"Mẫu thân." Tương Nghi và Gia Mậu cùng Dung đại phu nhân đi ra đại sảnh, hai người đều có chút lo sợ bất an, Gia Mậu đề ra muốn dẫn Tương Nghi
ra ngoài phủ ở lại, mặc dù Dung đại phu nhân cũng đứng ra bày tỏ ủng hộ, nhưng trong lòng nàng đến cùng có nghĩ như vậy hay không.
"Làm
sao vậy?" Dung đại phu nhân xoay mặt nhìn Gia Mậu một cái, thấy thần sắc hắn có chút thấp thỏm, khẽ mỉm cười: "Con đang lo lắng cái gì? Sợ ông
nội con đổi ý, không để cho con đi?"
"Mẫu thân, Gia Mậu biết rõ
làm sai, không nên nói chuyện chuyển ra, cần phải ở bên cạnh mẫu thân
tận hiếu." Gia Mậu vô cùng hổ thẹn, ở trong đại đường tranh chấp với bà
nội, nhất thời nổi nóng, đề ra chuyện chuyển khỏi Trường Ninh Hầu phủ,
lại không nghĩ tới chuyện sáng chiều phụng dưỡng trước mặt mẫu thân.
"Hóa ra đang lo lắng việc này." Dung đại phu nhân thở phào nhẹ nhõm, đưa tay vỗ vỗ Gia Mậu tay: "Con cho rằng mẫu thân không nghĩ chuyển ra ngoài ở? Ở cùng bà nội con thật là khó chịu. Chỉ là phụ thân con là trưởng tử,
lại mới được ông nội con thỉnh phong thế tử, dù thế nào chúng ta cũng
không thể làm ra chuyện như vậy, nếu không nước bọt có thể làm chúng ta
chết đuối. Mà con là chỉ cháu, không có nhiều gánh nặng như vậy, Gia
Mậu, mẫu thân chỉ hy vọng con có thể sống tốt, đừng làm cho mẫu thân lo
lắng, như vậy đủ rồi."
"Mẫu thân!" Gia Mậu hết sức cảm động, Dung đại phu nhân giữ chặt tay hắn và Tương Nghi, chậm rãi nói: "Các ngươi
dời đến bên ngoài năm sáu năm, chờ ông con nhường tước vị cho phụ thân
con, Gia Mậu thành thế tử, đến lúc đó nhị phòng tam phòng tự nhiên sẽ
chuyển đi, các con lại về Hầu phủ. Tương Nghi, con phải thay ta chăm sóc Gia Mậu, hai người các con phải hòa thuận tốt đẹp sống qua ngày."
"Dạ." Tương Nghi cũng là cảm động một trận, Dung đại phu nhân đối xử với
nàng, hoàn toàn không có khúc mắc trước kia, tuy nói điểm xuất phát của
nàng chủ yếu là vì Gia Mậu, nhưng đối với nàng cũng rất tốt, không còn
cảm giác ngăn cách trước khi thành thân.
"Nói thật ra, các con ở
Trường Ninh Hầu phủ, ta còn hơi không yên lòng, sợ bà nội hẹp hòi cố
chấp của các con dùng biện pháp âm độc gì tính kế các con." Dung đại phu nhân hơi bận tâm, mặc dù trong tay Dung lão phu nhân giờ phút này cũng
không có mạng người, ai có thể lại biết rõ bà vì lợi ích như vậy, có thể điên cuồng ra ám chiêu hay không?
Còn có Dung tam phu nhân kia,
đó là cháu bên ngoại của Dung lão phu nhân, thủ đoạn cũng vô cùng âm
hiểm, hơn mười năm trước, nàng ta cũng đã mua chuộc bà vú độc chết đứa
trẻ Dung tam phu nhân vừa mới sinh ra, ai biết nàng ta có vì vị trí thế
tử mà ra tay độc ác hay không? Mặc dù giờ trước mắt nên lưu ý nhất là
Dung đại gia, nhưng Dung đại phu nhân quan tâm Gia Mậu, sợ hắn có một
chút sơ xuất, theo ý nàng, Gia Mậu ra bên ngoài phủ, càng làm cho nàng
yên tâm.
