Mặt trời từ từ nghiêng về một hướng, ánh vàng rực rỡ một mảnh chiếu vào công đường nha môn Tri phủ.
Bình thường Chu tri phủ thẩm án vào buổi sáng, hôm nay buổi chiều cũng ra
thẩm án rồi, làm cho dân chúng phủ Nghiễm Lăng cảm thấy kỳ lạ: "Nha môn
Tri phủ còn chưa đóng cửa, thật là kỳ lạ."
"Nghe nói nhà Cao
Triệu phố Đông cáo Lạc gia Đại tiểu thư giết mẫu!" Có người biết chuyện
nói mặt mày hớn hở: "Đây thật là 1 án mạng khó lường, Lạc đại tiểu thư
kia, năm nay mới bảy tuổi, lại có tâm tư cay độc như vậy ư ? Ta thấy
cũng sẽ không phải nàng đã hạ thủ."
"Hôm qua Lý đại phu Hồi Xuân
đường được đi đưa qua chẩn mạch cho Lạc Đại phu nhân kia, nói là rong
huyết hậu sản, phỏng chừng không qua khỏi, sao giờ lại biến thành Lạc
đại tiểu thư giết mẫu rồi hả?" Có người sờ đầu một cái: "Nhà Cao Triệu
này là thế nào? Vì sao phẫn hận Lạc đại tiểu thư kia như vậy?"
"Không có lửa làm sao có khói, không chừng chính là Lạc đại tiểu thư động tay
chân, Lạc Đại phu nhân kia mới rong huyết." Có người thấp giọng nói:
"Các ngươi không biết sự lợi hại của Lạc đại tiểu thư kia, lại đi Phủ
Hoa Dương kiện cáo tổ mẫu mình, ngươi nói xem, người bình thường, sao có can đảm như vậy?"[tên này đảm bảo là bà Lạc lão phu nhân cài vô luôn]
"Còn có chuyện như vậy?" Người vây xem kinh ngạc lạnh sống lưng: "Lúc này mới bảy tuổi..."
Tương Nghi lẳng lặng đứng trên công đường, nhìn Chu tri phủ để cho quan sai
dời ghế tới mời Cao lão phu nhân ngồi xuống, trong lòng thở dài, Chu tri phủ này làm quan làm đến mức này, cũng thật là đáng thương, vì mấy
lượng bạc kia, dĩ nhiên cung kính như vậy, đúng là quá hồ đồ.
"Người dưới công đường là Lạc Tương Nghi?" Chu tri phủ cầm kinh đường mộc đánh một cái: "Cao lão phu nhân tố cáo ngươi mưu hại nữ nhi của bà, ngươi có nhận tội không ?"
"Chu đại nhân, không bằng không cớ, sao lại
nói ta mưu hại người rồi? Tiểu nữ không phục." Đôi mắt Tương Nghi lạnh
lùng nhìn Chu tri phủ: "Thẩm án này, là phải cần nhân chứng vật chứng,
đại nhân không hề hỏi gì, đã muốn ta tới tội, đây chính là lẽ thường
thẩm án?"
Mặt Chu tri phủ đỏ lên, gõ kinh đường mộc ầm ầm: "Lạc
Tương Nghi, ngươi răng nhọn lợi bén, thoạt nhìn là kẻ lợi hại, mẹ kế
ngươi chết trên tay ngươi, Bổn quan cảm thấy cũng có thể!" Hắn nghiêng
đầu nhìn về Cao lão phu nhân, cười phá lệ hòa khí: "Lão phu nhân, ngươi
có nhân chứng vật chứng không?"
"Nhân chứng vật chứng tất nhiên
ta có." Cao lão phu nhân cầm khăn xoa xoa khóe mắt, từ trong lồng ngực
móc ra một cái hà bao tới: "Vật chứng là cái này, nhân chứng là Bà đỡ
Trương đỡ đẻ cho nữ nhi của ta."
