Trên đỉnh đầu một
mảnh trời xanh, sạch sẽ giống như tắm qua, rất thoải mái, tâm trạng cũng thoải mái lên theo, hít một hơi, cảm thấy mùi thơm của hoa chuối tây
tràn ngập trong cánh mũi.
Bước chân Tương Nghi nhẹ nhàng, bàn tay nhỏ nhắn khẽ vung, ống tay áo cũng vung vẫy theo. Liên Kiều ở bên cạnh
nhìn cũng vui vẻ: "Cô nương, cuối cùng bây giờ ngài cũng được như
nguyện."
Lâm tri phủ xử án công chính, hết sức sạch sẽ gọn gàng,
không cho Lạc lão phu nhân và Lạc Đại lão gia lại làm loạn, bút son vung lên kết án, phái người trông coi Lạc lão phu nhân, để cho Lạc Đại lão
gia đi mang quản sự thiếp thân ma ma của Lạc lão phu nhân tới: "Chín
chục ngàn lượng bạc lấy tới, lập tức có thể thả ra rồi."
Đã nhiều ngày Tương Nghi ở trong nhà Lâm tri phủ, hậu viện Lâm tri phủ coi như
thanh tịnh, không có di nương, chỉ có một nha hoàn thông phòng, nghe
Tuyết Châu nói cũng chỉ làm bài trí, trước đây không lâu Lâm tri phủ còn nói một câu với phu nhân, sớm đuổi nàng đi lập gia đình, đừng trì hoãn
nàng.
"Lão gia nhà chúng ta, là một người tốt." Tuyết Châu thấp
giọng nói: "Ngày xưa phu nhân ra bạc giúp lão gia đọc sách, lão gia một
mực nhớ ân tình này, đối với phu nhân tốt vô cùng, hai người cử án tề
mi, hòa hòa khí khí, mấy năm nay chưa từng cãi nhau."
Lâm phu
nhân là một nữ tử gương mặt tròn trịa, mặt đầy phúc tướng, sinh hai nam
một nữ, con trai trưởng đã 15 tuổi, tên là Lâm Mậu Thâm, con trai thứ
Lâm Mậu Chân cũng có mười tuổi rồi, con gái nhỏ nhất, tên Lâm Mậu Dung,
năm nay mới tám tuổi, không lớn hơn Tương Nghi bao nhiêu, hai người vừa
thấy mặt đã chơi đùa cùng nhau, nói chuyện hết sức hợp ý.
"Lạc đại tiểu thư sinh thật là tốt." Lâm phu nhân ngắm Tương Nghi một lúc lâu, chặt chặt khen: "Dung nhi cũng so không bằng."
Lâm Mậu Dung có mấy phần giống Lâm phu nhân, cũng là gương mặt tròn trịa,
một đôi mắt không lớn không nhỏ, mặc dù không phải rất đẹp, nhưng lại
coi được. Nghe Lâm phu nhân tán dương Tương Nghi, Lâm Mậu Dung kéo tay
Tương Nghi quơ quơ: "Nghi muội muội vốn đẹp mắt, có cái gì so với không
thể so chứ?" Nói xong ngây thơ áp tay Tương Nghi lên mặt mình: "Nếu ta
có thể có da thịt như vậy là được rồi, mụ mụ thường nói một trắng che ba xấu."
Tương Nghi khẽ mỉm cười: "Dung tỷ tỷ thật là biết nói
chuyện, muốn da thịt trắng, ta biết mấy phương pháp, đi, chúng ta sang
một bên nói đi."
Lâm phu nhân nghe thì trợn mắt: "Ôi ôi ôi, còn
thần thần đạo đạo như vậy !" Nhìn thân thể tiêm tú của Tương Nghi ở một
bên con gái, đúng là trắng như cọng hành non, khóe miệng cũng nổi lên nụ cười: "Lạc đại tiểu thư còn thật sự biết rõ làm sao để cho người ta
trắng lên ư ?"
