Trong Nghị Đường,
từng quản sự bà tử lục tục lui ra, mọi người đều đến khá đông đủ, họ
thấy Tương Nghi đoan chính ngồi chỗ đó, trong lòng không tránh được có
chút nghi hoặc.
Hôm nay Lạc Đại phu nhân đến hơi trễ, vừa vào
liền đến chỗ Lạc lão phu nhân bồi tội: “Mẫu thân, hôm qua con dâu ngủ
trễ, nên hôm nay đến muộn, xin mẫu thân thứ lỗi.” Vừa nói xong, nàng
ngẩng đầu lên nhìn Lạc lão phu nhân, trong mắt ít nhiều có chút oán hận.
Trong phủ, tay mắt của Lạc lão phu nhân có ở khắp nơi, một chút gió thổi cỏ lay cũng đừng hòng qua mắt bà. Việc gây gổ giữa Lạc Đại gia và Lạc Đại phu nhân cũng đã sớm truyền đến tai bà, nghe nói vẫn liên
quan đến chuyện Dung Đại thiếu gia đến phủ nhận lỗi. Lạc Đại gia nổi
giận, trách móc Lạc Đại phu nhân hồ đồ ngu xuẩn, tiền đồ của hắn đều bị
nàng ngăn trở, còn Lạc Đại phu nhân thì không phục, nói Lạc Đại gia chỉ
có chút bản lĩnh, phải dựa vào nịnh nọt thân thích để trèo lên, thì làm
sao có thể đổ lỗi cho nàng chứ!
Lạc Đại gia nghe thấy phu nhân
của mình nói mình không có bản lĩnh, nhất thời tức giận, liền đánh hai
cái tát vào mặt Lạc Đại phu nhân, lúc này giống như chọc phải tổ ong vò
vẻ vậy, Lạc Đại phu nhân bị đánh hai cái, lập tức bắt lấy cánh tay Lạc
Đại gia mà hung hăng cắn, hơn nữa còn cào vào mặt hắn, khiến mặt hắn
chảy máu.
Sau khi hai người cãi nhau xong, Lạc Đại gia tức giận
đến chỗ Trần di nương ngủ, bỏ Lạc Đại phu nhân một mình trong phòng, làm nàng tức giận, khóc đến nửa đêm mới ngủ, cho nên hôm nay mới thức dậy
muộn. Đến Sảnh đường đã thấy mọi người tới khá đông đủ, hơn nữa lại thấy cái đinh trong mắt mình đang ngồi nghiêm chỉnh ở ghế đầu, thì giật mình biết bản thân đã lỡ giờ thỉnh an.
Lạc lão phu nhân thấy mặt
nàng xuống sắc, ánh mắt có chút sưng đỏ, trong lòng cũng thương tiếc
nàng: “Con dâu lão Đại mau ngồi xuống trước đi, thân mình không tốt thì
ngủ thêm một chút, không cần sính cường đến đâu!” Con dâu lão Đại này
chính là thần tài Bồ Tát đấy, chính mình cũng là một trưởng bối, xem ở
phân lượng tiền bạc, cũng nên khách khí với nàng một chút.
Năm đó khi Lạc Đại phu nhân muốn vào cửa Lạc gia, thông gia đưa ra một danh sách đồ cưới, nhưng bà lại không chút động tâm nào, đồ cưới nhiều đi
chăng nữa thì cũng là con dâu, đối với Lạc phủ không chút liên quan nào, bà sẽ không đồng ý nhận một đứa con dâu không môn đăng hộ đối như vậy,
hơn nữa đây lại là con dâu của đích trưởng tử á. Lúc đó thông gia có vài phần luống cuống, gấp gáp hỏi điều kiện, Lạc lão phu nhân mới nói: “Bên trong ba mươi cửa hàng này phải lấy ra mười cửa hàng cho ta toàn quyền
nắm giữ, con dâu không có quyền hỏi đến, nếu đồng ý điều kiện này, thì
sẽ lập tức chọn ngày thành thân.”
Phụ thân Lạc Đại phu nhân nghe vậy tức giận tím mặt: “Ngược lại bà ta tính toán thật giỏi, xem mười
mấy cửa hàng chúng ta cực khổ kinh doanh thành mười mấy con gà mái đẻ
trứng vàng?”
Mẫu thân Lạc Đại phu nhân lau nước mắt, khàn giọng
nói: “Trứng cho bọn họ cũng được, nhưng con gái chúng ta cũng đã lớn
tuổi, trong bụng lại mang thai cháu Lạc gia, không thể kéo dài thêm
nữa.”
