Hóa ra quan này cũng phân thành ba bảy loại, cũng không phải tất cả quan lại đều công chính như Lâm tri phủ.
Tương Nghi thầm thở dài một cái, kiếp trước mình rất ít tiếp xúc với quan
phủ, cũng không biết những quan viên kia đến tột cùng có một sắc mặt gì, không nghĩ tới kiếp này sống ít ngày như vậy, đã dính phải hai án kiện
rồi.
Dù quan hồ đồ thế nào đi nữa hồ đồ, cuối cùng cũng phải có
lý có chứng cớ xử án, dù sao trên công đường còn có dân chúng nhìn phán
xét, cũng không thể hồ đồ định tội danh cho nàng—— dù sao thì hồ sơ này
cũng phải qua Hình bộ.
Bảo Trụ và Gia Mậu đang giúp mình, đây là
cơ hội duy nhất của mình, phải thoát thân thế nào, cần mình cẩn thận tìm chỗ hở trong đó. Tương Nghi nhắm mắt lại suy nghĩ rất lâu, dù sao xử án coi trọng nhân chứng vật chứng, dù sao mình cũng phải có ý tưởng từ hai thứ này mới được.
Lạc lão phu nhân thật sự là lão mưu thâm toán*, ngày hôm sau Tương Nghi mới thấy được thủ đoạn của bà ta.
*người nhiều tuổi nên tính cách hại người cũng thâm sâu, có nghĩa khác là đa
mưu túc trí hoặc nhìn xa trông rộng, nhưng không phù hợp trong trường
hợp này nên mình giải thích theo cách hiểu của mình nhé.
Người
đứng trên công đường nhiều hơn hôm qua rất nhiều, trừ nguyên cáo Cao lão phu nhân và nhân chứng Bà đỡ Trương, còn người quỳ đầy đất đông nghịt.
Tương Nghi đứng đó, nhìn Lạc lão phu nhân cầm phật châu trong tay đứng
một bên, sắc mặt bình thường, không có chút kinh hoàng nào, y phục không hề loạn lên, thật giống như bà ta chỉ tới công đường xem náo nhiệt.
Quá ma ma quỳ xuống bên chân Lạc lão phu nhân, đang kể lể: "Chu đại nhân,
lão phu nhân nhà chúng ta đúng là vô cùng oan uổng, mấy chục năm qua bà
một lòng hướng thiện, mỗi ngày bái phật niệm kinh, sao biết làm mấy
chuyện thương thiên hại lý kia? Xin đại nhân chớ tin lời vu cáo, tra rõ
sự thật mới là chân lý!"
Chu đại nhân cầm kinh đường mộc đánh một cái: "Bổn quan tự nhiên phải làm thanh thiên, tuyệt đối không vu hãm người tốt!"
Nha dịch trên công đường cầm gậy uy vũ gõ xuống đất, trong miệng phát ra
tiếng kêu thật dài: "Uy... Võ..." Theo một trận vang dội gậy gộc này,
trên công đường yên tĩnh lại trong khoảnh khắc, tất cả mọi người im hơi
lặng tiếng nhìn Chu tri phủ, không biết tiếp theo hắn sẽ xử án thế nào.
"Hôm qua Lạc đại tiểu thư nói hà bao này là quà nàng đưa cho Lạc lão phu
nhân nhân tiết Đoan Dương, hôm nay Bổn quan đặc biệt truyền Lạc lão phu
nhân tới, xin bà hãy nói rõ ràng chuyện này." Chu tri phủ xốc hà bao lên thật cao, bụng tròn vo đặt trên công án, thịt béo kia nhích tới nhích
lui.
Lạc lão phu nhân đứng đó, cười lạnh một tiếng: "Chu đại
nhân, lão thân chưa bao giờ nhận được quà tặng gì trong tiết Đoan Dương, sao chuyện này lại kéo tới trên người lão thân?"
Người trên công đường kinh hãi, từng đôi mắt nhìn về phía Tương Nghi.
Tương Nghi cũng không kinh ngạc, sao Lạc lão phu nhân lại có thể thừa nhận hà bao kia là mình đưa cho bà ta? Dù thế nào muốn phủi sạch hiềm nghi này. Nàng cười một tiếng với Chu tri phủ: "Chu đại nhân, nếu như ngươi muốn
đi hại người, có thể lưu lại nhược điểm không, đưa đồ vật mình tự mình
làm người ta làm vật chứng? Nếu ta thật sự muốn hại mẫu thân, sao không
biết đi mua một cái hà bao, hết lần này tới lần khác dùng hà bao mình tự tay thêu? Là người sẽ không ngu xuẩn như vậy đâu?"
