Đồng dạng cũng cảm thấy may mắn, vì mục tiêu là thuật khí, chứ nếu là pháp bảo nào đó, có khi chính hắn cũng mất mạng.
Một đêm qua đi, hiện tại Đường Kiếp còn cảm giác choáng váng, bước
chân nặng nề, giống như cùng với mười bảy mười tám cô nương cuồng hoan
một đêm vậy.
Khó trách Binh Chủ nói lấy sức mạnh khí lực làm nền móng, nếu dựa vào thể chất hiện tại của hắn, làm vỡ một thuật khí, có khi sức lực bảy tám ngày sau mới hồi lại được.
Tuy nhiên vẫn có cảm giác như có gì đó không đúng.
Đường Kiếp nhìn mảnh vụn đầy đất.
- Con mẹ nó.
Một thuật khí như hạ cấp, cứ như vậy mà bị hủy?
Tuy rằng Tử Hỏa Kiếm chính hắn cũng không dùng được, nhưng dù gì cũng là thuật khí có thể bán được nhiều linh tiền.
Nghĩ đến cái chỉ tay của chính mình tối hôm qua, đã phá hủy gần một ngàn linh tiền, Đường Kiếp đau lòng không thôi.
Đang định dọn dẹp các mảnh vỡ này, Đường Kiếp đột nhiên phát hiện có một ánh kim quang giữa các mảnh vụn.
Hắn ngồi xổm xuống, phủi các mảnh vụn kim loại ra, chỉ thấy giữa những mảnh vụn có một hạt kim loại màu vàng kim.
Hắn nhẹ nhàng nhặt lên, chỉ thấy chính mình và hạt kim mảnh này có gì đó tương đồng, tâm niệm vừa động, hạt kim loại kia liền tự động bay
múa, vòng quanh người hắn.
Tay khẽ vẫy, hạt kim loại kia đã ngấm vào trong cơ thể hắn, vận
chuyển trong huyết mạch, Đường Kiếp có thể cảm thấy, chỉ cần mình muốn,
bất cứ lúc nào cũng có thể phóng xuất nó ra.
Trong đầu lộ ra hình ảnh Binh Chủ thần uy cái thế, tư tư thế oai
hùng, sau khi thét một tiếng "Binh", vạn binh vỡ vụn, bay về phía bàn
tay ông ta. Đường Kiếp lập tức hiểu được, bật thốt lên: - Ngưng Binh. Có vỡ thì sẽ có ngưng.
Van binh vỡ vụn, ngưng thành thần binh.
Đây mới đích thực là ý nghĩ kín đáo của Binh Tự quyết.
Tuy nhiên trước mắt xem ra, làm bể nát một thuật khí, ngưng luyện được một hạt vàng, cũng chẳng có tác dụng gì cả.
Mặc dù như vậy, nhưng trong lòng Đường Kiếp vẫn là mừng rỡ không ở
thôi. Ngẫm lại khi chiến đấu với địch nhân, vẫy tay một cái sẽ hủy đi
binh khí của đối phương, lúc đó muốn đánh thì nào thì đánh như vậy.
Nhưng sau đó lập tức nhíu mày. Công pháp của Binh Chủ đều cực kỳ đơn giản, nhưng cũng rất khó luyện.
Một loại phải tìm kiếm hết linh dược trong thiên hạ, một loại khác
thì phải phá nát tiên bảo trong thiên hạ, khó trách Binh Chủ cả đời phải lấy chiến để xưng bá, nếu không đánh căn bản là không có tiền đồ.
Kỳ thật trong đầu Đường Kiếp, chưa từng có ý niệm muốn đánh cả thiên
hạ, trở thành duy ngã độc tôn. Theo cách nhìn của hắn, nơi chốn đều là
địch nhân chính là một biểu hiện của việc làm người thất bại.
Nhưng hôm nay, những tiên pháp hắn đã học nói cho hắn biết, có một số thứ không hề liên quan đến theo đuổi, tính cách, sự thông minh, và làm
người.
Kẻ mạnh chính là đạo lý, vốn là từ chiến thắng mà thành, cuộc sống
yên bình có thể dựa vào sự khéo léo, nhưng như vậy cũng sẽ mất đi nhuệ
khí.
Có những lúc, không phải không biết cách làm người, chỉ có điều không muốn làm người.
- Cho nên khi bắt buộc nếu phải chiến thì chiến. Đường Kiếp lẩm bẩm nói.
