Tiên Lộ Tranh Phong

Chương 74: Nghịch Tử (P1)


trướctiếp

Huống chi cho dù Vệ Thiên Xung tu hành con đường con rối thì cũng không thể tu cái khác được nữa. Hiện giờ rất nhiều thuật pháp chỉ là căn cơ, là cơ sở, là công cụ để đạt được mục đích. Chỉ cần căn cơ không lệch thì cũng không cần chăm chỉ về phương pháp như vậy.

Đáng tiếc y là đại thiếu gia nên Đường Kiếp cũng không tiện phản bác, chỉ có thể cúi đầu đồng ý.

Vẫn là nhị thiếu gia Vệ Minh khuyên nhủ mấy câu thì đại thiếu gia mới không nói nữa.

Nhưng Đường Kiếp biết vì chuyện cái tên cuồng sinh Đường Kiếp và linh dẫn thuật này, e là vị đại thiếu gia này cũng ngứa mắt với hắn lắm rồi. Hắn cũng chỉ đành thở dài một tiếng.

Lúc ăn cơm, Đường Kiếp tìm cơ hội nói chuyện riêng với Ngô Hạnh, hắn hỏi: - Không biết trên người Ngô Hạnh ca ca có linh tiền hay không?

- Cũng có nhưng không nhiều, người hỏi cái này làm gì? Nếu như người muốn mượn

Đường Kiếp cười nói: - Ngô Hạnh ca ca hiểu lầm rồi. Hiện giờ sức khỏe phụ mẫu không tốt lắm, đệ định mua bình Diên Niên Ích Thọ Đan cho hai người ấy.

- Diên Niên Ích Thọ Đan? Ngô Hạnh giật mình kinh ngạc: - Đây là linh dược, phải cần một khối ngọc đấy.

Đan dược được chia theo phẩm giai, gồm có phàm phẩm, linh phẩm và tiên phẩm, mỗi loại lại có tác dụng riêng của nó. Dược lúc trước Lã Thần Dương đưa cho Đường Kiếp thực ra chỉ là phàm phẩm, nói là linh phẩm nhưng giống như phàm nhân gọi linh sư là tiên sự, đều để nâng cao giá trị lên mà thôi.

Nhưng Diên Niên Ích Thọ Đan này là linh dược thực sự, có thể khiến phàm nhân thay da đổi thịt, kéo dài tuổi thọ. Nếu như nhị lão dùng thì chắc chắn có thể sống thêm lâu hơn.

Lúc này nghe Ngô Hạnh nói vậy thì Đường Kiếp thở dài một tiếng: - Đúng vậy, chính vì quá đắt nên đệ mới muốn tìm ca ca giúp, nếu hai ta cùng góp vào thì chắc là cũng mua được. Ngô Hạnh tức giận nói: - Đó là một khối linh ngọc, cần đến một ngàn linh tiền đấy. Ta lấy đâu ra để góp cho ngươi chứ?

- Không cần nhiều đến vậy đâu, lần này nhập học, đệ gặp được phúc duyên nên cũng kiếm được chút tiền, chỉ cần ca ca có thể giúp để thêm tám mươi ba linh tiền là đủ rồi.

- Cái gì? Vậy chẳng phải người đã có hơn chín trăm linh tiền sao? Ngô Hạnh giật mình.

- Đúng vậy. Đường Kiếp trả lời.

Hắn cũng không giấu diếm gì mà nói hết mình đã có được vẩy cá rồi phát hiện ra tác dụng của nó ra rồi nói: - Cái vẩy cá kia tổng cộng nuôi được ra chín con, đệ bán hết chúng đi, kiếm được chín trăm linh tiền, hơn nữa trước đó đệ cũng đã kiếm được bốn mươi linh tiền, tổng cộng là có chín trăm bốn mươi linh tiền. Sau đó để mua thuật thư, tiêu hết hai mươi ba linh tiền, hiện giờ còn chín trăm mười bảy linh tiền.

Lúc đầu hắn tưởng để lại hơn chín trăm linh tiền là đủ rồi, sau đó nghe ngóng mới biết được phải cần nhiều tiền như vậy. Hắn vô cùng hối hận, nên chỉ có thể tìm Ngô Hạnh giúp đỡ, dù nói gì đi nữa thì nhị lão cũng là phụ mẫu thân sinh của y.

Không ngờ Ngô Hạnh nghe vậy thì lộ ra vẻ mặt khó xử: - Cái này nhưng ta cũng không có nhiều như vậy! - Sao ca ca nhập học năm năm rồi mà đến tám mươi ba linh tiền cũng không tích cóp được vậy? Đường Kiếp kinh ngạc.

