Đường Kiếp hơi chút ngạc nhiên, hỏi Vệ Thiên Xung: - Sao mà điểm của ta lại cao nhất?
- Đó là đương nhiên, thắng liên tiếp mười bốn trận đấy, ngươi không
cao nhất thì ai cao nhất? Vệ Thiên Xung hưng phấn nói: - Nếu không ngoài dự liệu, thì sau hôm nay ngươi thành người nổi tiếng rồi.
- Không có những người khác tới đây, kéo tên của ta xuống sao?
- Xem ngươi nói kìa. Vệ Thiên Xung liếc mắt nhìn hắn: - Nếu vậy thì
một ngày phải thắng ít nhất mười lăm trận, phải tốn bao nhiêu sức lực
mới làm được. Tên sẽ ở trên bảng năm ngày, có năng lực lên được bảng thì sẽ không có thời gian rảnh rỗi cả ngày chỉ tranh đấu, không có khả năng lên được bảng thì muốn tranh cũng không tranh được. Đây là chuyện ngày
trước ngươi nói cho ta, sao bây giờ chính ngươi lại quên rồi.
Đường Kiếp ngẩn ngơ, tự nói với chính mình: - Tùy tiện đánh vài trận, liền đánh ra một cái danh đầu bảng?
Để Vệ Thiên Xung xem đống sắt vụn kia mang đi, là vì Đường Kiếp muốn
thử xem, có thể dùng Binh Tự Quyết luyện hóa những binh khí đã bị đứt
rời không.
Kết quả làm cho Đường Kiếp cảm thấy thất vọng.
Binh Tự Quyết có thể khiến những binh khí đứt rời đó vỡ vụn, nhưng lại không sinh là một hạt kim loại nào.
Điều này khiến Đường Kiếp ý thức được, phương pháp "ngưng binh" của
Binh Tự Quyết, phải dựa trên binh khí nguyên vẹn mới có hiệu quả.
Vấn đề là tại sao nhất định phải như thế?
Đường Kiếp nghĩ mãi mà không rõ.
Binh Tự Quyết là pháp thuật mà hắn gặp qua khiến hắn bất ngờ nhất, lý luận cùng pháp thuật hoàn toàn bất đông, thế nên Đường Kiếp càng không
thể giải thích được sự huyền bí trong đó.
Tuy nhiên đạt được hạt cát vàng từ chiến chùy của Diệp Hưng, khiến Đường Kiếp có chút niềm vui bất ngờ.
Hạt cát vàng này rõ ràng lớn hơn những hạt cát vàng mà hắn thu được từ Tử Hỏa Kiếm và các thuật khí khác.
Chiếc chiến chùy của Diệp Hưng ít nhất là một thuật khí cấp trung
phẩm. Điều này rất có thể là do cấp độ của thuật khí càng cao, khi làm
bể nát nó thu được hạt cát vàng cũng càng lớn.
Sau khi dung hợp hạt cát vàng này với những hạt cát vàng trước đó,
hiện tại thứ trong tay Đường Kiếp đã giống như một hạt vàng rồi.
Đem hạt vàng cẩn thật cất đi, Đường Kiếp bắt đầu buổi tu luyện ngày hôm nay.
Sáng sớm ngày hôm sau, mấy người Thái Quân Dương và Liễu Hồng Yên đều đến.
Thái Quân Dương vừa đến lền hét lên: - Được lắm tên Đường Kiếp kia,
thật không có nghĩa khí rồi, ngày hôm qua đột nhiên chạy đến Thần Binh
Đấu Trừng chém giết, đoạt vị trí đứng đầu. Ngươi đây là thừa dịp người
ta chưa chuẩn bị à. Rõ ràng biết bọn ta đợi ngươi thời gian dài như vậy, mà ngươi chờ lúc chúng ta không có ở đó liền chạy đến đó?
Đường Kiếp cười cười: - Ta nào dám cùng các ngươi đấu chứ? Nếu không
thừa dịp các ngươi không có ở đó, vậy với tài năng của ta bao giờ mới có thể lấy được vị trí đầu bảng chứ.
- Ngươi ít dùng trò này đi, đi đi đi. Thái Quân Dươn bước tới bắt lấy Đường Kiếp.
- Đi đâu? Đường Kiếp hỏi.
- Còn có thể đi đâu chứ? Tất nhiên là đến Thần Binh Đấu Trường, ta muốn cùng ngươi đấu một trận. Thái Quân Dương hăng hái nói.
