Tất cả mọi người bị suy luận của Cố Trường Thanh làm rung động.
So với phát hiện trước đó về Đường Kiếp, thì bay giờ chứng cớ càng thêm xác thực.
Ít nhất nếu Đường Kiếp đúng là Đường Kiếp, vậy có hai vấn đề hắn không thể giải thích được.
Một là người chưa thành niên, hắn dựa vào cái gì mà lại có nhiều biện pháp tính kế chính mình, làm Ưng đường như chó nhà có tang!
Hai là sao hắn lại có thể chống đỡ được bí thuật sưu hồn! Tẩy Nguyệt
phái có thế cái gì cũng lấy ra đổi, nhưng bí thuật thì không có khả năng rồi.
Nhưng nếu như tất cả là mưu kế của Tẩy Nguyệt phái, như vậy những việc phát sinh liền dễ giải thích rồi.
Người là do Tẩy Nguyệt phái đưa ra.
Thân phận cũng do Tẩy Nguyệt phái nguy tạo.
Kêu gọi đầu hàng cũng là do Tẩy Nguyệt phái an bài.
Bí pháp cũng do Tẩy Nguyệt phái truyền thụ.
Người An Dương là bị Tẩy Nguyệt phái mua chuộc.
Trận đạo lại do Tiệu Hi Lượng tự mình dạy.
Cái hộp cũng là mồi câu, dùng để câu dẫn bọn họ hành động, dù sao bọn họ đi qua càng nhiều địa phương, thì sẽ dẫn phát càng nhiều ám tử.
Đường Kiếp chỉ là một con rối, tất cả là do Tẩy Nguyệt phái giở trò.
Gần như tất cả đều thông suốt và tất cả đều có đáp án hoàn hảo.
Là nói dối, nhưng nó càng thêm chân thật!
Mặc dù không tin tưởng, trong phút giây này mọi người của Ưng đường vẫn tuyệt vọng.
Một gã cấp dưới của Ưng đường lẩm bẩm: -Chúng ta bị lừa... ngươi
không phải là Đường Kiếp... Tất cả mọi người đều chết...Chết vô ích rồi!
Hắn lớn tiếng quát lên, hắn ngã xuống đất mà khóc rống lên.
-Không, ta không tin! Hắn nhất định là Đường Kiếp, nhất định là hắn!
Rồi chỉ vào Đường Kiếp mà hô to. Chỉ có điều nhìn vào mặt hắn không thấy có vẻ nào là tin tưởng điều này, mà biểu hiện ra bộ dạng tuyệt vọng và
không cam chịu.
-Thi Khoa, Ngụy Ngọc, các ngươi bình tĩnh đi! Cố Trường Thanh kêu
lên: -Đây chỉ là một suy đoán, chưa thể hoàn toàn tin tưởng được!
-Nhưng cái suy đoán này lại rất hợp lý. Khổng Ngũ Lang nói.
Cố Trường Thanh liền im lặng.
Hắn trả lời không được.
Trong lòng một đám rối bời, nhất thời không thể lý giải được, nhưng vẩn mơ hồ cảm giác, cảm thấy có vấn đề gì đó.
Đường Kiếp làm việc rất sạch sẽ.
Đem tất cả vấn đề đổ lên đầu Tẩy Nguyệt phái, nhưng Cố Trường Thanh
vẫn cảm thấy, cảm thấy có vấn đề gì đó, chỉ có điều là hắn không nghĩ
ra.
Thời điểm này hắn đang loạn lên, Triệu Tân Quốc lẩm bẩm nói: -Xong
rồi, toàn bộ xong hết rồi, ăn nhiều đau khổ như vậy, không ngờ là vì một thằng giả mạo... Khốn kiếp, nếu như vậy, giữ người làm gì! Giết!
Triệu Tân Quốc hô to một tiếng.
"Sát!"
"Sát!"
"Sát!"
"Sát!"
Bốn người còn lại cũng hô to, trong giọng nói mang theo vô tận thù
hận, vì bị lừa gạt một năm và cực khổ cả năm mà vô công, cũng vì âm mưu
này mà rất nhiều Huynh đệ đã chết.
Chỉ có trong lòng Cố Trường Thanh chợt léo linh quang.
Không đúng!
Hắn rốt cuộc biết vấn đề ởi nơi nào rồi!
Đường Kiếp không nên chủ động nói ra chuyện này, điều này chỉ làm hắn càng lâm vào nguy hiểm hơn.
