Những ngày tiếp theo, Đường Kiếp tiếp tục khổ luyện khả năng thi pháp của mình, việc này ở đại bộ phận học tử đều cực kỳ
hiếm thấy.
Nhìn thấy các học tử khác từng người tiến vào cấp Huyền Linh, dương
dương tự đắc trở lại tu luyện, Đường Kiếp cũng không vội vàng, chỉ là
đem Lồng Thủy Quang một lần lại một lần phóng thích, tốc độ thi pháp
cũng từ năm giây rút ngắn xuống bốn giây, ba giây, hai giây
Hôm nay Đường Kiếp vẫn ở trong phòng tu luyện, nhưng lại nghe thấy bên ngoài có tiếng gọi.
Ra khỏi phòng, Đường Kiếp nhìn thấy một vị học tử đang đứng ở cửa. -
Hóa ra là Lý sư huynh, không biết sư huynh tìm ta có chuyện gì?
Vị Lý sư huynh này tên là Lý Chân, là một học tử năm thứ sáu của học
viện Tẩy Nguyệt, là Linh Hồ Cảnh, nhưng so với Ngô Hạnh, gã ta có khi
còn mạnh hơn nhiều.
Cách học tập của Lý Chân và Đường Kiếp có chút tương tự, cũng không
vội vàng tăng cảnh giới, mà là mỗi lần tới cảnh giới mới đều chăm chỉ
luyện pháp thuật, nâng cao sức chiến đấu, sau đó mới dựa vào sức chiến
đấu chấp hành nhiệm vụ của học viện, đạt được tài nguyên, sau đó lại
quay lại nâng cao tốc độ tu luyện của mình.
Đây cũng là một cách lựa chọn tốt nhất cho các học tử thiên tư không đủ, vấn đề duy nhất đó chính là mạo hiểm quá lớn.
Mấy ngày trước, Lý Chân cùng đấu với người khác vài trận ở Đấu Trường Thần Binh, liên tiếp thắng nhiều trận, thanh danh cũng không nhỏ, bởi
vậy Đường Kiếp cũng biết gã, cũng có duyên gặp qua gã.
Lúc thấy Đường Kiếp đi ra, Lý Chân cười nói: - Ngươi cũng biết đấy,
qua vài ngày nữa là đại khảo rồi, đáng thương ta hàng năm đều không đậu, không thể cứ lãng phí thời gian ở nơi này. Không phải vì nghe nói học
viện Tẩy Nguyệt có một học từ thiên tài, học vấn uyên thâm, tài trí hơn
người, vì thế nên tới đây để lãnh giáo.
Khoa văn của học viện Tẩy Nguyệt quy củ rất đơn giản, tất cả nội dung chỉ giảng trong nửa năm đầu, nửa năm sau đại khảo, nếu thông qua thì
không cần tiếp tục học.
Còn nếu không thông qua, nhất định phải tiếp tục đến học, thí luyện
có thể xin nghỉ, nhưng chỉ cần trở về, một ngày cũng không được nghỉ
ngơi, tới khi nào thông qua kỳ thi thì mới không phải lên lớp nữa.
Các học tử học viện Tẩy Nguyệt đều một lòng tu luyện, làm gì còn tâm
trí mà học văn, sau này mới ý thức được, mỗi sáng đều phải đi lên lớp
nghe giảng, thời gian bị trễ nải càng nhiều. Nghĩ tới việc Đại Châu
Thiên cần một canh giờ mới có thể hoàn thành, mà ngươi đã mất nửa canh
giờ lên lớp nghe giảng, ngươi chỉ còn nửa canh giờ tu luyện Đại Châu
Thiên, sau khi quay về lại phải học bù.
Bởi vậy đám học tử cũng không thể không cố gắng, với thứ mà bản thân không hứng thú.
Ví như Lý Chân, sáu năm nay gã đều khổ công thu tu luyện, ngay cả khi lên lớp cũng không quên luyện tập Chu Thiên vận chuyển, kết quả là
nhiều lần thi đều không qua. Rất nhiều người giống như gã ta, kỳ thực
đều buông tha khoa văn rồi, dù sao khi đi học cũng có thể tu luyện, cùng lắm là hiệu suất thấp một chút, tổng kết đánh giá kém một tẹo thôi,
không nghĩ tới hôm nay Lý Chân lại chạy tới tìm Đường Kiếp.