Dân chúng chờ phán xét cảm thấy rất có đạo lý, gật đầu không ngừng: "Lạc đại tiểu thư nói đúng, đâu có người ngu xuẩn như vậy?"
Chu tri phủ cầm hà bao kia lúc ẩn lúc hiện, trong lúc nhất thời không quyết định chắc chắn được.
Quá ma ma quỳ dưới đất cất cao giọng nói: "Chu đại nhân, ngươi ngàn vạn lần đừng bị lời nói dối của Đại tiểu thư mê hoặc, nàng am hiểu nhất là dùng biện pháp này, dẫn người vào ngõ cụt. Tất cả mọi người nói là lẽ
thường, nhưng nàng hết lần này tới lần khác đi ngược là lẽ thường, cũng
không trách các ngươi bị nàng lừa xoay quanh. Trừ cái hà bao này, lão
phu nhân chúng ta còn mang nha hoàn trong viện đại phu nhân qua, Tri phủ đại nhân thẩm vấn là biết."
Chu tri phủ nghe lời này, vội vàng buông hà bao kia xuống, vỗ kinh đường mộc xuống: "Nói, mau mau thành thật khai báo!"
Linh Lung lau nước mắt nói: "Phu nhân chúng ta khi đó bệnh nặng, Đại tiểu
thư đi theo Dương Nhị phu nhân tới liếc mắt nhìn qua, sau đó đi thăm
tiểu thiếu gia, sau đó chưa từng tới viện đại phu nhân." Nàng ngẩng mặt, giận dữ nhìn Tương Nghi một cái: "Nhưng, nha hoàn Liên Kiều của Đại
tiểu thư buổi tối ngày hôm trước từng tới viện chúng ta, có không ít
người thấy."
"Khi nào thì ta đi viện đại phu nhân?" Liên Kiều kêu: "Linh Lung tỷ, ngươi muốn gài tang vật sao?"
"Nếu muốn người không biết, trừ phi mình đừng làm, Liên Kiều, ngươi cho rằng ngươi ẩn núp không người nhìn thấy hả?" Linh Lung cười lạnh: "Người
nhìn thấy còn không ít đâu." Nàng đưa tay chỉ mấy nha hoàn bên cạnh và
sau lưng: "Các nàng cũng thấy! Nói ngươi lén lén lút lút chuồn qua bên
kia hành lang..."
"Chuồn qua bên kia hành lang?" Liên Kiều giận đến mặt đỏ rần: "Thua thiệt các ngươi có thể bịa ra được!"
"Bên kia hành lang có cái gì?" Ánh mắt Chu tri phủ tỏa sáng: "Vì sao nàng phải đi bên kia?"
Linh Lung rơi lệ nói: "Bên kia hành lang có một lò nấu thuốc, ta đại phu
nhân nhà chúng bệnh nặng, Lý đại phu khai một toa thuốc, đang nấu
thuốc."
Chu tri phủ gật đầu một cái: "Xem ra, thuốc này là nơi nha đầu Liên Kiều xuống tay đúng không?"
"Nhất định đúng!" Linh Lung cắn răng nghiến lợi: "Đại tiểu thư và phu nhân
chúng ta không hợp, cả phủ đều biết, ta thấy nàng là muốn thừa dịp phu
nhân nhà chúng ta bệnh nặng mà hạ thủ, lúc đó cũng không người nào hoài
nghi nàng."
"Con của ta!" Cao lão phu nhân che mặt khóc, giọng
nói thảm thiết: "Ta nhìn con ngày ngày lớn lên, thấy con thành thân sinh con, ta nghĩ con sẽ sống cuộc sống tốt hơn người khác, chưa từng nghĩ
lại là người đầu bạc tiễn người đầu xanh!" Bà chợt kéo khăn xuống, đôi
mắt nhìn chăm chú vào Tương Nghi: "Ngươi còn nhỏ tuổi đã lòng dạ rắn rết như vậy, người và trời cùng căm phẫn! Chu đại nhân, ngươi nhất định
phải xử lý nàng, thiên đao vạn quả mới có thể tiêu tan mối hận trong
lòng của ta!"
Chu tri phủ nhìn Tương Nghi, trên mặt cười lạnh: "Lạc đại tiểu thư, ngươi còn gì để nói?"