Cứ như vậy, Lạc Đại phu nhân đầu đội khăn đỏ tân nương
bước vào Lạc phủ, vào ngày thành thân thứ hai, chiếu theo ước định, chủ
động giao ra mười cửa hàng, từ đó đối với người con dâu này, bà đặc biệt coi trọng vào phân, cũng có chút ưa thích nàng.
"Cám ơn mẫu thân quan tâm!” Lạc đại phu nhân từ từ ngồi vào cái ghế bên
trái, nhưng trong lòng vẫn không thoải mái, giương mắt nhìn Tương Nghi
ngồi đối diện, vẻ mặt đầy phẫn hận.
Lúc này nàng còn mặc áo
choàng Sỉ La Mi, chẳng lẽ muốn chọc tức nàng (Lạc đại phu nhân) hay sao? Nàng cắn răng, móng tay bấu chặt vào khe hỡ của thành ghế, chờ sau khi
thỉnh an xong, chính nàng sẽ đích thân đến đoạt lấy nó. Mặc dù Hồn nhi
không thiếu áo choàng, nhưng nàng không thể chịu được việc Tương Nghi
mặc nó – Nha đầu kia có tư cách gì mặc y phục quý giá như vậy? Nha đầu
đó phải mặc quần áo rẻ mạc nhất, phải kém hơn Ngọc nhi, Hồn nhi mới đúng chứ?
Tương Nghi lẳng lặng nhìn Lạc Đại phu nhân, thấy được địch ý nồng đậm của nàng ta, nhưng nàng cũng không có hốt hoảng lắm, nhìn
Lạc đại phu nhân mà cười khẽ, nụ cười giống như khiêu khích, càng làm
cho Lạc Đại phu nhân tức giận không có chỗ phát, thấy nụ cười này của
Tương Nghi, tâm trạng của nàng càng không dễ chịu.
Lạc lão phu
nhân ngồi trong nội đường, thấy từng đoàn người đi vào, không khỏi cảm
thái. Bây giờ nhân số Lạc gia đã dần thịnh vượng, ba con trai, năm cháu
trai, bốn cháu gái, chờ không tới mười năm nữa thì mình sẽ ôm chắt trai
rồi. Nhớ lại lúc đầu, khi Lạc lão thái gia qua đời, bởi vì hắn đặt cược
thua mà thiếu nợ khắp nơi, bản thân bà phải tự mình kiếm bạc trả nợ, sau cùng chỉ dư lại một chút, đã nhiều năm qua đi, mình chịu nhiều đau khổ
như vậy, cuối cùng chỉ cần đợi lão Đại thăng quan, lão Nhị và lão Tam
trúng cử, thì cuộc sống sau này sẽ càng thoải mái hơn. (@JuuSan: haizz,
tính thì tính tốt, nhưng tương lai lại…. T^T)
Miễn cưỡng nói mấy câu, rồi cho mọi người lui xuống, chỉ giữ lại một mình Lạc đại phu
nhân, dù sao tối hôm qua nàng cũng đã chịu ủy khuất, bà cũng nên an ủi
một chút.
"Con dâu lão đại à, ta có chút chuyện cần thương lượng với ngươi.” Lạc lão phu nhân cười một tiếng với Lạc đại phu nhân:
“Ngươi có muốn đưa Ngọc nha đầu đến Nữ học Dương thị đọc sách không?”
Lạc Đại phu nhân kinh ngạc, liếc Lạc lão phu nhân, lắc đầu: “Mẫu thân, Ngọc nhi vẫn còn nhỏ, không cần phải đưa đi đọc sách sớm như vậy đâu? Lại
nói, nếu muốn dạy nàng đọc sách, chúng ta không bằng mời một nương tử
đến phủ dạy, cần gì phải tới tộc học của người ta chứ?” Nàng suy nghĩ
một chút, bỗng nhiên che miệng cười: “Không phải Tam đệ muội có danh tài nữ sao? Phụ thân nàng ấy chính là phu tử trong Thư viện, nàng ấy cũng
có thể phụ trách việc của nương tử dạy học nha, để tránh nàng ta chỉ
biết thành thật ở trong phủ ăn không ngồi rỗi, cả người cũng mập lên.”