"Chúng ta đi mua một căn nhà nhỏ ở, không cần nhiều lớn, hai ba phòng là đủ rồi." Vừa nghĩ tới có thể ra ngoài phủ, trong lòng
Gia Mậu vui thích, vui vẻ đến cơ hồ muốn nhảy dựng lên, mang theo Tương
Nghi ra ngoài phủ, trải qua cuộc sống bình bình phàm phàm, ngẫm lại đều
là một việc làm người ta hướng tới.
"Ra bên ngoài ở, mẫu thân như thế nào yên tâm!" Dung đại phu nhân tức giận trừng Gia Mậu một cái: "Đi nhà bà ngoại con ở!"
Gia Mậu hì hì cười một tiếng, khoác cánh tay Dung đại phu nhân đi lên phía trước: "Người khác sẽ nói xấu."
"Ta mới mặc kệ người khác nói thế nào, dù sao con nhất định phải ở phủ bà
ngoại con, nếu không ta không yên tâm!" Dung đại phu nhân vô cùng kiên
trì, nói Kim Châu: "Ngươi vội vàng đi Dương phủ nói với Dương lão phu
nhân đi!"
Kim Châu cùng Kim Ngọc biết sẽ về Dương phủ đi, trong
lòng tự nhiên vui vẻ, không cần Dung đại phu nhân nói, chạy vội trở về
thu xếp đồ đạc, Gia Mậu và Tương Nghi nhìn nhau một cái, trên mặt đều
hiện ra dáng tươi cười đến.
Hai người đưa Dung đại phu nhân về
Tình Tuyết Viên, sóng vai đi trở về Duyệt Hoa Viên, Gia Mậu nhướng lông
mày: "Tương Nghi, ta nghĩ ở nhà bà ngoại không cần ở thật lâu, nhiều
nhất một hai năm."
" Tam thúc chàng, đến tột cùng đắc tội người
khác như thế nào?" Tương Nghi cố gắng hồi tưởng: "Khi ta vào Trường Ninh Hầu phủ thì chưa thấy qua hắn và tam thẩm nương của chàng."
"Tam thẩm nương nuốt vàng tự sát, Tam thúc bị người bố trí bẫy, bị lưu vong
tây bắc." Gia Mậu nói đơn giản rõ ràng, không muốn nói nhiều với Tương
Nghi, dù sao cũng là chuyện xấu trong phủ, nói ra cũng hơi khó xử.
Tam thẩm nương Cổ An Nhu, lúc ở nhà làm khuê nữ đã yêu đương vụng trộm có
bầu với một con hát, mượn cơ hội Tam thúc đi nhà nàng gia chúc thọ dì,
quyến rũ hắn lên giường, sau đó mượn cớ có bầu chen vào phủ làm di
nương. Nàng thiết kế hãm hại mẫu thân của Thu Hoa, khiến cho bà ấy hòa
ly ra ngoài phủ, được như nguyện làm tam phu nhân Trường Ninh Hầu phủ,
về sau mẫu thân Thu Hoa báo thù, tìm được con hát này, khéo léo bố trí
bẫy rập, bao lấy nàng, để Dung gia biết được diện mục thật sự của nàng,
Cổ An Nhu không có biện pháp, chỉ có thể nuốt vàng tự sát, nữ nhi Thục
Hoa của con hát kia cũng bị đưa ra khỏi phủ.
Mà Tam thúc trải qua việc bà nội đi chỗ Hoàng hậu nương nương cầu tình, cuối cùng là nhậm
chức trong chiêm sự phủ, nhưng mà bản tính hắn tham lam, bắt lấy tất cả
lúc có thể tham ô mà ra tay tham bạc, về sau bị người tố cáo, khi đó
Hoàng thượng đang quét sạch quan tham, biết chuyện này rất là tức giận,
tự mình phê lưu vong tây bắc.