Vốn hắn còn đang tiếc nuối bản thân bị Thiên Thần cung bức bách, đánh một trận không có ý nghĩa gì lớn, nếu Thiên Thần cung không có bởi vậy
mà lùi bước, ngược lại càng điên cuồng phản kích, khi đó mất sẽ nhiều
hơn được.
Hiện tại có thể ngộ được đến tầng này, lòng hăng hái trong tâm hắn
nổi lên. Nghĩ nếu Cố Trường Thanh ngươi không biết phân biệt, không để ý đến hậu quả, vậy ta đây liền dựa vào Tẩy Nguyệt, cùng người đánh một
trận huyết chiến.
Rốt bản tính khó dời, tuy rằng trong lòng kiên định chiến đấu, nhưng
Đường Kiếp cũng không quên điều kiện tiên quyết là phải "dựa vào Tẩy
Nguyệt".
Nếu Binh Chủ còn tại thế nghe được lời trong lòng của Đường Kiếp, hơn phân nửa là một kiếp đá bay hắn ra xa.
Thu hồi lại hạt kim loại, Đường Kiếp đi thẳng tới lớp học.
Sau khi tan học, Đường Kiếp đưa con rối cho Vệ Thiên Xung. Biết được
con rối của mình đã làm xong, Vệ Thiên Xung tất nhiên mừng rỡ không
thôi, cầm trên tay không ngừng thưởng thức, đồng thời liên tục hỏi con
rối này có tác dụng gì.
Đường Kiếp cẩn thận giảng giải cho gã nghe, đương nhiên Bế Linh tán
thì coi như xong rồi. Con rối này vóc dáng tuy nhỏ, nhưng động tác lại
nhanh nhẹn, công kích hung ác, ngày hôm qua nếu không có nó, phần lớn là Đường Kiếp sẽ chết dưới tay Trang Thân.
Vừa nghe Đường Kiếp giảng giải, Vệ Thiên Xung vừa thưởng thức con rối bảo bối của mình. Đột nhiên mắt nhìn thấy trên người con rối có mấy vết rạn, cảm thấy ngạc nhiên: - Con rối này hình như bị nứt ra rồi?
Đường Kiếp vội nói: - À đấy là vân trận.
- Vân trận? vân trận không phải được che dấu ở đây sao? Vệ Thiên Xung không hiểu hỏi lại.
- Cũng có một số vân trận không thích hợp che dấu.
- Ngươi khẳng định chứ? Vệ Thiên Xung nghe xong ánh mắt lộ ra vẻ nghi ngờ.
- Tất nhiên rồi. Đường Kiếp nghiêm túc nói. Vệ Thiên Xung lại nhìn
con rối, lẩm bẩm nói: - Vì sao ta cứ có cảm giác, nó mà đánh nhau thì sẽ bị vỡ rời ra?
Đường Kiếp lập tức nói: - Vậy ngươi phải cẩn thận một chút, con rối
chiến này dựa vào cơ thể nhẹ nhàng, linh hoạt là chính, tốc độ công kích cao, công kích còn mang theo điện lưu gây tê, có thể phóng ám khí, cũng có thể cận chiến, hơn nữa hình dáng nhỏ như vậy, thích hợp nhất dùng để đánh lén. Chỉ là không thích hợp tấn công mạnh mẽ, nhưng cũng không có
biện pháp nào khác, dù sao cũng là con rối cấp một, có thể có công kích
như vậy đã không tồi rồi.
- Ồ, là như vậy à. Vệ Thiên Xung gãi gãi đầu. - Hay là, chúng ta thử một chút? Đường Kiếp giật dây nói.
- Được. Vệ Thiên Xung vội vàng buông con rối ra, dùng linh dẫn thuật. Dưới sự khống chế của sợi linh thuật, con sói chiến quả nhiên nhanh
nhẹn như gió, linh hoạt vô cùng, móng vuốt vừa vỗ xuống, một gốc cây nhỏ đã bị xé thành hai đoạn, nếu là vỗ vào cơ thể người, không chết thì
cũng phải mất một lớp da. Nhưng dựa vào lực công kích mà nói, chỉ tương
đương với pháp thuật công kích cấp thấp nhất, chỉ có điều chiêu thức đa
dạng hơn, ngoại trừ dùng móng vuốt và sừng, thì không có phương pháp
chiến đấu khác.
Nhưng tu luyện pháp thuật cần tốn thời gian khổ luyện, còn con sói
chiến này một khi hoàn thành là có thể tấn công liên tục, lại không tiêu hao linh khó. So với thuật pháp thì thực dụng hơn nhiều, hai ngàn linh
tiền gã bỏ ra cũng không có lãng phí.
