng cương khí màu
vàng xanh thật mỏng, giống như khải giáp bao trùm đến bên ngoài thân của Diệp Chân.
- Cương khí hộ thể? Nhất Khí Hỗn Nguyên Công đột phá đến tầng bốn rồi!
Diệp Chân vui vẻ.
Từ sau khi tộc hội kết thúc, Diệp Chân nghĩ, lần này rời đi, sau đó về
nhà, cũng không biết là bao nhiêu năm sau, có lẽ một năm, có lẽ hai năm
ba năm, có lẽ càng dài.
Cho nên bây giờ có thời gian, Diệp Chân
quyết định ở nhà với phụ mẫu nhiều mấy ngày, thuận tiện giúp phụ mẫu
điều dưỡng thân thể, cho phụ mẫu sử dụng hết Tẩy Tủy Đan và Thạch Tủy
linh dịch.
Thời điểm làm bạn với phụ mẫu, Diệp Chân tu luyện lại
càng thêm cố gắng, mỗi ngày dùng Ngưng Chân Đan, cũng từ một viên tăng
đến hai viên, lượng tiêu hao này, chỉ sợ rất nhiều đệ tử nội môn của
Tề Vân Tông cũng đỏ mắt.
Tiêu hao nhiều đan dược như thế, khổ tu
hai mươi ngày, tu vi của Diệp Chân liền song song đột phá, không chỉ tu
vi đột phá đến Chân Nguyên cảnh nhị trọng, Nhất Khí Hỗn Nguyên Công cũng đột phá đến tầng bốn, ngưng luyện ra cương khí hộ thể.
Phải
biết, dưới tình huống bình thường, võ giả bình thường tu vi phải đạt tới Chân Nguyên tam trọng thậm chí là Chân Nguyên tam trọng đỉnh phong, mới có thể ngưng tụ ra cương khí hộ thể.
Nhưng bây giờ tu vi của
Diệp Chân vẻn vẹn mới Chân Nguyên nhị trọng, lại bằng vào Nhất Khí Hỗn
Nguyên Công sớm ngưng kết ra cương khí hộ thể, khiến cho năng lực phòng
ngự của Diệp Chân tăng cao.
Đây cũng là chỗ tốt khi tu luyện công pháp cao cấp.
- Xem ra, là lúc nên rời đi!
Ngày hôm sau, Diệp Chân liền tìm phụ mẫu nói rõ ý đồ của mình. Có điều, bây
giờ Diệp Chân đã là nhân vật phong vân của Diệp gia, sao có thể âm thầm
rời đi.
Sau khi tin tức truyền ra, tộc trưởng Diệp Thiên Kỳ mang
theo chư vị tộc lão đến tiễn Diệp Chân, lúc tiễn đưa còn tặng vài lễ
vật.
Đầu tiên đưa lên, là một xấp khế đất, thời điểm lấy ra khế đất, khuôn mặt của tộc trưởng Diệp Thiên Kỳ cũng có chút đỏ lên.
- Diệp hiền chất, chuyện trước kia, ngươi cũng rõ ràng thúc thúc khó xử,
ta cũng không nói nhiều, những ngày qua ta dùng tất cả thủ đoạn của
mình, tranh thủ được năm ngàn mẫu điền sản này, xem như đền bù tổn thất lúc trước, hi vọng ngươi không còn khúc mắc với Diệp gia, về sau gia
tộc này, còn cần ngươi chiếu cố!
- Tộc trưởng, Diệp Chân ta há là người vong ơn phụ nghĩa, có điều, ta để ý nhất, là phụ mẫu của ta, chỉ
cần phụ mẫu ta khỏe mạnh, Diệp gia liền an ổn phát triển, nếu không...
Xùy!
Đột nhiên, một đạo Chân Nguyên Kiếm Chỉ dài hơn ba thước không có dấu hiệu
nào đột ngột bắn ra, ngay cả Diệp Thiên Kỳ tu vi đạt tới Chân Nguyên
cảnh tam trọng đỉnh phong cũng giật mình.
Nhìn thấy đầu ngón tay
của Diệp Chân không ngừng phụt ra kiếm quang, trong nháy mắt Diệp Thiên
Kỳ sáng tỏ, thời điểm tộc hội, Diệp Chân vẫn còn lưu thủ, bằng không,
đầu của Diệp Hải Thiên và Diệp Hạo đã sớm rơi xuống đất.
- Yên
tâm đi, Diệp gia vinh nhục đã gửi ở trên mình ngươi, nếu người nào dám
bất kính với phụ mẫu ngươi, là địch nhân của cả Diệp gia ta.
Tộc trưởng Diệp Thiên Kỳ nói như đinh chém sắt.
- Vậy ta liền an tâm!
- Đây là năm vạn lượng ngân phiếu, Diệp Chân ngươi nhận lấy đi!
Tộc trưởng Diệp Thiên Kỳ đột nhiên nói.
Truyện được dị.ch t..rực. tiếp tại iREAD- Đừng ngại ít, trước mắt Diệp gia có thể lấy ra, cũng chỉ như thế.
- Đây là?
- Ách, đây là truyền thống của gia tộc, ủng hộ thiếu niên có thiên phú
trong tộc, trước kia vẫn luôn cho Diệp Hạo, bây giờ tự nhiên thuộc về
ngươi. Về sau hàng năm đều có, nếu Diệp gia càng ngày càng lớn mạnh, ủng hộ tự nhiên sẽ càng ngày càng nhiều.
Phần ngân phiếu này, Diệp
Chân thản nhiên nhận lấy, đây là Diệp gia ủng hộ Diệp Chân, nhận, cũng
đại biểu Diệp Chân tán thành Diệp gia, đây là một trách nhiệm hai chiều.
