“Mẹ! !” Trang Ngải Lâm bất đắc dĩ nhìn mẹ, nói: “Mẹ đừng nói như vậy
không? Trong nhà này còn có một đứa bé ! Nói loại chuyện trẻ con không
nên nghe, mẹ không sợ dạy hư trẻ con!”
“Nếu như mẹ và cha của
con, mỗi ngày quy củ, không có xảy ra chuyện trẻ con không nên nghe,
cũng sẽ không có con rồi !” Ân Nguyệt Dung lại nhìn chằm chằm con gái,
nói.
“. . . . . . . .” Trang Ngải Lâm ngồi ở một bên, hết ý kiến.
Trang Tĩnh Vũ cũng nhàn nhạt tôm hấp mới vừa nấu xong đi ra, đặt nhẹ ở trên bàn ăn, nghe vợ nói như vậy, hơi cười cười.
“Đúng rồi, mẹ còn chưa hỏi con! !” Ân Nguyệt Dung đột nhiên tập trung tinh thần, nhìn chòng chọc con gái!
“Người đàn ông kia ở trong phòng em trai của con là có chuyện gì? Trong phòng
của cậu ta còn có mùi của con ! ! Các người làm chuyện gì?” Mặc dù Ân
Nguyệt Dung yên tâm với con gái, nhưng vẫn rất nghiêm khắc, hỏi.
“Mẹ vào phòng người ta làm gì?” Trang Ngải Lâm đột nhiên có chút lớn tiếng hỏi mẹ! !
“Đây là nhà của con trai của mẹ, nơi này có công của mẹ, mẹ không nên đi xem một chút à?” Ân Nguyệt Dung tức giận nói.
“Mẹ sẽ dọa người ta hoảng sợ đấy! !” Trang Ngải Lâm không muốn người khác biết cô có một bà mẹ như thế ! !
“Tại sao dọa sợ? Lúc mẹ đi vào, cậu ta ngủ rất say, vốn muốn hỏi cậu ta biết bơi không. . . . . .” Ân Nguyệt Dung cầm một quả anh đào bỏ vào trong
miệng, vừa nhai vừa nói.
“Phốc!” Bọn người Tô Lạc Hoành không nhịn được cười.
“Đừng buồn nôn như vậy, dáng vẻ anh ta như đầu heo, còn bơi lội cái gì? Mẹ đã nhìn thấy heo biết bơi sao?” Trang Ngải Lâm hỏi.
“Heo vốn biết bơi được không?” Ân Nguyệt Dung tức giận nhìn con gái, bắt đầu trách móc: “Con khi dễ mẹ đọc sách ít sao? Mẹ của con là trên tiến sĩ
(chỉ những người sau khi lấy được học vị tiến sĩ vẫn tiếp tục theo đuổi
sự tốt nghiệp, có ai vượt qua mẹ không hả ?”
“. . . . . . . . . . . .” Trang Ngải Lâm thật đúng là không nghĩ tới vấn đề này, cô lập tức
giơ chân lên, đạp Tô Lạc Hoành một cước, hỏi: “Này! ! Heo biết bơi không ?”
“Biết đấy! ! Lần trước tờ báo News đưa tin, ở tại một thôn
nào đấy xảy ra lũ lụt, con heo còn cứu được một phụ nữ đấy!” Tô Lạc
Hoành lại ra bài, cười nói.
“Xem đi, xem đi, xem đi!” Ân Nguyệt Dung nhìn chằm chằm vẻ mặt con gái, lại
nghiêm khắc hỏi: “Nói! ! Con và người đàn ông kia quan hệ thế nào?”
“Phi! ! Không có quan hệ! ! Cho dù anh ta biết bơi lội, cứu người đầy đất,
cũng không có chút quan hệ với con! ! Tối hôm qua con chỉ đánh anh ta
một trận, em trai bảo con bôi thuốc cho anh ta mà thôi, hiện tại tay còn có mùi thuốc ! !” Trang Ngải Lâm rất ghét bỏ vươn tay, ngửi mùi trong
tay của mình. . . . . . Lại thấy mọi người bình tĩnh nhìn mình chằm
chằm, cô trợn mắt hỏi: “Nhìn tôi làm gì?”
