Oan có đầu nợ có chủ, quả nhiên Tiền thị tìm tới rồi.
Lần đầu tiên Lạc lão phu nhân nằm mơ thấy Tiền thị, nàng mặc là một bộ xiêm y màu xanh lục thanh thoát, trên đầu cài một cây trâm bích ngọc, hết
sức nhẹ nhàng khoan khoái, mặt mũi đoan trang như khi nàng vừa mới đến
Lạc gia. Nàng đi từ từ tới, cười một tiếng với Lạc lão phu nhân: "Mấy
năm nay Mẫu thân khỏe không."
"Ngươi, ngươi, ngươi..." Lạc lão
phu nhân giật mình nói không ra lời, trong nội tâm bà biết rất rõ, Tiền
thị đã chết rồi, nhưng sao nàng lại xuất hiện trước mặt mình? Bà nhìn
xung quanh, muốn tìm Quá ma ma và mấy đại nha hoàn hầu hạ, bên người lại không có một bóng người.
"Mẫu thân, tại sao phải kinh hoảng? Con dâu thỉnh an ngươi." Mặt mày Tiền thị nhu nhu nhược nhược, từ từ tới
gần, Lạc lão phu nhân càng ngày càng khẩn trương, hốt hoảng đến mức hoàn toàn nói không ra lời.
Gương mặt đó đến gần, bỗng nhiên biến
thành một con hổ, mở cái miệng to như chậu máu nhào tới bà, Lạc lão phu
nhân sợ hãi "A " một tiếng, tỉnh lại từ trong mộng, Quá ma ma đứng ở
mép giường, lo lắng đẩy bà: "Lão phu nhân, thế nào? Thế nào?",
"Không việc gì." Lạc lão phu nhân đưa tay lau trán, một tay mồ hôi: "Ta nằm mơ thấy Tiền thị."
Quá ma ma cũng sợ nhảy lên, vội vàng dùng khăn lau mồ hôi thay Lạc lão phu
nhân: "Lão phu nhân chớ suy nghĩ quá nhiều, Tiền thị qua đời bảy năm
rồi, đã sớm đầu thai chuyển thế, hồn phách cũng không còn."
Mặc
dù Quá ma ma cố gắng an ủi bà, nhưng trong lòng Lạc lão phu nhân vẫn lo
lắng bất an. Mấy ngày sau đó liên tục cũng nằm mơ thấy Tiền thị, có lúc
biến thành mãnh thú, có lúc hóa thân trường xà, còn có lúc lại biến
thành trưởng tôn nữ Tương Nghi, mở ra mười ngón tay nhào tới bà.
Tinh thần Lạc lão phu nhân càng ngày càng yếu đi, khi bà từ đại lao về không dám đi chủ viện, một mực muốn tới ở trong viện Lạc Tam lão gia, bởi vì
lần kia bà tính toán Tiền thị trong chủ viện, bà sợ hãi Tiền thị sẽ chờ
trong bà chủ viện. Tiền thị là một người thủ lễ, viện tiểu thúc tử,
chung quy nàng sẽ không vào.
Nhưng là Lạc lão phu nhân tính sai, Tiền thị vẫn rất đúng lúc xuất hiện ở trong mộng của bà.
Đây là mình đại hạn đã đến, Lạc lão phu nhân hết sức bi ai, mình làm chuyện trái lương tâm kia, luôn có lúc báo ứng, đây là Tiền thị ở quấn mình đi âm tào địa phủ tính sổ.
Đại phu thấy Lạc lão phu nhân nói chắc
chắn như vậy, lắc đầu một cái thở dài: "Lạc lão phu nhân, chủ yếu ngươi
vẫn là suy nghĩ sâu xa lo lắng quá nhiều, phải tĩnh dưỡng nhiều hơn."
Lạc Tam lão gia nghe lời này, biết mẫu thân đã vô vọng, toàn thân như nhũn
ra, trong mắt chảy lệ. Lạc Tam phu nhân vội vàng đỡ hắn: "Phu quân,
ngươi trấn định nhiều chút, đại ca tới!"
