Trong phòng bắt đầu tối, mặt trời đã xuống núi, chỉ có ánh chiều tà ảm đạm
chiếu vào màn cửa sổ, phát ra một chút xíu ánh sáng màu vàng nhạt. Dư ma ma nhẹ nhàng đi đến góc phòng thắp đèn, trong phòng liền sáng lên,
Tương Nghi quỳ ở đó, có thể nhìn rõ những đường thêu trên y phục của Lạc lão phu nhân.
"Không nghĩ tới, mặc dù người còn nhỏ tuổi, nhưng lại có thể nghĩ ra kế này.” Lạc lão phu nhân nhìn Tương Nghi, dung mạo
của nàng còn đẹp hơn mấy phần so với Lạc Tương Ngọc, đặc biệt là nét
ngây thơ đáng yêu của nàng, khó trách được Bảo Trụ và Dung Đại thiếu gia kia ra sức che chở.
"Tổ mẫu nói kế gì? Tương Nghi không dám ở
trước mặt Tổ mẫu đùa giỡn mưu kế, xin Tổ mẫu suy xét.” Tương Nghi không
để ý ánh mắt như kim châm của Lạc lão phu nhân, cứ thản nhiên mà nhìn
bà, làm cho Lạc lão phu nhân không khỏi ngẩn người, bà khom người xuống, mặt ép sát nàng: “Ngươi dám nói rằng ngươi không có kể khổ với bọn Bảo
Trụ?”
Tương Nghi lắc đầu: “Thưa Tổ mẫu, Tương Nghi tuyệt đối không có làm!”
Lạc lão phu nhân có chút không tin, âm thanh trầm thấp: “Vậy tại sao ngươi
lại không chọn một bộ đồ đẹp để mặc đi ra ngoài? Lại nhất định phải mặc
một bộ bình thường? Đúng là ném sạch mặt mũi của Lạc gia ta mà! Nếu
không phải vì ngươi mặc như vậy, thì tại sao Dung Đại thiếu gia lại chịu cho ngươi áo choàng Sỉ La Ni? Bất quá…” Lạc lão phu nhân cười hắc hắc,
tiếng cười có chút khàn khàn, giống như tiếng chim quạ kêu ban đêm:
“Ngươi làm như vậy cũng không phải là chuyện không tốt.”
Mặc dù
nàng là vì mình mà tính toán, nhưng vẫn đúng là đang giúp Lạc gia một
tay, coi như nàng có lòng đi. Đọc sách? Lấy lòng Dương lão phu nhân? Lạc lão phu nhân cười đắc ý, có thể lấy lòng Dương lão phu nhân được hay
không thì bà không biết, nhưng nếu nàng có thể đến đến Nữ học Dương gia, đối với Lạc gia vẫn có lợi.
Nàng chính là một con cờ của mình,
đến lúc đó phải an bài thật tốt cho nàng mới được. Quan trọng nhất chính là dáng vẻ, căn cơ tốt lại thông minh, nếu có thể tạo tốt danh tiếng
truyền ra bên ngoài, nhất định có thể gả cho nhà tốt (@JuuSan: “nhà tốt” ở đây chính là gia đình giàu có, có nhiều tiền đấy Q,Q). Chính mình
phải suy nghĩ kỹ cho Nghi nha đầu mới được, dù như thế nào cũng phải để
cho Lạc gia lấy được lợi ích lớn nhất.
Lạc lão phu nhân nhíu
mày, trên dưới Lạc phủ đều nói nàng là ‘sao bả tinh’, mình cũng có đi
nhìn qua một lần, thấy là người không thông minh, nên mấy năm nay mới
không quản tốt nàng. Cho đến hôm nay, ngược lại lại thấy nàng là một
người thông minh, so với muội muội thì hiểu chuyện nhiều hơn, cũng được, chắc phải đến gặp Dương lão phu nhân nói chuyện một chút, để cho nàng
đến Nữ học Dương gia đọc sách, xem thử nàng làm sao từ quạ đen biến
thành phượng hoàng.