Màu da Lâm Mậu Dung cũng không tối, chẳng qua là
trắng không sạch sẽ, hơi lộ ra vàng vàng. Kiếp trước Tương Nghi đã từng
gom qua một ít thiên phương dân gian, tự dung thấy có hiệu quá, không
biết Lâm Mậu Dung dùng sẽ thế nào.
"Có mấy loại phương pháp, ta
nghe người ta nói qua." Tương Nghi nhỏ gióng nói với Lâm Mậu Dung: "Loại thứ nhất chính là hâm nóng vú trâu rồi rửa mặt lau người, nghe nói là
tốt nhất, còn có..."
"Mẹ!" Từ bên ngoài truyền tới một trận tiếng bước chân vội vã, hai thiếu niên đi vào, một người thân thể như ngọc,
nhìn sắp ra sắp tới lúc trưởng thành, một người khác lùn hơn một cái nửa đầu, trên mặt toát lên vẻ ngây thơ, vừa mới đi vào thì vọt tới bên
người Lâm phu nhân: "Nghe nói có một vị tiểu tiểu thư."
Lâm phu nhân cười chúm chím gật đầu, chỉ chỉ một bên Tương Nghi: "Nhìn thấy chưa, nàng họ Lạc, con gọi nàng..."
Lâm Mậu Dung bên này vội vội vàng vàng chen miệng: "Nàng tên Tương Nghi, ca ca huynh gọi nàng Nghi muội muội là được."
Lâm Mậu Chân thật nhanh đi tới bên người Tương Nghi, quan sát nàng một lát, thở dài một cái: "Nghe nha hoàn bà tử nói, nói tổ mẫu và mẹ kế muội
ngược đãi muội, ta còn nghĩ, kết quả dáng dấp ra sao mới chiêu hận như
vậy, lại không nghĩ rằng thanh tú xinh xắn như vậy, sao lại bị người ghi hận chứ."
Tương Nghi có vài phần ngượng ngùng, hơi hơi cúi đầu: "Là do ta ngốc, không có cách nào khiến tổ mẫu và mẫu thân yêu thích."
Lâm phu nhân nghe Tương Nghi nói vậy, trong đầu than thở, dáng vẻ của Lạc
đại tiểu thư, thật là khiến người trìu mến, chỉ hận mình không thể đến
Lạc gia Nghiễm Lăng nhận nàng nuôi dưỡng dưới gối, cho Dung nhi của mình một người bạn nhỏ.
Liên Kiều khoang tay đứng bên người Tương
Nghi, gương mặt tức giận: "Cũng là lão phu nhân và đại phu nhân nhà
chúng ta lòng dạ quá độc ác, Cô Nương đáng thương như vậy, lại bị các
nàng coi thành cái đinh trong mắt, ngay cả người làm trong nhà cũng coi
khinh Cô Nương. Mặc dù là năm nay ta mới đi Lạc gia, nhưng đã sớm nghe
qua không ít chuyện của Lạc gia, đều nói Đại tiểu thư là sao chổi, khắc
chết mẫu thân nàng, trưởng bối trong phủ người thấy cau mày, nhưng khi
ta đến Lạc gia mới biết, Cô Nương rất tốt, mới không phải sao chổi trong miệng bọn họ!"
"Sao chổi chẳng qua là người bên cạnh nói thôi,
không chừng là do lão phu nhân Lạc Phủ kia muốn chèn ép Lạc đại tiểu thư mới thả ra tiếng gió." Lâm phu nhân nhìn gương mặt trái xoan nho nhỏ
của Tương Nghi, đau lòng không thôi, mấy năm này, Lạc đại tiểu thư phải
chịu đựng thế nào chứ!
"Phu nhân, lão gia đưa tới hai Vú già, nói là Dương lão phu nhân Nghiễm Lăng Phủ chuẩn bị cho Lạc đại tiểu thư,
giờ đang ở bên ngoài chờ." Một bà tử đi vào, cười thi lễ một cái: "Nhìn
là hai người lanh lẹ."
