Hoạt động cuối cùng của Tiêu Dao Xã cũng đã kết thúc.
Trở lại Đào Nhiên Cư, Đường Kiếp đứng ở cửa không đi vào, nhìn kĩ đồ trang hoàng trong phòng.
Không có phát hiện gì, Đường Kiếp hơi chau mày một chút.
Hắn không có vào nhà mà là đi vòng qua phòng, vào một góc của sân.
Hắn nhìn xuống mặt đất. Ở nơi đó, có một chút rất nhạt, nhìn vào như là
bột mì vô tình rơi xuống, trong đó có một mảnh, xuất hiện vết thích nhàn nhạt không hoàn thiện, nếu như xem kĩ thì cũng có nhìn ra được dấu
chân.
Nhìn thấy những dấu về mờ nhạt, Đường Kiếp cười:
- Rốt cuộc đã tới! Phản Bản Quy Nguyên Pháp. . . Ta khinh! Đồ ngu!
- Có trộm!
Tiếng la cao vút vang lên, xé rách màn đêm, truyền đi khắp vườn.
Tiếng hô la truyền đi khắp nơi, lập tức nhìn thấy có vô số học sinh xung quanh, càng có nhiều người nghe rõ phương hướng của âm thanh mà vội
vàng chạy đến.
Trong nháy mắt, cửa Đào Nhiên Cư đã đứng đầy học sinh, một đội phụ
trách trật tự xông qua đám người, chỉ thấy Đường Kiếp đang đứng ở cửa.
- Xảy ra chuyện gì? Nửa đêm la lối! Một người giữ trật tự cả giận nói.
Đường Kiếp nói với người đó: - Hồi bẩm sư huynh, lúc nãy nhân lúc nửa đêm có trộm đột nhập vào nhà đệ, ý định trộm cắp.
Vừa nói xong thì trong đám người lập tức có tiếng hô lên. Học viện
Tẩy Nguyện là học viên cao cấp nhất trong nước Văn Tâm, có tiên sự quản
lý, lúc không được cho phép, ngay cả con chuột cũng khó chạy vào cắn một cái, đã không biết bao lâu không xuất hiện việc mất trộm, không ngờ hôm nay lại xảy ra chuyện này, nhất thời dẫn đến nghị luận.
Những học sinh phụ trách trật tự kia cũng ngẩn ra, một người trong đó hỏi: - Đệ có thấy rõ là ai không? Đường Kiếp trả lời: - Trời tối quá,
đệ tử vừa mới về, chưa thấy rõ là ai. - Vậy đã bị mất thứ gì? - Vậy thì
không có, mọi vật trong phòng đều đầy đủ.
- Vậy sao đệ lại hộ có kẻ trộm? Học sinh kia nổi giận.
Đường Kiếp không chút hoang mang, chỉ một đống bột mì trên mặt nói: - Nếu không có trộm vậy thì dấu chân trên mặt đất từ đâu mà ra?
Dấu chân mà Đường Kiếp thấy trước kia so với dấu chân bây giờ chỉ đã "rõ ràng" hơn nhiều.
Học sinh kia liền ngẩn người ra.
Học viện Tẩy Nguyệt có quy tắc nghiêm khắc, không được cho phép như
vậy, cho dù là tự ý vào nhà người khác, không mời mà vào, cho dù không
phải là ăn trộm thì cũng bị bắt lại tra khảo rõ ràng. Nếu Đường Kiếp có
"chứng cứ", chuyện này không cần nghĩ cũng không được.
Học sinh đứng đầu kia lập tức giơ truyền tấn phù, chỉ trong thời gian ngắn đã có người xuất hiện trước Đào Nhiên Cư.
Đó là Tân Việt và Tị Nguyệt Nhi.
Tân Việt vừa mới đến đã hừ một tiếng: - Học viện Tẩy Nguyệt đã lâu
chưa xuất hiện việc trộm cắp, không ngờ hôm nay lại đến đây náo loạn.
Nói xong đã bước dài vào nhà Đường Kiếp, nhìn xung quanh nhà, nói: -
Ai là chủ phòng? Đường Kiếp bước ra chắp tay nói: - Học sinh của Tẩy
Nguyệt, Đường Kiếp đã gặp qua Tân thượng sư, Ti thượng sư.
