Sắc trời đột nhiên
tối sầm lại, phảng phất như mưa, mặt trời trong nháy mắt mất bóng, trên
đỉnh đầu một tầng mây thật dầy, âm u, giống như sợi bông lâu năm trên
giường.
Tương Nghi lẳng lặng đứng đó, đánh giá sắc mặt khác nhau
của người trong viện, thầm nghĩ trong lòng, đúng là yêu quái khắp nơi
đều có, trong vườn Lạc gia ẩn giấu cả một ổ lớn, nhìn của dáng vẻ bây
giờ bọn họ, quả thực buồn cười, giống như chó giành xương vậy, cho dù
bên trên xương kia đã không có thịt gì, vẫn giành vui sướng như vậy.
Nhìn Lạc Đại lão gia không lấy được bạc, còn không biết Lạc lão phu nhân sẽ
chia cái vườn này thế nào. Tương Nghi cảm thấy kết quả này rất có ý tứ,
nếu phòng lớn không lấy được nhiều đồ như con vợ lẽ và Tam phòng, chuyện này nói ra cũng thật là một trò cười, Lạc Đại lão gia sẽ được người nói xấu sau lưng rồi.
Quả nhiên, tính toán trong lòng Lạc lão phu
nhân thật giống với Tương Nghi, ba vạn sáu ngàn lượng bạc phân đều cho
Lạc Nhị lão gia và Lạc Tam lão gia, chia vườn bình thường thành ba phần, ba con trai mỗi người một địa bàn, chờ ngày mai kêu người tới sửa chữa
tường viện, coi như chính thức chia nhà.
"Về phần ta, ở cùng với
lão Tam trụ, ta biết các ngươi khổ cực, ta cũng thiệt thòi chút, mỗi
người các ngươi hàng năm cho ta tiền nuôi dưỡng một ngàn lượng bạc là
được." Mí mắt Lạc lão phu nhân cũng không nhấc một chút, nói hết sức dễ
nghe: "Lão đại lão Nhị, hai người các ngươi đừng có đen mặt như vậy, một ngàn lượng bạc đủ làm gì? Đi Kim Ngọc Phường mua đồ trang sức tốt một
chút cũng chỉ vừa đỉ, ta đây là lo nghĩ cho các ngươi mới chỉ muốn ít
bạc như vậy, nếu không một năm năm hai ba ngàn thì thế nào?"
Lạc
Đại lão gia giận đến toàn thân run rẩy, quả thực mẫu thân có kế hay,
chuyện này chẳng phải muốn mình và Nhị đệ dung bạc nuôi cả nhà Tam đệ
sao. Một món đồ trang sức tốt cần hơn ngàn lượng bạc không giả, nhưng
tuổi mẫu thân như vậy, còn mua đồ trang sức gì? Rõ ràng là giữ lại cho
lão Tam! Nghĩ tới đây, trong lòng Lạc Đại lão gia càng phát điên, thấy
quản sự bên cạnh cúi đầu viết khế thư chia nhà, sãi bước đi qua, đưa tay chộp lấy tờ giấy kia.
"Lão đại, ngươi muốn làm gì?" Lạc lão phu
nhân cả kinh, chợt đứng lên từ trên ghế, choáng váng đầu một hồi lâu,
không đứng vững gót chân, lại lao thẳng tới trước té xuống.
"Ta
muốn làm gì? Khế thư chia nhà không công bằng như vậy, tự nhiên ta muốn
xé nó viết lần nữa!" Đôi mắt Lạc Đại lão gia, đỏ chẳng khác gì con thỏ
không thấy được tròng mắt trắng.
"Cánh ngươi cứng cáp rồi, dám
không nghe lời của ta?" Lạc lão phu nhân xoa xoa ngực, lúc này mới nặng
nề thở một hơi: "Hừ, con bất hiếu, ta đã sớm viết xong mấy phong thư,
nếu là ngươi dám xé khế thư chia nhà này, ta sẽ để cho người gửi thư này đến trong kinh thành, một phong cho Dương lão phu nhân, một phong cho
Lại bộ..."
Lạc Đại lão gia chuyển sắc mặt: "Mẫu thân, ngươi viết thư làm chi?"
"Thôi quan này của ngươi, là ta dùng bạc lấy tới, ta có thể dìu ngươi lên,
cũng có thể kéo ngươi xuống. Một con trai không hiếu thuận, đức hạnh kém cỏi, chẳng lẽ còn có thể làm quan to?" Lạc lão phu nhân nhìn Lạc Đại
lão gia chậm rãi cười một tiếng: "Ngươi có còn muốn muốn giữ được mũ
cánh chuồn (quan tước) của ngươi không?"
Khế thư cầm trong tay,
chỉ cần nhẹ dùng sức một chút, là có thể xé tờ giấy thật mỏng kia thành
hai mảnh, nhưng Lạc Đại lão gia bỗng nhiên mất sức, hắn nhìn Lạc lão phu nhân một cái, thấy bà sắc mặt lạnh lùng, hơi nhút nhát, hai tay nắm lấy giấy rồi, lại chậm chạp không dung soc71.
