Dưới cây đại thu
trong sân đặt một chiếc giường trúc, Lạc Đại phu nhân nửa dựa vào đó,
bên người có nha hoàn không ngừng quạt cho nàng, trên cái bàn đặt bên
cạnh là dưa và trái cây, còn có một cốc nước mơ chua.
"Phu nhân,
uống ít nước mơ chua thôi, mấy thức uống bang lạnh này không thích hợp
uống nhiều." Linh Lung đứng một bên, đưa cốc nước mơ chua tới tay nàng:
"Vừa nãy đã uống một hớp rồi, không thể uống tiếp."
Lạc Đại phu
nhân đưa tay xoa xoa huyệt Thái dương, rên rỉ một tiếng: "Trong lòng ta
khó chịu, muốn uống chút thức uống băng, thời tiết nóng thế này, không
uống nước mơ chua ướp lạnh sao chịu được?"
Đang nói chuyện thì từ trong mắt của nàng bỗng nhiên rơi xuống một giọt lệ, tiểu nha đầu bên
cạnh vội vàng cầm khăn tay qua, muốn lau lệ thay Lạc Đại phu nhân, lại
bị nàng tát một cái: "Ngươi làm gì? Ai cho ngươi tới? Còn không mau cút
đi!"
Tiểu nha đầu nắm chiếc khăn trong tay, cúi đầu nhìn mủi chân mình, toàn thân run rẩy, Linh Lung nhìn dáng vẻ kia của nàng, quát lớn: "Vụng về, chọc cho phu nhân không thoải mái ! Còn không mau mau đến chỗ Hoàng ma ma lĩnh phạt!"
Dáng vẻ Linh Lung hung thần ác sát, tiểu nha đầu bĩu môi, muốn khóc, cũng không dám khóc thành tiếng, chỉ có thể lấy tay lau tròng mắt, cúi đầu đi từ từ. Linh Lung buông nước mơ chua
xuống, "Ùm" một tiếng quỳ trước giường trúc: "Phu nhân, ngài cần gì phải làm khổ mình như vậy! Nhị tiểu thư cát nhân thiên tướng, sẽ không có
chuyện, không chừng qua mấy ngày nữa trở về phủ."
Lạc Đại phu
nhân không lên tiếng, ánh mắt nhìn lá cây trên đỉnh đầu, tàng cây xanh
biếc, giống như một cái dù lớn che thật mát mẻ, đầu nàng ở trong bóng
tối này, sắc mặt vàng đen càng đen hơn, mấy viên bên trên càng bắt mắt.
Nàng hơi phiền não bất an, cật lực lật thân thể, trên bụng tròn vo có
một dấu chân nho nhỏ.
"Đã qua hai tháng, Ngọc nhi, còn trở về nữa không ?" Ánh mắt Lạc Đại phu nhân ảm đạm không ánh sáng, hôm tiết Đoan
Dương đó Lạc Tương Ngọc thất lạc, Lạc Phủ báo quan, nhưng đến bây giờ
cũng không thấy hồi âm, vừa nghĩ tới bây giờ không biết Lạc Tương Ngọc
chịu khổ ở nơi nào, lòng Lạc Đại phu nhân đau như đao cắt.
"Biết
biết, Nhị tiểu thư là mệnh giàu sang, nếu rời xa phu nhân, sao có thể
giàu sang được?" Linh Lung quỳ xuống trước giường trúc, nhỏ giọng khuyên giải an ủi đến Lạc Đại phu nhân: "Bây giờ thân thể Phu nhân nặng nề,
đừng nghĩ những chuyện có không có kia, trước bình an sinh tiểu thiếu
gia ra, hãy suy nghĩ tiếp chuyện của Nhị tiểu thư."
" Lạc Tương Nghi kia trở lại?" Lạc Đại phu nhân ấm ức liếc mắt nhìn Linh Lung: "Nghe nói còn chọc tức lão phu nhân ?"
Linh Lung gật đầu một cái, đưa đầu đến gần: "Phu nhân, Đại tiểu thư và lão
phu nhân bị kiện, không chuyển mẫu đơn kiện về Nghiễm Lăng, mà chuyển
tới Phủ Hoa Dương, lúc đầu vị kia, giữ lại mấy cửa hang và một khoản
bạc, lão phu nhân nuốt hết!"
Lạc Đại phu nhân bĩu môi cười một
tiếng: "Bà ta cũng không phải lần đầu làm chuyện như vậy! Thế nào, nha
đầu chết tiệt kia lấy cửa hàng và bạc về lại?"
"Cũng không cũng
lấy về lại?" Linh Lung gật đầu một cái: "Tối hôm qua Lão phu nhân đại
phát lôi đình, không ít nha hoàn bà tử đều bị phạt! Chỉ sợ..." Linh Lung nhìn xung quanh một chút, thấy trong sân chỉ có mấy lão nhân Lạc Đại
phu nhân dùng lâu bên người, này mới nói một câu: "Chỉ sợ con vịt lão
phu nhân đã luộc chín bay đi mất, trong lòng không vui!"
