Lạc Tam Thái gia sờ
râu một cái, trong lòng hơi không vui, ông làm tộc trưởng Lạc thị, quả
thực không có nhiều thực quyền, chẳng qua là ở trong lòng tiểu môn tiểu
hộ dòng thứ, hình tượng cao lớn chút thôi, mỗi lần vào thành Nghiễm
Lăng, thấy Lạc Phủ, tự nhiên ông có một cảm giác xấu hổ.
Năm đó
chia nhà, Nhị ca chết sớm, còn lại ông và đại ca Tứ đệ, đại ca đại tẩu
lợi hại, thừa dịp mình còn chưa kịp phản ứng, lấy một chút xíu gia sản
còn dư lại trong tay, khi đó tộc trưởng cũng thiên vị, ý vị giúp đại ca
đại tẩu, cũng không biết kết quả có chỗ tốt gì, hắn và Tứ đệ chỉ có một
điền trang, may mắn trên điền trang có nhà ở, mang theo gia quyến dời
vào, cũng vui vẻ thanh tĩnh, nhưng mỗi lần tới Lạc Phủ, trong lòng vẫn
còn hơi tức giận bất bình.
Bây giờ Lạc Phủ loạn như vậy, ông nhìn mà trong lòng vui vẻ, phảng phất uất nghẹn được trút ra.
"Các vị trưởng bối, Tương Nghi mang theo thứ ly kỳ cho mọi người xem."
Phương tẩu xoay người, xách từ bên ngoài vào một cái thùng, im lặng không lên tiếng nhìn Lạc Đại lão gia.
Mọi người chỉ cảm thấy hơi lạ, người người nhìn cái thùng kia.
"Các vị trưởng bối, trong thùng này là thức ăn hôm qua cha đưa cho Tương
Nghi thêm đồ ăn, hắn nói trung thu đến, muốn ta ăn chút thứ tốt." Tương
Nghi liếc mắt nhìn Lạc Đại lão gia, thấy sắc mặt hắn hơi trắng bệch,
cười với hắn rồi cười: "Cha, sao thần sắc ngươi lại hốt hoảng như vậy?"
"Ta hốt hoảng cái gì!" Lạc Đại lão gia cảm giác mình thật không có sức, lại để cho một con nhóc bảy tuổi hù dọa. Hắn khí thế hung hăng đưa ra một
tay với Tương Nghi: "Còn không mau mau trở về phòng mình đi, tới nơi này giả thần giả quỷ làm chi!"
"Cha, không làm chuyện trái lương
tâm, thì không sợ quỷ gõ cửa!" Tương Nghi gật đầu với Phương tẩu một
cái: "Phương tẩu, xin ngươi hãy lấy thứ kia ra cho mọi người nhìn một
chút."
Phương tẩu lấy nắp thùng nước lên, cầm cái kìm chụp vào trong, một con lươn to dài uốn éo người đi ra.
"Rắn!" Có người nhát gan biến sắc, vội vàng né tránh.
" Đây không phải rắn, đây chỉ là con lươn." Tương Nghi nhìn trên mặt
người xung quanh lộ ra thần sắc kinh dị, chậm rãi tăng thêm một câu:
"Đây là lươn Vọng Nguyệt."
"Lươn Vọng Nguyệt?" Bảo Trụ hiếu kỳ,
đang chuẩn bị nhấc chân đi về phía trước, lại bị Dương Nhị Phu nhân kéo
lấy: "Bảo Trụ, đừng động! Lươn Vọng Nguyệt này có độc!"
Thuở nhỏ
Dương Nhị Phu nhân đọc đủ thứ thi thư, cũng từng thấy trong sách cổ nhắc tới con lươn khác thường này, trong lòng hơi khẩn trương: "Lươn Vọng
Nguyệt này lấy vật chết làm thức ăn, cho nên vô cùng độc, nếu ăn lầm nó, sẽ trúng độc, thất khiếu chảy máu mà chết. Ta từng thấy trong sách như
thế viết, lại chưa từng thấy qua... Đây thật là lươn Vọng Nguyệt?"
