Tương Nghi đứng đó, thân thể cứng ngắc, ngay cả một bước cũng không dám chuyển.
Những lời này đâu là hài tử chín tuổi trước mặt có thể nói ra được? Đây rõ
ràng là Gia Mậu kiếp trước! Một nỗi sợ hãi bất ngờ nháy mắt bao phủ
nàng, cơ hồ không thở nổi —— hắn cũng quay về rồi, hắn tới tìm nàng!
Mắt Tương Nghi trừng thật to, sợ hãi nhìn Gia Mậu, quả thực không biết nên nói cái gì cho phải.
Lúc nàng sống lại chỉ là hơi mê mang, khi nàng xác nhận Gia Mậu cũng sống
lại, cảm giác trong lòng nàng không phải dùng ngôn ngữ có thể hình dung, sợ hãi của nàng không phải vì Gia Mậu sống lại, mà là sợ hãi cả đời này của mình có muốn cùng hắn tiếp tục dây dưa tiếp như vậy không.
"Tương Nghi, nàng làm sao vậy?" Gia Mậu nhẹ nhàng dời tay từ khuôn mặt nàng xuống: "Không phải ta mạo phạm nàng chứ?"
Đột nhiên Tương Nghi rút tay của mình ra, quay đầu đi, vội vội vàng vàng đi tới cửa, giọng Gia Mậu vang lên sau lưng: "Tương Nghi, ta có đồ phải
cho nàng."
"Ngươi đã cho ta quá nhiều rồi, Gia Mậu." Tương Nghi
không quay đầu lại, trong giọng nói có một loại khổ sở không nói ra
được: "Sau này ta sẽ tự lo cuộc đời của mình thật tốt, ngươi cứ ngây
ngốc ở Giang Lăng thôi, chỗ này của ta không có ích lợi gì mà phải ngươi lo lắng."
"Không phải sang năm nàng muốn đi tham gia tiệc trà
Động đình hồ sao?" Giọng của Gia Mậu vẫn không nhanh không chậm, từng
chữ từng chữ rơi xuống tim của nàng: "Nơi này có một đồ vật, ta nghĩ
nàng sẽ rất cần."
Tay hắn đưa ra trong cẩm bào, tất tất tốt tốt
một trận tiếng vang qua, một xấp giấy thật dầy đưa tới: " Nàng cầm, chắc chắn nàng cần." Tay của Gia Mậu duỗi ra, trên mặt có nụ cười chân
thành: "Bất kể vừa nãy ta có mạo phạm nàng không, vật này nàng không
thiếu được."
Tương Nghi mở to mắt nhìn Gia Mậu, nửa tin nửa ngờ
nhận lấy xấp giấy kia, cúi đầu nhìn một cái, lòng của nàng không khỏi
"Phốc phốc " nhảy loạn lên. Trang thứ nhất viết Quân Sơn ngân châm,
Bích Loa Xuân, Tây hồ long tỉnh, Hoàng Sơn Mao Phong bốn loại trà xanh,
mỗi một loại cũng liệt kê ra Thượng Đẳng, Trung Đẳng, Hạ Đẳng ba phẩm,
phía sau mỗi loại, mỗi phẩm cũng chú thích giá cả năm năm trước.
Chuyện này... Tương Nghi nắm thật chặt xấp giấy kia, thân thể hơi phát run,
Gia Mậu là thay nàng trước thời hạn làm rõ phẩm loại lá trà và giá cả
trong hội trà Động Đình sao? Ngón tay của nàng nhanh chóng lật tới tờ
thứ hai, quả nhiên, cũng là phẩm loại và giá cả lá trà, trang thứ ba,
cũng vậy.
Trà xanh, hồng trà, hắc trà, bạch trà, nham trà... Mỗi
một loại trà liệt kê ra phẩm loại nổi tiếng, giá cả mỗi năm cũng viết rõ ràng, đây tột cùng là tốn bao nhiêu thời gian mới có thể biết được
chuyện này? Tương Nghi đứng ở đó, lưng dựa vào vách tường, chỉ cảm thấy
kia một trận ấm áp lúc vào sợ hãi trước kia, làm lòng của nàng ở chìm
chìm nổi nổi trong đại dương mênh mông, từ đầu đến cuối xem không đến
một đường bờ biển kia.
"Thế nào? Chẳng lẽ nàng không nên cám ơn
ta thật tốt sao?" Gia Mậu cười đến gần một bước: "Ta đã nói với nàng,
biết này biết kia bách chiến bách thắng, nàng mang theo thứ này đi tham
gia tiệc trà Động Đình, trong lòng dĩ nhiên là sẽ có cân nhắc, cũng sẽ
không bị người ta lừa gạt."
Trong mắt có hơi ấm, Tương Nghi biết nàng không thể ngẩng đầu, trong chớp mắt ngẩng đầu kia, tất nhiên sẽ có nước mắt rơi xuống.