Tương Nghi cũng trả cho Chu tri phủ một nụ cười lạnh: "Tri phủ đại nhân, bằng những lời này, chẳng lẽ có thể định tội ta? Đây không phải lời của một
bên sao? Nha hoàn của ta tuyệt đối không có đến viện của mẫu thân, ta
cũng không bỏ thuốc hại người, ta nói rõ ràng, vì sao ngươi lại không
tin?"
Bảo Trụ ở một bên cũng kêu hô lên: “Đúng vậy đúng vậy, Chu
đại nhân, vì sao ngươi không tin Tương Nghi muội muội nói ? Tương Nghi
muội muội sẽ không hại người đâu !" Hắn nhìn nha hoàn quỳ ở một bên,
bỗng nhiên lại có vài phần không tin thật, một người hai người nói là
Tương Nghi, hắn còn không tin, nhưng nhiều người như vậy nói, trong lòng không khỏi của hắn có vài phần giao động, chẳng lẽ đúng là Tương Nghi
quá hận mẹ kế, cảm thấy thừa dịp loạn hạ thủ không ai biết? Nghĩ đến
đây, hắn có vài phần hoảng hốt, đứng ở nơi đó nói một câu thì không nói
nữa.
Gia Mậu thấy Bảo Trụ không lên tiếng, thấy hơi kỳ lạ, chẳng
lẽ Bảo Trụ cũng tin lời hồ ngôn loạn ngữ của những người đó? Hắn bất mãn liếc mắt nhìn Bảo Trụ, chắp tay nói với Chu tri phủ: "Tri phủ đại nhân, việc thẩm án này coi trọng nhân chứng vật chứng, cho dù có những người
này làm chứng, vật chứng lại ở đâu? Không có vật chứng, vụ án này cũng
là không thể chấm dứt như vậy. Bọn họ đều nói Lạc đại tiểu thư dùng
thuốc hại chết Lạc Đại phu nhân, thuốc này là từ đâu tới? Không phải từ
trên trời rớt xuống chứ?"
Chu tri phủ nghe thấy lời này có lý,
trong khoảnh khắc không biết nên trả lời thế nào, lúc con ngươi đang
vòng tới vòng lui, chỉ thấy từ cửa công đường một người chen chúc đi
vào: "Đại nhân, đại nhân, ta muốn tới làm chứng!"
Mọi người thấy
rồi nhìn, chỉ thấy một nam tử trẻ tuổi mặc áo ngắn chen tới, phịch một
tiếng quỳ xuống đất: "Đại nhân, tiểu nhân là tiểu nhị Thọ Khang Đường."
"Ngươi tới làm chứng? Làm chứng gì?" Chu tri phủ hơi không giải thích được,
đang thẩm án như vậy, sao lại bỗng nhiên nhảy ra một tiểu nhị dược
đường muốn tới làm chứng?
Tương Nghi nhìn Lạc lão phu nhân, nhẹ giọng nói: "Tổ mẫu thật chu đáo! Bàn cờ này bố trí đúng là giọt nước không lọt!"
Không cần phải nói, tiểu nhị này nhất định là vật chứng, hoa hồng xuyên khung thiên tiên đằng trong hà bao kia, chung quy phải có một nơi xuất phát,
thuốc mua được ở đâu, ai đi mua, chắc chắn cũng sẽ do tiểu nhị Thọ Khang Đường này khai báo. Không chỉ có bố trí nha hoàn bà tử trong phủ xong,
ngay cả người bên ngoài cũng bố trí thỏa đáng, một đòn đúng chỗ, khiến
mình không thể chạy thoát.
Nhưng... Tương Nghi nắm chặt quả đấm,
chắc chắn nàng có thể tìm được nơi đột phá, lời nói dối là lời nói dối,
khó mà cân nhắc chu toàn!