"Quả nhiên Dương Nhị Phu nhân kiến thức rộng rãi!" Phương tẩu kẹp chặt con
lươn kia vững vàng cho mọi người nhìn: "Mọi người nhìn đầu và hoa văn
của con lươn này, khác với con lươn bình thường. Tối hôm qua, nó thỉnh
thoảng từ trong thùng nước ngẩng đầu ngắm trăng, một lúc lâu mới nằm
xuống, ta ở bên cạnh nhìn thấy, trong lòng cũng hơi sợ hãi."
"Thật sự ngắm trăng?" Dương Nhị Phu nhân cũng thấy hứng thú, nhưng suy nghĩ
con lươn này độc tính cực mạnh, lại thấy rợn cả tóc gáy, nhìn Lạc Đại
lão gia đứng một bên, trong lòng bi phẫn, đều nói hổ dữ không ăn thịt
con, không nghĩ tới đại ca so với kia cầm thú còn không bằng. Nếu không
phải mấy người họ hàng, tối hôm qua làm con lươn này ăn, vậy bây giờ...
Lạc Đại lão gia bị người nhìn chằm chằm, toàn thân càng không được tự
nhiên, hắn nặng nề ho khan một tiếng: "Lươn Vọng Nguyệt gì chứ, nói bậy
nói bạ! Cho tới bây giờ ta chưa từng nghe nói qua có loại lươn như vậy,
Tương Nghi, tẩu tử bên cạnh ngươi này là không để được rồi, thêu dệt
chuyện!"
"Cha, ngươi có biết lươn Vọng Nguyệt không, trong lòng
ngươi tự nhiên tính toán sẵn!" Tương Nghi cười lạnh một tiếng, chỉ chỉ
lươn Vọng Nguyệt: "Ngươi có thể mở miệng hỏi ta muốn tiền ăn uống ba
trăm lạng bạc ròng một tháng, thì như thế nào còn rộng rãi như vậy đưa
con lươn này tới cho ta ăn? Thế nào cũng phải muốn thu một lượng bạc
chứ?"
Lạc Đại lão gia đỏ mặt, không dám nhìn ánh mắt Tương Nghi:
"Lão tử tốt bụng quan tâm ngươi, lại không nghĩ rằng lòng tốt bị xem
thành lòng ác!"
"Các vị trưởng bối, hôm nay Tương Nghi chạy tới
nơi này, chỉ là muốn mời các vị làm chứng thay ta." Tương Nghi nhìn Lạc
lão phu nhân đang nằm thẳng một cái, lạnh lùng nói: "Tổ mẫu hại chết mẫu thân của ta..." Dương Nhị Phu nhân há miệng, vốn là muốn nói hai câu,
nhưng thấy ánh mắt quyết tuyệt của Tương Nghi, không khỏi âm thầm than
thở trong lòng, mẫu thân làm những chuyện kia, sợ rằng dù thế nào cũng
không thể che giấu, cho dù bà là mẫu thân của mình, mình cũng không thể
điên đảo trắng đen.
"Bây giờ bà đã chết, ta cũng sẽ không đi cùng người chết so đo." Tương Nghi nhìn chăm chú vào Lạc Đại lão gia: "Người đứng ở trước mặt này, ta vốn nên phải gọi hắn là cha, nhưng bây giờ ta
không muốn lại chịu đựng nữa, bắt đầu từ hôm nay, ta đoạn tuyệt quan hệ
với hắn!"
"Cái gì?" Người ở chỗ này hít vào một hơi, Dương Nhị
Phu nhân đi qua, cầm tay Tương Nghi: "Tương Nghi, chuyện này con phải
thận trọng! Con đã không có mẫu thân, sao có thể lại không cha?"
"Ta có cha hay không có cha cũng giống nhau." Tương Nghi lạnh nhạt nói, suy nghĩ một chút, lại lắc đầu: "Không, không giống nhau, còn không bằng
không có cha, có một người cha thời thời khắc khắc tính toán mình, sau
này chết thế nào cũng không biết."