Tương Nghi nghe vậy ngẩng đầu, chỉ thấy
hai người đã đạp qua ngưỡng cửa, hai người đều có vóc người cao gầy, ánh mắt khôn khéo, nhìn giống như luyện qua công phu, khi đi đường một chút tiếng vang cũng không có.
"Lạc đại tiểu thư, chúng ta do Dương
lão phu nhân phái tới." Người lớn tuổi cười hết sức hòa khí: "Ta họ Tần, ngài kêu ta Tần ma ma là được." Bà đưa tay chỉ bên người người trẻ tuổi hơn: "Nàng là Phương tẩu."
Tần ma ma và Phương tẩu đều là người
đắc lực trước mặt Dương lão phu nhân, hơn nữa quan trọng nhất là Phương
tẩu biết chút võ công, lúc này Tương Nghi cũng không biết, sau đó thấy
Phương tẩu một tay thì có thể giơ ngang lên một thùng nước chứa đầy
nước, trợn mắt hốc mồm, lúc này Phương tẩu mới cười nói: "Nếu không có
võ công, phu nhân nhà chúng ta chỉ sợ cũng sẽ không phái chúng ta tới
hầu hạ cô nương."
Lòng Tương Nghi nóng lên một trận, cõi đời này
cũng không phải đều là người xấu, Dương lão phu nhân Lâm phu nhân, đều
là người tốt.
Trong ba ngày, Tương Nghi đi nhà Ngoại Tổ bái kiến
ông ngoại, Tiền lão thái gia hình như không hứng thú lắm với đứa cháu
ngoại nữ này, chẳng qua là thưởng một miếng ngọc giác, ngược lại bà
ngoại kế kia thì hết sức thân thiện, một tay dắt con trai ba tuổi, cười
tủm tỉm hỏi chuyện: "Ôi ôi ôi, tổ mẫu kia của ngươi cũng thật là lợi
hại, nuốt nhiều bạc cửa hang của Tiền gia như vậy, lại âm thầm, thoáng
một cái là bảy năm."
Tương Nghi không lên tiếng, chẳng qua là
ngồi ở chỗ đó, mặt đầy dáng vẻ không biết chuyện, Tiền lão phu nhân cắn
răng lắc đầu: "Ngươi cũng không biết về nhà Ngoại Tổ hỏi hỏi, đi hỏi
hỏi!"
Vị Tiền lão phu nhân này hơn ba mươi tuổi, gương mặt dài,
mắt tam giác, nhìn qua là nhân vật lợi hại, Tương Nghi nghe nàng nói Lạc lão phu nhân nuốt bạc tiệm của Tiền gia, trong lòng liền biết vị bà
ngoại kế này đánh chủ ý gì, tiệm bạc của Tiền gia? Đây là đồ cưới của
mẫu thân, có quan hệ gì với Tiền gia?
Ở Tiền phủ ăn trưa, Tương
Nghi vội vã rời đi, Tiền Mộc Dương và cậu hai, cậu ba đồng thời cùng
nàng ăn cơm tối, Tương Nghi quan sát tỉ mỉ, cậu hai và cậu ba ngược lại
cũng không giống người xấu, chỉ có Cậu cả Tiền Mộc Dương mặt nhọn vô
lại, hơn nữa mợ cả nhìn là một người mềm mại, nói chuyện nhẹ giọng, kéo
tay nàng rơi nước mắt.
Ăn cơm với ba người cậu, thoái mái hơn
dùng cơm với Tiền lão thái gia rất nhiều, các cậu mợ còn mang theo mấy
vị biểu huynh muội tới, lúc dùng cơm cười cười nói nói, trong nháy mắt
nóng lên. Mợ cả dặn dò Tương Nghi: "Sau này tới Hoa Dương nhiều một
chút, thân thích lẽ ra phỉa đi đi lại lại nhiều, ngươi xem biểu huynh
muội của ngươi, người người đều thích ngươi."