Nghe Lý Chân nói vậy, Đường Kiếp cười cười: - Nói đến tài văn chương, sư đệ quả thật có chút tự tin. Tuy nhiên học tử mỗi năm, văn chương
xuất chúng hơn người không ít, học viện Tẩy Nguyệt năm nay, ít nhất cũng phải có hơn mười người, tại sao sư huynh lại cứ nhất định tìm tới ta?
Lý Chân cười nói: - Bổ túc văn lý, cũng cần thời gian. Mấy người kia, người tìm bọn họ giúp đỡ, nhất định là công phu sư tử ngoạm. Sư huynh
ta tích tiền không dễ dàng, không mua nổi thời gian của bọn họ, ngẫm lại sư đệ dù sao cũng là người mới tới, như vậy ra giá cũng sẽ rẻ hơn một
chút. Đây là ta có ý chuẩn bị một bình dưỡng khí đan, coi như học phí.
Nói xong liền đưa một bình dưỡng khí đan ra.
Nhìn thấy bình dưỡng khí đan, Đường Kiếp cười cười: - Dưỡng khí đan
này quá quý trọng, sư đệ không nhận nổi. Kỳ thật sư huynh cũng không cần phải như vậy, nếu sư huynh muốn thông qua kì thi văn, mỗi ngày nghe
giảng chăm chỉ một chút, tự nhiên cái gì cũng hiểu rõ, hà tất phải tìm
tới tiểu đệ?
Lý Chân vội vàng nói: - Thượng sư giảng bài, không cho phép đặt câu
hỏi, có nhiều vấn đề khó hiểu, tất nhiên muốn tìm sự đệ giúp đỡ. Sư đệ
không đồng ý sao?
Đường Kiếp lắc lắc đầu: - Thật có lỗi, tiểu đệ gần đây đang cố gắng
vượt ải, Linh Tuyền đang ở phía trước, sợ là không có thời gian rảnh.
- Có dưỡng khí đan này, ngươi có thể nhanh chóng nhập Linh Tuyền hơn.
Đường Kiếp vẫn lắc đầu nói: - Ý tốt của sư huynh, tiểu đệ cảm tạ, tuy nhiên việc này vẫn là thôi đi.
- Ngươi Lý Chân bị hắn làm cho tức giận, trừng mắt: - Vậy ngươi mời ta vào phòng chắc sẽ không thành vấn đề chứ?
Đường Kiếp lại vẫn như cũ lắc lắc đầu.
Lý Chân bị hắn làm cho giận run người, chỉ vào Đường Kiếp nói: -
Được, được lắm. Chỉ là một học tử năm một, thật không ngờ lại dám càn rỡ đến vậy, đem dưỡng khí đan ra tặng cũng không lấy được một chút giúp đỡ từ ngươi, thậm chí ngay cả ngồi cũng không mời ta ngồi, vô lễ như vậy,
ta nhớ kỹ ngươi rồi.
Nói xong gã quay người rời đi.
Ra khỏi Đào Nhiên cư, Lý Chân đang đi, tới một góc khuất không người, chỉ thấy ở nơi đó đang có một gã học tử cao ráo đang đứng.
Vị học tử kia nhìn thấy Lý Chân đang tiến lại, nhíu mày: - Xem ra sự huynh thất bại rồi.
Lý Chân hừ một tiếng: - Vụ cá cược này, ta thua rồi. Lý Chân ta tự
cho rằng mình ở trong học viện, không được nhiều người ủng hộ, nhưng tốt ở xấu gì các sư đệ cũng nghe nói qua, có chuyện gì cũng nên để cho ta
vài phần mặt mũi. Không nghĩ tới tên Đường Kiếp kia không ngờ ngay cả
phòng cũng không mời ta vào. Mẫn sư đệ đoán không sai, tên Đường Kiếp
này, quả nhiên cuồng ngạo vô cùng, mặt ngoài tỏ ra khiêm tốn, nhưng
trong lòng lại không coi ai ra gì. Nếu không phải chỗ ở của hắn ta có
trận pháp, ta không xông vào giáo huấn hắn một phen không được.
Nói xong liền cầm bình dưỡng khí đan ném về phía đối phương.
Học tử họ Mẫn kia chỉ cười cười, lại đưa bình đan dược trả lại cho Lý Chân: - Chỉ là nhất thời nói đùa, tìm chút việc mua vui mà thôi, huynh
hà tất lại nghiêm túc vậy. Bình dưỡng khí đan này, sư huynh vẫn là nhận
về đi.