Tương Nghi nhìn sang cái hà bao
đó, hơi kinh ngạc, đây không phải quà tặng nàng đưa cho Lạc lão phu nhân trong ngày lễ? Sao lại xuất hiện trong tay Cao lão phu nhân? Hơi suy
nghĩ một chút, Tương Nghi lập tức nghĩ thông suốt khúc mắc trong đó,
chắc chắn Lạc lão phu nhân lấy cái hà bao này gài tang vật cho mình, để
cho Bà đỡ Trương đi tố cáo, nói mình muốn bà ta bỏ thuốc mưu hại Lạc Đại phu nhân.
Quan sai lát hà bao trong tay Cao lão phu nhân đưa qua cho Chu tri phủ, Chu tri phủ xé hà bao ra nhìn một chút: "Bên trong
chứa những thứ gì?"
Sư gia từ bên cạnh đi tới nhìn những thứ vỡ nát trên bàn kia, gật đầu chắc chắn: "Là thảo dược."
"Vô liêm sỉ, Bổn quan cũng biết là thảo dược, Bổn quan muốn biết, đây là
thảo dược gì?" Chu tri phủ cầm một nắm vụn thuốc lên loay hoay trước
mắt: "Nhanh, mau mau đi mời một đại phu tới."
"Chu tri phủ, ngươi phái người đi mời Lý đại phu Hồi Xuân đường tới đi, hôm qua chính là
hắn chẩn mạch cho nữ nhi của ta." Cao lão phu nhân thấy Chu tri phủ vô
cùng cung kính với mình, kiêu căng thêm vài phần, xem ra lời đồn đãi Chu tri phủ Nghiễm Lăng yêu bạc như mạng, quả nhiên không giả.
"Đi nhanh, mang Lý đại phu kia tới công đường!"
Lý đại phu bị mang vào công đường, Chu tri phủ chỉ chỉ những thảo dược
kia: "Ngươi tới nhìn một chút, những thứ này đều là thuốc gì?"
"Bẩm đại nhân nói, những thứ này đều là một ít thuốc hoạt huyết thông kinh
hay, hoa hồng, xuyên khung, thiên tiên đằng..." Lý đại phu tò mò lay mấy thứ thảo dược: "Không sai, tất cả đều là hoạt huyết."
Chu tri
phủ hung hăng trợn mắt nhìn Tương Nghi: "Lại còn nói ngươi không có lòng giết mẫu, những thứ này là gì? Ngươi nghe rõ chưa?"
Lý đại phu
lấy làm hãi, xoay người qua nhìn, thấy Cao lão phu nhân gương mặt tức
giận, lại thấy Tương Nghi thân thể nho nhỏ, không khỏi có vài phần hoang mang: "Đại nhân, ngươi nói vị tiểu thư này... giết mẫu?" Cao lão phu
nhân gả con gái đến Lạc Phủ Nghiễm Lăng chuyện này không người nào không biết ? Nhìn vị này chính là Đại tiểu thư Lạc Phủ rồi.
Hôm qua
hắn đi Lạc Phủ xem mạch, vị Lạc Đại phu nhân kia, đã có điềm sẽ chết,
tại sao lại nói Lạc đại tiểu thư giết mẫu? Hơn nữa, đứa bé tuổi nhỏ như
vậy, sao biết những dược vật này là hoạt huyết? Sao có thể hạ những thứ
thuốc này vào lọ thuốc của Lạc Đại phu nhân?
"Không sai, vị Lạc
đại tiểu thư này, đúng là lòng dạ rắn rết!" Chu tri phủ cầm kinh đường
mộc đánh một cái: "Lạc đại tiểu thư, còn không mau mau cung khai!"
"Ta vốn không làm chuyện này, muốn ta cung khai cái gì?" Tương Nghi nhướng
mày, trong lòng tức giận: "Chu tri phủ, hà bao này là quà tặng tiểu nữ
đưa cho tổ mẫu trong tiết Đoan Dương, vì sao ở trong tay Bà đỡ Trương?