Mất đi thân phận Đường Kiếp, kết quả duy nhất của Đường Kiếp là tử vong.
Một khắc này hắn mãnh liệt mà nhìn về phía Đường Kiếp, hắn nhìn thấy Đường Kiếp cười với chính mình.
Hắn nhìn mình, đột nhiên không một tiếng động nói ba chữ.
Nhìn vào khẩu âm, thì Cố Trường Thanh vần nhận ra ký tự kia.
Thiên đô sơn!
Oanh!
Đầu óc của Cố Trường Thanh lập tức nổ.
Tiếp xúc cùng Đường Kiếp những ngày qua, hắn chưa bao giờ nói về
Thiên Đô Sơn, chính là vì muốn Đường Kiếp nói hớ, để tránh khỏi hắn nói
mình không biết gì.
Mà hiện tại, hắn rốt cục nói ra.
Cũng không phải nói sai!
Hắn chính là Đường Kiếp!
Cùng lúc đó, năm người kia cũng nâng đao chém tới phía Đường Kiếp.
Bọn họ muốn giết Đường Kiếp, bởi vì tất cả mọi người đã chịu vô số cực khổ!
Cố Trường Thanh liền kinh hô kêu lên: -Không thể!
Liền đánh ra một chưởng!
Ầm!
Linh quyền ập đến, năm người đồng thời bị đánh bay.
Trong tình thế cấp bách Cố Trường Thanh phải ra tay, một chưởng này
tuyệt không nhẹ tay, Thi Khoa đứng mũi chịu sào, liền phun ra một búng
máu đen.
Năm người trên không lăn lộn rơi xuống, Triệu Tân Quốc giận giữ kêu lên: - Cố Trường Thanh, ngươi làm cái gì thế?
Cố Trường Thanh đang muốn trả lời, Đường Kiếp đã cười nói: - Còn phải hỏi? Giết các ngươi, sẽ không ai biết ta giả mạo Đường Kiếp rồi!
Cái gì?
Mọi người đồng thời chấn động, năm người không dám tin mà nhìn về phía Cố Trường Thanh.
Đúng vậy.
Đường Kiếp nói không sai.
Đã nhiều người chết như vậy, nhiệm vụ đã thất bại, Đường Kiếp chân
chính đang ở nơi đâu, tất cả trả giá như hóa thành nước trôi đi, Thiên
Thần Cung sẽ không vừa lòng, chủ ý của chủ nhân Thiên Thần Cung là cần
bắt giữ được người cầm Binh giám, mà càng khó chối bỏ được sai lầm này,
hắn sao có thể cam tâm?
Ngược lại, nếu ta là người chấp hành nhiệm vụ, thì tất sẽ chịu rất nhiều chỉ trích.
Cho nên từ góc độ của Cố Trường Thanh mà nói, Đường Kiếp chính là
Đường Kiếp, không phải thì cũng phải là Đường Kiếp, không nên có bất kỳ
phát sinh nào nữa!
Một khắc này tâm niệm thay đổi thât nhanh, tất cả mọi người đều ý
thức được một điều, nhìn ánh mắt của Cố Trường Thanh thật không bình
thường, lòng đầy cảnh giác.
Nghe nói như thế, Cố Trường Thanh vừa sợ vừa giận: - Không phải như vậy, hắn chính là Đường Kiếp...
Hắn còn chưa dứt lời, Đường Kiếp đã nắm một nắm cát tung về hướng Triệu Tân Quốc.
Triệu Tân Quốc hơi ngửa đầu tránh thoát, trở tay đánh một chưởng về
phía Đường Kiếp, một chưởng này nếu thực sự trúng đích thì Đường Kiếp
chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ, Cố Trường Thanh không kịp giải
thích, bóng người chợt lao tới che chắn trước người Đường Kiếp, đón đỡ
một chưởng này đồng thời kêu lên: - Không thể giết hắn, hắn mới vừa nói
Thiên Đô Sơn, hắn...
- Hống! Một chưởng sấm sét bổ tới, rõ ràng là do Khổng Ngũ Lang ra tay.
Cố Trường Thanh chỉ lo giải thích, nên không tránh kịp, bị một chưởng mạnh mẽ đánh trúng, nhất thời lui ra phía sau mấy bước.
Chỉ có lời hắn nói ra lại không có ai để ý.
“Thiên Đô Sơn” là ba chữ mà Đường Kiếp dùng khẩu hình để phát âm.