Lý Chân cảm thấy bất mãn: - Lời này của ngươi, giống như ta đang quịt nợ của ngươi vậy. Bình dưỡng khí đan này là do ta bị thua, dĩ nhiên làm gì có chuyện thu lại. Nếu ta thắng, ngươi thua ta năm bình, vậy thì một bình ta cũng không lấy thiếu đấy. Thôi được rồi, mọi chuyện đến đây
thôi, cáo từ.
Nhìn Lý Chân rời đi, vị học tử kia cúi đầu suy tư một lát, tay lấy ra lá bùa, viết: - Đường Kiếp rất thận trọng, nếu không phải người thân
quen thì đều không cho tiến vào phòng, đi lại trong học viện cũng chỉ đi đường lớn, không vào đường nhỏ. Ven đường có nhiều giám sát học tử,
cũng có Linh Sự ẩn thân quan sát, tạm thời cần tiếp tục tìm kiếm cơ hội
hạ thụ.
Viết xong từ đầu ngón tay có một ngọn lửa bùng lên, lá bùa bị đốt thành tro rồi biến mất.
------
Hai mươi ngày sau, Vệ Thiên Xung rốt cuộc cũng hoàn thành việc tạo ra con rối đầu tiên.
Đây là con rối dáng một con sói, thân mình không lớn, nhưng tỏ vẻ uy nghiêm.
Loại gỗ do cây bị sét đánh chết dùng để làm thân, trân châu đen dùng
làm mắt, móng vuốt và răng nanh là dùng sắt và một chút hợp kim trộn với nhau. Riêng khối hợp kim nhỏ dùng để trộn lẫn đã có giá gần một nghìn
tiền, cũng là bộ phận đắt nhất.
Bên trong con sói chạm rỗng, dùng để đặt động lực linh thạnh, đây
cũng là động lực linh thạch thường thấy ở Tu tiên giới. Chỉ có điều linh thạch là thứ không dùng tiền để mua. Bởi vì linh thạch khác nhau, sẽ có thuộc tính, độ to nhỏ khác nhau, nên sau khi làm thành một loại hàng
hóa mới tiến hành mua bán. Ở trên đầu sói còn có một chiếc sừng, cũng
dùng hợp kim để tạo thành, khiến cho thoạt nhìn qua con sói hết sức dữ
tợn.
Nếu chỉ dựa trên vật liệu mà nói, con rối hình sói này thuộc vào loại nhất phẩm cũng không sai. Chỉ là bởi vì hình dáng có chút nhỏ, dẫn tới
trận pháp khắc trên đó có giới hạn, nên công năng tất nhiên cũng không
nhiều.
Vệ Thiên Xung chỉ có là hoàn thành hình dáng bề ngoài, kế tiếp cần
tiến hành chế tạo trận pháp, mới chân chính giao cho nó một linh hồn,
mới có thể dựa theo ý mình mà chuyển động.
Giống như đem con của mình giao cho Đường Kiếp vậy, Vệ Thiện Xung lưu luyến không rời nói: - Ta giao nó cho ngươi đấy.
- Yên tâm đi, tiểu thiếu gia.
Cầm lấy con rối Vệ Thiên Xung đưa cho, Đường Kiếp đi thẳng tới Chu Thiên Đài.
Chu Thiên Đài là nơi đám học tử thực hành trận pháp.
Dựa theo quy củ của học viện Tẩy Nguyệt, đám học tử chỉ sau khi tiến
vào cấp Linh Tuyền, mới có tư cách xin học Đan Phù trận khí và các hạng
mục phụ khác.
Sau khi xin thì sẽ phải chờ một thời gian, học viện sẽ sắp xếp một
lần khảo hạch, chỉ có những học tử hoàn thành khảo hạch thì mới có thể
chính thức bắt đầu học tập. Phương thức tuyển chọn thì dựa theo quy định của học viện, không cần biết có bao nhiêu thiên tài, mỗi lần chỉ lấy
mười người, hơn nữa thà thiếu chứ không ẩu, không đạt được yêu cầu thì
thà không cần.
Đương nhiên, nếu người cảm thấy bản thân có đủ thiên phú, nhiều lần
tham gia kỳ thi cũng không vấn đề gì, chỉ có điều trừ lần thi đầu tiên
là miễn phí, các lần thi sau đều phải trả tiền.