Lúc ấy ta dùng đỗ trọng và bạch chỉ, là hương liệu trừ tà, nhưng bây giờ không giải thích được biến thành lưu thảo dược hoạt huyết gì đó, trong
đó có gì kỳ lạ, ta tin tưởng đại nhân hẳn là liếc mắt có thể nhìn ra."
trên người
"Thật là một kẻ chuyên nói bậy nói bạ, lại muốn đẩy chuyện này tới Lạc lão
phu nhân!" Chu tri phủ hoàn toàn hiểu sai ý, căn bản không lĩnh hội
Tương Nghi đang nói Lạc lão phu nhân động tay chân, hắn cầm kinh đường
mộc gõ liên tục: "Lạc đại tiểu thư, ngươi tối thành thật khai báo, đừng
để cho ta dụng hình!"
"Chu tri phủ, thẩm án của ngươi chẳng lẽ
chính là vu oan giá hoạ?" Tương Nghi trợn mắt nhìn Chu tri phủ, không
chịu nhượng bộ nửa phần, nghe người ta nói Chu tri phủ hồ đồ, thật không nghĩ đến hắn lại hồ đồ đến mức này. Nàng nắm chặt quả đấm nho nhỏ, cắn
chặt răng: "Trọng hình ép cung ta cũng sẽ không nhận tội!"
Phương tẩu đi lên trước một bước, chặn lại thân thể nho nhỏ của Tương Nghi:
"Chu tri phủ, ngươi xử án như vậy, chỉ sợ là không ổn thỏa ?"
"Có gì không ổn?" Chu tri phủ dửng dưng: "Bổn quan là lớn nhất trong Nghiễm Lăng Phủ, ai cũng phải nghe Bổn quan nói! Tới nha, dụng hình với nàng!"
"Ai dám!" Một tiếng gầm giận dữ truyền tới từ bên ngoài công đường, Chu tri phủ há to miệng: "Ai, ai, ai dám đối nghịch với Bổn quan? Chán sống rồi hả?"
Hai thiếu niên choai choai chen từ trong đám người ra
ngoài, nhìn cách ăn mặc thì biết rõ là con em nhà giàu. Con ngươi Chu
tri phủ chuyển rồi lại chuyển: "Hai người các ngươi là tiểu công tử nhà
ai? Cớ gì xông đến công đường?"
"Tiểu gia là Nhị thiếu gia Dương
gia Nghiễm Lăng Dương Bảo Trụ!" Bảo Trụ vỗ ngực một cái: "Ngươi dám động thủ với Tương Nghi muội muội của ta, ta bảo đảm làm ngươi chịu không
nổi!"
Gia Mậu chắp tay với Chu tri phủ: "Học sinh là Đại thiếu
gia Dung gia Giang Lăng, Dung Gia Mậu." Hắn nhìn Chu tri phủ một cái,
giọng nói phá lệ ôn hòa: "Đại nhân có nghe nói qua Dung phi nương nương
chưa?"
" Dương gia Nghiễm Lăng, Dung gia Giang Lăng?" Đôi mắt nhỏ tí của Chu tri phủ quay qua quay lại, biết thân phận hai người, vẻ mặt
hắn đưa đám nhìn Cao lão phu nhân, lại nhìn hai hài tử đứng trên công
đường kia, cũng không biết nên làm thế nào mới tốt.
Gia Mậu cười
một tiếng, tao nhã lịch sự: "Chu tri phủ, nếu Lạc đại tiểu thư nói hà
bao này là tiết Đoan Dương nàng đưa cho tổ mẫu nàng làm quà tặng, vậy vì sao không kêu Lạc lão phu nhân tới hỏi xem? Nếu nói nhiều lời hù dọa
với một hài tử bảy tuổi, như vậy cần gì thể hiện khí độ Tri phủ Nghiễm
Lăng?"
Tương Nghi đứng đó nghe, trong lòng yên lặng nói, Gia Mậu
cũng chỉ mới tám tuổi rưỡi, sao lại hài tử hài tử kêu lên mình chứ.
Nghiêng đầu liếc mắt nhìn Gia Mậu, chỉ thấy ánh mắt của hắn phiêu qua,
vội vàng chuyển khuôn mặt sang một bên, chỉ cảm thấy gương mặt nóng rát
hơi phát sốt.
