Đối với phần lớn học tử mà nói, học viện Tẩy Nguyệt là một mảnh đất an tĩnh cát tường. Tuy rằng nơi này cũng có cạnh tranh
kịch liệt, nhưng còn cách cái chết rất xa.
Trong khoảng thời gian này, Vệ Thiên Xung lại tới tìm Đường Kiếp lần
nữa. Hiển nhiên là gã chưa từ bỏ ý định gian lận trong kỳ thi, đề xuất
đủ loại phương án hành động, nhưng đều bị Đường Kiếp phủ quyết, cuối
cùng hắn cũng đành phải nhận lời sẽ xem xét tình hình trường thi lúc đó, nếu điều kiện cho phép, nhất định sẽ giúp đỡ gã.
Nửa tháng trôi qua rất nhanh, kỳ thi cuối cùng cũng tới. Mỗi năm có
hai kỳ thi, đều là khoảng thời gian bận rộn và náo nhiệt nhất của học
viện Tẩy Nguyệt,
Kỳ thi năm nay có vẻ lại càng náo nhiệt hơn, bởi vì học viện đã công
khai tuyên bố, ai lấy được vị trí đầu bảng trong kỳ thi lần này, sẽ đạt
được một phần thưởng đặc biệt. Việc này khiến cho đám học tử tự nhận
mình là kẻ có tài hoa đều nóng lòng muốn thử.
Đương nhiên, trong mắt của bọn họ, cái gọi là phần thưởng đặc biệt,
giải thưởng thần bí, hơn phân nửa là một lọ linh dược thượng phẩm.
Dù vậy, đối với số đông mà nói, phần thưởng đó cũng đáng để đánh cược một lần. Hôm nay, tất cả các viện trong Mặc Hương viện đều mở cửa, mấy
ngàn học tử tập hợp ở quảng trường lớn ngoài Mặc Hương viện Không quản
là Linh Hồ, Linh Hải thậm chí là Thoát Phàm Cảnh, chỉ cần chưa thông qua kỳ thi, toàn bộ đều được tham gia. .
Trước mặt mỗi người là một chiếc bàn nhỏ, dưới có đệm ngồi, trên bàn
là đề thi. Học viện Tẩy Nguyệt không phân khoa, mà tất cả nội dung đều ở trên một đề thi, các loại vấn đề đều được nêu ra. Tổng điểm là một ngàn điểm, đạt được năm trăm điểm mới coi là đạt yêu cầu, có hơn một trăm
câu hỏi, thời gian hoàn thành là ba canh giờ.
Chung quanh là những học tử đã thông qua kỳ thi, cùng với một số thượng sư, phụ trách giám sát, nhìn chằm chằm vào đám học tử.
Đám học tử quay ra nhìn nhau, nháy mắt ra dấu, ngầm hiểu trong lòng,
một cuộc đấu giữa gian dối vô hình và người phản đối gian dối sắp được
triển khai.
Ở học viện Tẩy Nguyệt, đám học tử nghĩ ra mọi biện pháp, đấu trí và
lực với nhóm giám thị, chỉ vì muốn qua được cửa kỳ thi. Thậm chí còn tập hợp thành một đội gọi là "giúp đỡ hỗ trợ", nếu theo cách nói của Đường
Kiếp, thì gọi là "tổ chức chuyên làm phao thi".
Hằng năm đều có một lượng lớn học tử vì gian lận trong thi cử, mà bị
đuổi khỏi học viện. Đồng thời cũng có học tử may mắn thành công mà thông qua kỳ thi, có thể nói rằng, kỳ thi chính là nhà máy sản sinh ra Khí
sinh ở nhiều nhất.
Nếu như ai có thể trong kỳ thi gian lận thành công, tất nhiên sẽ trở
thành kẻ sau một trận chiến mà nổi tiếng. Không lo lắng rằng sau đó học
viện sẽ tìm đến bọn họ, giống như điều mà mấy người Đường Kiếp biết
được, quy củ của học viện Tây Nguyệt, người không có năng lực đều phải
tuân thủ, còn người có khả năng thì có thể phá vỡ, vượt qua, thậm chí là lợi dụng.