Cửa xuất hiện hai bóng người, Lạc Tam Thái gia một bước vượt vào trước: "Đại tẩu, sao ngươi biến thành dáng vẻ như vậy?"
Lạc lão phu nhân mở mắt thấy người tới là Lạc Đại lão gia và Lạc Tam Thái
gia, trong lòng biết đến tột cùng là chuyện gì xảy ra. Bà cười lạnh một
tiếng: "Quá ma ma, ngươi đi chủ viện bên kêu bọn Thanh La lấy rương tài
vật của ta tới, còn có sổ sách những năm nay cũng đồng thời đưa đến, ta
muốn đối chiếu với lão đại thật tốt."
"Dạ!” Quá ma ma đáp một
tiếng, bước nhanh ra ngoài, Lạc Đại lão gia nghe Lạc lão phu nhân nói,
trái tim cuối cùng cũng để xuống, nhưng lại từ từ dâng lên, vì sao mẫu
thân sảng khoái như vậy đồng ý kiểm toán? Chẳng lẽ bà đã làm xong chuẩn
bị đối phó?
"Mẫu thân, bây giờ thân thể ngươi không tốt, tạm thời chúng ta đừng nói những chuyện này." Lạc Đại lão gia giả mù sa mưa ân
cần nói: " Chờ thân thể ngươi tốt lại kiểm tra cũng không hề gì."
"Lão đại, ngươi cũng đừng giả dạng với ta, ngay cả Tam thúc ngươi cũng kêu
qua, chẳng lẽ còn đợi thêm mấy ngày? Rõ ràng đã sớm bố trí xong." Lạc
lão phu nhân khoát tay một cái: "Nghe nói mỗi ngày ngươi ở trong chủ
viện của ta mềm mại dây dưa cứng rắn uy hiếp nha hoàn của ta giao những
rương kia cho ngươi nhìn, bây giờ ta để cho bọn họ cũng tới, ngươi ngược lại không cần? Tốt lắm, ta phái một người làm đuổi theo Quá ma ma, để
cho bà đừng đi."
"Không không không, nếu mẫu thân lấy đại cuộc
làm trọng, con kia cũng không thể không nhận ý tốt của." Lạc Đại lão gia cười hết sức miễn cưỡng: "Vừa vặn hôm nay Tam thúc sang đây thăm mẫu
thân, không bằng để cho hắn chủ trì chia nhà."
"Tốt tốt tốt, chia nhà thì liền chia nhà." Lạc lão phu nhân giận đến toàn thân lạnh như
băng, mặc dù mình thương yêu con trai nhỏ, nhưng trên người Lạc Đại lão
gia, cũng tốn không ít bạc, thôi quan chính thất phẩm trong phủ Nghiễm
Lăng này, còn là mình tốn không ít bạc mới mua tới mũ cánh chuồn (quan
tước) trên đỉnh đầu hắn, thật sự là bạc nuôi chó, lão đại lại là một con bạch nhãn lang!
Mình còn buộc Linh nhi đi nói tốt thay hắn, cho
hắn đi làm Huyện lệnh, đây thật là... Lạc lão phu nhân cắn răng hối hận
không thôi, sớm biết như vậy, không bằng bất kể người ta chỉ trích, làm
cho con trai nhỏ được trước: "Vợ Lão Tam, ngươi để cho người làm truyền
lời ta, gọi các chủ tử trong viện tới nơi này, thương nghị chuyện chia
nhà."
Trong lòng Lạc Tam phu nhân kích động, tranh thủ thời gian
để cho bà tử nha hoàn thiếp thân của mình đi ra ngoài truyền lời, nghe
nói muốn chia nhà, Lạc Nhị Phu nhân tranh thủ thời gian để cho người đi
tìm Lạc Nhị lão gia về, vợ chồng hai người chạy tới thật nhanh, vừa đi
vừa vẫn thương lượng, không biết chia nhà có thể mò được cái gì.
