Trong phòng có chút tối, bên ngoài, mặt trời đã sớm lặn không thấy bóng dáng, chỉ còn lại chút tia sáng màu tím nhạt. Một tiểu nha hoàn đem nến thắp
lên, ánh sáng màu vàng từ ngọn nến chiếu vào mặt Lạc lão phu nhân có
chút vàng khè, giống như những ánh kim trên tượng gỗ trong miếu.
Môi nàng mím thật chặt, trên mặt có một loại không giữ vững.
Ở Lạc Phủ, lời của bà như là thánh chỉ, cho dù là Lạc đại lão gia, cũng chỉ có thể cung kính nghe theo, không nửa câu phản bác.
Tâm của Tương Nghi trầm xuống, nàng nhìn qua gương mặt của Lạc lão phu
nhân, quả thật có chút khó hiểu, vì sao tổ mẫu lại muốn ngăn nàng đến
Hoa Dương, chẳng lẽ thật sự là bởi vì mấy lý do này? Ngoại tổ phụ cưới
vợ kế, cậu cũng không phải người tốt, vì vậy mà không để nàng đến Hoa
Dương sao.
"Thế nào, Nghi nha đầu, vì sao ngươi lại buồn mà không vui?" Bỗng nhiên Lạc lão phu nhân nở nụ cười, ánh mắt đầy vẻ từ ái: "Từ Nghiễm Lăng đến Hoa Dương, không sai biệt lắm thì phải đi đến tận hai
ngày, tuổi của ngươi còn quá nhỏ, sao có thể chịu được một đường lắc lư
như vậy? Chờ ngươi lớn thêm một chút, khoảng mười tuổi, thì có thể đến
nhà Ngoại tổ phụ ngươi chơi."
"Đa tạ tổ mẫu quan tâm." Tương Nghi đứng lên, thi lễ với Lạc lão phu nhân một cái, rồi từ từ đi ra ngoài.
"Vì sao lão phu nhân lại không để cho cô nương đi đến Hoa Dương?" Thúy Chi
đi sau lưng Tương Nghi hỏi, có vài phần buồn bã: "Đã nhiều năm như vậy,
ngoại tôn nữ (*cháu ngoại gái - Nuy) chưa bao giờ đến Hoa Dương, cái này cũng hơi quá đáng rồi."
Tương Nghi không có lên tiếng, từ từ bước đi, kiếp trước, Lạc lão phu nhân
tìm nhiều lý do lấy lệ với nàng, chẳng qua lúc đó nàng rất ngoan ngoãn
nghe theo, cũng không có suy nghĩ nhiều, có lẽ vì nàng đã sống qua một
đời, nhìn hết được hiểm ác ở lòng người, âm mưu tính toán, lão phu nhân
đột nhiên nói như vậy, thật sự rất khó làm nàng tiếp nhận. Nàng nắm chặt áo khoác từ từ đi về phía trước, trong đầu âm thầm suy nghĩ, trong này
nhất định có kỳ hoặc.
Hoàng hôn ngày càng xuống nhanh, hành lang
đã thắp đèn, ánh đèn xuyên qua lụa mỏng chiếu xuống đất, một mảnh đo đỏ, đèn lồng bị gió lạnh thổi qua, xoay tròn, ánh đèn trên mặt đất kia cũng lay động theo, mờ mờ ảo ảo, giống như ngân hà rơi xuống đất.
"Thúy Chi, ngươi có biết Lý cô cô kia không?" Khi đi tới cửa viện của mình,
Tương Nghi dừng chân lại, ngẩng đầu nhìn Thúy Chi, ánh mắt đầy chờ mong: "Ngươi là theo nương ta từ Hoa Dương tới đây, lão nhân (*) Ngoại tổ mẫu ta, ngươi chung quy sẽ biết nhỉ?"
(*) Từ "lão nhân" ở đây ý chỉ là người lớn tuổi, sống lâu năm trong phủ nhà ngoại của Tương Nghi - Nuy
Thúy Chi gật đầu: "Tự nhiên là biết, lúc tám tuổi thì nô tỳ đã làm nha hoàn cho đại phu nhân (*mẹ ruột Tương Nghi - Nuy), lúc ấy Lưu ma ma cũng là một tay đắc lực bên người ngài ấy, người đối
xử rất tốt với bọn nô tỳ, có lúc đi đến sân của lão phu nhân, người có
thể sẽ nhét một khối vừng đường cho nô tỳ đấy."