Những chuyện này xảy ra sau khi
Dung gia đến kinh thành một năm, tính như vậy cũng sẽ không quá lâu, tam phòng sẽ không hay ho. May mắn Thu Hoa muội muội có một tri kỷ thanh
mai trúc mã là Cao Tường, không để ý trong nhà phản đối, khăng khăng
muốn kết hôn một cô con gái tội thần, Cao đại nhân không để cho hắn mời
bà mối, hắn thế nhưng tự mình bắt một đôi chim nhạn đến Dung phủ cầu
hôn, huyên náo sôi sục kinh thành. Về sau Cao gia không làm sao được chỉ có thể đáp ứng cửa hôn sự này, cuối cùng Thu Hoa gả cho người trong
lòng của mình.
Mặc dù kiếp này và kiếp trước có rất nhiều chuyện
không giống nhau, nhưng Gia Mậu cảm thấy có không ít chuyện sẽ phải xảy
ra, tỷ như Thu Hoa ở Giang Lăng cũng đã bố trí người đi tìm con hát kia, giống như đã có mặt mày, tin tưởng hiện tại vị tam thẩm nương này sẽ
phải gặp báo ứng rất nhanh.
Thấy Gia Mậu trầm tư, Tương Nghi đẩy hắn: "Gia Mậu, chàng nghĩ gì thế? Cũng không nói cho ta!"
Gia Mậu một phen nắm chặt nàng tay, dán mặt tới: "Đang nghĩ chúng ta lúc
nào sẽ có hài tử!" Ánh mắt của hắn chạy một vòng trên bụng Tương Nghi,
khóe miệng hiện ra vẻ tươi cười: "Có phải đã có hay không?"
Mặt Tương Nghi đỏ hồng, nhẹ nhẹ gắt một cái: "Gia Mậu, chàng thực vô lại!"
Gia Mậu đưa tay ôm nàng, ấn một vết hôn sau tai nàng: "Chúng ta đều đã
thành thân, sao nàng còn e lệ như vậy? Thành thân có con là chuyện bình
thường, nếu nàng còn chưa có mang hài tử, đó chính là vi phu không tốt,
vi phu nhất định sẽ cố gắng gấp bội!"
Tương Nghi vặn vẹo thân
thể, trong lòng một mảnh tê tê dại dại, đưa tay nhẹ nhàng đánh mu bàn
tay Gia Mậu một cái: "Còn không mau chút ít tránh ra, cẩn thận Kim Châu
Kim Ngọc xông tới!"
"Xông tới thì thế nào? Chúng ta đang làm
chuyện khẩn yếu đó!" Gia Mậu không chịu buông buông nàng, mặt dán càng
ngày càng gần, lúc sắp để sát vào môi của nàng lúc, trên cửa vang lên
tiếng đập cửa: "Đại thiếu gia, Đại thiếu phu nhân, đồ thu dọn xong, đại
phu nhân bảo các ngươi mau đi Dương phủ, đỡ cho lão phu nhân tỉnh lại ồn ào."
Tương Nghi vội vàng đẩy Gia Mậu ra, sửa sang lại xiêm y, hé ra mặt hơi đỏ lên: "Chúng ta đến liền."
Kim Châu thấy bộ dáng này của Tương Nghi, nhìn lại vẻ mặt Gia Mậu không
vui, lập tức tỉnh ngộ mình giống như tới không phải lúc, vội vàng đóng
cửa lại: "Đại thiếu gia, Đại thiếu phu nhân, các ngươi tiếp tục, tiếp
tục, có nô tỳ phòng thủ bên ngoài."
Này...
Trong đầu Gia
Mậu chà xát bốc hỏa, còn có thể tiếp tục nữa sao? Không bằng sớm đi
Dương phủ, thấy Dương lão phu nhân nói chuyện một chút lại ôm Tương Nghi lên giường - - lão bà hài tử đầu giường lò sưởi, thật là thoải mái!
Không đúng, dường như còn chưa có hài tử, có lẽ bé đã ở trong bụng Tương
Nghi, tròng mắt Gia Mậu chuyển chuyển, vui vẻ muốn nói không ra lời, kéo tay Tương Nghi đi ra ngoài: "Tương Nghi, chúng ta mau chút ít đi quý
phủ bà ngoại."
