"Tương Nghi, liều
thuốc này con hạ không nặng không nhẹ, vừa vặn." Dung đại phu nhân cười
nhìn nàng một cái, nhìn Ngân Diệp đứng bên cạnh nói một tiếng: "Bảo
phòng bếp chuẩn bị ăn cơm, lấy danh sách đồ ăn hôm nay tới cho ta xem."
Xuân Hoa Thu Hoa từ trong phòng đi ra, vội vội vàng vàng hỏi Dung đại phu nhân: "Tam thúc đến làm chi?"
Dung đại phu nhân cười nói: "Hắn đến nói chuyện làm ăn với đại tẩu các con,
đây chính là muốn ngủ đến đưa gối đầu, vừa vặn tiết lộ hành tung họ Cổ
kia."
Dung tam phu nhân ngồi trên xe, xe ngựa lắc lư một đường, trái tim nàng cũng không ngừng lắc lư theo, chỉ cảm thấy không rơi xuống được.
Ở
nhà kìm nén nhiều ngày, suy đi nghĩ lại, nàng cuối cùng không thể làm
như không thấy luồng tình ý như có như không của mình, quyết định mạo
hiểm ra khỏi nhà đi gặp tình lang mười mấy năm trước. Nàng muốn hỏi rõ
ràng, vì sao năm đó bỏ nàng xuống mà đi, lời thề non hẹn biển bên gối,
đến tột cùng là vì ứng phó nàng hay là thật tâm.
Kể từ lúc tốt
hơn với hắn, nàng liên tục dự định muốn bỏ trốn theo hắn, phiêu bạt
thiên nhai, thật không nghĩ đến hắn dĩ nhiên lén lén lút lút đi như vậy, căn bản không thông báo nàng một tiếng, việc này khiến nàng rất khó
chịu. Hôm đó thấy hắn, Dung tam phu nhân thực tại không dám tin vào hai
mắt của mình, hắn ngày xưa anh tuấn tiêu sái như vậy, sao thế nhưng biến thành bộ dáng như vậy.
Năm tháng không buông tha người, mỹ nhân
tuổi xế chiều, cũng sẽ không bỏ qua cho thiếu niên lang nhẹ nhàng ngày
xưa, Dung tam phu nhân thấy hắn đeo chòm râu vai nam trung niên, nội tâm run lên, thiếu chút nữa đều muốn rơi lệ, thật không ngờ hắn vất vả như
vậy!
Hôm nay mượn tiếng mua thêm trang lễ cho Xuân Hoa, cuối
cùng cũng ra khỏi Hầu phủ, nàng nhất định muốn gặp hắn một lần, nói ra
tình tương tư những năm này. Dung tam phu nhân sờ lồng ngực của mình,
chỉ cảm thấy bịch bịch nhảy loạn, làm thế nào cũng không yên lặng được.
Đến Kim Ngọc Phường, Dung tam phu nhân đuổi xe ngựa về: "Ta còn muốn mua
những vật khác, đến lúc đó ta và ma ma tự thuê xe ngựa về."
Phu
xe không nghi ngờ gì, đánh xe ngựa đi về, Dung tam phu nhân mang Lâm ma
ma vào Kim Ngọc Phường, nhìn bộ dáng đồ trang sức đeo tay trước, định
một bộ trâm cài, bảo tiểu nhị gói kỹ đưa đi Trường Ninh Hầu phủ: "Nói là tam phòng thêm trang lễ cho đại tiểu thư."
Tiểu nhị nở nụ cười: "Đây là mình làm bánh bao mình tự ăn."
Kim Ngọc Phường không phải là cửa hàng của Dung gia sao, hàng năm Dung gia tự mình đến mua đồ trang sức đeo tay cũng không ít.
Bên này chọn xong đồ trang sức đeo tay, vội vã chạy khỏi Kim Ngọc Phường,
Dung tam phu nhân chỉ cảm thấy trên trán mình tất cả đều là giọt mồ hôi, giơ tay lên lau một cái, một chiếc xe ngựa dừng ở phường hiểu sai ý,
phu xe ngựa đánh roi xuống, chạy xe ngựa đi tới phía nàng: "Vị này phu
nhân, là muốn đi đâu vậy?"
Lâm ma ma cướp lời nói: "Đi ngõ Tây Thụ."
Phu xe hết sức ân cần kéo ra rèm: "Một trăm văn tiền."
Dung tam phu nhân cũng không nói nhiều cùng hắn, được Lâm ma ma đỡ, vén mành cửa xe ngựa lên chui vào, xe ngựa lộc cộc đi về phía trước, Dung tam
phu nhân xuyên qua mành cửa sổ mà nhìn đường phố bên ngoài, trong lòng
tràn đầy thấp thỏm bất an, phảng phất trở lại hơn mười năm trước, quang
cảnh nàng lén lén lút lút đi gặp hắn, cũng là tâm hoảng ý loạn như vậy,
toàn thân như nhũn ra.