Lạc lão phu nhân nhíu mày, con dâu Lão đại chính là người như vậy, luôn chỉ quan tâm đến bản thân mình, lộ ra bản chất ngu xuẩn. Nàng mỉa mai em
dâu như vậy, mà cảm thấy mình nói rất đúng, trên mặt cũng trét đầu hoa
sao? “Có dâu lão Đại, ngươi không nên nói vậy, nếu để người ta nghe
được, không phải sẽ bị chê cười sao? Vì để tiết kiệm tiền mà Lạc gia lại để Tam thiếu phu nhân của mình đi làm nương tử dạy học, ngươi mau suy
nghĩ kỹ một chút đi, có thấy thỏa đáng không?”
"Vậy... nêú để
Ngọc nhi đến Tộc học Dương thị cũng không mấy tốt đi? Người bên cạnh
cũng sẽ nói nhà chúng ta thiếu bạc, mới đem nàng đến Tộc học Dương thị.” Lạc đại phu nhân có chút không rõ: “Như vậy sẽ không phải bị châm biếm
à?”
"Tộc học Dương thị ở
Nghiễm Lăng nổi tiếng gần xa, ai cũng lấy chuyện người thân có thể bước
vào Tộc học Dương thị làm vinh, vậy thì ai dám châm chọc chúng ta đưa
Ngọc nha đầu đến đó?” Tay Lạc lão phu nhân gõ bàn đều đều: “Ngươi ngẫm
lại xem, đến Tộc học Dương thị đọc sách, tất nhiên ở Nghiễm Lăng sẽ có
thể diện hơn người, nếu Ngọc nha đầu đến đó học, không thể thiếu vài cơ
hội kết giao…”
Lạc Đại phu nhân tự dưng hưng phấn lên: “Có lẽ, còn có thể quen biết một vài công tử quý tộc?”
Lạc lão phu nhân kinh hãi, làm sao mà Lạc Đại phu nhân lại có thể nghĩ xa
hơn như vậy? Nghĩ lại, con dâu lão Đại cũng không phải như vậy để cấu
kết với Đại gia đi? Nương của Nghi nha đầu còn chưa chết, hai người bọn
họ đã cả ngày liếc mắt đưa tình rồi, cuối cùng, may là nương Nghi nha
đầu thức thời, sau khi sinh xong thì nhắm mắt buông tay, nếu không phải
như vậy, thật sự không biết sự tình của hai người bọn họ như thế nào
đây.
"Con dâu lão Đại, trước đừng có nghĩ nhiều như vậy.” Lạc
lão phu nhân thở dài: “Nếu ở Tộc học Dương thị đọc sách tốt, thì danh
tiếng sẽ được truyền ra ngoài, người ta nghe Ngọc nha đầu có tri thức,
hiểu lễ nghĩa, bộ dáng lại phát triển, đến lúc đó sẽ không biết có bao
nhiêu nhà đến cửa đề thân đâu, chỉ sợ ngươi lựa chọn đến bị hoa mắt
đấy!”
Lạc Đại phu nhân nghe vậy, trong lòng rất cao hứng, một cỗ oán khí tối hôm qua đã sớm không cánh mà bay rồi: “Tốt tốt tốt, mẫu
thân, chúng ta cứ quyết định như vậy đi.”
"Ta còn phải đi mời
Dương lão phu nhân thay ta nói chuyện, Tộc học Dương thị cũng không có
dễ dàng đi vào như vậy đâu.” Lạc lão phu nhân đưa tay kéo tay Lạc đại
phu nhân, thành khẩn nói: “Ta sẽ nghĩ biện pháp để đưa Ngọc nha đầu vào, chẳng qua ngươi cũng nên ước chừng nàng cho tốt, ở Tộc học Dương thị
không thể làm việc qua loa, chỗ đó không phải Lạc phủ, chớ có hồ đồ, để
lúc đó không chỉ không có danh tiếng tốt, ngược lại chính nàng sẽ bị bôi đen, tác dụng sẽ hoàn toàn ngược lại.”
Mặt mày Lạc Đại phu nhân hớn hở, gật đầu: “Mẫu thân yên tâm, Ngọc nhi nhà chúng ta chính là hiểu chuyện nhất, ta sẽ đi nói chuyện với nàng, nàng tự nhiên sẽ biết quan
hệ lợi hại trong đó.”
****
Tương Nghi từ Sảnh đường đi
ra, chuyện thỉnh an này chỉ là một loại lễ phép thôi, nàng thật sự không hiểu vì sao nhất định phải đi thỉnh an, làm cho giấc ngủ bị trì hoãn.