Trường Ninh Hầu phủ lái một chiếc xe ngựa ra, đi
thật nhanh, chẳng quan tâm bóng đêm mù mịt, một khắc cũng không dừng đi
về phía trước.Gia Mậu tính toán sai hoàn toàn, đến Dương phủ xong, phát
hiện trong Ngọc Thúy Đường ngồi một phòng người tranh đoạt Tương Nghi
vói hắn. Bảo Thanh đánh tới, nhiệt tình ôm lấy Tương Nghi: "Nghi tỷ tỷ,
Nghi tỷ tỷ, đêm nay chúng ta cùng nhau ngủ, ta và Tứ tỷ tỷ muốn hỏi
ngươi một ít chuyện."
Tương Nghi cười: "Được."
Gia Mậu đưa tay nhéo nàng một phen, Bảo Thanh lén lút nhìn hắn, bĩu môi nói: "Biểu
ca thật sự là hẹp hòi, mỗi đêm ngươi đều ngủ cùng Nghi tỷ tỷ, phân cho
chúng ta một buổi tối cũng không được?"
Bảo Lâm cũng ở một bên
gật đầu: "Phải đó phải đó, ta và Ngũ muội muội muốn biết chuyện Hoàng
thượng tứ phong ban thưởng nữa, còn có Tam thúc kia là đi Trà Trang Thúy Diệp gây chuyện thế nào."
Dương lão phu nhân ở một bên thấy tình hình huyên náo vui mừng này, chỉ cười tủm tỉm nhìn qua, cũng không mở
miệng ngăn cản, Gia Mậu bất đắc dĩ, trơ mắt nhìn Bảo Thanh và Bảo Lâm
mang Tương Nghi đi, còn làm mặt quỷ với hắn.
Bảo Thanh và Bảo Lâm thật sự là... Trong nội tâm Gia Mậu âm thầm thở dài một hơi, kéo bước
chân trầm trọng đi trở về Thiên Tâm uyển, thôi, hai người bọn họ tuổi
còn nhỏ, mình làm ca ca dù sao cũng phải nhường một chút không phải sao?
Một năm sau.
Một đám người đứng trước sân nhỏ nhìn quanh, Dung đại phu nhân đi tới đi lui, tỏ ra vô cùng kích động.
Dương lão phu nhân giữ chặt tay nàng: "Mạn Nương, con đừng nôn nóng, còn có
một trận thì sẽ tốt lắm, có Gia Mậu ở bên trong, con lo lắng cái gì."
Mồ hôi trên trán Dung đại phu nhân chảy ròng: "Con lo lắng thân thể Tương
Nghi, nàng gầy yếu như vậy, tuổi lại nhỏ, sợ nàng không chịu nổi. Nữ
nhân sinh con là bước một chân vào quỷ môn quan..."
Dương lão phu nhân gật đầu nhẹ: "Tuy nói là như vậy, nhưng nhìn Tương Nghi gầy yếu,
thân thể coi như tốt, xương chậu cũng không hẹp, sinh con sẽ không gian
nan. Nói sau, lúc nàng mang thai ta dặn dò nàng thường đi đi lại lại,
lúc sinh con sẽ thuận lợi chút ít, đỡ đẻ là bà đỡ cực kỳ có tiếng của
kinh thành, dưới tay bà ta cũng không biết đỡ đẻ bao nhiêu hài tử, nhất
định sẽ không có chuyện gì."
Hai người ở ngoài cửa nói chuyện, ánh mắt lại nhìn thẳng cánh cửa phòng không tha, chỉ ngóng trông nó mau mau mở ra.
Cũng không biết qua bao lâu, nghe thấy một tiếng khóc vang dội.
Trên mặt Dương lão phu nhân và Dung đại phu nhân lộ ra dáng tươi cười: "Sinh, sinh!"
"Két..." Một tiếng, từ bên trong thò ra một cái đầu, Gia Mậu hưng phấn hô một
tiếng: "Bà ngoại, mẫu thân, con làm cha! Tương Nghi làm mẹ! Sinh con
trai! Con đi bồi Tương Nghi nói chuyện, để bà đỡ ôm tiểu tử ra cho hai
người xem!"
"Ai da da, xem Gia Mậu vui vẻ thành bộ dáng gì!" Dương lão phu nhân cười nhìn Dung đại phu nhân một cái: "Là một tiểu tử!"