Chu tri phủ bị Gia Mậu hỏi đến á khẩu không trả lời được, nửa ngày mới nói: "Dung Đại thiếu gia nói cũng có vài phần đạo
lý, như vậy đi, hôm nay đã trễ, vụ án này tạm thời không thẩm, bắt giam
Lạc đại tiểu thư, chờ ngày mai tiếp tục." Hắn vẫn muốn trả giá với Cao
lão phu nhân, cũng không thể vì 2 nghìn lượng bạc mà đắc tội Dương gia
Nghiễm Lăng và Dung gia Giang Lăng.
"Cái gì? Bắt giam?" Bảo Trụ
và Gia Mậu nghe những lời này, trong lòng tức giận, hai người đi tới
trước bàn Chu tri phủ, một người vỗ một cái: "Bắt giam là đối với tù
phạm, ngươi lại dám dung cái này đến trên người Tương Nghi?"
Chu
tri phủ không ngờ tới hai vị thiếu gia lại tới trước mặt hắn vỗ bàn, bị
hù dọa đến mức đứng dậy lui về sau một bước: "Hai vị thiếu gia, Lạc đại
tiểu thư là người có hiềm nghi, sao có thể để cho nàng về lại trong nhà? Nếu nàng thông đồng khẩu cung với đồng bọn, vậy nên xử trí như thế nào? Dĩ nhiên chỉ có thể bắt giam."
"Ngươi lại nói bắt giam thử xem?" Gia Mậu trầm giọng nói một câu: "Chu tri phủ, thật không biết mũ cánh
chuồn (quan tước) này của ngươi là tới thế nào, hồ như vậy đồ, mà vẫn
làm đến quan chính tứ phẩm!"
Mặt Chu tri phủ biến sắc, ngượng
ngùng nói: "Bổn quan là Tiến sĩ năm Tân Hợi, ra ngoài làm Huyện lệnh năm năm Tri châu mười năm mới đảm nhiệm chức vụ Tri phủ, Dung Đại thiếu
gia, chẳng lẽ ngươi có cái gì dị nghị với cách thẩm án của bản Phủ?"
"Bắt giam tuyệt đối không thể, phòng giam là chỗ nhốt tù phạm, sao có thể
nhốt người vô tội ở trong đó!" Gia Mậu nhìn chăm chú Chu tri phủ: "Chu
đại nhân, nếu ngươi nhất định không muốn để cho Lạc đại tiểu thư về phủ, vậy mang nàng đến quý phủ tạm thời ở một đêm, ngươi cảm thấy như vậy
thế nào?"
Tương Nghi thấy hai người Gia Mậu và Bảo Trụ vì nàng mà biện luận lí lẽ, trong lòng cảm kích, hai người thật sự quá tốt với
nàng, cũng làm nàng sắp nói không ra lời. Phương tẩu bên người đưa tay
nắm tay nàng: "Cô nương, ngài đừng lo lắng, tất cả đều sẽ tốt."
Tương Nghi ngẩng đầu lên cười một tiếng: "Phương tẩu, không việc gì, ta không có làm chuyện trái lương tâm này, chẳng lẽ còn sợ hắn nói trắng thành
đen?"
Cao lão phu nhân thấy Gia Mậu và Bảo Trụ tới, mắt thấy công đường thẩm án này là hỏng bét, hết sức không vui, nhưng Dương gia
Nghiễm Lăng và Dung gia Giang Lăng bà là không đắc tội nổi. Bà nghe
Tương Nghi nói hà bao kia quà tặng là nàng đưa cho Lạc lão phu nhân
trong ngày lễ, trong lòng cũng dần dần nổi lên nghi ngờ, trong đầu nghĩ
tới gương mặt khôn khéo của Lạc lão phu nhân, chỉ cảm thấy hiềm nghi của Lạc lão phu nhân nhiều hơn Tương Nghi.
"Chu tri phủ, đã như vậy, ngươi không nên để cho Lạc đại tiểu thư ở phòng giam, tìm một nơi thích đáng cho nàng đi." Cao lão phu nhân đỡ tay của nha hoàn đứng lên: "Hôm
nay sắc trời cũng không sớm, ngày mai ta lại tới công đường chờ phán
xét."