Tất cả mọi người ở đây, không ai nghe thấy Đường Kiếp nói ba chữ này, lòng đầy căm phẫn, càng không có ai quan sát Đường Kiếp, bởi vậy lời
giải thích này không đáng tin cậy, không quan tâm, không tin, không để ý tới, thậm chí không có lòng dạ nào suy nghĩ tới ý nghĩa sau cùng của ba chữ kia!
Nếu cho Cố Trường Thanh thời gian, hắn có thể giải thích rõ ràng tất
cả, thế nhưng do Đường Kiếp xuất thủ nên làm cho sự tình phát triển càng kịch liệt, như trên một núi tuyết cao, khiến cho cục diện không có thể
ngăn được thế lao thẳng xuống dưới...
Tời khắc Cố Trường Thanh bị một chưởng đánh lui, Thi Khoa lại hướng Đường Kiếp xuất ra một luồng chỉ phong.
Bọn họ đúng là có điều cố kỵ với Cố Trường Thanh, bởi vậy mới không
có người toàn lực đối phó hắn, nhưng với Đường Kiếp thì toàn bộ đều
không nương tay.
Cố Trường Thanh khẩn trương.
Hắn biết rằng mình bị Đường Kiếp cấp cho một cái mũ đen, chỉ cần mình còn muốn Đường Kiếp sống để nói ra tung tích của Binh giám, thì không
thể để bọn hắn giết Đường Kiếp, do đó liền phải nhận tội danh “giết
người bịt miệng” rồi.
Nhưng vấn đề cấp bách, đối mặt với tình huống này hắn cuối cùng cũng
không thể ngồi nhìn Đường Kiếp chết, chỉ có thể lui lại, bắt lấy Đường
Kiếp hướng bên cạnh lướt sang.
Ngụy Ngọc, Trịnh Phi, Triệu Tân Quốc ba người lại lao tới, Cố Trường
Thanh không còn cách nào, ngũ trảo tay trái căng cứng, khẽ co rút, ở
giữa có năm đạo chỉ khí sắc bén hình thành một ưng trảo, chộp tới ba
người.
Chính là Thần Ưng Trảo đắc ý nhất của hắn.
Chim ưng cũng vì ưng trảo và vinh danh, thuật pháp này cùng có phần
tương quan, mắt ưng, ưng trảo, đều là thuật quan sát và bắt giữ, thân là phó đường chủ của Ưng đường, Cố Trường Thanh đã luyện tới mức lô hỏa
thuần thanh.
Một trảo này hắn không cố ý giết người, chỉ muốn ngăn năm người vây
công, nhưng ngay lại lúc hắn ra tay, trong mắt Đường Kiếp đột nhiên hào
quang chợt léo, tay phải phất nhẹ một cái, một điểm kim mang ẩn trong
đám bụi bay về phía Triệu Tân Quốc.
Hắn bị dính Không Sơn Tân Vũ Chú, linh khí toàn thân không thể thuyên chuyển, nhưng hắn ỷ lại cũng không phải là linh khí, mà khí lực dũng
mãnh của bản thân, một chỉ vừa đánh ra là chỉ dựa vào cơ bắp, lại thêm
kim châm của mình vô cùng sắc bén, một kích liền xuyên thủng vai trái
của Triệu Tân Quốc, ở trên vai hắn liền mở ra một lỗ nhỏ.
Hiện lên tơ máu, Triệu Tân Quốc đau đớn hô lên: -Cố Trường Thanh, ngươi quả nhiên muốn giết người bịt miệng?
Cố Trường Thanh cũng cả kinh.
Kim châm của Đường Kiếp xuất ra cực kỳ bí mật, không ai để ý tới
trong đám bụi bay tứ tung kia có môt điểm kim mang, thời khắc này mọi
người tưởng Cố Trường Thanh làm, ngay cả Cố Trường Thanh cũng ngĩ hắn
không cẩn thận làm bị thương Cố Trường Thanh.
Hắn vội nói: - Không phải...
Hắn muốn giải thích, Triệu Tân Quốc đã đưa tay đánh tới một đạo quyền phong: - Dkm mày!
Đường Kiếp sở dĩ lựa chọn Triệu Tân Quốc mà ra tay, cũng bởi vì trong nhiều ngày tiếp xúc, hắn sớm thấy được tấm tính của Triệu Tân Quốc rất
nhỏ mọn, bản tín tự đại. Do Cố Trường Thanh áp chế tới nay, chỉ khi có
sóng gió, thì mới tạo nên phiền toái.