Chẳng qua mọi người đều làm như vậy, nàng không thể không làm, dù sao
Lạc lão phu nhân rất hưởng thụ cảm giác được mọi người đến thỉnh an.
"Này, Đại tỷ, ngươi còn mặc áo choàng hả, không sợ bị cướp sao?” Sau lưng
vang lên âm thanh, chỉ thấy Lạc Tương Quần và Lạc Tương Phồn đứng đó
không xa, hai người thấy Lạc Tương Ngọc thì nháy nháy mắt.
Hai
người này là e sợ thiên hạ không loạn sao? Tuổi còn nhỏ như vậy, mà quỷ
tâm tư không ít, một lòng muốn khích bác Lạc Tương Ngọc đến tranh chấp
với nàng, còn hai người thì đứng bên cạnh chế giễu. Tương Nghi liếc hai
người, trên môi nở một nụ cười mỉm: “Tam muội muội, Tứ muội muội, hai
người các ngươi đừng có nghĩ Nhị muội muội nhỏ nhen chứ, hôm qua, chẳng
qua là nàng đang đùa giỡn với ta thôi.”
Nhiều thêm một chuyện,
không bằng bớt một chuyện, Tương Nghi không một chút nào muốn gây mâu
thuẫn nhàm chán này với Lạc Tương Ngọc, nhìn Lạc Tương Quần và Lạc Tương Phồn nói, rồi vội vã đi qua.
Lạc Tương Quần ngẩn ngơ, thường
ngày Lạc Tương Nghi vô cùng chán ghét Lạc Tương Ngọc, mình ở giữa châm
chọc hai câu, hai người sẽ lập tức cãi vã, sao hôm nay lại bình tĩnh như vậy? Nàng kéo tay Lạc Tương Phồn đi qua, đẩy Lạc Tương Ngọc một cái:
“Này này này, áo choàng đi đấy.” Edit by JuuSan
Lạc Tương Ngọc
cắn răng nói: "Ta lại không lạ gì áo choàng của nàng, đi thì đi, có liên quan gì đến ta chứ?” Mẫu thân đã nói, nhất định sẽ đoạt được áo choàng
Sỉ La Ni này, nàng tin tưởng mẫu thân, khẳng định có thể nói được là làm được.
Trong phòng vắng vẻ, Thúy Chi ngồi bên cạnh Tương Nghi,
Tương Nghi ngơ ngác nhìn khăn thêu của nàng, bên người Thúy Chi có một
cái khay đan nhỏ, bên trong có kéo, chỉ thêu, dây kim tuyến hơn mười
loại màu sắc, chia ra rất kỹ, nhìn rất đẹp mắt.
Tương Nghi cúi
đầu nhìn tay Thúy Chi vân vê châm thêu thật nhanh, không khỏi hâm mộ
nói: “Thúy Chi, nhìn ngươi thêu giống như chơi đùa vậy, lúc nào ngươi
rảnh thì dạy ta thêu nha.”
Thúy Chi ngẩng đầu lên, "Xuy xuy"
cười một tiếng: "Sao tiểu thư lại nghĩ đến chuyện thêu thùa rồi? Bây giờ còn sớm lắm, đợi đến tuổi thành niên có thể học cũng không muộn mà, Chờ tiểu thư lớn, gia trưởng sẽ lên tiếng, đến lúc đó sẽ không thiếu đồ để
thêu đâu, chỉ sợ tiểu thư sẽ không cảm thấy thêu chơi vui như vậy á!”
"Thêu đồ cưới?" Trong tim Tương Nghi có vài phần khổ sở, căn bản kiếp trước
nàng cũng không có thêu đồ cưới, Lạc đại phu nhân đem nàng cho một gã tú tài già ba mươi tuổi, dùng mười mấy lương bạc mua cho nàng mấy bộ chăn
đệm rồi đuổi nàng đi, nào có tâm đến chuyện đồ cưới của nàng. Sau đó vào phủ Trường Ninh Hầu, thân phận của nàng bất quá chỉ là di nương của Gia Mậu, chuyện đồ cưới càng không có quan hệ với nàng.
Đang suy
nghĩ, liền nghe bên ngoài có tiếng bước chân, ngẩng đầu lên, liền thấy
khuôn mặt trái xoan của Lạc Đại phu nhân, hai mảnh môi mỏng giống như
lưỡi dao.