Xa xa truyền tới
tiếng động xao xao đả đả, còn kèm theo tiếng khóc thê thảm, thỉnh thoảng còn có tiếng vang của pháo, phảng phất vang lên bên lỗ tai để cho người ta bỗng nhiên chịu một phen kinh sợ.
Người khóc thê lương là Lạc Tương Hồn.
Ngày xưa Lạc Đại phu nhân thương yêu hắn nhất, người đã sáu tuổi vẫn không
hiểu chuyện như một đứa bé, có lúc ngay cả đi bộ cũng quấn lấy Lạc Đại
phu nhân đòi ôm. Hơn nửa năm qua, Lạc Đại phu nhân có bầu, chăm sóc hắn
không chu toàn như trước, tiết Đoan Dương Lạc Tương Ngọc bị người ta bắt cóc, Lạc Đại phu nhân càng thất hồn lạc phách, cũng không dỗ dành Lạc
Tương Hồn như trước kia.
Trong lòng Lạc Tương Hồn vốn là cảm thấy uất ức, không khỏi sinh chút oán hận với Lạc Đại phu nhân. Thật không
nghĩ đến, bỗng nhiên giữa trời trong vang một tiếng sét đùng đoàn, Lạc
Đại phu nhân chết, không thể giống như ban đầu dỗ dành hắn, ôm hắn cười, chỉ nằm ở nơi đó, thân thể lạnh như băng, dù hắn khóc đến khàn cả
giọng, nàng cũng không bao giờ mở mắt nữa.
Bà vú hắn lau nước mắt nói: "Đáng thương quá, Nhị thiếu gia tuổi còn nho nhỏ đã chết mẫu thân, hơn nữa..." Nàng thở dài một cái, sâu xa nói: "Dựa theo tính tình Đại
lão gia, chẳng mấy chốc sẽ cưới cô dâu mới."
Ban đầu Lạc Tương
Hồn cũng không biết cô dâu là ý gì, bà vú tinh tế nói một chút, hắn cảm
thấy hết sức khủng hoảng, mẫu thân hắn đối xử Lạc Tương Nghi kia thế
nào, hắn thấy rõ ràng, bây giờ chẳng lẽ sẽ mang kế mẫu đối xử hắn như
vậy sao ?
Càng nghĩ càng trong lòng khó chịu, tiếng khóc Lạc Tương Hồn lớn hơn.
Tháng bảy mới qua chừng mười ngày, trong ban đêm yên tĩnh nghe thấy tiếng
khóc thê thảm cỡ này, người đi qua viện Lạc Đại phu nhân cũng không tự
chủ ,à rùng mình một cái, phảng phất có thể thấy ma quỷ lắc lư bên
trong.
Tương Nghi đứng ở cửa viện, xuất thần nhìn bức trướng màu
trắng bên trong, thấy Lạc Tương Hồn quỳ thân thể nho nhỏ trước quan tài, không khỏi đột nhiên sinh lòng thương tiếc. Lúc mẫu thân qua đời, mình
vẫn còn nhỏ, không biết cái gì gọi là sinh ly tử biệt, chờ mình trưởng
thành, cũng từ từ liền đón nhận sự thật mẫu thân qua đời. Mà Lạc Tương
Hồn thì khác, hắn được Lạc Đại phu nhân bảo bọc nhiều năm như vậy, đột
nhiên người thân nhất buông tay đi, nhà Ngoại Tổ bận bịu thu đồ cưới mẫu thân, cũng không để người nào tới an ủi hắn mấy câu, không trách sao
Lạc Tương Hồn đau lòng như vậy.
"Nhị thiếu gia, Đại tiểu thư đứng ở cửa, có muốn đón nàng vào không?" Một nha hoàn thấy Tương Nghi mang
theo Liên Kiều và Phương tẩu đứng ở nơi đó, nhẹ nhàng khom người nói bên tai Lạc Tương Hồn: "Nhị thiếu gia ngươi cũng khóc rồi, nếu Đại tiểu thư có thể tới túc trực bên linh sàng một trận, thay ngươi một ngày, thì
không thể tốt hơn rồi."
Giọng Lạc Tương Hồn khàn khàn nói: "Nàng sẽ không túc trực bên linh sàng."
"Nhị thiếu gia, ít nhất ngươi cũng đi xem một chút, Đại tiểu thư đứng ở cửa
một lúc lâu rồi." Nha hoàn đỡ Lạc Tương Hồn bò dậy, đi tới cửa. Lạc
Tương Hồn xoa xoa ánh mắt sưng đỏ, nhìn một chút Tương Nghi, nửa ngày
mới thốt ra hai chữ tới: "Đại tỷ."
Tương Nghi hơi kinh ngạc, bỗng nhiên sao Lạc Tương Hồn như biến thành người khác, lại gọi nàng "Đại
tỷ" ! Từ trước tới giờ hắn đều gọi cả họ tên nàng "Lạc Tương Nghi", sao
hôm nay lại đổi tính?