“Chị Trang!” Tào Anh
Kiệt rất buồn cười nhìn Trang Ngải Lâm nói: “Tôi phát hiện, chị đối với
Bác Dịch tiên sinh không giống, gần đây chị luôn đánh người, cũng đánh
không có lý do gì, coi như oan uổng người ta, cũng chỉ đạp thêm hai cái, lần này tại sao có lòng tốt như vậy?”
“Hạo Nhiên. . . . . .” Nghỉ ngơi một buổi tối, lúc này thân thể Bác Dịch khá hơn chút rồi, liền lê thân thể đau đớn mệt mỏi, ngủ thoải mái, rời
giường, không có chú ý tới tình hình dưới lầu, liền theo bản năng muốn
đi tới phòng ngủ kiểu mở của Trang Hạo Nhiên. . . . . .
Trang
Ngải Lâm trừng mắt, không biết từ lúc nào trong tay xuất hiện một gậy
bóng chày, kêu to một tiếng: “Anh dám đi quấy rối em trai của tôi xem !
!”
Cô không nói hai lời, lúc Bác Dịch còn chưa tỉnh thần, cô dũng mãnh giống như vận động viên bóng chày quốc gia, một quả bóng chày lớn
bay qua. . . . . .
Bác Dịch mới tỉnh thần, trong nháy mắt không có để ý đến, bóng đập ngay giữa mặt, lập tức trước mặt bỗng tối sầm, ngất đi.
Bên trong phòng tắm.
Trang Hạo Nhiên đứng ở trước gương trong không gian màu trắng xa hoa, tay cầm bàn chãi đánh răng, quay đầu có chút bất đắc dĩ nhìn Đường Khả Hinh. . . . . .
Thời điểm gần Thanh Minh, thời tiết hay thay đổi, lại có chút lạnh.
Đường Khả Hinh có chút xấu hổ, chân trần đứng ở mép thảm lông cừu, nhìn sàn
nhà trắng trơn bóng, lạnh băng thậm chí có chút ướt đẫm, bởi vì hai
người mới vừa ôm ngủ chung, có chút ngượng ngùng đi vào.
Vẻ mặt
Trang Hạo Nhiên nhàn nhạt nhìn cô, cho rằng cô hơi sợ lạnh, liền chậm
rãi để bàn chãi đánh răng xuống, đi về phía cô, không nói hai lời, lập
tức khom người xuống ôm cái mông của cô, ôm cả người cô lên.
“Này! !” Đường Khả Hinh lập tức ôm cổ của anh, đôi chân dài khêu gợi trắng
nõn, lộ ra trên không trung, mặt của cô ửng đỏ nhìn anh, có chút lúng
túng hoảng sợ hỏi nhỏ: “Anh làm gì thế?”
“Mặt sàn lạnh. . . . . .” Trang Hạo Nhiên vừa ôm Đường Khả Hinh đi vào phòng tắm, ánh mắt hơi lộ ra mấy phần nóng bỏng nhìn cô.
Hai mắt Đường Khả Hinh cũng nhấp nháy, nhớ lại tối hôm qua anh ở sau lưng
ôm mình nói một câu để cho trái tim mình cảm động và đau đớn như bị xé
rách, lòng bàn tay mềm nhũn. . . . .
Vẻ mặt Trang Hạo Nhiên cố
gắng tự nhiên ôm cô, chậm rãi đi vào phòng tắm, sau đó thật cẩn thận đặt cô ngồi vững vàng ở cạnh bồn rửa tay to lớn sang trọng sáng ngời.
Đường Khả Hinh mềm mại ngồi ở bên bồn rửa tay, dựa lưng vào gương, nhìn anh.
Trang Hạo Nhiên im lặng cầm một cái ly trước mặt, múc nước, lấy thêm bàn chãi đánh răng mới màu hồng, bóp ra một chút kem đánh răng màu xanh da trời, mới đưa cho cô.
Đường Khả Hinh nhàn nhạt nhìn bàn chãi đánh răng, hỏi: “Nơi này. . . . . . Làm sao có bàn chãi đánh răng mới?”
“. . . . . . . . . . . .” Trang Hạo Nhiên im lặng nhìn cô, không lên tiếng.