Mọi người nghe lời này, im
lặng không nói gì, điều này cũng đúng thật, lần này có thể nghĩ ra biện
pháp dùng lươn Vọng Nguyệt này, không chừng lần tới có cái gì có độc
nấm, hoặc là trộn trong lá trà chút độc phấn, thần không biết quỷ không
hay, Tương Nghi lập tức mất mạng.
"Ta nghe người hầu cũ của mẫu
thân ta nói, khi mẫu thân còn sống, cha đã cấu kết với kế mẫu kia, sau
khi mẫu thân chết thì không kịp chờ đợi mà nghênh kế mẫu vào cửa, bây
giờ kế mẫu mới đi, hắn lập tức chẳng quan tâm hai người em trai, thứ
người như vậy có làm chồng làm cha sao? Tương Nghi càng hổ thẹn khi làm
nữ nhi của hắn!" Tương Nghi giận quát một tiếng: "Lạc Thận Hành, hôm nay ta và ngươi nhất đao lưỡng đoạn!"
Lạc Tam Thái gia đến lúc này
mới tỉnh hồn lại, hắn "Ô kìa nha" kêu một tiếng: "Nghi Nha Đầu, sao lại
khinh suất như vậy! Nữ nhân sao có thể vứt bỏ nhà mẹ đẻ của mình, sau
này lập gia đình, dù sao cũng phải có nhà mẹ làm chỗ dựa!"
Tương
Nghi cười cười: "Tam Thái gia quan tâm Tương Nghi như vậy, Tương Nghi
cảm ơn, chẳng qua là Tương Nghi cảm thấy, cho dù Tương Nghi không đoạn
tuyệt quan hệ với hắn, sau khi xuất giá này gặp chuyện gì, còn có thể hi vọng nào hắn tới giúp ta một, hai? Chỉ sợ sẽ đi theo phu gia mưu hại ta tìm chỗ tốt!"
"Tiểu nha đầu lừa đảo, còn nhỏ đã treo phu gia lên mép, đồ không biết thẹn! Còn không mau mau trở về, lại đến chỗ này nói
bậy, đừng trách ta không khách khí!" Lạc Đại lão gia rống lên một tiếng, mình làm cha, sao có thể lộ vẻ sợ hãi chứ? Hắn thở phì phò nhìn một cái Lạc Tam Thái gia: "Tam thúc, ngươi cũng đừng để ý tới nàng, coi như
nàng đang quấy rối!"
Sao hắn có thể thả nàng đi? Nàng có bốn cửa hàng, chín vạn lượng bạc, dù thế nào cũng phải thu những thứ đó vào tay lại nói!
"Lạc Thận Hành, ngươi nói ta đang quấy rối, nhưng ta thì coi là thật, từ nay về sau, Lạc Tương Nghi ta không có cha, loại người như ngươi, không
xứng làm cha ta!" Tương Nghi ngẩng đầu lên: "Phương tẩu, chúng ta đi!"
" Chờ đó! Ngươi nghĩ đi? Trước tiên để đồ vật của mẹ ngươi lại!" Lạc Đại
lão gia vừa vội vừa tức, không để ý tới trong tay Phương tẩu kẹp một con lươn, vừa sải bước tiến lên: "Mẫu thân ngươi mang đồ đến Lạc gia, những thứ đó là của Lạc gia, làm sao có thể bị ngươi mang đi? Đồ vật để lại,
người đi!"
Tương Nghi khinh bỉ nhìn Lạc Đại lão gia liếc mắt:
"Lạc Thận Hành, ngươi thật là kẻ nhu nhược, một đôi mắt chỉ nhìn chằm
chằm đồ cưới mẫu thân ta? Đồ cưới là Tư vật của mẫu thân ta, có gì liên
quan ngươi? Đồ cưới đều là để lại cho con gái, lại không nói cho phu
quân hưởng dụng. Vì sao đồ cưới kế mẫu đích cũng dọn về Cao gia? Ngươi
cũng không thèm nghĩ muốn nhìn nữa? Huống chi ta còn có xử sách của Tri
phủ Hoa Dương, đồ cưới mẫu thân thuộc về ta, không người nào có thể mơ
ước!"