Lạc Tương Hồn có vài phần ngượng ngùng,
liếc tròng mắt mang theo tiếng khóc nói: "Ban đầu ta cho là ngươi hại
mẫu thân ta, mới hận ngươi như vậy, thật ra thì không phải ngươi...
Ta..." Hắn quay đầu nhìn linh đường trắng xóa kia, đột nhiên đau lòng
than vãn khóc lên: "Muội muội bị người bắt cóc, mẫu thân chết, ông ngoại bà ngoại cũng không để ý ta!" Nước mắt nước mũi của hắn chảy ròng, nha
hoàn bên cạnh vội vàng cầm khăn lau cho hắn: "Nhị thiếu gia, Nhị thiếu
gia, giọng của ngươi cũng sắp tắt hãy nghỉ ngơi một chút!"
Tương Nghi im lặng, Lạc Tương Hồn không có nói ra cha Lạc Đại lão gia, chắc chắn trong lòng đã sinh oán hận rồi.
Lạc Đại lão gia về từ nha môn, lập tức vọt tới trong phòng Lạc lão phu nhân tìm khế đất mười mấy cửa hàng hồi môn của Lạc Đại phu nhân, chân trước
hắn mới vừa đi vào, chân sau người của Cao gia đã tới rồi, mấy chục
người vọt vào chế trụ hắn, không thể động đậy.
Người của Cao gia
cũng không làm bậy, tìm ra trên người Lạc Đại lão gia mười mấy tấm địa
khế trước, sau đó áp giải Lạc Đại lão gia về viện, Hoàng ma ma thấy
người của lão Đông gia, vội vàng lấy ra đồ cưới ở chỗ bà, so sánh với tờ đơn đồ cưới một phen, phát hiện còn thiếu hai mươi món đồ trang sức.
Đồ trang sức của Lạc Đại phu nhân đặt trong nội thất, cách một ngày đổi
một bộ mang, lần này nội thất mở hộp trang điểm kia ra, chỉ có lẻ tẻ mấy món ở trong.
Cao gia quản sự đưa qua từng loại, phát hiện bên
trong chỉ còn mấy món chẳng đáng tiền mấy, tự nhiên hỏi Lạc Đại lão gia
muốn lấy lại số kia, Lạc Đại lão gia cười lạnh nói: "Nàng ở Lạc gia
chúng ta ăn nhiều cơm như vậy, chẳng lẽ không nên coi là chút bạc cơm
nước?"
Tất cả mọi người há to miệng nhìn Lạc Đại lão gia, không
thể tin được hắn có thể nói ra những lời ấy, Lạc Đại phu nhân mang theo
nhiều đồ cưới như vậy tới, cả Lạc Phủ đều dựa vào mười mấy cửa hàng kia
sống qua ngày, hắn còn nói Lạc Đại phu nhân phải trả bạc cơm nước,
chuyện này quả thực làm cho người ta không thể tưởng tượng nổi.
Quản sự Cao phủ lạnh lùng cười mấy tiếng: "Không nghĩ tới cô gia không biết
xấu hổ như vậy, cũng được, Cao phủ chúng ta không thiếu hai mươi món đồ
trang sức này, coi như nộp thay Tam tiểu thư chúng ta bạc cơm nước những năm này là được! Ta sẽ tự về báo cho lão phu nhân, tin tưởng sau khi
lão phu nhân biết tất nhiên sẽ nói, coi như đuổi ăn mày là được!"
Lạc Đại lão gia bị quản sự kia nói trên mặt lúc trắng lúc xanh, hắn hung
hãn nhìn ông ta: "Một nô tài, lại đến Lạc Phủ ta giương oai, người tới,
còn không mau mau đánh hắn!"
Người của Cao gia không cam lòng yếu thế, cướp đi cây gậy ở hậu viện, Hoàng ma ma cũng đến chỗ của hồi môn
Cao gia cầm đòn gánh chạy đến: "Đại lão gia, ngươi quá không biết xấu
hổ! Giờ ta đi theo bọn họ về, Lạc Phủ này ta ngây ngô không nổi!"
Lạc Tương Hồn ở bên cạnh thấy cha bị người trong phủ mẫu thân đè, trong
lòng sợ hãi, nhút nhát đi tới trước mặt Hoàng ma ma nói: "Ta cũng muốn
đi về nhà ông ngoại."
Hoàng ma ma thở dài một cái, đưa tay sờ mặt của hắn: "Nhị thiếu gia, ngươi tạm thời ở tại Lạc Phủ, chờ ta đi về hỏi chủ ý lão phu nhân lại nói."
Lạc Đại lão gia chờ người của Cao
gia đi, nhảy lên tát Lạc Tương Hồn mấy bàn tay, tát đến trước mắt hắn
toát ra sao vàng, căn bản không biết có chuyện gì xảy ra. Nước miếng Lạc Đại lão gia văng tung tóe mắng Lạc Tương Hồn: "Ngươi xem bạc nhà ông
ngoại nhiều thì đi lên tiếp cận? Chỉ tiếc người ta không muốn ngươi!
Ngươi họ Lạc, không họ Cao, muốn đi Cao gia tiếp cận, ngươi đang trù ta
chết yểu, phải không ?"