Đám học tử sau này muốn vượt trội nổi hơn người, ngoại trừ việc dựa
vào thiên phú, dựa vào của cải. Thì dựa vào Đan Phù trận khí và các trận khí khác chính là con đường thứ tư, đáng tiếc là phương diện này đối
với thiên phú yêu cầu rất cao, hơn nữa lại phải đầu tư lớn, gia cảnh
không khá giả thì rất khó hơn người.
Từ phương diện này mà nói, Đường Kiếp có thể cùng Hư Mộ Dương học
trận đơn thuần là do may mắn. Trận đạo của Hư Mộ Dương chú trọng tự
nhiên, chú ý tới thi pháp thiên thành, có thể không dùng vật liệu thì sẽ không dùng, như vậy mới khiến hắn có cơ hội xây dựng nền móng. Có thể
cho rằng trận đạo của Hư Mộ Dương, khi tới mức độ cao cũng không tránh
khỏi việc phải dùng vật liệu để thi pháp. Bởi vì trong ba năm đó, Đường
Kiếp cũng chỉ có thể học được một số trận pháp cơ bản, cũng may quyền
sách đó hắn đã xem kĩ, lý luận nội tình trong đó đều đã nắm chắc rồi.
Tới Chu Thiên Đài, trước mặt chính là một quảng trường rộng.
Trên quảng trường có mười vị học tử đang ngồi, ai cũng ngồi dưới đất
không biết là đang khổ nghĩ tính toán điều gì, tay cầm phấn vẽ trên mặt
đất.
Đường Kiếp biết rằng đó là họ đang tính toàn hình thành trận pháp,
phức tạp vô cùng, thường thường có thể khiến người ta choáng váng đầu
óc, nhớ lại năm đó hắn cũng từng như vậy.
Có điều hắn đến nơi đây cũng không phải là để quan sát học tử vẽ
trận. Lúc này ánh mắt hắn quét một vòng, nhìn thấy một gã học tử trên
mặt hiện lên vẻ thất vọng chán nản.
Vị học tử này nhìn có vẻ nhếch nhác, nhưng ánh mắt lộ ra vẻ chăm chú, từ trận đồ của gã có thể thấy, kiến thức không hề tệ, chỉ có điều quá
cứng nhắc, tuy nhiên đây đúng là người mà Đường Kiếp muốn.
Chính là hắn đi, Đường Kiếp nghĩ.
Chỉnh sửa lại mũ áo, Đường Kiếp đi qua, chào hỏi: - Chào sư huynh.
- Hả? Vị học tử kia ngẩng đầu lên nhìn về phía Đường Kiếp: - Ngươi là
- Học tử năm thứ nhất, Đường Kiếp. Sau đó Đường Kiếp liền nói đại khái ý định của mình.
Nghe được Đường Kiếp muốn mời mình luyện trận cho con rối, vị học tử kia rất vui mừng.
Học tử học tập các hạng mục phụ bản chính là vì mục đích kiếm tiền, dễ dàng bán linh dược tu luyện.
Chỉ có điều những kẻ có trình độ đều đi chào hỏi, kéo khách. Học tử
còn ở lại Chu Thiên Đài phần lớn đều thuộc loại trình độ chưa đủ, vẫn
như cũ chưa có tiến triển gì.
Vị học tử này tên là Tần Lương, ở phương diện bày trận cũng không có
gì g xuất chúng, trời sinh tính tình chất phác, bởi vậy cũng chưa từng
nhận buôn bán làm ăn bao giờ, không ngờ hôm nay lại có người tới đây
luyện trận. Đây gọi là mối kinh doanh đưa tới tận cửa, phải kiếm được
một khoản, còn có thể dựa vào việc này để luyện tập.
Tuy nhiên Đường Kiếp vừa đưa con rối ra, Tần Lương kia lập tức nhíu mày: - Con rối này có hơi nhỏ.
- Đừng lo lắng. Đường Kiếp cười cười nói: - Con rối này ngay từ đầu
đã không có ý định dùng nó để chiến đấu, chỉ muốn dùng để chơi thôi, cho nên chỉ cần khắc vài trận pháp đơn giản là được.
- Ra là như vậy. Nghe nói không phải dùng cho chiến đấu, Tần Lương lập tức thoải mái hơn nhiều.