- Chỗ Quan đô úy, ta sẽ nói vài lời.
Nghe vậy, tộc trưởng Diệp Thiên Kỳ cười, giao lưu với người thông minh liền
dễ dàng. Bất luận ngày sau thành tựu của Diệp Chân như thế nào, Diệp gia hôm nay, chỉ dựa vào tầng quan hệ của Đô Úy Quan Bình, cũng có thể được ích lợi không nhỏ.
- Phụ thân, phụ mẫu, hài tử phải đi, hai người phải giữ gìn thân thể!
Sau khi dập đầu cho cha mẹ, Diệp Chân xoay người rời đi.
- Chân nhi, con...
Mới mở miệng, khóe mắt của Mễ Giang Tuyết lăn xuống nước mắt, cuối cùng thiên ngôn vạn ngữ hóa thành một câu.
- Nhi tử, ở bên ngoài nhất định phải sống thật tốt, có rảnh trở lại thăm gia đình một chút...
- Hừm...
Nghẹn ngào lên tiếng, Diệp Chân cố nén nước mắt trong hốc mắt, nhảy người lên ngựa, trong tiếng lộc cộc, phóng ngựa đi xa...
...
Quận Vũ An, Đắc Ý Lâu!
- Huynh đệ, đã đến rồi, liền để ca ca ở quận thành chơi mấy ngày với
ngươi, thanh sắc khuyển mã ở quận thành này, cái gì cần có đều có...
Quận thành Vũ An, Đô Úy Quan Bình mở tiệc khoản đãi Diệp Chân, trong bữa tiệc, không khí vô cùng thân thiện.
- Quan đại ca, hảo ý của ngươi, tiểu đệ tâm lĩnh, nhưng sư môn có lệnh, lần này về nhà đã chậm trễ quá nhiều thời gian.
Diệp Chân nói.
- Ài, ta rõ ràng!
Đô Úy Quan Bình thở dài một tiếng.
- Huynh đệ ngươi là người có chí lớn, sao có thể bị thanh sắc khuyển mã quấy nhiễu, năm đó ta, ài, không đề cập nữa...
Sau khi cơm nước no nê, Diệp Chân định rời đi, Đô Úy Quan Bình cố ý tiễn đưa, một mực đưa đến cửa thành.
- Đúng rồi, lần trước ngươi nhờ ta làm giáp da Xà Vương cho ngươi, toàn
bộ đã làm xong, hai bộ, những da lông Yêu thú khác, cũng bán được hơn
năm ngàn lượng bạc, tất cả ở chỗ này.
Đang khi nói chuyện, Đô Úy Quan Bình đưa cho Diệp Chân một bao quần áo.
- Ngươi thử đi, xem giáp da Xà Vương này vừa người không.
Loay hoay một chút, Diệp Chân mặc một bộ giáp da Xà Vương vào, cái đồ chơi
này, ở dưới Dẫn Linh cảnh thậm chí Hóa Linh cảnh, là bảo bối giữ mạng.
Mặc một kiện giáp da Xà Vương vào, Diệp Chân đưa bộ giáp da Xà Vương còn lại cho Quan Bình:
- Quan đại ca, ngươi cũng thử xem, hẳn là vừa người!
Diệp Chân cười nói.
- Đây là?
Quan Bình ngẩn người.
- A, cố ý làm cho ngươi, ngươi thân là quận phủ Đô Úy, giết tặc tiễu phỉ là rất nguy hiểm, có giáp da Xà Vương này, sẽ an toàn hơn một chút.
Diệp Chân nói.
Quan Bình kích động.
- Huynh đệ, không phải ngày đó ngươi bảo ta làm hai bộ giáp da Xà Vương, là vì muốn cho ta một bộ chứ.
Diệp Chân cười cười, nhưng không nói lời nào.
- Huynh đệ, ngươi thật sự là, thứ quý giá như thế, ngươi bảo ta...
Giáp da Xà Vương này, là vật rất trân quý, mặc dù chưa nói tới vạn kim khó
cầu, nhưng giá trị mấy ngàn lượng là không có bất cứ vấn đề gì, hơn
nữa, có bạc cũng không nhất định mua được.
Huống hồ, bạc nhiều hơn nữa, cũng không đổi được một mạng!
- Quan đại ca, nói lời này coi như khách khí rồi.
Diệp Chân nói.
Quan Bình cũng sảng khoái, lập tức thu giáp da Xà Vương này.
- Huynh đệ, ngươi yên tâm, chỉ cần ở quận Vũ An, hai phụ mẫu ngươi, tuyệt đối sẽ không chịu chút thiệt thòi, nếu có chuyện gì, ta mang đầu đi gặp ngươi!
Quan Bình vỗ ngực nói.
Diệp Chân cười, hắn muốn chính là cái này.
Nếu như hắn rời nhà lâu, phụ mẫu còn cần người trông nom, Đô Úy Quan Bình là người chọn lựa thích hợp nhất.
- Quan đại ca, cáo từ!
Nhảy lên ngựa, Diệp Chân liền đi về phía nam, Quan Bình ở sau lưng lại ngẩn người:
- Ai, huynh đệ, đi Tề Vân Tông không phải hướng đông sao, ngươi đi về phía nam, là sai đường a!
- Không phải, Quan đại ca, ta không đi sai đường, ta muốn đi quận thành Âm Sơn một chuyến, hoàn thành một nhiệm vụ sư môn.
Diệp Chân nói.
- Quận thành Âm Sơn?
Quan Bình nhíu mày.
- Có vấn đề gì sao?
- Huynh đệ, đi quận thành Âm Sơn, ngươi nên cẩn thận một chút.