Chuyện
đầu trong tháng giêng Lạc lão phu nhân cho người trách phạt Linh Lung,
đến bây giờ nàng vẫn còn nhớ, thấy Lạc lão phu nhân khó chịu, Linh Lung
quả thực cảm thấy sảng khoái, giọng nói cũng cao thêm vài phần.
"Hừ, đáng đời bà ta." Lạc Đại phu nhân cũng rất vui vẻ, nghĩ đến mấy năm
này, có mười mấy cửa hàng nắm trong tay Lạc lão phu nhân, lòng hơi động. Con ngươi nàng chuyển động, giống như chợt nhớ cái gì: "Ngươi đi kêu
nha đầu chết tiệt kia đến, ta muốn hỏi nàng, kiện thế nào."
Linh Lung há to miệng: "Chẳng lẽ phu nhân muốn cầm đồ đạc của mình về ?"
Lạc Đại phu nhân hừ một tiếng: "Nha đầu chết tiệt kia mới bảy tuổi, cũng
biết phải đòi đồ đạc của mình, ta là người hai mươi lăm tuổi, sao tỉnh
tỉnh mê mê như vậy được! Nàng cầm cửa hàng kia của ta, ăn bạc bảy năm
nay, hẳn cũng không thiếu rồi, bây giờ ta đi lấy lại, cũng coi như hết
tình hết nghĩa, chẳng lẽ Lạc gia không chịu nổi như vậy, thế nào cũng
phải dựa vào đồ cưới con dâu nuôi sao?"
Tam phòng Lạc Phủ, năm
thiếu gia bốn tiểu thư, sau này còn không biết sẽ thêm bao nhiêu miệng
ăn, chỉ sợ đồ cưới không về được rồi! Năm đó vì nịnh hót Lạc lão phu
nhân, vào cửa Lạc Phủ, Lạc Đại phu nhân lấy khế ước mua bán kia ra, ánh
mắt cũng không nháy, nhưng thời gian qua đã lâu, cũng coi như ghim căn
trong Lạc Phủ, trong lòng không thoải mái.
"Phu nhân nói phải!
Mặc dù trong nhà mẹ phu nhân có bạc, nhưng cũng không phải để cho người
ra ăn không uống không, sớm nên lấy về!" Linh Lung đứng dậy: "Nô tỳ đi
mời Đại tiểu thư theo thay phu nhân."
"Cái gì? Đại phu nhân mời
Đại tiểu thư qua?" Quá ma ma đứng bên cửa sổ, dính lỗ tai vào màn cửa
sổ, nghe Thanh Trúc và Thanh La nói chuyện bên ngoài, mặt đầy hồ nghi.
"Đại phu nhân và Đại tiểu thư, không phải cõi đời này không... ăn cùng mâm
sao, lúc nào đến phiên đại phu nhân dùng chữ mời?" Thanh La chẳng qua là xuy xuy cười: "Sợ rằng lại mang nàng đến trút giận."
"Bây giờ
Đại tiểu thư có hai thái tuế trấn sơn, sao đại phu nhân dám động thủ? Đó không phải tự chuốc lấy khổ sao?" Trên mặt Thanh Trúc là ý cười nhẹ
nhàng: "Nghe tiểu nha đầu bên ngoài nói, hai người đại phu nhân và Đại
tiểu thư một mảnh hòa khí, trên mặt tươi cười! Đại phu nhân còn để cho
Linh Lung bưng nước mơ chua ướp lạnh ra cho Đại tiểu thư uống, chẳng qua là Đại tiểu thư không dùng."
"Đây đúng là chuyện hiếm có." Một
tay Thanh La cầm một vốc ngô, trêu chọc mấy con chim trên hành lang,
nghiêng đầu nói: "Quả thực ta không nghĩ ra đại phu nhân và Đại tiểu thư có lời gì nói với nhau."
"Hai Tiểu đề Tử lắm miệng, nói chuyện
không biết tránh né!" Quá ma ma đá mở cửa sổ, phun một cái, trợn mắt
nhìn hai người: "Lão phu nhân nghỉ ngơi nhé ở sau vách ngăn lụa!"
Hai người xoay mặt sang thì thấy dáng vẻ tức giận của Quá ma ma, "Ai nha"
một tiếng, khoanh tay đi sang một bên —— giờ người lão phu nhân ghét
nhất là Đại tiểu thư, nếu để bà nghe được tên Đại tiểu thư, chỉ sợ trong đầu lại là một cỗ tức giận không đè xuống được.
Quá ma ma đóng cửa sổ, khe khẽ hừ một tiếng: "Không biết nặng nhẹ, thế nào cũng phải để cho ta tới nói!"
"Ma ma, bên ngoài đang nghị luận cái gì?" Bóng người sau vách ngăn lụa lay
động, Lạc lão phu nhân đẩy cửa chạn bếp ra, đầu đưa ra ngoài: "Sao ta
lại nghe nói đến nha đầu chết tiệt kia?"