Trong khoảng thời gian này, hắn đã đấu nhiều trận ở Thần Binh Đấu
Trường, lên bảng ba lần, thành tích tốt nhất là đứng vị trí thứ hai, còn chưa được đứng đầu bao giờ. Không ngờ Đường Kiếp chỉ chạy tới một lần,
liền lấy được vị trí đầu bảng, khiến gã cực kỳ không phục, tất nhiên
muốn đọ sức một phen.
Đường Kiếp cười khổ nói: - Cũng phải rút thăm đấy, chúng ta chưa chắc đã được gặp nhau.
- Ngươi đừng ba hoa, đừng cho là ta không biết ngày hôm qua ngươi làm thế nào, để được đấu với mấy kẻ kia đấy. Ngươi hiện tại được đánh giá
là dũng mãnh, nhân cơ hội lúc này vẫn chỉ có vài kẻ dũng mãnh ở đấu
trường, ta và ngươi tới đó liền có thể gặp nhau.
Đánh giá ở đấu trường học viện, được chia làm năm loại vô địch, dũng mãnh, ngoan cường, bình thường, vô năng.
Vô năng là kẻ chiến đấu liên tiếp thất bại, tỷ lệ thắng dưới 10%;
bình thường là những người thắng ít bại nhiều, tỷ lệ thắng vào khoảng
dưới 50%; ngoan cường thì yêu cầu mỗi ngày đánh đủ mười trận, đồng thời
tỷ lệ thắng trận cao hơn 50%; dũng mãnh thì nhất định mỗi ngày đánh ít
nhất mười trận, thắng bảy trận trở lên; vô địch thì mỗi ngày đánh ít
nhất mười trận, tỷ lệ thắng cuộc 90% trở lên, mà còn phải liên tục giữ
phong độ như vậy trong ba ngày.
Mỗi ngày đánh giá học sinh một lần, dựa vào thành tích mà thay đổi,
mỗi lần quyết đấu đều diễn ra giữa những người được đánh giá tương tự
nhau.
Cùng loại đánh giá được ưu tiên đấu với nhau, thấp hơn một bậc đánh giá xếp thứ hai, cứ vậy mà suy ra.
Chính bởi vì vậy, trong học viện học sinh có thể đạt được đánh giá
dũng mãnh không ít. Nhưng có thể duy trì được đánh giá lại không có mấy
người, bởi vì đánh giá cao lên, thì đối thủ gặp phải cũng giỏi hơn
trước.
Ngày hôm qua, Đường Kiếp tuy rằng một hơi thắng liền mười bốn trận,
nhưng vì chưa gặp phải đối thủ mạnh, nên đây là nguyên nhân khiến nhiều
người không phục. Hôm nay đánh giá đã định, Đường Kiếp chỉ có thể gặp
cao thủ cùng cấp bậc, chỉ khi nào học sinh cùng cấp đánh giá không có ở
đó, mới được gặp học sinh có cấp đánh giá thấp hơn.
Dưới loại tình huống này, thì rất khó có thể lại thắng được mười bốn
trận, nếu không tại sao hắn thắng liên tiếp mười bốn trận, liền đứng
ngay đầu bảng chứ.
Thái Quân Dương sở dĩ sáng sớm đã tói tìm Đường Kiếp, cũng là bởi vì
lúc này đấu trường không có nhiều người, phỏng chừng được đánh giá dũng
mãnh cũng không có mấy người, dựa vào nguyên tắc ưu tiên, gã muốn gặp
được Đường Kiếp tất nhiên là không khó.
Lúc này nghe Thái Quân Dương nói vậy, Đường Kiếp rất kinh ngạc: - Buổi sáng ngươi không cần đi học sao?
- Ta xin nghỉ.
- Lý do xin nghỉ là gì?
- Tiêu chảy.
-.
Đường Kiếp không nói được gì, đám người Liễu Hồng Yên bên cạnh đều che miệng cười.
Nếu đã như vậy, Đường Kiếp cũng không nói nhiều nữa, cùng với mọi người đến Thần Binh Đấu Trường.
Tới đấu trường, quả nhiên vòng đầu tiên Đường Kiếp đã rút được thẻ tên của Thái Quân Dương.