Nàng cúi đầu đang nhìn mủi chân mình, từ từ, thấy đôi giày ống màu đen thêu
kim sắc của Gia Mậu đạp đến trước mặt của mình, bên trên điểm xuyết đến
mấy viên minh châu hơi phát ra ánh sáng dịu dàng. Trong lòng nàng run
lên, chôn đầu càng thấp, trái tim giống như đang run run, bịch bịch nhảy không ngừng.
"Tương Nghi, Tương Nghi." Gia Mậu nhẹ giọng gọi
nàng, giọng nói kia như gió xuân như tháng ba, mở ngàn vạn đóa hoa bên
tai nàng, một mảnh ánh mặt trời sáng rỡ như dâng lên từ tuyết địa như
lưu ly thủy tinh kia, chiếu sáng bóng đêm đen nhánh.
"Gia Mậu,"
Tương Nghi cố gắng trấn định lại, hết sức nhịn lệ ý trong mắt, ngẩng đầu bình tĩnh nhìn về Gia Mậu: "Dù thế nào ta phải cám ơn ngươi đưa ta phần đại lễ này, nó quả thực quá quan trọng."
"Tương Nghi, ta không
phải là bởi vì muốn nàng cám ơn ta mới làm như vậy, ta chỉ là muốn cho
nàng sống càng nhẹ nhỏm một chút." Gia Mậu thở thật dài một cái, con
ngươi như đá quý màu đen của Tương Nghi đung đưa trước mắt hắn, để cho
hắn không khỏi tinh thần hoảng hốt mà suy nghĩ.
Hắn đã từng có một giấc mộng rất dài, trong mộng có nàng.
Hắn nằm mơ thấy dây dưa cả đời với nàng, cả đời kia, nàng sống rất khổ.
Bởi vì hắn quá hèn yếu, bởi vì thân phận hắn đặc biệt, hắn lựa chọn nghe từ trong nhà an bài —— hắn là trưởng tôn Trường Ninh Hầu, đến lúc đó sẽ có tập tước, đương gia chủ mẫu không thể nào là một cô nương tiểu môn tiểu hộ.
"Nàng toàn thân có hơi thở hẹo hòi của nhà nhỏ, đến lúc đó
làm thế nào thay ngươi chống lên bề mặt trong vòng quý nhân kinh thành?" Lời trong mộng sau khi tỉnh lại còn nhớ rõ ràng, mẹ tận tình khuyên
hắn: "Thái hậu nương nương chỉ hôn, con còn có thể vi phạm hay sao? Gia
Mậu, thành thân không chỉ là chuyện của hai người, là chuyện của hai gia tộc, tự ước lượng cho tốt, cho dù con qua được ý chỉ Thái hậu nương
nương, trong nhà cũng sẽ không cho con cưới Lạc đại tiểu thư. Còn nếu là bây giờ con không tỏ rõ thái độ, vậy không phải làm trễ nãi cả đời Lạc
đại tiểu thư sao? Nàng xinh đẹp, ở Lạc gia Nghiễm Lăng cũng coi như đại
tộc có Danh Tiếng, không thể không được gả vào nhà người tốt, tự nhiên
con phải mau chặt đứt với nàng, tránh cho nàng nghĩ đến chỗ con có hi
vọng nào."
Hắn trằn trọc trở mình rất lâu, lời của mẫu thân một
mực quanh quẩn trong đầu, hắn biết rõ mình nên buông tha nhưng lại không cam lòng buông tha, cho đến khi có tin tức truyền tới, Lạc đại tiểu thư đã đính hôn rồi, hắn mới chết tâm, cuối cùng phục tùng sắp xếp trong
nhà, buông tha một đoạn cảm tình với nàng.
Nhưng mà, tạo hóa trêu ngươi, vài năm sau này bọn họ gặp lại lần nữa ở kinh thành, hắn chợt
phát hiện, nàng vẫn ngoan cố chiếm cứ tim của hắn.
Hắn phụ hai người, một là thê tử Tiết Liên Thanh mà Thái hậu nương nương chỉ hôn, một là Tương Nghi trước mặt.
Nếu bây giờ hai người này cũng đứng ở trước mặt để cho hắn lựa chọn, hắn
vẫn sẽ vì Tương Nghi phụ Tiết Liên Thanh, hắn càng ngày càng cảm thấy
mình yêu thương nàng cũng không phải cạn như trong tưởng tượng, nhớ
nhung của hắn giống như một đóa hoa, nếu rời khỏi đất đai, từ từ sẽ khô
héo.
Giấc mộng kia rất dài rất dài, hắn như qua cả đời trong mộng.
Hắn gặp Tương Nghi ở kinh thành lần nữa, hai người không kìm lòng được ước
định bỏ trốn không trở về Trường Ninh Hầu Phủ nữa, nhưng bọn họ nghĩ Hầu phủ quá đơn giản, mới đến Hàng Châu đã bị người tróc nã trở về, nếu
không phải trong bụng của nàng có hài tử của hắn, hai người cũng mất cơ
hội gặp mặt.