"Lão phu nhân, cũng
không có chuyện gì khác, nghe nói đại phu nhân mời Đại tiểu thư qua, hai người giống như không có so đo trước kia, cười cười nói nói, bọn hạ
nhân thấy thì ngạc nhiên, cứ khua môi múa mép trên chuyện này mãi."
"Đại phu nhân mời Đại tiểu thư qua? Quan hệ rất tốt?" Ánh mắt Lạc lão phu
nhân híp một cái, trên mặt xuất hiện tươi cười: "Cõi đời này, chó và mèo không đánh nhau?"
Quá ma ma đỡ Lạc lão phu nhân đứng lên, cẩn
thận từng li từng tí: "Có lẽ là Nhị tiểu thư mất rồi, đại phu nhân không có con gái, muốn xem Đại tiểu thư như nữ nhi mình nuôi?"
"Phi,
bọn họ hồ đồ, ngươi cũng hồ đồ theo?" Lạc lão phu nhân nhìn cánh cửa sổ, oán hận phun ra một câu: "Chuyện này, tuyệt không đơn giản!"
Vợ
lão đại nhiều năm bị đắn đo ở trong tay mình như vậy, cuối cùng bây giờ
muốn chạy nhảy rồi hả? Hay là lúc sau tết, nàng liền cố ý nói tục nhục
mạ mình, đó rõ ràng là đang thử thăm dò ranh giới cuối cùng của mình.
Giờ trong tay không có cửa hàng và bạc để lại cho lão Tam, sao có thể
trả những cửa hàng kia của vợ lão đại về?
Lạc lão phu nhân ngồi bên cạnh bàn, đưa tay: "Nhanh đi ngâm một ly trà đậm tới cho ta."
Quá ma ma có vài phần lo lắng nhìn Lạc lão phu nhân, từ từ đi ra ngoài
phòng, đuổi mấy nha đầu hầu hạ bên ngoài đi, hầu hạ Lạc lão phu nhân vài chục năm, sớm biết thói quen của bà, lúc muốn uống trà đậm, chắc chắn
là lại phí đầu óc suy nghĩ rồi.
Ngâm nước trà ngon bưng vào, Quá
ma ma thấy Lạc lão phu nhân cầm trong tay một cái hà bao nhìn nhìn, đi
tới mới phát hiện đó là hà bao Tương Nghi thêu, tiết Đoan Dương đưa cho
Lạc lão phu nhân. Quá ma ma đặt chung trà xuống, thấp giọng nói: “Hóa ra trong lòng lão phu nhân là suy nghĩ Đại tiểu thư."
Lạc lão phu
nhân giương mắt nhìn Quá ma ma, kinh ngạc nói: "Ma ma, ngươi càng lớn
tuổi, càng hồ đồ, nàng có gì đáng cho ta suy nghĩ?"
Quá ma ma hơi buồn bực, chỉ hà bao nói: " Thứ này không phải Đại tiểu thư đưa cho lão phu nhân sao? Lão phu nhân không nghĩ Đại tiểu thư, vì sao lại lấy nó
ra?"
"Ta lấy nó ra, là đang suy nghĩ nên làm thế nào tiếp theo."
Lạc lão phu nhân mở hà bao kia ra, đổ xuống, đỗ trọng bạch chỉ vỡ nát
bên trong rối rít bay ra, rơi xuống mặt đất thủy ma thạch, cánh hoa màu
nâu nhàn nhạt còn có đậm đà hương thơm như cũ, làm trong căn nhà thấm
một mảnh mùi thơm ngào ngạt.
"Lão phu nhân chuẩn bị cầm hà bao
này..." Quá ma ma đến gần mấy phần, trên mặt có sắc thái bừng tỉnh :
"Ngài chuẩn bị một mủi tên hạ hai chim?"
Lạc lão phu nhân siết hà bao trong tay, trầm ngâm một lúc lâu: "Ngươi đi gọi Bà đỡ Trương qua, ta có lời nói với nàng."
Quá ma ma nhìn Lạc lão phu nhân, có vài phần do dự: "Lão phu nhân, đại phu
nhân và đại phu nhân đã qua đời không giống nhau, nhà mẹ nàng ngay tại
Nghiễm Lăng, lại có bó lớn bạc, phải thận trọng chút."
"Phụ nhân
có thể qua cửa ải sinh con một không, toàn là thiên ý, tuyệt không phải
có bạc là có thể thuận lợi, không bạc cũng chỉ có thể chờ chết." Lạc lão phu nhân cười ha ha: "Ngươi lo lắng cái gì?"
"Lão nô biết." Quá
ma ma khom người trả lời một câu, từ từ đi ra bên ngoài, trong lòng có
không nỡ không nói ra được, chẳng lẽ lão phu nhân lại muốn lặp lại chiêu cũ? Bà cắn răng, âm thầm than thở, bất kể lão phu nhân làm gì, bà đều
là đang dự định cho Lạc Phủ này, nếu không cẩn thận tính toán, chung quy Lạc gia sẽ đổ nát đến phải bán nhà tổ mất !