Vào phòng, Thái Quân Dương quét ngang thanh kiếm lớn trong tay, cười
nói: - Đừng trách ta ức hiếp ngươi, thanh kiếm này của ta là trung phẩm
thuật khí, tên kiếm là Cự Lãng. Tuy thân kiếm rộng, nhưng xuất chiêu
cũng nhanh và liên tiếp, giống như đỉnh sóng lần lượt đánh tới không
ngừng, ta tu chính là Thiếu Hải Tụ Lãng Quyết, học chính là Điệp Lãng
Kiếm, Đạp Ba Bộ, Phách Ngạn Thủ.
Thiếu Hải Tụ Lãng Quyết, lợi tụ khí, lợi tấn công nhanh, lợi liên
kích. Điệp Lãng Kiếm thì lại là kiếm pháp tấn công nhanh, nhưng lại
không giống với Túng Kiếm mười hai chiêu thức, mà là tiên thuật chính
thống, khi sử dụng có thể khiến cho không khí ở quanh thân trở nên deo
dai, khiến cho người ta giống như ở trong nước, hành động bị chậm lại,
chỉ có người thi thuật là không bị ảnh hưởng.
Lại phối hợp với Tụ Lãng quyết, Cự Lãng Kiếm, có thể nói là tổ hợp tốt nhất.
Đường Kiếp cười cười, từ bên hông cũng rút ra một thanh thiết kiếm,
nói: - Thiếu Hải Động Kim Quyết, Lồng Ngưng Thủy, Châm Nguyên Khí, Tử
Điện Túng Thân Pháp, Vô Tương Kim Thân, Túng Kiếm mười hai chiêu thức
kiếm thép cấp phàm nhân.
Nói đến đây, chính hắn cũng cảm thấy hơi ngượng ngùng rồi. Thái Quân
Dương nghe xong, trừng mắt: - Ngươi học cái quái gì vậy? Vì sao không
học Toái Bạch Thủ, Trảm Nhạc Kiếm, Châm Thấu Cốt? Đó mới là pháp thuật
phù hợp với Động Kim Quyết.
Đường Kiếp nhún nhún vai: - Lần sau ta nhất định sẽ học.
-
Hai người này nhìn nhau, đột nhiên đồng thanh cười ha hả.
Ngay sau đó Thái Quân Dương đã lớn tiếng nói: - Tiểu tử tiếp chiêu.
Đại kiếm đã bổ về phía Đường Kiếp.
Tuy gã và Đường Kiếp là bằng hữu, nhưng khi đối đầu chiêu thức hung ác vô cũng, không hề có ý định nhượng bộ.
Một kiếm này bổ ra, Đường Kiếp lập tức cảm thấy không khí quanh người trở nên nặng nề, ngay cả hô hấp cũng có chút khó khăn. Vội vàng lui vài bước né tránh, chỉ cảm thấy mình như đang ở trong nước, chuyển động
không linh hoạt, đại kiếm của Thái Quân Dương lại tiếp tục bổ xuống đầu
mình.
Đường Kiếp bất đắc dĩ, vừa niệm Vô Tương Kim Thân pháp quyết, vừa
vung kiếm lên chống đỡ, không ngờ Thái Quân Dương chỉ giả bộ, kiếm quang chợt vòng xuống dưới đâm vào thân dưới của Đường Kiếp, Đường Kiếp thuận thế đập xuống, đánh thẳng vào thân kiếm, mũi kiếm nghiêng đi, sượt qua
thân thể hắn, ngay sau đó lại quay ngược lại.
Chiêu thức tấn công của Thái Quân Dương, đúng như gã nói, cứ từng lớp từng lớp sóng đánh tới, một khi phát động sẽ không để cho đối thủ có cơ hội phản kích. Đường Kiếp chỉ có thể phát động Tử Điện Túng Thân Pháp
vọt lên phía trước, hai người lần lượt vụt qua nhau, Thái Quân Dương
nhanh chóng xoay người, ấn một cái lên lưng Đường Kiếp ở phía xa.
Phách Ngạn Thủ.
Chỉ nghe thấy không khí chấn động "ầm" lên một tiếng vang dội, sau đó một bàn tay vô hình xuất hiện, đánh về phía Đường Kiếp.
Tử Điện Túng Thân Pháp phải luyện đến lúc đại công cáo thành mới có
thể nhập vi, Đường Kiếp cũng không thuần thục, bời vậy không thể tránh
thoát. Nhưng đồng thời hào quang trên người hắn chợt lóe, Lồng Ngưng
Thủy xuất hiện, chưởng kia