Tiểu nhị quỳ dưới đất kia đâu vào đấy
vừa nói: "Hôm đó tiểu nhân đang hốt thuốc ở dược đường, có một hán tử
khoảng hai mươi tuổi đi vào nói muốn mua thảo dược, báo ra tên những thứ kia làm tiểu nhân cảm thấy kỳ lạ, những thứ hoa hồng xuyên khung thiên
tiên đằng này đều là dược vật thông kinh hoạt huyết, vì sao một nam nhân tới mua? Tiểu nhân bởi vì chỗ đặc biệt này mà lưu ý hắn, còn hỏi hắn
mua những thuốc này làm gì, người kia nói mua về cho vợ dùng, tiểu nhân
cũng không suy nghĩ nhiều. Nhưng hôm qua nghe nói Đại phu nhân Lạc Phủ
vì hậu sản rong huyết mà qua đời, hà bao của Lạc đại tiểu thư vừa vặn là ba loại dược vật này, trong lòng hơi nghi ngờ, chỉ là sợ vu hãm rồi
người tốt, một mực không dám ra nói chuyện. Nhưng vừa nãy tiểu nhân ở
dưới công đường nghe thẩm, nha hoàn Lạc Phủ cũng xác nhận nha hoàn Lạc
đại tiểu thư dùng thuốc hại chết Lạc Đại phu nhân, lúc này tiểu nhân mới quyết định ra làm chứng, đại nhân có thể hỏi người Lạc Phủ, Lạc đại
tiểu thư có một người làm thiếp thân như vậy không thì biết."
Lạc lão phu nhân trầm ngâm một tiếng, lắc đầu một cái: "Tiểu thư Lạc Phủ chúng ta sao lại có gã sai vặt, ngươi chớ có nói bậy!"
Quá ma ma ngẩng đầu lên, ánh mắt vội vàng nhìn về phía tiểu nhị đó: "Ngươi nói nam tử mua thuốc đó, dung mạo ra sao ?"
Tiểu nhị kia suy tư một trận, mới mở miệng nói: "Ước chừng hơn hai mươi
tuổi, mặc một bộ áo ngắn màu đậm, tướng mạo hắn dễ nhận thức, má trái gò má gần lỗ tai có một cái bớt."
"Là Toàn Quý!" Quá ma ma kinh hô lên nhất thanh: "Lão phu nhân, là Toàn Quý nam nhân của Thúy Chi!"
Thân thể Chu tri phủ nghiêng về trước: "Toàn Quý? Là ai?"
"Đại nhân, đó là nam nhân nha hoàn thiếp thân của Đại tiểu thư chúng ta gả
cho." Quá ma ma cười lạnh một tiếng: "Nha hoàn kia là đại phu nhân trước lưu lại, một mực trung thành với Đại tiểu thư!"
"Thì ra là vậy!" Chu tri phủ nghe thì gật đầu liên tục, đánh kinh đường mộc một cái:
"Lạc đại tiểu thư, bây giờ nhân chứng vật chứng đầy đủ, rõ ràng là ngươi bất mãn với mẹ kế, thừa dịp nàng bị bệnh, sai người làm đến dược đường
mua dược vật hoạt huyết thông kinh hạ vào trong thuốc của mẹ kế, hại
chết nàng, ngươi còn gì để nói?"
Tương Nghi nghễnh đầu, không sợ
hãi nhìn Chu tri phủ: "Việc Tương Nghi không làm, dĩ nhiên không thể
uổng công gánh chịu tội danh này, xin Chu tri phủ để cho ta tự chứng
thuần khiết."
"Nhân chứng vật chứng đều có, còn có thể tự chứng
thuần khiết?" Người dưới công đường có mấy phần kinh ngạc, nhìn thân thể nho nhỏ của Tương Nghi, thật là không thể tin được.
"Lạc đại
tiểu thư, việc này không cần thiết, Bổn quan kết án." Chu tri phủ ngạo
mạn nói một câu: "Công đường này là công đường của Bổn quan, còn chưa
tới phiên ngươi mở miệng nói phải làm gì thì làm đó!"
Tương Nghi cắn răng, sắc mặt tái nhợt, gặp một tên quan hồ đồ như vậy, nàng đúng là có trăm miệng cũng không thể bào chữa.
"Chu tri phủ, chẳng lẽ ngươi là không muốn mũ cánh chuồn của ngươi?" Bỗng
nhiên, trong đại sảnh vang lên một giọng nói tràn đầy tức giận.
Mọi người nhìn theo tiếng, chỉ thấy vị Đại thiếu gia Dung gia Giang Lăng
kia, hai tay chắp ở sau lưng, ngạo mạn nhìn Chu tri phủ: "Nếu Chu tri
phủ cứ kết án như vậy, tất nhiên khi ta về phủ sẽ mời tổ phụ viết một
phong thơ cho Dung phi nương nương trong cung, giảng thuật một phen thẩm án kỳ văn ta thấy tại Phủ Nghiễm Lăng."