Lạc Tương Hồn bị Lạc Đại lão gia đánh đầu óc choáng váng, bưng mặt chỉ lo khóc, qua một trận không thấy Lạc Đại
lão gia tới linh đường, kêu nha hoàn đi tìm, kết quả nói là nghỉ bên
Trần di nương.
Một người cô đơn ở trước quan tài Lạc Đại phu nhân khóc thật lâu, đến buổi tối càng sợ hãi, bỗng nhiên thấy Tương Nghi
tới, Lạc Tương Hồn giống như người chết chìm tìm được gỗ nổi, những oán
hận với Tương Nghi lúc trước có trong nháy mắt không cánh mà bay, hắn
kéo tay Tương Nghi thật chặt nói: "Đại tỷ, tỷ theo ta một lúc, chỉ một
lúc, có được không?"
Tương Nghi thở dài một cái, gật đầu: " Được, ta theo ngươi một lúc."
Sắc mặt Lạc Tương Hồn lộ ra nụ cười, đi hai bước tới trước Tương Nghi,
khiếp khiếp vươn tay ra: "Đại tỷ, ta có thể dắt tay tỷ không? Chỉ dắt
một lần, một lần."
Tương Nghi vươn tay ra, Lạc Tương Hồn chợt nắm chặt tay nàng, lệ chảy xuống: "Các nàng đều nói cha sẽ lấy vợ kế, đến
lúc đó sẽ không có người để ý đến ta."
"Ngươi đã sáu tuổi rồi,
coi như người lớn rồi, sau này phải học chiếu cố mình, nếu không mẫu
thân của ngươi dưới đất sẽ không bình an, biết không?" Tương Nghi cầm
khăn xoa xoa nước mắt thay Lạc Tương Hồn: "Ngươi cũng đừng làm cho mẫu
thân qua đời của ngươi lo lắng."
Lạc Tương Hồn gật đầu một cái: "Đại tỷ, ta nhớ kỹ rồi."
Tương Nghi mang Lạc Tương Hồn vào trong phòng ngồi xuống, qua không lâu, thấy mí mắt Lạc Tương Hồn từ từ nhắm lại. Nàng khẽ lắc đầu một cái, Lạc
Tương Hồn khóc một ngày một đêm, cũng thật sự mệt mỏi, làm ồn như vậy
cũng có thể ngủ được. Nàng kêu bà vú Lạc Tương Hồn tới, giao Lạc Tương
Hồn cho bà vú : "Chăm sóc Nhị thiếu gia cho tốt, không được trễ nãi."
Bà vú thấy thần sắc Tương Nghi lạnh lùng, không tự chủ rùng mình một cái: "Nô tỳ biết."
Đi ra từ viện Lạc Đại phu nhân, Tương Nghi thở thật dài một cái: "Ta vốn
tưởng rằng ta sẽ chẳng quan tâm, nhưng thấy hắn khóc thương tâm như vậy, lại không nhẫn tâm không thèm quan tâm hắn."
Phương tẩu ở một
bên gật đầu một cái: "Cô nương, ngài làm không sai, tiểu hài tử là vô
tội. Cho dù khi đó Nhị thiếu gia đối với ngài không tốt, đó cũng là có
người dạy hắn làm như vậy. Không thấy hôm nay, hắn lệ thuộc vào ngài như thế?"
Tương Nghi gật đầu một cái: "Lời này không sai, kế mẫu của ta một lòng hy vọng sống ta không tốt, luôn để cho Lạc Tương Ngọc và
Lạc Tương Hồn tới tìm ta gây rắc rối, hai người bọn họ cũng bị nàng mang thành dáng vẻ này."
"Cô nương, ta nghĩ phải dự tính cho mình
thật tốt mới được." Đi trở lại phòng mình, Phương tẩu đóng cửa lại, mặt
đầy nghiêm túc: "Cha của ngàu, thật là người vô liêm sỉ nhất trên đời,
nếu hắn không đánh chủ ý lên đồ cưới kế mẫu ngài, chỉ sợ là sẽ đánh chủ ý tới trên người của ngài đó."
"Phương tẩu, ta còn muốn hỏi các
ngươi cảm thấy nên làm thế nào?" Tương Nghi ngồi ở dưới đèn, ánh nến
toát ra, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng sáng bóng dưới ánh sáng vàng ấm. Vê vạt áo, tiếng vang tất tất tốt tốt bay lượn trong nội thất nho nhỏ này, trong trẻo khác thường.
"Cô nương, ngươi có can đảm rời khỏi Lạc gia không?" Tần ma ma ở một bên nhỏ giọng nói: "Ở Lạc gia ở, quả thực
quá nguy hiểm, chỉ cảm thấy từng bước có cạm bẫy."
"Rời đi Lạc gia?" Ánh mắt Tương Nghi sáng lên, đây cũng là một ý kiến hay.
Chỉ là không có khả năng vô duyên vô cớ nói rời khỏi thì rời khỏi, nàng còn phải tìm một thời cơ thích hợp mới được.