Liên Kiều cầm khăn
chấm chút nước nhẹ nhàng thay Ca Lạp Nhĩ lau máu trên mặt, Tần ma ma cầm một cái rương nhỏ đi tới: "Đến, bôi thuốc cho Ca Lạp Nhĩ đi."
Phương tẩu có kim sang dược độc môn, nứt da trong ngày mùa đông, hoặc là bửa
củi đứt tay, chỉ cần thoa thuốc bột kia lên, qua mấy ngày là tốt rồi,
rất là hiệu quả.
Tương Nghi đứng đó, nhìn Liên Kiều rón rén bôi
thuốc cho Ca Lạp Nhĩ, vẻ mặt chuyên chú, đôi mắt thẳng tắp theo dõi mặt
của hắn, chân mày hơi hơi nhíu, trên mặt có tựa hồ biểu tình muốn khóc
lên, trong lòng không khỏi khẽ động.
Liên Kiều năm nay mười hai, năm sau mười ba rồi.
Năm ngoái lúc Liên Kiều đi đến bên cạnh mình, vừa mới 11 tuổi, ở trong mắt
Tương Nghi, vẫn chỉ là một đứa trẻ, nhưng hơn một năm rưỡi, đứa trẻ này
nhanh chóng trưởng thành, nàng cao hơn lúc mới tới lúc một cái đầu, thân thể cũng dần dần nảy nở, dáng vẻ yểu điệu, môi đỏ răng trắng, đứng đó
giống như một cây ngọc trâm hoa, có mưa móc ngày xuân dễ chịu, đến đêm
hè yên tĩnh, cánh hoa từng cánh mở ra, có mùi thơm thoang thoảng.
Trong cửa hàng có hai tiểu nhị trẻ tuổi, một mười tám, một mới mười lăm,
nhưng ánh mắt Liên Kiều nhìn bọn họ cho tới bây giờ chưa từng dịu dàng
như vậy, xưa nay Liên Kiều là kiểu người này, nói năng chua ngoa nhưng
tấm lòng như đậu hũ, hai tiểu nhị trẻ tuổi thấy nàng thì chạy thật
nhanh, e sợ có nơi nào không làm xong, bị nàng nắm cán.
Nhưng bây giờ nhìn, ánh mắt kia của Liên Kiều, bỗng nhiên Tương Nghi hiểu, Liên
Kiều trưởng thành, trong lòng nàng đã có một người, chính là thiếu niên
dị tộc Ca Lạp Nhĩ.
Ca Lạp Nhĩ ngậm miệng thật chặt, kim sang dược chà đến chỗ bị thương, hơi nóng bỏng đau đớn, hắn một tiếng cũng không
kêu, chỉ yên lặng ngồi đó, mặc cho Liên Kiều thay hắn thoa một tầng thật dầy lên. Qua không lâu, Liên Kiều đậy kín hộp kim sang dược kia, trên
mặt Ca Lạp Nhĩ một chỗ vàng một chỗ trắng, bên trong còn lộ ra chút tím
bầm.
"Thoa xong rồi?" Ca Lạp Nhĩ đứng lên: "Ta đưa người xấu đó đến nha môn Tri phủ."
"Ngươi nghỉ ngơi đi." Tương Nghi khoát tay một cái: "Liên Kiều, ngươi bồi Ca
Lạp Nhĩ, ta cùng đi với Tần ma ma đến nha môn Tri phủ là đủ rồi."
Trong khu nhà nhỏ này chỉ còn lại Ca Lạp Nhĩ và Liên Kiều, Tương Nghi thấy
cho bọn họ ở cùng nhau một chút, trong lòng có một loại ngọt không nói
ra được, nàng nhìn Liên Kiều một chút, lại nhìn Ca Lạp Nhĩ một chút,
xoay người đi ra ngoài.
Đàm tri phủ nghe nói Tương Nghi tới, vội vàng phân phó nha dịch: "Mau mau nghênh đi vào!"
Hắn đã dò la, vị Lạc tiểu thư này đúng là người Dương lão phu nhân thích——
lúc trước Lâm tri phủ thay nàng xử vụ án kia, làm Dương lão phu nhân vui vẻ, rồi mới từ chính tứ phẩm leo lên tòng tam phẩm.
Lúc này Lâm tri phủ mới làm Tri phủ hai năm, đã thăng quan! Đàm tri phủ chép miệng, nước miếng cũng sắp chảy ra.
Tuy nói chính tứ phẩm đến tòng tam phẩm, chỉ có khác biệt một cấp, nhưng dù sao đến "Tam", đi lên trên sẽ mau hơn, tòng tam chính tam, thời gian
chỉ một cái nháy mắt, rõ ràng vừa mới là chức tòng tam, nhưng tỉnh dậy,
người ta đã là lục bộ thị lang, mình chỉ có thể giương mắt nhìn phần.
Đàm tri phủ quyết định, mình dù thế nào cũng phải nịnh hót Lạc tiểu thư
này, bất kể thế nào, dù sao phải trong mấy năm này chiếm được đôi câu
lời khen của Dương lão phu nhân, giống Lâm tri phủ lên như diều gặp gió.