"Đại ca, ngươi thật
đúng là bất hiếu, ngay cả lời của mẫu thân cũng dám không nghe!" Từ cửa
truyền tới một tiếng nổi giận, mọi người xoay mặt qua, lại thấy Dương
Nhị Phu nhân mang người đứng ở đó, nổi giận đùng đùng.
Dương Nhị Phu nhân đi nhanh đến trước mặt Lạc lão phu nhân, khom người thi lễ một cái: "Mẫu thân, Linh nhi về trễ."
Lạc lão phu nhân gật đầu một cái: "Không muộn không muộn, vừa vặn là lúc này."
Lạc Tam Thái gia thấy Dương Nhị Phu nhân tới, càng là kiên định chuyển về
phía Lạc lão phu nhân, hắn không đắc tội nổi Dương gia! Cười bu lại:
"Cháu gái hôm nay về hả."
"Tam thúc, nếu đã kinh động ngươi, xin
ngươi hãy làm chứng, đại ca ta nghĩ muốn chia nhà như vậy, vậy thì chia, chẳng qua là nghe lời của mẫu thân ta, bà muốn chia thế nào thì chia
thế ấy." Vẻ mặt Dương Nhị Phu nhân đầy giận dữ: "Đại ca, ngươi còn là
con người sao ? Trên công đường ngươi đồng ý với ta, nói sẽ phái người
chăm sóc mẫu thân, kết quả lúc ta phái người đi xem..." Dương Nhị Phu
nhân giận đến đỏ bừng mặt, cũng sắp nói không ra lời.
Khi nàng đi thăm tù, phát hiện tinh thần mẫu thân không bằng lúc trước, hỏi tình
huống một chút, mới biết hóa ra đại ca căn bản cũng không có sai người
chăm sóc mẫu thân, cơm nước mỗi ngày kém tới cực điểm: "Nếu không phải
Tam đệ và em dâu ngươi còn băn khoăn ta, ta đây mỗi ngày chỉ có thể nuốt khan thôi. Hôm nay em dâu ngươi hầm gà đưa tới, thật đúng là ăn ngon."
Mặc dù Lạc gia đã suy sụp, nhưng còn chưa đến mức một con gà hầm thành mỹ
vị quý giá, nhìn thảm trạng Lạc lão phu nhân như vậy, oán niệm của Dương Nhị Phu nhân đối với Lạc Đại lão gia càng sâu hơn. Vừa nãy có người làm Lạc gia tới đưa tin, nói Lạc Đại lão gia làm ầm ĩ muốn chia nhà, lão
phu nhân bị tức không nói ra lời, trong lòng Dương Nhị Phu nhân quýnh
lên, mau chóng mang người về nhà mẹ.
Chạy tới viện, thì thấy Lạc
Đại lão gia ngông cuồng đến muốn xé khế thư chia nhà, trong lòng Dương
Nhị Phu nhân tức giận, Lạc Phủ này là vật trong túi đại ca hả ? Hắn muốn làm gì thì làm đó? Trong lòng tức giận, chạy vào.
Tương Nghi
thấy Dương Nhị Phu nhân tới, trong lòng hơi hơi thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại hơi phiền muộn. Cô nàng tuy đã gả ra ngoài, vốn không nên xen vào
chuyện nhà mẹ, nhưng nàng gả tốt, người người đều phải nhường nàng mấy
phần, có nàng ở đây, chuyện chia nhà này sẽ đơn giản rất nhiều hơn nữa
cũng sẽ không có người đến có ý đồ với mình.
Cứ như vậy, mình
muốn thoát khỏi Lạc gia, lại phải tốn nhiều ngày giờ hơn rồi. Tương Nghi bực mình nhìn Dương Nhị Phu nhân, bên người nàng còn đi theo Gia Mậu và Bảo Trụ, hai người đang cười với nàng, Tương Nghi hơi hơi gật đầu một
cái, trên mặt cũng lộ ra nụ cười.
"Ngươi nhìn, Tương Nghi ở bên kia." Bảo Trụ kéo ống tay áo Gia Mậu bên cạnh một cái: "Thật giống như không có bị khi dễ."
"Đó là đương nhiên, bây giờ ai dám khi dễ nàng?" Trong lòng Gia Mậu hơi đắc ý, giúp Tương Nghi đẩy vụ kiện kia qua, cũng coi là mình thay nàng ra
chút sức lực. Hắn nhìn chằm chằm mặt Tương Nghi nhìn một chút, mặc dù
mấy ngày nay nàng chịu đủ hành hạ, nhưng nhìn qua tinh thần rất tốt, một đôi mắt sáng long lanh, chưa từng mất đi hào quang.
Nàng khác ban đầu rồi, Gia Mậu cười một tiếng, như vậy mới đúng.
Không mềm yếu, muốn chống lại, muốn vì mình kiếm một phần trời đất, không để
cho bất kì ai coi thường mình, cô gái như vậy, dù là ai, thấy cũng sẽ
thưởng thức.