"Nghi nha đầu thật sự muốn đi Nữ học Dương
thị đọc sách?” Lạc lão phu nhân nhìn Tương Nghi quỳ ở đó, trên mặt nở nụ cười hiền lành: “Cháu gái cứ đứng lên trước đã, chúng ta nói chuyện đã
được một chút rồi, bây giờ thì để ta suy nghĩ kỹ, sau sẽ nói lại.”
Mình không thể tùy tiện bày tỏ thái độ, tránh cho nàng nghĩ mình là người dễ dàng đồng ý. Lạc lão phu nhân liếc nhìn Tương Nghi đang đứng lên, trong mắt có chút khinh thường….Bà có tới bốn đứa cháu gái, cũng không nhất
định phải bồi dưỡng Nghi nha đầu, cho dù trong lòng mình cũng muốn đưa
nàng đi Nữ học Dương gia, nhưng cũng phải giả bộ đưa ra bộ dạng không
chắc chắn, để sau này việc thành, nàng sẽ cảm tạ ân đức của mình.
" Vâng." Tương Nghi thấp giọng đáp, thi lễ với Lạc lão phu nhân xong, thì mang theo Lưu ma ma lui ra, Lạc lão phu nhân nhìn bóng lưng gầy đơn bạc của nàng, khóe miệng nở một nụ cười thật sâu.
Dư ma ma từ góc
phòng bước đếng: “Lão phu nhân, vì sao ngài không sảng khoái đáp ứng Đại tiểu thư? Lão nô đứng bên cạnh nghe cũng cảm thấy Đại tiểu thư thật tâm vì Đại gia mà suy nghĩ.”
"Ma ma, nếu là thuận nước dâng thuyền, thì làm sao thấy được phần nhân tình mà ta cho nặng như vàng?” Lạc lão
phu nhân cười: “Làm sao ta có thể cho nàng thấy được suy nghĩ của ta
chứ?”
"Thì ra là như vậy." Dư ma ma tâm phục khẩu phục gật đầu,
lớn tiếng khen: “Lão phu nhân tính toán quá hay! Lão phu nhân….về quản
sự bên Hoa Dương, năm nay có muốn đổi một người hay không?” (@JuuSan: e
hèm, là Hoa Dương đấy, không biết có ai còn nhớ Hoa Dương là quê của
nhân vật nào không, trong vài chương trước có nhắc tới rồi đó *he he*)
Sắc mặt Lạc lão phu nhân tối lại, chân mày nhíu thật sâu, giống như gặp một vấn khó khăn lớn, bà vươn tay nhẹ nhàng gõ bàn: “Chuyện này…Trước cứ để vậy, qua năm rồi tính.”
****
Ánh nắng bên ngoài càng ảm
đạm, giống như kim phấn đã cũ, bôi đỏ trên hành lang, Tương Nghi ngẩng
đầu nhìn một chút tuyết còn lắng trong sân, nhẹ nhàng thở dài, Lưu ma ma đi bên cạnh nàng, đem áo choàng khoác lên người cho nàng xong rồi nói:
“Tiểu thư, đang tốt lành, sao người lại thở dài?”
"Không có gì, chỉ là ta cảm thấy hơi buồn bực thôi.” Tương Nghi nhìn Lưu ma ma cười: “Ma ma đừng lo lắng.”
"Đến sau cùng thì Lão phu nhân có đáp ứng không đây? Lão nô mới vừa nghe đã
thấy cuống cuồng rồi.” Trên mặt Lưu ma ma có vẻ tức giận: “Nếu bà ta
không thích người, không muốn người thành công, thì trực tiếp từ chối là được, cần gì phải nói dài dòng như vậy chứ! Giống như là muốn nuốt mà
nuốt không được, cũng phun không ra!”
Lưu ma ma lấy hình
ảnh như vậy làm ví dụ, Tương Nghi liền ‘phốc xuy’ một tiếng, bật cười
nói: “Nếu ma ma cũng biết đó là mồi câu, thì cần gì quản bà ấy nghĩ gì?
Tổ mẫu chỉ muốn làm người cầm cần câu thôi.”