- Cũng không phải vậy, chỉ là ta có tiền nhưng cũng dùng để mua dược rồi, ai còn để lại chứ? Nhất thời cũng không lấy đâu ra được.

Đường Kiếp nghĩ một chút, thở dài nói: - Nếu đã vậy thì để đệ tìm tiểu thiếu gia mượn một chút. Chỉ cần huynh giúp để gửi ra ngoài là được rồi, huynh thấy được không?

- Sao ngươi không tự mình gửi đi?

Đường Kiếp cười cười: - Nhị lão rất kì vọng vào huynh, đệ nghĩ điều này sẽ càng khiến họ vui mừng hơn. Hơn nữa đệ tính tình cuồng quyến, vừa vào học viện đã có cái danh cuồng sinh, chỉ e nhị lão vì đệ mà lại gặp rắc rối. Đệ quả thực không muốn để nhiều người biết chuyện của đệ và nhị lão, vậy nên đành phải nhờ ca ca rồi.

Ngô Hạnh bất đắc dĩ, chỉ đành gật gật đầu.

Đường Kiếp liền đi tìm Vệ Thiên Xung một chuyến.

Vệ Thiên Xung nghe nói Đường Kiếp muốn mượn tiền thì cũng không để ý lắm, lấy luôn linh tiền đưa cho hắn.

Đường Kiếp cầm tiền đến tìm Ngô Hạnh nói: - Đành nhờ ca ca hết đấy! - Được rồi, chuyện này ta sẽ làm giúp người. Ngô Hạnh tiện tay nhét tiền vào ngực.

Sau khi đến thăm đệ đệ thì Vệ Thiên Chí và Vệ Minh đều nóng lòng tu luyện, cũng lần lượt cáo từ.

Rời khỏi Tĩnh Tâm Viên, một mình Ngô Hạnh đến Linh Diệu Phường.

Bước trên đường mà trong đầu Ngô Hạnh cứ ong ong.

Một ngàn linh tiền!

Khoản tiền Đường Kiếp lấy ra đã hoàn toàn khiến lòng y loạn lên. Y biết rất rõ rằng số tiền này có nghĩa gì.

Có nó thì cơ hội y được vào Linh Hải sẽ cao hơn.

Nhưng khoản tiền này là để đưa cho phụ mẫu cứu mạng dùng.

Thật đáng ghét!

Tại sao hắn vừa vào viện đã kiếm được hơn một ngàn linh tiền mà số tiền bảy năm nay y tích cóp kiếm được cũng chỉ nhiều hơn được một chút, đến giờ vẫn chưa thể dự trữ được mấy linh tiền.

Trong lòng Ngô Hạnh cảm thấy tức tối. Ngô Hạnh cắn răng bước về phía một sư huynh đang bán đan dược bên đường: - Xin hỏi sư huynh có bán Diên Niên Ích Thọ Đan không vậy?

Học sinh kia ngẩng đầu lên nhìn Ngô Hạnh một cái, kinh ngạc nói: - Diên Niên Ích Thọ Đan? Ta vẫn chưa luyện thứ này nhưng cũng chỉ cho người phàm dùng thôi, giá vừa đắt lại gấp gáp, bình thường rất ít người luyện, nhưng nếu người có tiền thì có thể đặt Không biết người muốn bao nhiêu?

- Một bình.

- Thế thì hơi ít rồi, chẳng bõ mở một lò, luyện nhiều chưa chắc đã bán được, ta nghĩ ngươi nên tìm người cũng có nhu cầu rồi cùng đến tìm ta.

- Ta tìm được người cần Diên Niên Ích Thọ Đan ở đâu chứ? Ngô Hạnh cười khổ.

- Đúng là không dễ tìm lắm. Học sinh kia cười nói: - Có tiền cũng đều dùng để mua được vật bổ khí tư linh, người tích cóp một ngàn linh tiền này chắc cũng không dễ dàng gì nhỉ?

Ngô Hạnh nhẹ gật đầu.

Học sinh kia liền nói: - Theo ta thấy thì ngươi bỏ Diên Niên Ích Thọ Đan đi, ngươi còn trẻ, chắc phụ mẫu mới bốn mươi chứ gì? Cái tuổi này còn xa mới đến lúc cần chúng ta nuôi, sao không cố gắng nâng cao chính mình đi? Đến khi thực lực nâng cao rồi thì mấy thứ như Diên Niên Ích Thọ Đan này chẳng phải là muốn bao nhiêu có bấy nhiêu sao?

- Điều này Ngô Hạnh do dự một chút.