Hắn trăm phương ngàn kế muốn lấy lòng Tương Nghi, thường xuyên phái quản sự đi Trà Trang Thúy Diệp mua trà, thuận tiện hỏi thăm sở thích Tương
Nghi, nhìn xem có chuyện gì cần giúp không, chẳng qua là để cho hắn thất vọng là, Trà Trang Thúy Diệp làm ăn không tệ, cũng không có ai đi gây
hấn gây chuyện, hắn bỏ một phần tâm vô ích, sức lực kia từ đầu đến cuối
không dùng được.
Hôm nay nghe nói Lạc tiểu thư trói một người
tới, hai mắt đậu xanh của Đàm tri phủ xoay chuyển thật nhanh, trong lòng hắc hắc vui mừng, xem ra rốt cuộc mình chờ đến cơ hội.
Tương
Nghi và Tần ma ma đi vào, trà thơm bên này đã ngâm nước xong, Đàm tri
phủ cười mặt đầy gió xuân: "Lạc tiểu thư, mau mau ngồi xuống, trà này
cũng là của Trà Trang Thúy Diệp đi ra ngoài, Tây hồ long tỉnh đỉnh đỉnh
tốt."
"Đàm tri phủ nhiều lần chiếu cố làm ăn, Tương Nghi tâm
lĩnh." Tương Nghi khom người một chút, cười ngồi xuống: "Hôm nay tới là
báo án với đại nhân."
"Báo án?" Con ngươi Đàm tri phủ chuyển một cái, trên mặt lộ thần sắc tức giận: "Ai không có mắt như vậy, dám chọc Lạc tiểu thư?"
"Đại nhân, hắn không phải có dám tới chọc Cô Nương không, hắn là muốn giết
Cô Nương đó." Tần ma ma đứng ở một bên chào một cái: "Bảy tám người mai
phục ở ven đường, cũng biết chuẩn bị cướp Cô Nương chuẩn bị đi làm chi,
cũng còn may là chúng ta bắt được một người, bây giờ mang theo tới chỗ
đại nhân, xin đại nhân xử án công bình, tuyệt đối không bỏ qua người
xấu."
"Đây là dĩ nhiên, Bổn quan tự nhiên phải thẩm án thật tốt." Đàm tri phủ vỗ bàn một cái, trên mặt hiện ra thần sắc tức giận: "Vẫn
còn có người không tốt như vậy, bản phủ nhất định phải mang hắn ra công
lý!"
" Được, ta đây nhờ cậy Đàm tri phủ rồi." Tương Nghi cười đứng lên: "Ta có thể tới chờ phán xét không?"
"Tự nhiên có thể, tự nhiên có thể." Đàm tri phủ vô cùng cung kính: "Chẳng
qua là bây giờ phải tìm người sai sử phía sau màn trước, có thể cần tra
tấn, sợ rằng Lạc tiểu thư nhìn không thoải mái, cho nên tốt nhất tránh
một chút?"
"Không, ta muốn tự tai nghe hắn nói cho ta biết, đến
tột cùng là người nào muốn hại ta." Tương Nghi cười một tiếng với Đàm
tri phủ: "Đàm đại nhân, không việc gì, ta có thể chịu được."
Thấy Tương Nghi giữ vững, Đàm tri phủ cũng không phản đối, sai người bắt người kia ở tới phòng thẩm vấn.
Kia người đã tỉnh lại, hắn mở to hai mắt đánh giá chung quanh, trên mặt lộ
ra một tia khiếp ý, thấy Đàm tri phủ một thân thường phục đi tới, bên
người là Tương Nghi đi theo, lại càng kinh hồn bạt vía.
"Nói mau, là ai sai sử ngươi đi chặn đường Lạc tiểu thư? Ngươi không muốn sống
nữa sao?" Đàm tri phủ ngồi vào sau án kỷ, vỗ tay kinh đường mộc một cái, mặt đầy tức giận: "Bản phủ thấy ngươi thân thể cường tráng, vì sao
không đi làm chút chuyện nuôi gia đình sống qua ngày, sao lại đi làm
chuyện đánh cướp nửa đường này hả? Ngươi nói với Lạc tiểu thư có người
cho ngươi bạc, ngươi mới nổi lên lòng xấu xa, ngươi mau khia người kia
ra, lấy công chuộc tội, bản phủ còn có thể nhìn điểm này xử nhẹ cho
ngươi!"
Người kia im lặng, không nói lời nào, bầu không khí trong phòng ngột ngạt, Tương Nghi ngồi một bên, trong lòng cuống cuồng, dù
thế nào cũng phải làm cho người kia mở miệng mới được.