Lạc lão phu nhân
muốn câu cá, thì nàng cũng có thể câu cá, mồi câu nàng đã thả xuống, để
xem đến cuối cùng ai sẽ nuốt nó, lúc này còn chưa thể nói được. Chỉ cần
có thể đi ra khỏi Lạc phủ, Tương Nghi nghĩ thôi đã thấy vui vẻ rồi, vô
luận như thế nào nàng cũng không muốn giống như kiếp trước, cả đời mai
một ở sau hậu viện Lạc gia.
"Thân thể của Đại tiểu thư Lạc gia
có vấn đề đấy! Nghe nói nàng là người mặt rỗ!” Khắp nơi trong Nghiễm
Lăng đều có lời đồn như vậy, người bên cạnh còn tiếp lời: “Ngươi thì
biết cái gì? Mặt rỗ là chuyện nhỏ, nghe đâu chân nàng có dài có ngắn,
bước đi khập khiễng, nhìn thật sự rất khó coi.”
"Vấn đề của Đại
tiểu thư Lạc gia đâu chỉ như vậy. Ta còn biết nàng có bệnh thấy nam tử
liền si ngốc, ngay cả biểu ca của nàng cũng chưa từng có ai…” Có người
khác tiếp tục nói, tặng cho hình tượng của nàng thêm vài cái biến thái
khác, lúc này mới hài lòng kết thúc: “Chính bởi vì không chịu nổi nàng
như vậy, nên Lạc Đại phu nhân mới không dám đem nàng ra phủ, sợ làm mất
mặt mũi Lạc gia.”
Kiếp trước, nàng chính là bị Lạc Đại phu nhân
nhốt chặt ở hậu viện, không cho nàng bước chân ra ngoài, nên một chút tư tình của nàng với Gia Mậu dành phải chôn chặt trong lòng. Lúc đó, Tương Nghi chỉ có thể trơ mắt nhìn danh tiếng của mình ngày càng trở nên xấu
xa, từ từ, ngay cả cửa hôn nhân, cũng không có hộ nào đến hỏi. Khi hôn
nhân của Lạc Tương Ngọc được định xuống, nàng là tỷ tỷ cũng không có một mối hôn sự nào.
Nàng âm thầm thề, mình nhất định sẽ không bước
vào con đường kiếp trước, bây giờ điều nàng phải làm, là để cho nhiều
người thấy được mặt tốt của mình. Nàng tứ chi kiện toàn (*tay chân đầy
đủ), thần trí thanh tỉnh, tuyệt đối không phải Lạc Đại tiểu thư như
trong lời đồn. Tay Tương Nghi đè ngực, thở ra một hơi, gió Bắc từ khu
rừng nhỏ trong phủ thổi qua, nàng cảm giác được hơi lạnh lan khắp người: “Ma ma, đi thôi, chúng ta trở về.”
"Lạc Tương Nghi!" Mới tới
Mai Viên, đã nghe thấy một tiếng quát lớn, mắt Tương Nghi giương lên
nhìn, thì thấy Lạc Tương Ngọc từ trong phòng nàng chạy ra, khí thế hung
hăng chạy về phía nàng, theo sau là hai vị muội muội của di nương Tam
phòng, trên mặt là vẻ thích thú xem kịch vui.
Tương Nghi đứng ở
nơi đó không nhúc nhích, thấy Lạc Tương Ngọc chạy nhanh tới trước mặt,
mới nghiêng thân: “Nhị muội nên cẩn thận một chút.”
Vốn tay Lạc
Tương Ngọc siết chặt, muốn đánh Tương Nghi, nàng tới rất nhanh và mạnh,
không nghĩ đến Tương Nghi lại né người, nên chân không kịp dừng lại,
lướt qua người Tương Nghi.
"Lý ma ma còn không kéo tiểu thư của ngươi lại?” Tương Nghi nhìn Lý ma ma đi theo sau lưng Lạc Tương Ngọc,
cười nói: “Muội ấy sắp té xuống đất rồi đấy!”
Lạc Tương Quần đứng phía sau, vỗ tay kêu lên: “Nhị tỷ thật là đần mà, như thế nào lại thu chân á.”