Nắm lấy mặt rèm xe ngựa, Dung tam phu
nhân liếc qua bên cạnh, đầu đường cuối ngõ khắp nơi đều là người, mọi
người tựa như đang dùng ánh mắt khinh thường nhìn nàng: "Tam phu nhân
Trường Ninh Hầu phủ vụng trộm đi gặp con hát !" Toàn thân nàng rét run,
mồ hôi chảy ròng ròng thấm ướt xiêm y.
Không, ta chỉ muốn đi gặp
hắn một lần, hỏi xem tại sao năm đó ra đi không từ giã, Dung tam phu
nhân âm thầm tự nói với mình, ta cũng không phải đi vụng trộm với con
hát, ta thực chỉ là đi để an tâm.
Ngõ Tây Thụ và Kim Ngọc Phường
có một khoảng cách, đi một đoạn mới đến, Dung tam phu nhân ngồi ở trong
xe ngựa nhận hết dày vò, mặt mũi trắng bệch một mảng. Thật vất vả phu xe ghìm chặt ngựa lại, ở bên ngoài cao giọng nói: "Phu nhân, đã đến ngõ
tây thụ."
Dung tam phu nhân nhấc rèm lên một chút nhìn ngõ tây
thụ kia, thấy ngõ thật sâu, bên trong có không ít người đến người đi,
trong lòng hơi ít sợ hãi lại hơi e lệ, nàng khẽ đẩy Lâm ma ma: "Ma ma,
ngươi đi hỏi hỏi, nếu đúng là Thụy Hỉ Ban thuê nơi này, ngươi..."
Lâm ma ma gật đầu nhẹ: "Ta hiểu mà."
Ánh mặt trời bên ngoài ôn hòa chói mắt, từ trong xe ngựa nhìn ra bên ngoài, tựa như một mảnh trắng bóng, người đi trên đường tựa như cũng mơ hồ.
Dung tam phu nhân nhìn Văn Ban Chủ từ xa đến gần, trong lòng đột nhiên
hơi sợ, nếu hắn nhận không ra mình, lúng túng đến cỡ nào!
Mành xe ngựa bị vén lên, Dung tam phu nhân ngồi trong toa xe, thân thể cứng
ngắc, đôi tay sít sao bắt được xiêm y của mình, nhìn qua Văn Ban Chủ
đứng ở cửa xe, cổ họng phát khô một trận, cơ hồ nói không ra lời.
"Vị này phu nhân..." Văn Ban Chủ mới hô lên một tiếng, đột nhiên ngây dại,
khuôn mặt thật lâu trước đây nổi lên trước mắt hắn, dần dần nhập vào
Dung tam phu nhân đang ngồi trong xe ngựa, tay hắn nắm chặt mành xe
ngựa, cơ hồ muốn vò rèm vải thô kia thành một cục, con mắt mở càng lúc
càng lớn: "Phu nhân họ Cổ?"
"Phải." Dung tam phu nhân cúi đầu đáp một tiếng, chỉ cảm thấy toàn thân mình đều không có sức lực, ngồi ở chỗ kia nhìn Văn Ban Chủ, hai chân mềm nhũn , chân bước không nổi.
"Nếu Phu nhân có ý mời Thụy Hỉ Ban chúng ta đi quý phủ hát, còn mời di giá
vào trong thương lượng, xe ngựa này không phải là chỗ tốt để nói
chuyện." Văn Ban Chủ đưa tay ra, một phát bắt được cánh tay Dung tam phu nhân, việc này làm cho toàn thân nàng đều run rẩy, bao lâu không có nam nhân mạnh mẽ đặt tay trên cánh tay nàng? Giờ nàng giống bị người bắt
cướp của bình thường, thành con mồi của thợ săn, chờ đợi hắn vô tình
cướp lấy. Nghĩ đến đây, toàn thân nàng nhịn không được run lên, vui vẻ
cơ hồ muốn tràn ra từ trong thân thể của nàng, chôn vùi cả người nàng.
Lâm ma ma đỡ Dung tam phu nhân yên lặng đi sau lưng Văn Ban Chủ, hai người
bước thấp bước cao đi về phía trước, Dung tam phu nhân chỉ cảm thấy thân thể mình như bay ở trên mây, nếu như giẫm ở trong đống bông vải, dù thế nào cũng đạp không đến trên đất. Văn Ban Chủ không dẫn nàng đi vào
trong ngõ hẻm, mà là đi sang hướng khác , Dung tam phu nhân nhỏ giọng
hỏi một câu: "Ngõ Tây Thụ không phải là đi bên kia sao?"
Văn Ban Chủ hạ giọng nói: "Đừng nói chuyện, đi theo ta."
Ba người một trước một sau đi qua mặt đường, lại quẹo vào một con hẻm nhỏ, ngõ nhỏ hết sức chật hẹp, bốn phía yên tĩnh, đi thật lâu cũng không
nhìn thấy một người nào, chỉ có lúc đi một nhà, đột nhiên một con chó
chạy ra, hù dọa Dung tam phu nhân biến sắc. Con chó kia đứng giữa ngõ
nhỏ, nhe răng nhếch miệng nhìn qua Dung tam phu nhân một lát, lúc này
mới cụp đuôi cúi lỗ tai đi ra ngoài. Dung tam phu nhân dựa vào tường thở hổn hển, chỉ cảm thấy chân mình thực bước không nổi nữa, Văn Ban Chủ
quay đầu lại nhìn nàng một cái, đi ngược trở lại, nhìn nhìn bốn phía,
thấy không có người khác, lúc này mới vươn tay ra đỡ nàng: "Đi."