Nàng tới
Hoa Dương mới hơn một năm, cũng không kết Cừu gia gì, là ai xuống tay
với nàng? Nàng nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ tới Lạc Thận Hành ở giáp Huyện
phía xa, lần trước Lạc Tương Hồn viết thơ cho nàng, viết chuyện này,
không chừng là hắn làm ra. Nhưng người bị bắt được này rõ ràng lại nói
người xúi giục quen hắn, hiềm nghi của Lạc Thận Hành ít đi mấy phần.
" Tốt, ngươi không mở miệng phải không ?" Đàm tri phủ có vài phần gấp
gáp, dùng sức vỗ án kỷ một cái: " Dùng Hình cho ta! Dùng cái kẹp trước,
nếu hắn không chịu cung khai, thì dùng sức kẹp, phế cặp chân hắn đi lại
nói!"
Nha dịch hai bên đáp một tiếng, đi tới trước, ba chân bốn
cẳng ném người kia vào trong cái kẹp, người kia lúc bắt đầu sắc mặt còn
trấn định, chờ cái kẹp bao chân lại, hắn biến sắc, chờ nha dịch kéo dây, đột nhiên hắn lớn tiếng gào lên: "Ta nói, ta nói!"
Cái kẹp này
là một loại khốc hình, dùng hai cây dài hơn ba thước, cách 5 tấc xuyên
một thiết điều, cần ba người kéo. Lúc tra tấn, dựng thẳng côn, sau đó
thả chân phạm nhân ở chính giữa, buộc chặt ba sợi dây hai bên, lại dùng
một cây côn kiềm chặt chân bên trái, làm nó không thể di động, lại dùng
một cây dài sáu bảy thước, rộng 4 tấc, từ chân bên phải mãnh lực gõ vào. Gõ hai ba cái, chẳng những da phá chảy máu, xương cũng bể nát.
"Rất tốt, coi như ngươi thức thời vụ." Đàm tri phủ nhìn sư gia nhấc bút bên cạnh một cái: "Viết cho rõ ràng!"
"Ta là được Tiền Mộc Dương nhờ..." Người kia cắn cắn răng, rốt cuộc nhả.
"Tiền Mộc Dương?" Tương Nghi kinh hô lên nhất thanh, trong lòng đại phẫn, Cậu mình lại đi mưu hại mình?
" Dạ, Tiền Mộc Dương." Người kia thở một hơi: "Ta biết hắn trong sòng bạc biết, lần trước ta thua bạc, trên người không có đồng nào, hắn cho ta
năm mươi lượng, nói kết giao bằng hữu, chúng ta cứ quen thân như vậy."
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó hắn nói cho ta biết, có người thiếu hắn bạc nhưng vẫn không chịu
trả, hắn muốn bắt nữ nhi của người kia đi tới làm điểm yếu lợi dụng uy
hiếp người đó, cho ta một ngàn lượng bạc, muốn ta liên lạc mấy huynh đệ, đi bắt Lạc tiểu thư qua." Người kia ủ rũ cúi đầu: "Ta vốn cũng là nghĩ
bằng hữu có chuyện, còn có thể kiếm được bạc, cớ sao không làm? Lúc này
mới hồ đồ đi hỗ trợ."
"Lạc tiểu thư, Tiền Mộc Dương này ngươi có biết?" Đàm tri phủ thấy Tương Nghi biến sắc: "Có bất hòa gì?"
"Hắn là Cậu ta, lần trước hắn tới Trà Trang Thúy Diệp lừa gạt năm ngàn lượng bạc, ta không có để ý hắn, hắn mang lòng hiềm khích, muốn trả thù ta."
Tương Nghi cắn chặt răng: "Xin Đàm đại nhân thay ta đòi lại công bằng!"
"Mau, đi bắt Tiền Mộc Dương tới, bản phủ muốn thẩm án!" Đàm tri phủ vội vàng
rút ra thẻ bắt người, viết tên Tiền Mộc Dương lên, ném cho nha dịch:
"Mau lên, không được chậm trễ!"
Bắt Tiền Mộc Dương không phải
chuyện gì lớn, đi tới Tiền phủ, cầm thẻ trực tiếp xông vào, Tiền Mộc
Dương đang nằm trên giường, bên cạnh là mấy nha hoàn hầu hạ hắn ăn uống, thấy nha dịch tới, Tiền Mộc Dương bị dọa sợ đến thiếu chút nữa rớt
xuống từ trên giường: "Các vị quan gia, có chuyện gì mà muốn bắt ta?"
" Chuyện ngươi làm ra còn không biết?" Nha dịch cầm thẻ quơ quơ: "Mau mau đi, chớ có làm lỡ thì giờ!"
Ánh mắt Tiền Mộc Dương chuyển động, sắc mặt hơi trắng bệch, chẳng lẽ Lý Đại Đầu kia thất thủ hay sao? Hắn giữ thành giường từ từ chống người dậy:
"Quan gia, đến tột cùng chuyện gì?"
"Ngươi chớ có giả vờ giả vịt
rồi!" Một nha dịch cầm xích sắt kêu leng keng: "Ngươi muốn cho người bắt cháu ngoại gái ngươi đi đòi tiền chuộc, chuyện này lộ ra rồi!"