- Thì ra là ngươi. Tân Việt nhìn Đường Kiếp, không ngờ trên mặt lại lộ ra nụ cười.
Với tư cách là học bá, Đường Kiếp trong mắt của những thượng sư có ấn tượng khá tốt. Tân Việt thậm chí còn nhớ tiết học thứ nhất, Đường Kiếp
là người duy nhất ghi chép lại kĩ càng mọi câu y nói. Mặc dù nói hắn
cũng không coi trọng bài giảng của mình nhưng có người coi trọng thì tất nhiên điều này sẽ khiến bản thân cảm thấy vui.
Lúc này Tân Việt gật đầu: - Nói chuyện phát hiện của ngươi đi.
Đường Kiếp liền đem chuyện mình đi tham gia Liên Hợp về, kể lại bản
thân "trong lúc vô tình" phát hiện bột mì rơi vãi trong phòng mình có
dính dấu chân của người khác.
Nói xong hắn còn chỉ dấu chân trên mặt đất nói: - Thượng sư mời xem,
chiều dài dấu giày này lớn hơn chân con nít rất nhiều, tuyệt đối không
thể là chân tiểu nhân đi qua, dấu giày cũng không đúng.
Tân Việt chỉ nhìn thoáng qua, liền hỏi tiếp: - Trong phòng đã bị mất cái gì?
- Vậy thì không có, không những không mất mà còn rất tốt, nhìn vào giống như là chưa bị đụng vào gì hết.
- Hả? Nhân lúc ngươi không ở đây, lén chạy đến đây, nhưng không làm
gì hết? Tân Việt nhíu mày lại, đột nhiên hai tay động pháp quyết, đánh
ra một đạo linh khí vào các vật trong phòng, đột nhiên sắc mặt thay đổi: - Những thứ ở đây đều đã bị dùng thuật qua
Đồ vật trong phòng đã bị làm phép, tính chất sự việc thay đổi rõ
ràng. Nếu có người gieo những pháp thuật ác độc vào những đồ vật bình
thường thì đó có thể là chuyện hại tính mạng người.
Tị Nguyệt Nhi nói: - Có thể tra ra thuật pháp gì không?
Nàng không giống Tân Việt, Tân Việt ngoài trừ dạy học trong học viện
ra còn là một Ti Động Sát, sở trường là phát hiện dấu tích ấn nấp.
Tân Việt lắc lắc đầu: - Không giống chú pháp ác thuật gì, nhưng không biết có dụng ý gì, lát ta sẽ kiểm tra kĩ.
Hắn đang muốn điều tra thì nghe có âm thanh phía sau: - Không cần tra nữa đâu, đó là Phản Bản Quy Nguyên Pháp.
Mọi người giật mình quay đầu lại, chỉ thấy một người đàn ông trung niên mặc áo bào xanh đứng trước cửa phòng từ lúc nào.
Người đàn ông áo bào xanh kia tướng mạo đường hoàng, có vài phần
phong thái uy phong, lúc này hai tay xếp lại, từ cửa bước vào, hai người Tân Ti nhìn thấy, đều khom người: - Tạ đường chủ!
Nghe xưng hô như thế, Đường Kiếp sao còn chưa biết là ai?
Phó viện chủ Tây Nguyệt Tạ Phong Đường!
Phái Tây Nguyệt nội có bát đường và ngoại có bát đường, học viện Tây
Nguyệt thật ra chỉ là một bộ phận trong huấn đường của nội bát đường
phái Tây Nguyệt, chuyên trách huấn luyện đệ tử. Bởi vì địa vị của học
viện Tây Nguyệt rất quan trọng, viện chủ bình thường cũng chính là đường chủ huấn đường, vì vậy viện chủ Phượng Hồng Loan đã nhiều năm bên
ngoài, bình thường như là thần long không thấy đầu không thấy đuôi, đám
học sinh cũng chỉ biết tên mà chưa thấy qua người, đa số sự vụ của học
viện Tây Nguyệt đều là do phó viện chủ Tạ Phong Đường phụ trách, mà bản
thân Tạ Phong Đường cũng là một trong hai phó đường chủ của huấn đường.