Học sinh kia cười nói: - Làm tròn đạo hiếu, ta hiểu, nhưng không cần phải ngay lập tức. Thực ra hiếu thuận cũng có thể suy nghĩ lâu dài, nếu như vì sự hiếu thuận nhất thời mà không rèn luyện bản lĩnh, phụ tâm huyết của phụ mẫu thì mới là đáng tiếc. Ta thấy tư chất của ngươi cũng bình thường, nếu không cố gắng, bỏ lỡ cơ hội mới thấy hối hận.

Anh ta nói xong đã cầm bình thuốc trong tay: - Đây là Bồi Nguyên Đan ta vừa luyện thành mấy ngày trước, khi chưa Thoát Phàm, sau khi dùng nó có thể nâng cao linh khí của ngươi rất nhiều, ước chừng có thể tiết kiệm công sức khổ tu bốn mươi đến sáu mươi ngày của ngươi. Ta cũng không lấy đắt của ngươi đâu, vừa hay ta cũng còn mỗi bình này, bán hết sớm thì ta cũng sớm mở được lò. Ta lấy một ngàn linh tiền kia của ngươi, ngươi thấy sao?

Ngô Hạnh lập tức động lòng, y cũng biết công hiệu của Bồi Nguyên Đan này rất tốt, bình thường cũng phải một ngàn hai trăm linh tiền, bây giờ người ta chịu bán với giá rẻ, đúng là một cơ hội tốt.

Học sinh kia thấy y do dự thì cười nói: - Sao vậy? Còn phải suy nghĩ nữa sao? Cơ hội một đi là không trở lại, ta cũng vì muốn nhanh chóng mở lò nên mới bán cho ngươi với giá này, lấy lại được vốn là được rồi, nếu là bình thường thì chắc chắn ta không chịu đâu.

Ngô Hạnh suy nghĩ một chút rồi nói: - Ta muốn kiểm tra được trước đã. - Đó là điều đương nhiên. Học sinh kia cũng không sợ y giở trò, lập tức đưa dược qua.

Ngô Hạnh đổ ra một viên, nhìn viên đan dược tròn xoe di động trong lòng bàn tay, mùi thơm lạ thường xông vào mũi, biết là hàng thật thì cắn răng nói: - Được, ta mua.

Y nói xong liền đưa túi tiền cho đối phương rồi cầm bình dược về.

Khoảnh khắc này tâm trạng y rất kích động, trong lòng thấp thỏm bất an, vừa lúng túng lại vừa vui mừng. Ngay khi y đang vội bước trên đường thì đột nhiên nhìn thấy một bóng đen phía

Ngô Hạnh biết học viện Tẩy Nguyệt này bề ngoài sóng yên bể lặng nhưng thực ra bên trong chuyện gì cũng có thể xảy ra, trong lòng vừa cảnh giác đã cẩn thận phòng bị nhưng lại nhìn thấy Đường Kiếp đứng ở đó.

- Là ngươi? Trong lòng Ngô Hạnh căng thẳng: - Ngươi ở đây làm gì vậy?

Đường Kiếp cũng không nói gì. Hắn đứng ở đó, lạnh lùng nhìn Ngô Hạnh. Trong lòng Ngô Hạnh chợt lạnh, lui lại sau mấy bước: - Ngươi thấy hết rồi sao.

Đường Kiếp khẽ gật đầu một cái nhưng trong lòng cảm thấy vô cùng bi ai. Cho dù đã có chuẩn bị tâm lí nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng đó thì Đường Kiếp vẫn cảm thấy chấn kinh. Hắn không ngờ rằng Ngô Hạnh lại làm vậy.

Cơ thể Ngô Hạnh khẽ run rẩy, sau đó quát to: - Người theo dõi ta? Ngươi không tin tưởng ta, ngươi tên khốn này!

Khuôn mặt Đường Kiếp lộ ra một tia chua xót bất đắc dĩ: - Đúng vậy, ta không tin tưởng người. Khi ta nhìn thấy dáng vẻ cầm tiền của ngươi thì ta biết ta không thể yên tâm về người được. Người có biết rằng ta hi vọng ta chỉ nhầm lẫn biết bao nhiêu không? Tuy ta đã sớm biết ngươi có chút giả dối nhưng ta vẫn cảm thấy ngươi chắc chưa đến mức này, vẫn ôm một tia hi vọng, thật không ngờ

Đường Kiếp nói đến đây thì quát lớn: - Bọn họ là thân phụ, thân mẫu của ngươi mà, sao ngươi có thể làm chuyện này chứ? Ngươi còn xứng làm người sao?


trướctiếp