Đường Kiếp nhân cơ hội hỏi gã: - Cảm thấy thế nào?
Vệ Thiên Xung tất nhiên là khen ngợi không ngớt: - Ừ, không tệ không
tệ, con rối chiến cấp một có thể linh hoạt được như vậy, quả là hiếm
thấy.
- Đúng thế, hình dáng nhanh nhẹn mà, nhớ kỹ ngàn vạn lầm không được
để nó cứng rắn chống đỡ. Đường Kiếp có chút không yên lòng, lại dặn dò
một câu. - Yên tâm đi. Vệ Thiên Xung thuận miệng nói: - Ta thà bị thương cũng không thể để nó bị tổn hại.
Cuối cùng cũng lừa bịp được, Đường Kiếp lén lút thở phào một tiếng.
Nghĩ thầm rằng lần này vẫn là có chút thu hoạch, trọng công nhược thủ,
về sau nếu làm tiếp con rối, trừ phi chất liệu thân mình cứng rắn không
thể tổn hại, còn nếu không nhất định phải thêm vào một trận pháp phòng
hộ nữa.
Bên này Vệ Thiên Xung đã mang theo con rối, giống như dắt chó đi dạo
đi ra ngoài. Dọc theo đường đi, quả nhiên tần suất quay đầu tăng vọt. .
Không ít người cảm thấy ngạc nhiên, đều tiến lại hỏi gã thế nào mà
làm g được. Vệ Thiên Xung tất nhiên không thể không thêm mắm dặm muối
một phen, khiến cho mọi người càng thêm hâm mộ. Vệ Thiên Xung được thỏa
mãn hư vinh trong lòng, chỉ cảm thấy hai ngàn linh tiền thật đáng giá
lần nở mày nở mặt này.
Có mấy nữ tu nhìn thấy, cũng bị con rối thu hút tiến lại. Vệ Thiên
Xung mượn cơ hội nói chuyện với đổi hương, lúc này con sói chẳng khác
nào BMW, hấp dẫn vô số giai nhân. Vệ Thiên Xung như ở trong mây, cảm
thấy từ khi vào học viên đến nay, nhân sinh chưa bao giờ tốt đẹp như
vậy.
Phụng bồi Vệ Thiên Xung càn quấy một hồi, hai người lại theo đường đi quay trở về chỗ ở.
Đang đi, đột nhiên thấy phía trước có một đoàn người. Người dẫn đầu
rõ ràng là thượng sư Tân Việt, sắc mặt ngưng trọng. Phía sau có một đám
học tử đi theo, tất cả đều là Trật tự viên, ai ai vẻ mặt đều nghiêm túc, vừa nhìn cũng đã biết lại có chuyện gì xảy ra rồi.
Các học tử đều cảm thấy kì lạ, xôn xao bàn tán, duy chỉ có Đường Kiếp là rõ ràng, đa phần là thi thể dưới chân núi bị phát hiện rồi.
Nếu học viện Tẩy Nguyệt có được tin tức, như vậy Cố Trường Thanh hơn là cũng nắm được rồi.
Không biết tiếp theo, hai phái sẽ có phản ứng thế nào, cũng là có chút mong chờ.
Nghĩ tới đây, khóe miệng Đường Kiếp cong lên lộ ra một nụ cười.
- BA.
Lại vỡ một tấm.
Những chiếc bàn ở Ung sào gần đây rất xui xẻo. Cố Trường Thanh khuôn
mặt âm trầm, sắc mặt xanh mét, thật xứng đáng với cái tên Cố Trường
Thanh.
Phía dưới gã, có mấy người Cao Phi, Khải Minh, Triệu Tân Quốc đều xuôi tay đứng nhìn, câm như hến, không dám nói lời nào.
Cố Trường Thanh trừng mắt nhìn Cao Phi: - Tại sao mọi chuyện trở
thành như vậy? Cao Phi cúi đầu trả lời: - Thuộc hạ vô năng, làm việc bất lực. Hắn là bị Trang Thần phát hiện ra, chúng ta có ý định giết gã diệt khẩu, cho nên khi lâm trận liền phản bội, giết chết Mẫn Đông sau đó
chạy trốn.
Hành động thất bại hoàn toàn, Đường Kiếp không xảy ra chuyện gì, mà
ngược lại trở thành hai người chấp hành một chết một mất tích, chuyện
này Cao Phi khó tránh khỏi trách nhiệm.