Tương Nghi không biết sao Gia Mậu bỗng nhiên lại nở
nụ cười, trong lòng hơi không được tự nhiên, chuyển mặt qua, chuyên chú
nhìn Dương Nhị Phu nhân đang nói chuyện với Lạc Đại lão gia, trong lòng
than thở, đúng như Dương lão phu nhân nói, nữ tử chỉ cần có mới hai chữ
tài sản, thì sẽ sống thoải mái, thuở nhỏ Dương Nhị Phu nhân được khen
tài nữ, gả vào Dương gia lại có tài sản, trở lại nhà mẹ, người người
ngưỡng mộ, chỉ lo nghiêng tai lắng nghe nín thở nhìn tới.
Bên này Dương Nhị Phu nhân nói cho một trận, Lạc Đại lão gia càng không có dũng khí xé khế thư, chỉ có thể ngượng ngùng để tấm khế thư chia nhà xuống:
"Muội muội, ta đùa giỡn với mẫu thân."
"Đùa giỡn cũng không cần
nháo không phân lượng." Dương Nhị Phu nhân liếc Lạc Đại lão gia: "Đã như vậy, thì phiền quản sự chép mấy phần, các ngươi đều đi in dấu tay, mọi
người cầm một tấm, còn có một tấm đưa đến trong tộc cất giữ."
Quản sự thấy Dương Nhị Phu nhân vừa đến, cục diện đột ngột chuyển biến,
trong lòng vui vẻ, lau mồ hôi một cái, vội vàng bắt đầu sao chép. Dương
Nhị Phu nhân đi tới bên người Lạc lão phu nhân, ngồi chồm hổm xuống:
"Mẫu thân, con gái bất hiếu tới trễ, để cho mẫu thân bị chọc giận như
vậy."
Lạc lão phu nhân đưa tay sờ tóc Dương Nhị Phu nhân một cái: "Bây giờ không sao." Bà giơ tay lên: "Ma ma, mang hộp trang điểm của ta tới."
Nhất thời lỗ tai Lạc Nhị Phu nhân và Lạc Tam phu nhân dựng lên, mắt hai người nhìn chăm chú vào hộp trang điểm đó không thả.
"Linh nhi, lúc con lấy chồng, trong nhà là thời gian khó khan nhất, Tam đệ
con còn chưa kết hôn, trong nhà cần bạc..." Lạc lão phu nhân nói đến
những chuyện cũ kia, nét mặt già nua không khỏi cũng hơi đỏ lên, cả đời
này bà là đã làm nhiều chuyện trái lương tâm, bây giờ sắp chết, không
thoải mái trong lòng không nói ra hết.
"Mẫu thân." Nước mắt Dương Nhị Phu nhân lăn ra: "Mẫu thân, chớ nói, chớ nói."
"Mẫu thân thiếu con không ít, cũng còn may là mẹ chồng con thông tình đạt
lý, cũng không vì vậy coi thường con..." Lạc lão phu nhân lấy mấy thứ đồ trang sức trong hộp ra, suy nghĩ một chút, lại lấy vòng ngọc cũ trên
tay xuống: "Những thứ này con cho hết, làm kỷ niệm."
Lạc Nhị Phu
nhân nuốt nước miếng một cái, ánh mắt gắt gao nhìn chăm chú vào cái vòng ngọc cũ đó, đồ trang sức còn lại nàng không nhìn ra được quý giá bao
nhiêu, nhưng vòng ngọc cũ này nhưng gia truyền Lạc gia, Lạc lão phu nhân một mực đeo trên tay chưa từng lấy xuống, chỉ sợ là nếu không ít bạc,
nói không chừng muốn lên vạn lượng bạc.
"Mẹ chồng..." Lạc Nhị Phu nhân chật vật mở miệng nói hai chữ, lại bị Lạc lão phu nhân ngăn chận:
"Ta nghĩ rằng giờ phút này cho đồ con gái của mình, ngươi còn có ý kiến
hả ?"
Lạc Nhị lão gia nắm tay của Lạc Nhị Phu nhân một cái, kéo
nàng qua tới, người vợ này quả thực quá ngu rồi, trong nhà mình phân một vạn tám ngàn lượng bạc, còn có một cái vườn lớn, còn không biết cái gì
là đủ, vòng ngọc cũ mặc dù đáng tiền, nhưng chỉ là một vật chết, đưa vào cửa hang chỉ mấy ngàn lượng bạc thôi, cần gì phải vì cái này để cho
trong lòng mẫu thân không thoải mái.
Lạc lão phu nhân căn bản
không nhìn Lạc Nhị lão gia và Lạc Nhị Phu nhân, chẳng qua là thả một
nhóm đồ trang sức kia vào tay Dương Nhị Phu nhân: "Con cầm, làm kỷ một
niệm là được."
Lời này rất bi thương, thật giống như giống như
ước nguyện lâm chung làm Dương Nhị Phu nhân nghe thấy nước mắt lập tức
rơi xuống, nức nở nói: "Linh nhi cám ơn mẫu thân."