Thời khắc này hắn bị thương, nghĩ theo lời Đường Kiếp nói Cố Trường
Thanh muốn giết người bịt miệng, liền trực tiếp hướng Cố Trường Thanh
phản kích.
Cùng với người khác bất đồng, thân là con trai của chân nhân, ngày
thường hắn có thể coi Cố Trường Thanh là thủ lĩnh, nhưng nếu có vấn đề
xẩy ra, Cố Trường Thanh cũng phải đứng sang một bên, bởi vì hắn có khả
năng chống đối!
Cố Trường Thanh cũng nổi giận.
Bất kể thế nào hắn cũng là người đứng đầu Ưng đường, mà Triệu Tân
Quốc là thuộc hạ của thủ lĩnh, Triệu Tân Quốc cũng giám ra tay với mình, đây là phạm thượng.
- Muốn chết! Trong mắt Cố Trường Thanh hàn quang chợt léo, lật tay vỗ tới, chấn động không khí, một luồng địa chấn vô hình cuốn tới.
Hắn lần này nén giận ra tay, uy lực không nhỏ, một kích đem Triệu Tân Quốc đã đề phòng quyền phong vô hình, dư chấn vẫn hất tung Triệu Tân
Quốc lên không trung, thậm chí ngay cả bốn người còn lại cũng bị dính
chiêu.
Bốn người theo bản năng chống đỡ, đối với thực lực của Cố Trường
Thanh mà e dè, ai cũng không dám lưu thủ, bốn cỗ linh triều hội tụ thành một, hướng tới chỗ Cố Trường Thanh.
Cố Trường Thanh kinh hãi, trong tay liền hiện ra một thiết trảo đen
thui, hướng tới phía trước đánh tới, năm đạo trảo khí sắc bén ập tới.
- Cẩn thận, là Nhiếp Hồn Trảo!
Thi Khoa kêu lên.
Ba!
Chỉ thấy Ngụy Ngọc bị một trảo đánh bay, mặc dù bị đánh bay, nhưng
lòng bàn tay vẫn đánh ra một đạo thanh mang, đạo thanh mang gặp gió liền biến hóa, hóa thành một bóng kiếm đánh xuống.
Cố Trường Thanh quát lên một tiếng lớn, trên người hiện ra một kiện
chiến giáp màu vàng, chiến giáp so với y phục chói mắt hơn rất nhiều.
Đồng thời Cố Trường Thanh hướng khoảng không vỗ tới, nhiếp hồn trảo
vỗ lên bóng kiếm màu xanh, bóng kiếm khí xuyên qua trảo ảnh, đánh thẳng
tới thần giáp của Cố Trường Thanh.
Cái Thanh Phong Kiếm này là tuyệt kỹ sở trường của Ngụy Ngọc, bình
thường không dùng tới, khi dùng thì như sấm sét, hắn cũng có phân tích
qua Ngụy Ngọc, mới nhìn thấy thanh mang liền ý thức không tốt, phát động thần giáp hộ thể, chỉ có điều vừa nghĩ tới Ngụy Ngọc không ngờ có thể
dùng Thanh Phong Kiếm đối phó với mình, trong lòng vừa tức vừa giận,
ngẫm lại đều do Đường Kiếp gây xích mích, chuyện hôm chỉ sợ khó mà bỏ
qua, thật sự không được thì chỉ có thể giết toàn bộ.
Loại sự tình chiến đấu này, cho tới bay giờ là càng đánh càng lớn, thù hận càng sâu.
Thường thường ngươi đánh ta một cái, ta tất phải trả ngươi một cái nặng hơn.
Đối với Cố Trường Thanh mà nói, đối phương dùng Thanh Phong Kiếm đối
phó mình, tức là đã tồn tại tâm tư giết người, nhưng đối với Ngụy Ngọc
mà nói, Cố Trường Thanh dùng tới Nhiếp Hồn Trảo là không phải uy hiếp
rất lớn với người khác sao?
Trong tình huống như vầy song phương mà không tín nhiệm nhau, thì
chiến đấu liền không ngừng dâng cao, cảm xúc thù địch càng sâu đậm, từ
lúc bắt đầu đã nhanh chóng phát triển tới người chết ta sống.
Thời khắc này tất cả mọi người đều thật sự ra tay, không ai dám lưu thủ, trên đường núi đầy sương khói, bụi mù bốn phía.