Hắn mơ thấy nàng chết, là thê tử phái người ra tay,
nàng chết trên giường sinh, chưa kịp cùng hắn nói một câu từ giả, hắn
còn mơ thấy mình chết, bởi vì quá nhớ nhung nàng, tinh thần hoảng hốt,
một cước đạp không rơi vào trong nước, kết quả chìm vào một mảnh đen
nhánh yên tĩnh.
Chờ hắn tỉnh lại, hắn là hài tử bảy tuổi, mà giấc mộng kia vẫn rất rõ ràng, hắn cố gắng hồi tưởng tất cả trong mộng, bỗng nhiên phát hiện mình chỉ nhớ một cái tên là tên Tương Nghi. Chờ đến trở về nhà bà ngoại thăm người thân, gặp được nàng do mẹ kế mang theo tới
chúc tết, chồng lên tất cả trong mộng, bỗng nhiên hắn hiểu rõ, hóa ra
tất cả trong mộng không phải mộng, là đời trước của hắn, là kiếp trước
mà hắn và nàng quấn quít khổ sở.
Nếu ông trời cho hắn cơ hội này, hắn sẽ không bỏ qua. Đời trước người bị hắn cô phụ, đời này hắn sẽ
không bao giờ tổn thương nàng, hắn muốn dùng hết toàn lực bảo vệ nàng,
phải dùng kiệu tám người khiêng đưa nàng về, không để nàng bị thương tổn nữa.
Gia Mậu nhìn Tương Nghi thật sâu, trong mắt có thần sắc tìm tòi, Tương Nghi bị hắn nhìn đến cả người không được tự nhiên, nàng cũng không còn cách nào chịu đựng không khí mập mờ mà lúng túng trong phòng
này, xoay người vén màn cửa lên.
Gió bắc rót vào từ màn cửa thấp, lạnh lùng thấu xương, để cho Gia Mậu không kìm được rùng mình một cái.
Tương Nghi đã cất bước đi ra ngoài, áo bông màu đỏ sậm, bên dưới là một cái
quần dài cùng màu, bóng của nàng giống như một đám lửa toát ra trong
bóng đêm mênh mông, thắp sáng lòng của Gia Mậu, đốt cháy, ấm áp một đoàn ở ngực, dù thế nào cũng không đè xuống được.
Hắn đi theo Tương
Nghi ra ngoài, bên ngoài Bảo Trụ đang mang Liên Kiều thả yên hoa, Hoàng
Nương Tử Tần ma ma Lưu ma ma Phương tẩu cũng đứng dưới mái hiên bên xem
náo nhiệt. Bảo Trụ thấy Gia Mậu đi ra, đưa tay hắn kéo qua: "Sao chậm rì rì vậy, ta đã thả ba cái yên hoa."
Gia Mậu cười nói: "Ta đưa quà lễ cho Tương Nghi." Mặc dù biết Bảo Trụ đối với Tương Nghi chẳng qua là huynh trưởng yêu thương, Gia Mậu vẫn còn ăn dấm, cố ý dùng lời kích
hắn.
Quả nhiên Bảo Trụ mắc bẫy, hắn tức giận liếc Gia Mậu: "Ngươi cũng không nói cho ta biết ngươi chuẩn bị quà lễ! Lần này nên làm thế
nào mới được?" Bảo Trụ sờ đầu một cái, nhìn Tương Nghi đứng cách đó
không xa, có chút xin lỗi: "Huynh cũng không mang quà lễ tới cho muội!"
Tương Nghi Tiếu đến lắc đầu một cái: "Huynh đừng nghe hắn nói bậy! Hắn cái gì cũng không đưa muội đó."
"Thật?" Bảo Trụ vui vẻ, giá giá quả đấm với Gia Mậu: "Lại biết trêu cợt người!"
"Biểu thiếu gia, yên hoa này của ngươi không phải là quà lễ tốt nhất sao?"
Liên Kiều chỉ đóa hoa nở rộ nhiều đóa sặc sỡ loá mắt trong thiên không,
cười vô cùng sung sướng, lộ ra một đôi lúm đồng tiền nhỏ xinh: " Nếu
không phải biểu thiếu gia mang yên hoa tới, chúng ta không thấy được Hoa nhi đẹp như vậy!"
Tương Nghi ngẩng đầu ngắm nhìn bầu trời đêm,
chỗ ấy có đại đóa hoa mẫu đơn, tầng tầng lớp lớp nở rộ cánh hoa kiều
diễm, vết màu đỏ màu vàng lợt màu xanh nhạt, một đóa lại một đóa, lấp
lánh chói mắt trong bầu trời đêm như ti nhung màu đen.
"Tương Nghi, chờ sau khi ta lớn lên..." Giọng của Gia Mậu ở nàng vang lên bên tai: "Ta muốn cưới nàng."
Đột nhiên Tương Nghi xoay đầu lại, một đôi mắt của Gia Mậu lập lòe tỏa sáng, giống như yên hoa giữa thiên không kia.
"Không, ta sẽ không cho gả ngươi." Nàng nhỏ giọng mà kiên định trả lời một câu, bước nhanh tới bên người Hoàng Nương Tử.