Nàng đứng bên người Lạc Tương Phồn của Tam phòng, chỉ mới bốn tuổi, thấy Lạc Tương Quần vỗ tay khen hay, mặc dù không hiểu lắm, nhưng vẫn cười ha ha mà vỗ tay theo. Lúc này Lạc Tương Ngọc đã ngã trên đất, trên mặt toàn
là tuyết, từ từ bò dậy, nghe thấy Lạc Tương Quần và Lạc Tương Phồn cười
nói, còn vỗ tay khen, thì trong lòng càng tức giận, hốt một đống tuyết
ném vào Lạc Tương Quần: “Ngươi cười cái gì hả?”
Lạc Tương Quần
cũng không chút yếu thế nào, khom người nặn một đống tuyết, ném thẳng
vào mặt Lạc Tương Ngọc, Tương Nghi thấy hai người đột nhiên đánh nhau,
nơi này cũng không còn chuyện của mình nữa, thì khẽ mỉm cười, mang theo
Lưu ma ma về phòng.
Sân viện của nàng gọi là Mai Viên, Lạc gia
có tất cả bốn vị tiểu thư, Lạc Tương Ngọc đi vào trước nhất, thứ hai là
hai người Lạc Tương Quần và Lạc Tương Phồn, còn thứ ba là bọn hạ nhân,
tất cả đều vào gian phòng chính, gian viện của Tương Nghi có tất cả ba
phòng.
"Lạc Tương Nghi, ngươi đứng lại cho ta!” Bỗng nhiên Lạc
Tương Ngọc nhào tới, đối tượng công kích tất nhiên không phải là Lạc
Tương Quần, nàng vội vàng đẩy Lạc Tương Phồn đang đi, rồi chạy thẳng đến trước.
"Ngươi mau cởi áo choàng Sỉ La Ni kia ra!” Lạc Tương Ngọc kêu khàn cả giọng: “Ngươi làm sao xứng mặc một kiện y
phục tốt như vậy chứ?”
Tương Nghi xoay người lại, lẳng lặng nhìn Lạc Tương Ngọc: “Ta không xứng, chẳng lẽ ngươi xứng?”
"Tất nhiên ta còn xứng đáng hơn ngươi!” Lạc Tương Ngọc thở hỗn hển chạy đến
trước mặt Tương Nghi, đưa tay túm lấy áo choàng trên người nàng: “Chính
ngươi hãy nhìn dáng vẻ ốm yếu này của ngươi đi, cũng dám mặc áo choàng
quý giá như vậy?”
Trong mắt Lạc Tương Ngọc giống như toét ra
lửa, nàng nhớ đến Gia Mậu ca ca kia, hôm nay chỉ nhìn vào người Tương
Nghi, còn đưa áo choàng và găng tay cho nàng ta, toàn tâm toàn ý bảo vệ
nàng ta, chính mình đùa giỡn quỷ kế, đi đến chỗ Lạc Tương Nghi để đổ dầu nóng lên áo choàng, sau không thành, lại còn bị té ngã, nhưng Gia Mậu
ca ca chỉ bận tâm đỡ nàng ta dậy, ngay cả liếc mắt cũng không nhìn nàng.
Mình cũng té đó có được hay không? Gương mặt dính đầy tuyết
lạnh, dáng vẻ vô cùng thê thảm, nhưng Gia Mậu ca ca lại chỉ lo vỗ tuyết
dính trên người Lạc Tương Nghi, còn ân cần hỏi nàng ta có bị thương ở
đâu không? Chẳng lẽ hắn không muốn tới an ủi mình chút nào ư? Nếu hắn
quan tâm mình như Lạc Tương Nghi, thì thật quá tốt?!
Lạc Tương
Ngọc nghĩ đến chuyện này, trong lòng cũng thấy đau, ánh mắt liền bắn ra
tia oán độc, thật hận không thể đem Lạc Tương Nghi bằm thây vạn
đoạn….Nàng cũng không nhìn được nữa rồi, cái áo choàng Sỉ La Ni màu tím
khoác lên người Lạc Tương Nghi chết tiệt kia, như thế nào lại hài hòa
như vậy, giống như chính nàng ta mới xứng với những bộ trang phục sang
quý đó.