Dung đại phu nhân thở dài nhẹ nhõm một hơi: "Mẫu thân thường nói sinh nam
sinh nữ như nhau, nhưng con cảm thấy sinh con trai trước yên tâm hơn, về sau sinh nữ nhi cũng không muộn."
Dương lão phu nhân khịt mũi
coi thường: "Nữ nhi nuôi tốt, sẽ không kém nam nhi! Mạn Nương, ta khi đó liên tục dạy con không cần cảm thấy nữ nhi gia không tốt, đến bây giờ
con còn chưa sửa đổi quan niệm này. Về sau không cho bạc đãi cháu cô của ta!"
Dung đại phu nhân cười cười xấu hổ: "Ở đâu có thể bạc đãi chứ, con của Gia Mậu con đều thích!"
Trong phòng, Gia Mậu đưa tay bắt lấy tay Tương Nghi, con mắt nhìn thẳng khuôn mặt của nàng, một khắc cũng không dám buông lỏng. Kiếp trước nàng nhắm
mắt lại trên giường sanh, không mở ra nữa, một lần kia hắn bị người ta
cản ngoài phòng sinh, chết sống không cho hắn vào, cũng không biết bên
trong đến tột cùng xảy ra chuyện gì, hôm nay hắn kiên trì muốn cùng
Tương Nghi sinh con, muốn chia sẻ nổi đau của nàng, chia xẻ vui vẻ của
nàng.
"Tương Nghi..." Gia Mậu nhẹ giọng gọi nàng, nhìn một đôi
mắt thấm ướt của nàng, tràn đầy cảm động: "Cám ơn nàng, cám ơn mọi
chuyện nàng làm vì ta và hài tử."
"Gia Mậu." Tương Nghi khẽ mỉm cười: "Ta rất tốt, chàng đừng lo lắng."
Trải qua nhiều đau khổ như vậy, cuối cùng bọn họ có hạnh phúc bình thường
nhất, ăn sung mặc sướng đều không quan trọng, quan trọng nhất là bọn họ
gắn bó kề cận cùng một chỗ bên nhau. Ánh mặt trời từ trên cửa chiếu
xuống, chiếu trên mặt hai người, trên mặt kia có tươi cười hạnh phúc
nhất.
Mười ngón tay nắm tay, cuộc sống ở trong tay bọn họ.
Tác giả có lời muốn nói:
Cuối cùng kết thúc, tự mình tung hoa cho mình ~~
Các tình yêu mãnh liệt yêu cầu viết ngoại truyện Tương Nghi, ngoại truyện
Lạc Tương Ngọc và kiếp trước đứa bé kia, còn muốn biết tam phòng Dung
thị và Dung gia lão phu nhân chết thế nào, vậy mỗ yên xin tiếp tục bổ
sung vài ngoại truyện nha.
Thứ tự như sau: Ngoại truyện một sẽ là kết cục tam phòng Dung thị và Dung lão phu nhân, ngoại truyện này các
tình yêu xem qua Dung thị Giang Lăng có thể không nhìn, bởi vì kết cục
Dung tam gia, Dung tam phu nhân cơ bản giống như Dung thị truyền, chỉ là phương pháp miêu tả hơi khác, lấy góc độ của Tương Nghi miêu tả. Còn
các tình yêu chưa xem qua thì có thể xem, mỗ yên cảm thấy tình tiết coi
như đặc sắc... →_ → nói mình như vậy thực được không? Được không? Được
không... Sao... Sao
Ngoại truyện thứ hai: ngoại truyện Lạc Tương Ngọc, kết cục nàng ta sẽ không quá tốt, tình yêu nào không thích xem thì nhảy qua.
Ngoại truyện thứ ba: ngoại truyện đứa bé kiếp trước của Tương Nghi và Gia
Mậu... Kỳ thật... Giống như cũng là thỏa mãn tò mò của mọi người, hài tử nói thế nào cũng là người vô tội nhất bị hại ở kiếp trước, mỗ yên cẩn
thận ngẫm lại,viết như thế nào.
Ngoại truyện Thứ tư: ngoại truyện Liên Kiều và Ca Lạp Nhĩ.