"Nói bậy nói bậy!" Lạc Đại lão gia nguy run run vươn tay ra chỉ Tương Nghi: "Trăm sự hiếu làm đầu, đồ vật của con gái tự nhiên muốn cầm cho làm lão tử hưởng dụng, ngươi dám không lấy ra?"
Tương
Nghi khinh bỉ nhìn hắn một cái: "Cho nên ta mới nói muốn đoạn tuyệt quan hệ với ngươi, đỡ cho ngươi luôn là lấy chữ hiếu gì tới dọa ta."
"Đoạn tuyệt quan hệ? Nghĩ thật tốt! Không có ta đây, ở đâu ra ngươi?" Lạc Đại lão gia thấy Tương Nghi phải đi, nóng nảy, tiến lên ngăn lại nàng:
"Ngươi trả bạc mấy năm nay Lạc gia nuôi ngươi trước!"
Tương Nghi
lẳng lặng liếc mắt nhìn Lạc Đại lão gia, không giận chút nào: "Lạc Thận
Hành, nói như ngươi rất tốt, chúng ta coi như rõ ràng, sau này cũng
không cần bất hòa nữa. Một năm ta ăn mặc ở Lạc Phủ, nhiều nhất chỉ ba
trăm lạng bạc ròng, ta coi là nhiều hơn một chút, cho ngươi năm trăm,
bảy năm 3500, nhiều như vậy, nếu ngươi không muốn, ta cũng vừa vặn, có
thể tiết kiệm một chút thì một chút."
Lạc Đại lão gia đỏ mặt tía tai đứng ở nơi đó, trong miệng la lối: "Năm trăm lạng bạc ròng một năm, sao có thể? Quá ít quá ít!"
Bảo Trụ thật sự là không thể nhịn được nữa, xông lên trước, kéo cánh tay
Tương Nghi lại: "Tương Nghi, muội đi, chớ làm phiền cậu, ta thấy cậu đã
không cứu."
Tương Nghi nhìn mặt Bảo Trụ chân thành, khẽ mỉm cười: "Ta đang đợi hắn, nếu hắn không muốn 3500 lượng bạc này, ta đây coi như xong, tạm thời tiết kiệm một chút là một chút. Phương tẩu, chúng ta
đi."
Lạc Đại lão gia khàn cả giọng thét: "Muốn muốn muốn, ngươi
lấy ra cho ta, 3500, nói xong rồi, sau này chúng ta rõ ràng, ngươi không còn là nữ nhi của ta, Lạc Thận Hành ta không có nữ nhi là ngươi!"
"Tam Thái gia, Nhị thúc Tam thúc, Nhị thẩm nương Tam thẩm nương, cô, các
ngươi cũng nghe rõ ràng, đây là Lạc Thận Hành tự mình nói." Tương Nghi
cắn răng nói: "Tần ma ma, lấy ngân phiếu tới."
Sáng hôm nay,
Tương Nghi và Tần ma ma đã làm nhiều chuyện, đầu tiên là đi Tiền trang
Hối Thông lấy 3500 lượng bạc ra. 3500 này, là Tần ma ma và Phương tẩu
thương lượng rất lâu với nàng mới quyết định, Liên Kiều nghe nói muốn bỏ nhiều bạc như vậy cho Lạc Đại lão gia, hết sức không vui, lớn tiếng:
"Làm gì cho hắn nhiều như vậy, nhiều lắm là cho 10 lượng cũng được."
Tần ma ma cười kéo nàng tới một bên: "Y theo tánh tình kia, cho ít nhất
định sẽ càn quấy, còn không bằng cho tương đối thích hợp, hắn cũng không nói lại được, ngươi nhanh đi thu dọn đồ đạc, hôm nay chúng ta ra Phủ."
Quả nhiên, 3500 lượng bạc vẫn có thể khiến Lạc Đại lão gia mở ra cặp mắt chó kia, hắn đồng ý.