Chỉ cần ngươi là kẻ trong mấy ngàn học tử có khả năng, dưới sự giám
sát của mười thượng sư, mà có thể gian lận thành công, đều có thể cao
giọng tuyên bố, học viện tuyệt đối sẽ không đi xử lý những chuyện kiểu
đó, thậm chí ngược lại còn có thể chúc mừng ngươi, đây cũng là điểm đặc
biệt nhất của học viện Tây Nguyệt.
Tuy nhiên để làm được điều ấy, thực sự không dễ dàng.
Lúc này một tiếng chiêng vang lên, tất cả các học tử ngồi ngăn ngắn
trước bàn, bắt đầu nhấc bút làm bài. Đường Kiếp chỉ nhìn thoáng qua đề
bài một lượt, trên mặt liền lộ ra ý cười.
Đề thi lần này đa dạng có đủ loại câu hỏi, nhưng lại không có một hỏi nào nằm ngoài nội dung bài giảng của các thượng sư. Đối với Đường Kiếp
mà nói, đề thi này cực kỳ đơn giản, bởi vậy nhấc bút liền viết.
Trên quảng trường Mặc Hương viện có hơn một vạn học tử, nhưng trong
lúc này lại lặng ngắt như tờ, chỉ nghe thấy tiếng ngòi bút soàn soạt
vang lên, ngẫu nhiên còn có âm thanh lúc lật giấy.
Đường Kiếp làm bài nhanh như bay, đang lúc viết bài, chợt nghe thấy
phía sau, đột nhiên có âm thanh: - Ngươi, hủy bỏ tư cách tham dự cuộc
thi, đi ra ngoài.
Đường Kiếp nghe tiếng nói quay đầu lại, chỉ thấy có một gã học tử từ ngoài xông vào, tóm lấy một học từ phía xa, lôi ra ngoài.
Học tử kia la to: - Ta không hề
- Không được làm ồn. Một vị Linh Sư râu tóc bạc trắng vung tay lên,
gã học tử kia nhất thời mất tiếng, cả người bị hất bay ra ngoài, một vị
học tử khác tiến lên, trừ hai mươi điểm trên lệnh bài gã.
- Bắt đầu rồi Đường Kiếp bất đắc dĩ lắc lắc đầu, tiếp tục vùi đầu vào làm bài.
Ngay khi đang điền đáp án, thì Đường Kiếp chợt thấy linh khí bên cạnh mình có biến hóa.
Từ sau khi hắn tu luyện, cơ thể rất mẫn cảm đối với linh khí quanh người, nên tự nhiên sẽ phát hiện được một vài vấn đề.
Nghiêng đầu nhìn, liền thấy phía xa xa có một học tử đang nhìn vào
bài thi của mình trên bàn, trong mắt hơi hiện ra ánh hào quang.
Linh Nhãn thuật?
Linh Nhãn thuật được coi là một loại pháp thuật trinh sát, không ngờ
có người lại học phép thuật này, dùng trong kỳ thi này đúng là rất thực
dụng
Trên thực tế kỳ thi này chính là thiên hạ, của các học tử am hiểu
trinh sát. Học viện Tẩy Nguyệt quan tâm tới cách vận dụng của học tử,
chính là muốn thông qua kỳ thi này để học tử có khả năng phát huy năng
lực của mình.
Ai dám nói pháp thuật trinh sát vô dụng chứ ha ha, ngươi phải trải qua kỳ thi này rồi hãy nói.
Tâm niệm vừa động, Đường Kiếp liền lấy ra một tờ giấy, che lên phần đáp án mà mình vừa điền xong.
Đây cũng không phải là do hắn keo kiệt, chỉ có điều cuộc thi lần này, mục đích của hắn không phải là thông qua, mà là đạt điểm cao nhất để có tư cách tiến vào chín tầng Thiên Nhất Các. Chiếu theo ước định với Tạ
Phong Đường, hắn nhất định phải đứng đầu trong kỳ thi này.
Bởi vì tất cả các học tử của học viện đều tham gia kỳ thi, nên đối
thủ cạnh tranh cũng càng nhiều. Chính vì vậy Đường Kiếp cũng không dám
lơ là kinh suất. Nếu chẳng may để vị học tử kia chép được đáp án của
mình, sau đó lại giải được vài đề mà mình không trả lời được, vậy thì
thua oan rồi.
Còn nữa, tiên lộ vốn là con đường người tranh ta đoạt, khách khí mới cả khiêm nhường căn bản không đáng để nhắc đến.