Nếu đối phương chỉ nhất thời muốn nghịch, vậy thì khắc vài khống chế trận pháp cơ bản là được, dù nhỏ vậy cũng đủ rồi.
- Tuy nhiên vật liệu tạo thành con rối này đều là thượng hạng, chỉ
dùng để chơi đùa, có chút đáng tiếc. Tần Lương nhìn vật liệu tạo ra con
rối, chậc chậc lưỡi tán thưởng.
Một con rối như vậy, không có hai ngàn linh tiền không làm nổi đâu,
cũng không biết thiếu gia nhà nào phá gia bại sản như vậy, bỏ ra số tiền lớn để làm sủng vật chơi.
Đường Kiếp cười nói: - Vậy thì mời sư huynh dựa theo hình này để khắc. Nói xong lấy ra một tờ trận đồ.
- Hở? Tần Lương nhìn trận đồ kỳ quái nói: - Trận đồ này có chút kỳ
quái, sao ở giữa có nhiều chỗ trống và không nối liền với nhau vậy? Vật
liệu yêu cầu cũng có chút kỳ lạ trận đồ như thế này, chế ra có thể dùng
được sao?
- Là như thế này, thiếu gia nhà ta cũng có hứng thú với trận đồ, cho
nên trận đồ này lưu lại một ít chỗ trống, để cho thiếu gia Đường Kiếp
làm ra vẻ nói người hiểu đấy, rồi lấy ra ba mươi linh tiền đưa tới.
Tần Lương lập tức gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, chuyện này hơn phân nửa là
do thiếu gia nhà giàu muốn khoe năng lực, cho nên để người khác làm một
nửa, còn một nửa là để tự mình làm, như vậy có thể khoe rằng đó là công
lao của gã.
Dù sao thì mình chỉ cần lấy được tiền là tốt rồi, cũng chẳng quan tâm làm gì, tự trong lòng ngầm hiểu là được.
Ba ngày sau, Tần Lương hoàn thành trận đồ, đưa con rối giao lại cho
Đường Kiếp. Đường Kiếp cầm con rối xem qua, cuối cùng tiểu tử này cũng
không tự cho thông minh vẽ thêm vài nét, cảm giác rất vừa ý, tán thưởng
tay nghề Tần Lương một hồi, khiến cho Tần Lương cũng có chút lâng lâng.
Mang theo con rối hoàn thành một nửa, Đường Kiếp trở lại Đào Nhiên Cư.
Lấy ra vật liệu đã chuẩn bị từ trước, kế tiếp chính lúc, biến thứ tầm thường thành thần kỳ rồi. Trong phòng nhỏ, tay cầm một chiếc kim bằng
thép, chấm vào trong bột natri, phốt pho, trộn lẫn tạo thành thuốc màu.
Đường Kiếp cẩn thận vẽ màu lên trên trận pháp đã khắc xong ở bên trong,
loại thuốc màu này là dựa theo bí pháp của Hư Mộ Dương chế thành, hiệu
quả truyền linh khí càng cao. Khi chúng dựa theo trận đồ đã được vẽ sẵn, chỉ cần ra lệnh liền tự động hình thành pháp thuật tương ứng.
Trên thực tế trận pháp, phù pháp, pháp thuật các loại, nguyên lý đều
giống nhau, thông qua vận dụng linh khi để đạt được hiệu quả mong muốn.
Khi Khổ đạo nhân lên lớp giảng bài cho học tử đã từng chỉ ra, người
người ai cũng biết thiên địa có linh khí, nhưng rốt cuộc linh khí là cái gì?
có rất ít người có thể nói ra được linh khí bắt nguồn từ đâu.
Dựa theo cách nói của Khổ đạo nhân, kỳ thật linh khí là một loại
nguyên vật chất căn bản, tồn tại một cách khách quan ở Tu tiên giới.
Giống như nguyên tử, hình thành lên vạn vật.
Có điểm bất đồng, đó chính là linh khí có linh tính.
Linh tính này, cùng với linh khí không có quan hệ, nó chỉ là điểm bất đồng với tất cả mọi vật chất khác trong trời đất.
Gió vô thức, mưa vô thức, cây vô thức, đá vô thức, nhưng linh khí lại có ý thức.
Linh có nhận thức, nhưng lại hồ đồ không biết.