"Không cần phải nói, nhất định là đại ca chiếm nhiều nhất." Lạc Nhị Phu nhân
rất không hài lòng: "Lại đi kêu Tam thúc tới, rõ ràng hai người này đã
sớm thông đồng xong."
"Vậy còn có thể có biện pháp gì?" Lạc Nhị lão gia thẳng than thở: "Chúng ta là con vợ lẽ, lại không phải phòng lớn."
Lạc Nhị Phu nhân thẳng dậm chân: "Tại sao ngươi không sinh ra sớm một năm."
Mhất thời Lạc Nhị lão gia cảm thấy mình á khẩu không trả lời được, không lời nào để nói.
Khi Tương Nghi nhận được tin tức ngược lại cũng không kỳ lạ, cười nhạt: "Cuối cùng cũng chia nhà."
"Có thể không ?" Tần ma ma và Phương tẩu trao đổi một ánh mắt, gật đầu một
cái: "Chuyện này cũng bực bội lâu như vậy, cuối cùng có thể vạch mặt
rồi."
Liên Kiều đi theo bên người Tương Nghi, mở to hai mắt hỏi:
"Cái này chia nhà có liên quan gì tới Cô Nương chúng ta? Tại sao nàng
cũng phải đi? Đi tới viện Tam lão gia sân có một đoạn đường rất dài."
"Chia nhà theo chúng ta cô nương không có gì hay, chỉ sợ bọn họ còn lấy đồ
cưới của mẫu thân cô nương đi." Phương tẩu cười một tiếng: "Chúng ta
phải lưu tâm một chút."
"Có ma ma và tẩu tử ở đây, ta an tâm rồi, sao phải sợ bọn hắn nghĩ ra quỷ kế gì? Hơn nữa, không phải ma ma tẩu tử luôn nói muốn ta tìm cơ hội rời khỏi Lạc gia, đây không phải là một cơ
hội thật tốt sao?" Tương Nghi cười, nàng còn chỉ mong lúc chia nhà náo
loạn lên, vậy mình cũng có cơ hội không liên hệ với Lạc gia—— nàng đang
rầu không tìm được lý do rời khỏi Lạc gia, đây không phải buồn ngủ có
người đưa gối sao?
"Cô nương nói cũng đúng." Tần ma ma gật đầu
một cái: "Nếu là bọn họ muốn tính toán lên đầu cô nương, chúng ta vừa
vặn cũng đi nhanh, ở chỗ này, thật là vô cùng khó thở."
Liên Kiều nghe thấy thì sáng mắt: "Thật có thể? Quá tốt!"
Chủ tớ mấy người một đường thương nghị xong, trong lòng có cân nhắc, lúc
này mới bước vào viện Lạc Tam lão gia, tiền viện đã đứng đầy người, thấy Tương Nghi đi vào, nha hoàn bà tử nhường ra một con đường, cho nàng đi
vào.
Dưới cây lớn trong viện để mấy cái rương, Lạc lão phu nhân
bị người nâng ra ngoài, ngồi dưới tàng cây, Quá ma ma cần một cây dù
giấy dầu ngăn trở mặt trời cho bà, bóng dáng loang lổ nhảy trên mặt bà.
Thanh La và Lục Nhược đang cầm nắm sổ sách báo số, giọng nói trong trẻo, bên cạnh là quản gia tạm thời của Lạc Phủ, cầm bàn tính đùng đùng đánh
không ngừng.
Đây là đang đại thanh toán đó hả? Tương Nghi hiếu kỳ nhìn mấy cái rương, xem ra bắt đầu chia nhà rồi. Ánh mắt của nàng từ từ đảo qua, thấy vẻ mặt Lạc lão phu nhân ủ dột, trong lòng bỗng nhiên có
cảm giác sảng khoái, mặc dù Chu tri phủ cũng không tuyên án tại chỗ,
nhưng Lạc lão phu nhân ở trong đại lao nhiều ngày, cũng đủ cho bà ta
chịu đựng. Mới vừa vào, nghe nha hoàn bà tử nhỏ giọng nghị luận, đại phu mời tới chỉ nói lão phu nhân bệnh không được, tĩnh tâm nghỉ ngơi có lẽ
có thể qua ba tháng, nếu vẫn lo lắng, chỉ sợ là nửa tháng cũng khó khăn.