Cũng vì vậy, thượng sư học viện có lúc cũng xưng phó viện chủ là
Đường chủ, bởi vì bản thân họ cũng là thuộc hạ của huấn đường, nhưng mà
tất nhiên đây không phải là cách xưng hô mà đám học sinh có đủ tư cách
để gọi.
Lúc này nhìn thấy Tạ Phong Đường đột nhiên xuất hiện, Đường Kiếp cũng bộ quỳ xuống: - Gặp qua viện chủ. - Đứng lên đi. Tạ Phong Đường phất
tay, một luồng khí vô hình đã nâng Đường Kiếp đứng dậy.
Lúc này Tân Việt mới nói: - Đường chủ, người mới vừa nói là Phản Bản
Quy Nguyên Pháp? Nhưng đây là pháp thuật mà Thoát Phàm Cảnh mới có thể
dùng, chẳng lẽ nói người xâm nhập vào đây là học sinh của học viện Thoát Phàm Cảnh.
Nhưng mà một học sinh của Thoát Phàm Cảnh chạy đến nơi ở của học sinh mới làm gì?
Ở đây có gì đáng để học sinh Thoát Phàm Cảnh đến trộm?
Nghĩ vậy, Tân Việt hồ nghi nhìn về phía Đường Kiếp.
Đường Kiếp thì lại làm ra vẻ hờ hững, tỏ vẻ không hiểu gì hết.
Tạ Phong Đường đã nói: - Đối phương có phải là học sinh Tây Nguyệt
hay không còn chưa biết, nhưng mà tác dụng của Phản Bản Quy Nguyên Pháp
chỉ là khiến các đồ vật trở về nguyên dạng, nếu như thế thì chứng tỏ kẻ
đột nhập không hy vọng bản thân bị phát hiện
Nghe nói như thế, hai người Tân Ti mắt sáng ngời: - Không sai, chẳng lẽ kẻ đột nhập không phải là đến trộm đồ sao?
Là thượng sư học viện, họ thật ra cũng không hy vọng chuyện này xảy ra, dù sao thì truyền ra ngoài cũng không hay cho lắm.
Người ở địa vị cao, lúc phải so giữa quyền và lợi, cũng chính là cái danh, thì tất nhiên sẽ chú ý nhiều hơn một chút.
Tạ Phong Đường thong thả nói: - Cũng có thể chỉ là không tìm được vật mình muốn tìm.
Ti Nguyệt Nhi nói: - Mặc kệ ý đồ là gì, nếu như người lẻn vào biết
dùng Phản Bản Quy Nguyên Pháp, vậy điều tra học sinh trong học viện ai
học qua pháp này, sau đó coi thời gian này họ đã ở đâu, có lẽ sẽ điều
tra được ra ai làm. Hừ, dám ở học viện này làm việc lén lút, nhất định
khi bắt được sẽ trách phạt thật nặng, đuổi ra khỏi học viện!
Ti Nguyệt Nhi vô cùng có hứng thú với việc đuổi người.
Không ngờ Tạ Phong Đường lại trả lời: - Không cần tra xét, học viện
Tây Nguyệt có hơn một vạn học sinh, học qua pháp này không vượt qua bàn
tay. Cho dù chỉ có vài người đó, ta bảo đảm là có đi tra cũng sẽ phát
hiện là họ vô tội.
- Sao? Ti Nguyệt Nhi ngẩn người: - Tại sao thế?
Tạ Phong Đường thở dài một tiếng: - Nguyệt nhi, sau này người đừng có nghĩ là muốn đuổi học sinh đi được không? Gặp phải chuyện gì cũng phải
động não suy nghĩ chứ. Người nghĩ thử xem, Phản Bản Quy Nguyên Pháp rốt
cuộc là dạng thuật pháp như thế nào, rốt cuộc người như thế nào mới có
thể học được nó? Nghe nói như thế khiến cho Ti Nguyệt Nhi chợt rùng
mình.
Phản Bản Quy Nguyên Pháp là pháp thuật khiến cho vật thể trở về
nguyên hình, chính là bởi vì không để chiến đấu, đệ tử học viện đa số cố gắng xung cảnh, do vậy rất ít người biết loại pháp thuật này.
Thật sự chịu học, thật ra đều là những người ẩn thân nơi tối, chấp hành nhiệm vụ đặc biệt.