Điểm chết người chính là, tuy rằng Trang Thân là ám tử, nhưng thân phận Mẫn Đông là người Thiên Thần cung thì lại công khai đấy.
Nếu chỉ có Trang Thân mất tích, Thiên Thần cũng có thể thoái thác
rằng việc này không liên quan tới mình, nhưng Mẫn Đông vừa chết, Thiên
Thần cung muốn chối cũng không chối được.
Càng ghê tởm chính là ở bên cạnh thi thể có một hàng chữ, đem trách
nhiệm đổ thẳng lên đầu Thiên Thần cung. Cứ như vậy, Thiên Thần cung dù
có cắn răng chối cãi cũng không được, ngược lại còn cho Tẩy Nguyệt phái
một cơ hội.
Lúc này Cố Trường Thanh nhìn Cao Phi, vô lực ngồi trên ghế: - Vừa rồi Tạ Phong Đường phái người đến tìm ta, gã muốn ta cho Tẩy Nguyệt phái
một câu trả lời Rõ ràng đệ tử Thiên Thần cung bị giết, vậy mà ta còn
phải cho gã một lời giải thích.
Nói đến đây Cố Trường Thanh không còn qua tâm đến phong độ, rống to lên.
- Rác rưởi, một đám rác rưởi.
Cố Trường Thanh nổi giận như vậy cũng khó trách, hai lần hành động
liên tiếp đều thất bại, mục tiêu là người hay quỷ còn chưa thăm dò được
rõ ràng không nói, ngược lại đẩy Thiên Thần cung vào thế bị động.
Gã lửa giận ngập trời, một hơi mắng chửi cả Cao Phi và một đám thuộc
hạ Ưng đường. Mọi người bên dưới đều nhìn nhau, cuối cùng vẫn là người
tu giả tên Khởi Minh, tiến lên chắp tay nói: - Ưng chủ, thuộc hạ có lời
muốn nói.
Cố Trường Thanh âm trầm nói: - Người có phải muốn nói, đệ tử Ưng
đường của chúng ta kinh nghiệm đầy mình, bao nhiêu năm chấp hành đủ các
loại nhiệm vụ, so với chuyện này còn khó khăn gian khổ hơn nhiều, nhưng
cũng chưa bao giờ xuất hiện sai sót, ít nhất là chưa xuất hiện sai lầm
cấp thấp như thế, tại sao đối phó với một Đường Kiếp, mà liên tiếp phạm
sao lầm vậy?
Khởi Minh há hốc miệng, chỉ có thể nói: - Vâng, Ưng chủ anh minh. Cố
Trường Thanh hừ một tiếng nói: - Nghi ngờ, ta tự nhiên là có đấy, nhưng
thất bại chính là thất bại các ngươi làm việc vô năng cũng là sự thật.
- Người phạm sai lầm, tất nhiên phải lĩnh tội. Tuy nhiên, việc cấp
bách trước mắt là phải làm rõ, chuyện này rốt cuộc là sao. Cao Phi,
Trang Thần là do ngươi phụ trách, người thấy Trang Thân là người như thế nào?
Cao Phi trả lời: - Lộng Quỷ là do đệ tử dẫn vào môn hạ, cũng khá tín
nhiệm gã. Người này suy nghĩ tầm thường, tuy nhiên luyện công cần cù
thật thà, coi như là kẻ có cố gắng. Vốn đệ tử khá xem trọng gã, nhưng
không ngờ cũng chỉ là hàng thứ cấp.
Khi nói xong lời này, vẻ mặt Cao Phi tỏ ra không cam lòng.
- Người cảm thấy gã có khả năng vì phát hiện ra kế hoạch của chúng
ta, mà qua ra đâm cho chúng ta một kích không? Cố Trường Thanh lại hỏi.
Cao Phi há miệng, cuối cùng cũng chỉ lắc đầu chứ không trả lời.
Cố Trường Thanh biết việc này khiến trong lòng Cao Phi có một bóng
ma, không dám trả lời, thở dài nói: - Lòng người khó lường, khó có thể
nhìn thấu, nhìn không rõ cũng là chuyện thường xảy ra. Nếu ngươi trong
lời nói hoặc khi sắp xếp lộ ra dấu vết, bị Trang Thần phát hiện cũng
không phải không có khả năng
- Nhưng đồng dạng, cũng có thể là do tên Đường Kiếp kia giở trò quỷ. Khởi Minh lập tức nói.