"Lúc đó là
Tiền gia tốt hơn, hay là Lạc gia tốt hơn?" Tương Nghi nhỏ giọng xuống,
muốn hỏi thăm một chút tài lực bên nhà ngoại mình, nếu bên ngoại cũng
giống như bên Lạc gia, như vậy thì mình cũng không cần suy nghĩ nhiều
nữa, cái gì cửa hàng, chắc cũng không có đi.
"Cô nương à, dĩ
nhiên lúc đó Tiền gia tốt hơn chứ!" Thúy Chi cẩn thận nhìn xung quanh,
thấy không có ai, lúc này mới nhỏ giọng nói: "Khi đó, đến mùa đông, toàn thân đại phu nhân đều mặc quần áo làm bằng lụa Vân Cẩm [1], còn những
người như nô tỳ, thì quần áo bốn mùa cũng chừng sáu bộ. Còn Lạc
gia....Chỗ nào có thể sánh bằng chứ! Nếu như nô tỳ có thể chọn, thì nô
tỳ khẳng định sẽ nguyện ý ở lại Tiền gia! Chỉ tiếc tuổi đã trên mười
lăm, đại phu nhân phải ra phòng (*xuất giá - Nuy), về nha hoàn hồi môn, lão phu nhân (Tiền gia) thấy nô tỳ tay chân nhanh
nhẹn lại tận tâm, cho nên mới để nô tỳ cùng ba vị tỷ muội một đường tới
đây." Sau khi nói câu sau, Thúy Chi không khỏi ngậm miệng lại, sắc mặt
có chút khó coi.
Ngày xưa, tiền Lạc đại phu nhân (*) từ Hoa Dương tới đã mang theo bốn nha hoàn: Thúy Chi, Thúy Ngọc, Thúy Hoa, Thúy
Linh, mà sau khi phu nhân qua đời, bởi vì Lạc lão phu nhân coi Tương
Nghi là tảo bả tinh (*sao xui xẻo - Nuy), mới phẫn nộ nói: "Tảo bả tinh mà cũng cần nhiều người hầu hạ hả? Giữ lại một đứa là được rồi."
(*) tiền Lạc đại phu nhân: ý nói là Lạc đại phu nhân trước kia, mẹ ruột Tương Nghi, chứ không phải là Tiền gia - Nuy
Ngoại trừ Thúy Ngọc leo lên giường đại lão gia thành di nương, Thúy Linh và
Thúy Hoa đều bị Lạc lão phu nhân kêu người môi giới tới mang đi, cũng
không biết bị bán đến đâu rồi, từ đó cũng không gặp lại các nàng nữa.
Ngày xưa là tỷ muội tốt, nhưng bây giờ lại lưu lạc không thể gặp lại, cho dù Thúy Ngọc vẫn còn ở trong Lạc Phủ, nhưng Thúy Chi lại kinh thường đi
tìm nàng, có lúc gặp nhau, hai người cũng không có nói chuyện, trên mặt
Thúy Ngọc hơi có chút không nén được tức giận, luôn vội vàng rời đi.
Tương Nghi thấy bộ dạng ảo não của Thúy Chi, đưa tay qua nắm lấy tay nàng,
nhỏ nhẹ nói: "Thúy Chi, đừng khó chịu nữa, Thúy Linh và Thúy Hoa khẳng
định bây giờ sống rất tốt đi, còn có khả năng đã lập gia đình, sinh con
nha."
Thúy Chi cười một tiếng: "Vậy ngược lại cũng tốt, mỗi người đều có con đường riêng, nô tỳ cũng không cần phải lo lắng cho các
nàng."
Quần áo lụa Vân Cẩm...Tương Nghi vuốt xiêm y của mình,
không khỏi thở dài một tiếng, nương sống ở Tiền gia đúng là sinh hoạt
của đại tiểu thư đích thật mà, nơi nào giống mình chứ, áo bông miên áo
còn không thể chống nổi tình cảnh bây giờ á.