Linh chính là gốc rễ của tất cả. Sinh mệnh của chúng không chỉ là
sinh mệnh, khác biệt lớn nhất đối với những thứ vô thức, đó là chúng có
thể tiếp nhận mệnh lệnh, và tạo ra phản ứng. Giống như tảng đá mà có
sinh mệnh, thì cũng có thể nghe mệnh lệnh của chúng ta mà làm việc.
Linh, thì lại càng như vậy.
Tất cả pháp thuật, nói toạc ra chẳng qua là dùng linh để hạ lệnh.
Đó là một vòng tuần hoàn, biến hóa vô tận, đó chính là khởi nguồn.
Cho nên, phép thuật chính là lệnh, là đặc biệt có tác dụng ra lệnh
cho linh khí, khiến cho chúng có thể dựa theo ý nguyện của mình mà hành
động.
Bởi vì như vậy, phù pháp, trận pháp, pháp thuật đều là ra lệnh cho
linh khí, chỉ có điều mục đích không giống nhau, nên phương thức biểu
hiện ra cũng có chỗ bất đồng.
Như vậy cũng giống như bút lông, bút máy, bút bi, viết ra đều là chữ, nhưng phạm vi sử dụng lại không giống nhau, và cũng tồn tại ở những
lĩnh vực khác nhau.
Pháp thuật trên cơ thể người, lấy cơ thể làm chỗ dựa, lấy kinh mạch làm đường đi, trọng ở việc có thể tùy theo ý mình.
Phù pháp ở trên lá bùa, lấy lá bùa làm căn cứ, lấy nét vẽ làm hướng đi, trọng ở nhanh và tiện.
Trận pháp dựa vào tự nhiên, lấy tự nhiên làm căn cứ, lấy trận đồ làm
đường đi, trọng ở uy lực. Mặc dù biểu hiện không đồng nhất, nhưng bản
chất lại tương thông.
Chính vì thế, tiểu Y Y mới có thể biến trận pháp thành pháp thuật.
Bởi vì ở khi sinh ra nàng ta liền ứng với mê trận pháp, khiến cho thân
thể tự nhiên phù hợp với mê trận pháp, cũng bởi vì trận pháp có thể trực tiếp tạo thành trong cơ thể người, nên khi biểu hiện ra sẽ thành pháp
thuật.
Đối với luyện trận mà nói, chính là lấy con rối làm căn cứ, trận đồ làm đường đi, trọng ở linh hoạt.
Dựa vào con rối làm nơi để chế tác luyện trận, cần căn cứ vào vật
liệu không giống nhau, hình thái không giống nhau mà có sự biến hóa.
Con rối chiến đấu này thân mình được làm bằng gỗ của cây bị sét đánh, thích hợp nhất để khắc một ít trận đề liên quan đến lôi điện.
Lúc này Đường Kiếp đang khắc chính là một lôi điện trận pháp "Tiểu thiên lang điện quang trận".
Đây là trận pháp mà đầu năm, khi Hư Mộ Dương đi thăm thú cảnh giang
hồ, trong lúc vô ý nghĩ ra, tên ban đầu được gọi là Thiên long điện
quang trận, là dùng trên hình rối con sói lớn hơn nhiều.
Đường Kiếp sau khi học được lý giải trận đạo, vẫn một mực nghiên cứu
trận pháp này. Hắn phát hiện ra, nếu bỏ đi một phần tác dụng, thì hoàn
toàn có thể áp trận pháp nên một con rối nhỏ hơn, vì thế cố ý bỏ ra một
khoảng thời gian khổ tâm nghiên cứu. Ở Vệ phủ ba năm, không có tâm pháp
để tu luyện, nên phần lớn thời gian hắn đều tập trung suy nghĩ về việc
này. Lúc đó điều duy nhất mà hắn nghĩ tới, đó là làm sao có thể bỏ ra ít công sức nhất, mà lại đạt được con rối thích hợp nhất.
Mặc dù là thế, nhưng giá thành của nguyên liệu tạo ra con rối, khiến
cho hắn từng có ý nghĩ từ bỏ ý tưởng này. Cho tới tận khi Vệ Thiên Xung
xuất hiện, mới khiến hắn tiếp tục khiên trì theo đuổi.
Sau khi Đường Kiếp sửa lại trận đồ, liền được Đường Kiếp đặt tên là Tiểu thiên lang điện quang trận.