Gã đối với thất bại lần trước không cam lòng, chính vì Cao Phi nỗ lực bảo vệ gã, hiện tại coi như có qua có lại mới toại lòng nhau, cố gắng
giải vây cho Cao Phi.
- Đúng, cũng có khả năng này. Lần này Cố Trường Thanh cũng không phản bác: - Tuy nhiên Cao Phi, ngươi cho Trang Thần bao nhiêu thuật khí?
Cao Phi vội trả lời: - Tử Hỏa Kiếm, giáp Thiên Thần, Luyện Thú bài,
còn có dây trói tiên, riêng thuật khí chiến đấu đã có bốn kiện, chứ đừng nói đến bùa chú và đan dược. Trang Thân nguyên bản ở môn hạ cố gắng tu
luyện, tuy rằng cảnh giới khá thấp, nhưng kinh nghiệm chiến đấu coi như
có thể chấp nhận, phản ứng linh hoạt. Dựa vào thực lực của gã, lại có
thêm các loại thuật khí, trừ phi gặp phải thiên tài cùng cấp bậc, nếu
không không có khả năng bị thua. Thân có tứ bảo trong tay, cho dù là gặp phải kẻ dị thường như Thích Thiếu Danh, An Như Mộng, cũng chưa chắc đã
thua.
- Nếu như là do Đường Kiếp giở trò quỷ, ít nhất thực lực của hắn phải thắng được Trang Thân, điểm này không sai chứ?
- Vâng.
- Người cảm thấy hắn có thể sao? Cao Phi há hốc miệng, rốt cuộc trả
lời: - Dựa vào kết quả chúng ta điều tra được, Đường Kiếp trước khi đến
học viện chưa học qua bất cứ loại tâm pháp phép thuật nào Ngọc Môn ngũ
chuyển, ưu đãi lớn nhất là được Lý Dự tặng cho một chiếc váy, không có
cách nào bù được chênh lệch lớn như vậy.
- Vậy tức là không có cách nào xác nhận. Cố Trường Thanh hừ một tiếng.
Chuyện này nói thật, hắn càng lúc càng nhìn không thấu.
Cho dù Đường Kiếp tâm tư bí hiểm, bày ra cạm bẫy, nhưng nói thế nào,
hắn cũng không thể đánh bại được Trang Thân. Triệu Tân Quốc đứng cạnh
nói: - Ưng chủ, muốn biết rằng sự tình không hề đơn giản? Vậy tìm được
Trang Thân, không phải là xong rồi sao. Gã nếu giết Mẫn Đông rồi chạy
trốn, chỉ mới cách một đêm, chắc chưa chạy được xa, hiện tại tìm gã chắc còn kịp.
- Tìm gã? Nói đúng lắm. Cố Trường Thanh hừ một tiếng, hiếm thấy gã
không răn dạy Triệu Tân Quốc, chỉ nói: - Nhưng ta hỏi người, nếu người
là Trang Thân, giết người rồi bỏ trốn, biết rõ Thiên Thần cung đang tìm
người trả thù, ngươi sẽ làm thế nào?
Triệu Tân Quốc ngơ ngác một lúc, nhất thời không trả lời được.
Vẫn là Cao Phi tiếp lời: - Người lúc đang nguy cấp, thông thường sẽ
là chó cùng đường dứt giậu. Trang Thân biết được bí mật của Binh Giám,
cũng biết thứ đó đối với Thiên Thần cung vô cùng quan trọng. Nếu chúng
ta đuổi bắt quá chặt, ép gã, chỉ sợ gã sẽ chủ động tiết lộ hết thảy mọi
chuyện. Không giống với Đường Kiếp kia, trên tay gã không có Binh Giám,
chỉ là không quan tâm, sau khi tin tức về Binh Giám bị lộ ra ngoài sẽ
như thế nào.
Nghe thấy vậy, Triệu Tân Quốc lập tức nghẹn họng. Gã không hề nghĩ tới những điều này.
Cố Trường Thanh nói tiếp: - Muốn bắt được Trang Thân, không phải là
không có cách, nhưng mà không thể tiến hành quy mô, mà phải ngầm điều
tra. Cũng cần phải đảm bảo một kích là trúng, để ngừa gã có cùng đường
dứt dậu. Nhưng biển người mênh mông, nếu muốn bí mật điều tra, nói dễ
hơn làm.
Không tìm được Trang Thân, cũng không thể xác nhận được tính chân
thật của mọi việc. Hoặc là nói, bề ngoài nhìn thấy gì thì liền tin tưởng cái đó, điều này khiến cho Cố Trường Thanh cảm thấy rất bất đắc dĩ.