Bất quá, nghe Thúy
Chi nói vậy, mặc dù Tiền gia Hoa Dương suy thoái, nhưng dù sao vẫn tốt
hơn Lạc gia. Lạc gia chẳng qua chỉ còn lại khung xương, đại môn làm rộng như vậy, bên ngoài bôi sơn trát phấn, bên trong sớm đã suy sụp rồi. Tấm màn trong phòng đã có nhiều vết loang lỗ, nàng đã sai Lưu ma ma đi đến
nói với quản sự ma ma, nhưng vẫn chưa thấy người tới thay màn cho nàng.
Trở về phòng mình thì trời đã tối đen, Lưu ma ma đến phòng bếp mang theo cơm muộn (*cơm thừa - Nuy) lên, đặt lên chậu than nóng, thấy Tương Nghi trở về, vội vàng dọn ra
bàn: "Cô nương đói sao? Mau mau tới dùng cơm, mới vừa hâm nóng đấy."
Tương Nghi vừa ăn, vừa âm thầm nghĩ, tổ mẫu không cho nàng đi Hoa Dương, nàng càng muốn đi để tra cho rõ, cho dù chính mình không đi được, cũng có
thể để Thúy Chi hay Lưu ma ma đi thay mà, hai người bọn họ đều biết Lý
ma ma, chỉ cần tìm được bà, thì có thể hỏi rõ một số chuyện.
Nàng không tin nương không có đồ cưới, nương ăn mặc quần áo bằng lụa Vân
Cẩm, trong đồ cưới có một rương quần áo lớn, vì sao sau khi chết lại chỉ có mấy bộ trang sức không đáng tiền? Chẳng lẽ thật sự bị Chu ma ma và
hai nha hoàn kia lấy đi? Cho dù bị lấy, vậy cũng nên có thể lấy ra mấy
thứ.
****
Mười bốn tháng Giêng.
Hôm đó, lúc Hoàng
nương tử giảng tới , trong nữ học có mười mấy học sinh, người người đều nghiêm túc cẩn thận nghe, khi Hoàng nương tử hỏi "hiếu" như thế nào, tất cả mọi người đều trả lời được, duy chỉ có Tương Nghi
ngồi trong góc, không nói tiếng nào.
Hoàng nương tử cảm thấy mấy phần ngạc nhiên, thường ngày Lạc đại tiểu thư nghe rất nghiêm túc, trả
lời cũng tốt, chẳng biết tại sao hôm nay lại như vậy. Nàng cười nhìn
Tương Nghi, âm thanh có chút mềm đi: "Lạc đại tiểu thư, con nói thử xem
một chút đi?"
Tương Nghi chậm rãi đứng lên, trong lòng đau xót,
trong mắt đều là nước mắt, nàng cũng không biết vì sao, lại không thể
giải thích nổi một câu: "Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, là con muốn
báo đáp phụ mẫu mà không được."
Hoàng nương tử giật mình nhìn
Tương Nghi, đột nhiên đứng lên, đi tới trước mặt Tương Nghi, thấy trong
mắt nàng dịu dàng có ánh sáng, nhẹ nhàng đưa tay lên bả vai Tương Nghi:
"Lạc đại tiểu thư, con không sao chứ? Xin lỗi, ta không biết, nên đã
chạm vào nỗi đau của con."
Những lời này còn chưa dứt, lại càng
làm cho Tương Nghi đau thương, kiếp trước chịu nhiều hành hạ nhục mạ
nhất, đều nói "không có mẹ, con cái đều là cỏ" mà nhưng nàng còn không bằng một ngọn cỏ nữa á. Thân là Đại tiểu Thư Lạc
gia Nghiễm Lăng, kế mẫu tùy ý khi dễ, khắp thành chỉ biết Lạc gia có một Đại tiểu thư điên, mặt rỗ chân dài ngắn (*chân bị tật ~> đại loại là thế á - Nuy).