Loại người này thường phải chấp hành nhiệm vụ bí mật, lại tốt nhất là không được người khác phát hiện, học pháp thuật này cũng có ưu điểm của nó, nếu như không phải là bị Đường Kiếp phát hiện ra dấu chân, một thời gian sau, những linh khí lưu lại trên đồ vật này sẽ biến mất không còn
dấu vết, cho dù là thần tiên cũng sẽ không phát hiện. Mà ở trong học
viện Tây Nguyệt, học sinh lựa chọn những loại này rất là ít.
Không, cũng không phải là không có!
Ti Nguyệt Nhi mắt sáng ngời: - Chẳng lẽ là Thiên. . .
Tạ Phong Đường giơ tay lên đã ngăn lời của Nguyệt Nhi: - Không có chứng cớ, không được đoán mò.
Ti Nguyệt Nhi hít sâu một hơi: - Vâng, nhưng đệ tử không rõ, nếu thật là bọn họ, tại sao phải làm như vậy?
- Vậy thì phải hỏi hắn rồi. Tạ Phong Đường nhìn về phía Đường Kiếp: - Ngươi tên là gì?
Đường Kiếp lập tức trả lời: - Học sinh tên là Đường Kiếp!
Tạ Phong Đường vốn là thuận miệng hỏi, không nghĩ tới vừa hỏi liền hỏi ra tên của Đường Kiếp.
Giật mình, mặt biến sắc: - Ngươi nói ngươi gọi là gì?
- Học sinh Đường Kiếp gặp qua viện chủ! Đường Kiếp lớn tiếng trả lời, giơ cao tên mình được in trong tích phân bài. Nhìn chữ trong tích phân
bài kia, Tạ Phong Đường sắc mặt hơi nguội: - Hóa ra là Đường Kiếp
Hắn quay đầu lại nhìn thoáng qua, đã có một người đàn ông chắp tay
đưa một quyển danh sách, Tạ Phong Đường lật ra vài cái, nhíu mày: - Sao
không có tư liệu kẻ này?
Người đàn ông kia trả lời: - Tư liệu không được đầy đủ, có lẽ có người cố ý giấu đi.
Bên này Đường Kiếp đã trả lời: - Đệ tử Đường Kiếp, Quỳnh Châu nhân
sĩ, vì mã tặc Dã Cốc Nguyên tàn sát mà lưu lạc, vào Vệ phủ ba năm Tạ
Phong Đường hơi kinh ngạc: - Quỳnh châu? Đến từ Dã Cốc Nguyên? Ba năm
trước vào Vệ Phủ, ba năm trước thì ra là thế.
Hắn liên tục gật đầu, gương mặt vốn lạnh băng nay đã xuất hiện một nụ cười.
Tân Việt và Ti Nguyệt Nhi không rõ, cùng nhau nhìn về phía Tạ Phong Đường: - Đường chủ, có vấn đề gì không?
Tạ Phong Đường lắc lắc đầu: - Không có gì, ha hả, thật không ngờ tới. . . Hắn nhìn Đường Kiếp một lần nữa, cũng không nói chuyện, ánh mắt
chuyển động, vẻ mặt không ngừng thay đổi, cũng không biết là đang suy
nghĩ gì.
Đường Kiếp bị ánh mắt kia làm cho có chút sợ hãi, rụt cổ nói: - Viện. . . Viện chủ, tiểu nhân làm gì sai sao?
Tạ Phong Đường thay đổi nét mặt nhanh chóng, rốt cục lắc đầu nói: -
Không, ngươi cái gì cũng không làm sai, mà là ngược lại, người làm rất
tốt!
Đường Kiếp lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, vâng dạ nói: - Tiểu nhân vừa mới trở về thì thấy có dấu chân của người lạ, có chút sợ hãi nên đã hô
la, không ngờ rằng lại làm kinh động đến viện chủ, sau này tiểu nhân sẽ
không như vậy nữa.
- Không sao đâu. Tạ Phong Đường vỗ vai của Đường Kiếp: - Bất kể thế
nào, nơi này của ngươi đích thật là có người đột nhập qua, việc này là
do ta quản lý học viện Tây Nguyệt không nghiêm, phó viện chủ như ta cũng có trách nhiệm.
- Hả? Tân Việt và Tị Nguyệt Nhi cùng lúc khiếp sợ nhìn Tạ Phong Đường.