Vị học tử kia thấy Đường Kiếp che đáp án lại, mặt biến sắc, hừ một
tiếng, quay đầu nhìn về phía những người khác. Đúng lúc đó, một vị
thượng sư phụ trách giám sát cũng đột nhiên hừ một tiếng, vung tay lên
một cái, vị học tử kia chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, không còn nhìn
thấy gì nữa.
Vị thượng sự kia liền nói: - Chăm chỉ làm bài đi, đừng có nhìn đông ngó tây nữa.
Gã ta dùng Linh Nhãn thuật để nhìn trộm bài, cũng coi như không có
chứng cứ, bởi vậy nên thượng sư giám sát không trục xuất gã khỏi trường
thi, nhưng cũng dùng một chút thủ đoạn nhỏ, để phá hỏng pháp thuật của
gã.
Bên này Đường Kiếp vẫn đang làm bài, chợt có một trận gió thổi tưới,
cuốn bay tờ giấy hắn dùng để che đáp án đi. Sau đó có một ánh mắt trong
suốt xuyên qua thân thể hắn, chuyển động hai bên, nhìn chằm chằm vào bài thi của hắn.
Đường Kiếp cảm thấy không còn gì để nói.
Không ngờ ngay cả thuật khống chế gió, và nhãn giám thuật đều lấy ra dùng.
Nhãn giám thuật đang nhìn vào phần bụng hắn, vừa hay có thể mượn cơ
thể của Đường Kiếp để tránh tầm mắt của giám thị, cũng coi như có vài
phần linh hoạt khéo léo, đáng tiếc phải có sự đồng ý của Đường Kiếp mới
được.
Đường Kiếp cười cười, vươn tay ra, liền bóp nát nhãn giám thuật, cách đó không xa truyền đến tiếng kêu đau đớn, hiển nhiên pháp thuật bị phá, khiến gã ta bị chút thương tổn. Đường Kiếp chỉ cảm thấy sau lưng mình
nóng lên, có một ánh mắt oán độc đang trừng lên nhìn mình, sau đó mới
không cam lòng từ bỏ.
Bởi vì phần lớn học tử xuất sắc thông qua kỳ thi đều trở thành giám
thị, mà Đường Kiếp lại là học tử có lực học cao trong những học tử mới,
nên bài thi của hắn cũng bị nhiều kẻ dòm ngó nhất. Đủ các loại pháp
thuật được dùng trên người hắn, đảo qua đảo lại trên bài thi, khiến hắn
cảm thấy phiền phức vô cùng.
Cũng may mấy người giám thị cũng không phải để trang trí, thi thoảng đều tóm được một hai kẻ, quăng ra khỏi trường thi.
Trên quảng trường Mặc Hương viện, gần như cứ một lúc lại diễn ra một
màn người bay trong không trung. Học tử gian lận đều lần lượt bị tung ra khỏi viện, chỉ có thể ở bên ngoài viện mắng chửi trong lòng, cầu nguyện lần sau may mắn hơn. Đang lúc múa bút viết bài, đột nhiên Đường Kiếp
nghe thấy có người khẽ gọi: - Này, này.
m thanh dồn dập và gấp gáp.
Nghiêng đầu nhìn, lại chỉ thấy Vệ Thiên Xung phía trước mình đang nheo mắt nhướng mày, tay lại còn ra dấu.
Ý nói rằng mau đưa cho ta đáp án. Đường Kiếp lắc đầu.
Nhìn thấy hắn cự tuyệt, Vệ Thiên Xung mặt xụ xuống, chỉ có thể ngồi
ngần người cắn bút. Nhìn bộ dáng của gã, Đường Kiếp cũng chỉ có thể cười khổ trong lòng, rồi lại tiếp tục viết.
Đúng lúc này, chợt có tiếng gió, một tờ giấy ném vào mặt bàn hắn.
Đường Kiếp ngẩn người, chợt nghe có người hô lên: - Hắn gian lận.
Ngạc nhiên ngẩng đầu, chỉ thấy có một học tử cách mình không xa, đang dùng tay chỉ vào người mình hô lên với giám thị, trong ánh mắt tràn đầy oán hận.
Đường Kiếp thấy rõ ràng, vị học tử đó chính là kẻ từng bị mình châm chọc Du Thiếu Phong. Hãm hại.
Trong nháy mắt, trong đầu Đường Kiếp liền hiện lên hai từ này.