Kế mẫu không chỉ phá hư thanh danh của nàng, còn cố ý phá hư hôn sự giữa
nàng và Gia Mậu. Mặc dù nói mình không thể gả cho Gia Mậu, không chỉ vì
bên trong có kế mẫu cản trở, mà cũng không thiếu những nhân tố khác, có
thể Tương Nghi cố chấp. nếu không phải từ nhỏ kế mẫu đã đẩy nàng vào con đường chết, dưỡng nàng thành bộ dạng như vậy, có lẽ Dung đại phu nhân
cũng sẽ gật đầu đáp ứng cửa hôn sự này.
Cũng có thể vì không có
nương ở đây, kiếp trước nàng trải qua nhiều khổ cực, nếu không muốn dẫm
vào vết xe đổ kiếp trước, nàng phải cẩn thận đi từng bước, e sợ đi sai
một bước, thì tất cả trong Lạc phủ đều là quỷ ảnh lắc lư, nàng phải vô
cùng cẩn thận mới được.
Trong lòng Tương Nghi càng nghĩ càng khó
chịu, cùng với cảm giác hoang mang càng làm cho nàng khóc ồ lên, mười
mấy học sinh trong phòng thấy Tương Nghi khóc lợi hại như vậy, lại biết
rõ thân thế Tương Nghi, liền bồi nàng mấy giọt nước mắt, trong nháy mắt, không khí trong phòng được đè nén thêm mấy phần, chứ không còn vui vẻ
như vừa rồi.
"Lạc đại tiểu thư." Âm thanh Hoàng nương tử vẫn ôn
nhu như cũ, không mất kiên định: "Mất đi mẫu thân tự nhiên là chuyện
thương tâm, nhưng cũng không phải cứ mất đi mẫu thân đều đau khổ như
vậy, trên đời này không thiếu những chuyện tốt đẹp chờ con, đừng có đau
lòng như vậy nữa." Nàng đưa một chiếc khăn tới, giúp Tương Nghi lau mắt: "Thuở nhỏ ta cũng mất đi mẫu thân, kế mẫu trong nhà cũng làm khó ta
nhiều mặt, nhưng ta vẫn như cũ vượt qua." Nàng khẽ mỉm cười: "Con nhìn
ta một chút, mặc dù nói làm nương tử dạy học ở tộc học Dương gia, nhưng
ta đã rất hài lòng rồi, cơm tự mình kiếm được, không cần phải nhìn sắc
mặt nam nhân trong nhà, lại không cần phải chăm chăm phục vụ hắn, như
vậy không phải là sinh hoạt tốt nhất sao?"
Tương Nghi ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Hoàng nương tử: "Nương tử cũng giống như ta, từ nhỏ đã khổ sao?"
Hoàng nương tử gật đầu: "Không sai, thời gian lúc đó của ta, chỉ sợ con không cách nào tưởng tượng được. Ít nhất, bây giờ con là đại tiểu thư Lạc
Phủ, com ngon áo đẹp, còn có nha hoàn bà tử hầu hạ, khi đó ta chịu khổ,
không phải một câu là có thể nói hết." Đè xuống bả vai Tương Nghi thêm
mấy phần lực: "Lạc đại tiểu thư, nếu như con tin tưởng ta, vậy sau này
có gì khó chịu, có thể tìm đến nói với ta, mặc dù ta không có năng lực
gì, nhưng cũng có thể cho con thêm một vài chủ ý nha."
Tương Nghi nhẹ nhàng gật đầu, nửa khom người thi lễ: "Đa tạ nương tử chỉ điểm."
++++++++++++
[1] Lụa Vân Cẩm:
Nam Kinh thổ cẩm, còn được gọi là lụa Vân Cẩm (南京云锦), là một loại thổ cẩm làm ở Nam Kinh, Giang Tô, Trung Quốc.
"Thêu kim tuyến" là một thuật ngữ chung cho các loại vải lụa hoa truyền
thống. Trước đây, Vân Cẩm chỉ sản xuất và phục vụ cho hoàng gia. Mãi cho đến triều đại nhà Thanh, sự phát triển của Vân Cẩm đã trở nên phổ biến
ngay cả tầng lớp bình dân.
Nam Kinh có Vân Cẩm nổi tiếng với công nghệ tinh tế, thanh lịch và mịn. Mẫu mã đa dạng và nhiều họa tiết đám
mây đẹp như đám mây trên bầu trời, vì vậy tên của nó Vân Cẩm.