Một chữ vô cùng đơn giản, nhưng lại khiến Dung tam phu nhân nhịn không được run lên, giọng nói của hắn vẫn êm tai như vậy, mặc dù không trong trẻo
như mười năm trước, nhưng giọng nói trầm thấp hơi khàn khàn kia lại
khiến nàng có chút ít hoảng hốt, thật giống như mở ra cửa chính ký ức,
đủ loại trước kia, cuốn tới.
Văn Ban Chủ đưa dung tam phu nhân
vào hậu viện từ cửa sau, tiểu viện hết sức u tĩnh, một hàng đại thụ
trồng dựa vào tường, trước tiểu lâu hai tầng trồng đủ loại hoa cỏ, một
mảnh hồng hồng lục lục, tỏ ra rất là náo nhiệt. Văn Ban Chủ đẩy cửa tiểu lâu, dẫn Dung tam phu nhân đi vào, Lâm ma ma hết sức trung thực đứng
ngoài cửa canh chừng.
Trong phòng yên tĩnh, hơi thở ái muội lưu
chuyển trong căn phòng trống vắng, Văn Ban Chủ nhìn thẳng vào Dung tam
phu nhân, duỗi hai tay ra nắm chặt nàng tay: "Đã nhiều năm như vậy ,
nàng vẫn đẹp như vậy."
Nghe lời này Dung tam phu nhân cơ hồ muốn
tràn nước mắt, nhìn Văn Ban Chủ, nàng run run nói: "Ngươi không cần phải nói khen tặng, ngươi cũng đã không biết ta, ở Trường Ninh Hầu phủ,
ngươi lườm ta một cái rồi quay mặt đi, rõ ràng là sớm đã quên ta."
"Sao có thể quên nàng? Ta quên ai cũng sẽ không quên nàng!" Văn Ban Chủ cực
lực nghĩ tới tên Dung tam phu nhân, chuyện đã quá lâu, hắn chỉ nhớ nàng
họ Cổ, bởi vì gây ra tình yêu của nàng, Thụy Hỉ Ban bị buộc rời khỏi
Hàng Châu. Trước mặt là chủ nhân đưa tiền, hắn không thể đắc tội, chỉ có thể cười nhéo tay nàng: "Hôm đó ở Trường Ninh Hầu phủ, nhiều người như
vậy, sao ta dám thể hiện quen biết nàng, nếu là mở miệng gọi nàng một
câu, chỉ sợ sẽ bị người đánh chết tại chỗ!"
Trong lòng Dung tam
phu nhân cực kỳ vui vẻ, nàng cảm nhận được nhiệt độ trên tay hắn đốt da
thịt của mình, ánh mắt của hắn đắm đuối đưa tình, giống như đúc cách hắn nhìn mình năm đó. Nàng thở dài một hơi: "Đã nhiều năm như vậy , chàng
thế nhưng còn nhớ rõ ta, ta vốn cho là chàng đã quên mất!"
Thấy
thân thể của nàng dần dần mềm nhũn ra, sóng mắt lưu chuyển giống như một vũng xuân thủy, Văn Ban Chủ biết rõ Dung tam phu nhân đã hơi động tình, trên tay dùng sức nhẹ nhàng, ôm Dung tam phu nhân vào trong lòng, hơi
thở đặc biệt của nam tử bọc kín lấy Dung tam phu nhân, nàng cảm thấy hô
hấp của mình dần dần gian nan, tựa như không thể thở được.
Mặt
Văn Ban Chủ ở trước mắt nàng từ từ càng ngày càng rõ ràng, nàng có thể
thấy lông mi tỉ mỉ của hắn, con ngươi đen nhánh của hắn, sống mũi hắn
cao thẳng, miệng của hắn thở ra nhiệt khí, như sương mù quanh quẩn trước mắt mình. Nàng nhắm mắt lại, cảm thấy ngoài miệng rơi xuống một thứ gì
mềm mại, dần dần đi sâu vào, cạy môi của nàng ra, đột nhiên bắt lấy đầu
lưỡi ta của nàng, trong khoảnh khắc trở nên vô cùng thô lỗ, nhiều lần
mút vào ngọt ngào trong miệng nàng.
Lúc bắt đầu Dung tam phu
nhân còn thoáng kháng cự một cái, nhưng từ từ nàng bỏ qua kháng cự, tình dục từ dưới đáy lòng vọt lên, vươn hai cánh tay ra ôm lấy eo Văn Ban
Chủ, đôi tay không người vuốt ve trên tấm lưng nở nang của hắn, hai
người dính vào nhau, ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu bóng dáng của bọn
họ trên mặt đất, một đoàn tối om om, không ngừng biến ảo hình dáng kì
lạ.