- Vậy chúng ta phải làm thế nào? Cao Phi hỏi.
Cố Trường Thanh ngồi trở lại vị trí.
Gã xoa xoa huyệt thái dương, suy nghĩ hồi lâu rồi nói: - Bí mật tiến
hành đuổi bắt Trang Thân, tạm thời đình chỉ mọi hoạt động bên phía Đường Kiếp, chỉ cần theo dõi hắn là được. Về phần học viện Tẩy Nguyệt, ta sẽ
đi giao thiệp với bọn họ. Triệu Tân Quốc ngươi đi An Dương một chuyến,
tìm vài người đã từng nhìn thấy Đường Kiệt về đây.
Cố Trường Thanh đã từng không tín nhiệm những người này, nhưng hiện
tại xem ra, gã không thể không đặt hy vọng, trên người những kẻ đã từng
gặp Đường Kiệt.
- Nhưng đi lại tốn thời gian Triệu Tân Quốc đối với việc không thử thách không thể vui vẻ được.
- Đường Kiếp phải ở trong học viện mười năm, chúng ta có đủ thời gian để đợi. Cố Trường Thanh đã hạ quyết định.
Đối với kế hoạch của Đường Kiếp, Cố Trường Thanh bắt đầu lựa chọn bạo lực phá vỡ thế cục.
Đáng tiếc bạo lực thì dùng rồi, nhưng thế cục lại không phá được.
Sau khi liên tục bị tổn thất, gã rốt cuộc quyết định thay đổi sách lược mạo hiểm lúc trước, biến thành từ từ mưu tính.
Tình huống trước mắt, gã cũng thật sự không có tư cách tốc chiến tốc thắng.
Buổi chiều, Đường Kiếp tới Thiên Nhất Các một chuyến, lĩnh pháp thuật.
Hắn đã ở cấp Linh Tuyền từ sớm, chỉ là vì chuẩn bị cho trận chiến hôm trước mà khổ luyện pháp thuật, nên vẫn chưa có thời gian đi lĩnh pháp
thuật mới.
Hiện giờ kẻ đáng chết cũng đã chết, tất nhiên phải chuẩn bị cho giai đoạn tu luyện tiếp theo.
Lần này vẫn là lĩnh hai môn. Một thứ nhất là Lồng Ngưng Thủy, chính
là cấp tiếp theo của Lồng Thủy Quang, vẫn lấy phương thức làm giảm tổn
thương của công kích, nhưng có thể chịu được những công kích mạnh hơn
nhiều. Coi như tương đương với thuật pháp cỡ trung cấp, trên lý luận có
thể dùng đến khi Thoát Phàm cảnh.
Đường Kiếp đã luyện tập nhuần nhuyễn Lồng Thủy Quang, đương nhiên chỉ có cách tiếp tục đi theo con đường này đến cùng, để những cố gắng trước khi không bị lãng phí. Thành pháp của Lồng Ngưng Thủy phức tạp hơn
nhiều so với Lồng Thủy Quang, nhưng vẫn dựa trên cơ sở của Lồng Thủy
Quang mà tiến hành, tu luyện ít nhưng hiệu quả cao.
Môn còn lại là châm Nguyên Khí.
Châm Nguyên Khí và khiến Nguyên Khí mà Trang Thần đã dùng là cùng một loại, trong những pháp thuật cấp thấp được xem như một loại có uy lực
khá cao. Tuy nhiên nếu so sánh với Thiếu Hải Động Kim quyết mà nói, nó
vẫn không phải là sự lựa chọn tốt nhất.
Châm Nguyên Khí dựa vào việc nhanh luyện thành mà nổi danh, nhưng
không có khả năng xuyên giáp. Nếu so sánh với Thiếu Hải Động Kim quyết,
thì châm Nguyên Khí cũng chỉ có ưu điểm là triển khai hành khí nhanh,
nhưng uy lực lại không cao. Nếu để cho Vệ Thiên Xung biết được lựa chọn
của Đường Kiếp, tất nhiên gã sẽ lại nhảy nên mắng mỏ Đường Kiếp đầu óc
có vấn đề, toàn lựa chọn những loại pháp thuật không đúng đường.
Được rồi, lần này coi như đúng được một phần ba đường.
Đường Kiếp sở dĩ lựa chọn nó, chủ yếu bởi vì loại pháp thuật này có
điểm tốt, chính là có thể mang theo ngoại vật, hợp với linh khí, gia
tăng uy lực.