Nhận thân thích một ngày, lại đến Lâm phủ chơi với Lâm Mậu Dung Lâm Mậu Chân hai ngày, ba ngày này qua thật nhanh, Lâm tri phủ đưa tới tin tức, Lạc
lão phu nhân đã chuyển bút bạc kia đến danh nghĩa Tương Nghi. Sáng sớm
ngày thứ tư, Lâm tri phủ để cho người gọi Tương Nghi qua giao nhận khoản tài sản này, Lâm phu nhân tranh thủ thời gian để cho bà tử bưng ra một
cái hộp thiết tới: "Lạc đại tiểu thư, cái hộp này là xảo tượng làm ra,
cơ quan tinh xảo, cầm được hộp không nhất định có thể mở, ngươi dùng nó
để khế ước mua bán nhà đi."
Tương Nghi quả thực rất cảm kích,
nhận lấy cái hộp cảm ơn Lâm phu nhân một tiếng, mang theo bộn Liên Kiều
đi nha môn Tri phủ. Lâm tri phủ thấy nàng tới, tranh thủ thời gian để
cho sư gia bưng khế ước mua bán nhà và ngân phiếu kia qua: "Lạc đại tiểu thư, ngươi cất đi."
Phương tẩu đi lên phía trước, thay Tương
Nghi nhận lấy khế ước mua bán nhà và chín chục ngàn lượng ngân phiếu thả vào trong hộp, đóng cái hộp lại trong nháy mắt, nàng phảng phất có thể
cảm giác được một ánh mắt lạnh lùng bắn sang bên này, Phương tẩu liếc
Lạc lão phu nhân, thấy bà mặt xám như tro tàn nhìn chằm chằm cái hộp
kia, trong lòng xuy xuy cười một tiếng, cái này coi là dung giỏ trúc múc nước, công dã tràng.
"Tổ mẫu, chúng ta về Nghiễm Lăng đi." Tương Nghi đi tới bên người Lạc lão phu nhân, hơi hơi thi lễ một cái, Quá ma
ma hung hăng trợn mắt nhìn nàng, đỡ Lạc lão phu nhân: "Lão phu nhân,
chúng ta đi." Đại tiểu thư này thật đúng là khẩu phật tâm xà, đầu năm
nay, gắt gao ôm đùi lão phu nhân, đưa nàng đi Tộc Học, lại làm quần áo
mới cho nàng, giờ thì tốt rồi, nhận lấy chín chục ngàn lượng bạc, mắt
cũng không nháy một chút!
Mới mấy ngày mà Lạc lão phu nhân phảng
phất già đi không ít, tóc trắng toàn bộ, mặc dù không bị nhốt trong
phòng giam, nhưng trên mặt lại nổi lên một tầng dầu, hết sức tiều tụy.
Bà xưa nay đeo đai buộc đầu đoan đoan chính chính, bây giờ nó hơi
nghiêng sang một bên, viên bảo thạch chính giữa hình như cũng không tỏa
sáng như trước.
Bên ngoài Phủ Nha Hoa Dương dừng một chiếc xe
ngựa, màn che đã phai màu nhiều, bên trên ghi rõ Lạc Phủ. Lạc lão phu
nhân do Quá ma ma đỡ, dùng cả tay chân trèo lên xe ngựa. Tương Nghi đuổi theo qua, lại bị Quá ma ma hung tợn nhìn chòng chọc: "Đại tiểu thư,
ngươi tự mình đi mướn một chiếc xe ngựa về Nghiễm Lăng đi, giờ ngươi đã
có ba hạ nhân rồi, sao còn có thể ngồi xuống."
Lạc lão phu nhân
tức giận, Tương Nghi nhìn xe ngựa đi xa kia, thở một hơi thật dài, nàng
vừa vặn không muốn ngồi một chiếc xe ngựa với Lạc lão phu nhân, dọc theo con đường này còn không biết làm sao sống đây.
"Cô nương, ta đi
mướn xe ngựa." Tần mụ mụ tay chân nhẹ nhàng, một chốc đã không thấy bóng người, Tương Nghi nhìn mấy hạ nhân bên người, trên mặt lộ ra nụ cười.