Tương Nghi hơi tiếc nuối, thứ người như vậy, chẳng lẽ không đáng chết trên
pháp trường sao ? Mẫu thân là Lạc lão phu nhân hại chết, trên người bà
ta đeo nợ máu, phải dùng máu trả. Chu tri phủ lại đưa bà về Lạc Phủ,
không nói rõ bao che bà, để cho bà ở trong phủ tiêu tan mất hết hai tay
buông xuôi?
Quan trường này quả nhiên hắc ám, quan lại bao che
cho nhau, người nhỏ sức nhỏ, sao có thể đấu thắng những thứ người âm
hiểm kia. Ánh mắt Tương Nghi nhìn chăm chú vào Lạc lão phu nhân, phẫn
hận chồng chất, thật hận không thể cầm cây đao trong tay đưa đâm bà ta
thủng mấy lổ.
Lạc lão phu nhân vốn là nghiêng tai nghe kết toán,
đột nhiên cảm thấy có một ánh mắt sắc bén rơi trên người mình, xoay mặt
đưa qua nhìn, thấy Tương Nghi đang nhìn chòng chọc vào mình, trong tròng mắt có hận ý thật sâu, không khỏi run lập cập.
Cặp mắt kia của nàng, giống Tiền thị đã chết biết bao!
Chỉ là Tiền thị luôn nhu nhu nhược nhược, mà nữ nhi của nàng lại thêm mấy
phần mạnh mẽ cứng rắng và bất khuất. Lạc lão phu nhân thất thần một
trận, đột nhiên hơi nhút nhát, Tương Nghi đứng đó nhìn thật lâu, phảng
phất chồng lên tiền Thị trong mộng kia—— nàng cũng mặc xiêm y màu xanh
lục, mặt mũi tương tự như vậy —— Lạc lão phu nhân che ngực, đột nhiên
cảm thấy có mấy phần không thở nổi.
Qua một lúc lâu, những sổ
sách đó sổ ghi chép rồi tính kết dư ra, tổng cộng còn lại ba vạn sáu
ngàn lượng bạc. Lạc Đại lão gia nghe một chút, nhất thời trắng mặt: "Thế nào chỉ có ba vạn sáu ngàn lượng bạc? Sao có thể?"
Lạc Nhị lão
gia cũng hơi nghi ngờ: "Mẫu thân, lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, Lạc gia
ta qua nhiều năm như thế, chỉ có ba vạn sáu ngàn lượng bạc? Thật giống
như ít quá."
"Mẫu thân có thể còn ba vạn sáu ngàn đã không tệ,
các ngươi không phải không biết Lạc gia chúng ta khi đó đổ nát thành
dạng gì, nếu không phải đại tẩu mang theo nhiều đồ cưới như vậy tới, sợ
rằng ăn cơm cũng khó khăn!" Lạc Tam lão gia hơi khẩn trương, sợ chuyện
mình cầm bạc và cửa hàng bị đại ca Nhị ca tra ra, hai lòng bàn tay đều
là mồ hôi.
"Tổ tiên Lạc gia là từng có cửa hàng, chỉ tiếc bị các
ngươi đời cha và tổ phụ bán sạch sẽ, chẳng lẽ chuyện này các ngươi không biết?" Lạc lão phu nhân nhìn hai con trai mặt đầy không tin kia, trong
lòng đau đón.
Năm đó, bà liều mạng cũng không cách nào ngăn cản
Lạc lão thái gia bán cửa hàng bán đất bài bạc uống rượu, mắt thấy gia
sản trong nhà một chút một chút không còn, mới đánh chủ ý lên đồ cưới
con dâu, tự mình cõng án mạng giết người lên người, mới có thể nuôi một
đại gia đình như vậy, không nghĩ tới cuối cùng vẫn bị hai đứa con trai
hoài nghi, Lạc lão phu nhân giận đến sắp không ra.