Đường Khả Hinh giống như hiểu, liền không nói nữa, chậm rãi vươn tay, nhẹ
nhàng nhận lấy bàn chãi đánh răng, mới nói: “Em không sợ lạnh. . . . .
.”
Cô nhẹ nhàng đứng ở trên mặt sàn có chút lạnh lẽo, sau đó tay
nắm cái ly, hớp một ngụm nước, phun ra ngoài, nhanh chóng cúi xuống đánh răng.
Trang Hạo Nhiên nhanh chóng cúi đầu, cầm bàn chãi đánh răng trét kem đánh răng, chà răng.
Hai người nhẹ nhàng đứng chung một chỗ, cũng im lặng đánh răng, thỉnh
thoảng thân thể đụng nhau, hai người đều không lên tiếng, Đường Khả Hinh đánh răng xong trước, nhanh chóng dùng nước súc miệng, lại cúi xuống
đưa hai tay ra hứng nước lạnh, rửa mặt. . . . . .
Trang Hạo Nhiên cau mày nhìn cô, nói: “Bình thường em rửa mặt như vậy sao?”
Đường Khả Hinh lập tức đứng thẳng người, ngẩng đầu lên nhìn anh, nước lạnh
dính ướt sợi tóc trên trán, còn dọc theo khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như
tuyết. . . . . .
Trang Hạo Nhiên cau mày, thuận tay kéo khăn lông trắng của mình xuống, nhẹ nhàng lau lau nước trên mặt cô, còn săn sóc
lau nhẹ tóc trên trán, nói: “Sau này gội đầu, phải nhanh chóng sấy khô, nếu không, dễ dàng bị cảm. Tối hôm qua lúc em ngủ, anh phát hiện em
thích đá chăn. . . . . .”
Đường Khả Hinh im lặng đứng ở một bên, không lên tiếng.
Trang Hạo Nhiên vẫn dịu dàng săn sóc lau nước trên mặt cô. . . . . .
Nhưng Đường Khả Hinh lập tức nắm chặt tay của anh.
Trang Hạo Nhiên dừng lại động tác, nhìn cô.
“Đừng đối với em tốt như vậy, em không đáng giá. . . . . .” Đường Khả Hinh
lập tức nhớ tới cha và Tưởng Thiên Lỗi bị đụng xe, máu tanh đáng sợ và
sự sống biết mất, giống như ma chú quấn quanh mình thật chặt, cô lập tức xoay người. . . . . .
Trang Hạo Nhiên hơi đi lên trước, lúc tay
cô nắm khóa cửa thì lập tức tiến lên, từ phía sau ôm chặt thân thể mềm
mại của cô gái trước mặt, cúi xuống hôn nhẹ da thịt trắng như tuyết của
cô, thậm chí ngửi mùi thơm mãnh liệt trong thân thể cô, cảm giác bị đè
nén tầng tầng lớp lớp, giống như lũ bất ngờ bộc phát, thở hổn hển. . . . . .
Hai mắt Đường Khả Hinh rưng rưng, thở hổn hển, cắn răng không lên tiếng, thân thể đã mềm nhũn.
“Khả Hinh. . . . . .” Trang Hạo Nhiên cũng đè nén không được nữa, ở phía sau hôn nhẹ cổ của cô, vành tai của cô, thậm chí có một phần hèn hạ ôm chặt eo của cô, trong cổ họng rất khát khao cúi xuống cắn nhẹ vành tai của
cô. . . . . .
Cả người Đường Khả Hinh nổi lên cảm giác kích
thích, lại cắn chặt môi dưới, tận lực đè xuống xúc động, muốn đẩy anh
ra. . . . . .
“Khả Hinh!” Trang Hạo Nhiên lập tức ôm nhẹ cô, như
điên cuồng hôn nhẹ cổ của cô, cuồng nhiệt nói: “Em biết là ai thích gọi
em là Tiểu Đường nhất không?”
Đường Khả Hinh cố đè nén cảm xúc dâng trào, hai mắt lóe lên, không nói ra lời. . . . . .
“Là anh . . . . . Bởi vì kể từ khi em vô tình đi tới trước mặt của anh, thì anh đã cảm thấy em rất ngọt, rất ngọt. . . . . . Luôn không tự chủ muốn ôm em, nếm thử một chút linh hồn ngọt ngào và thân thể của em. . . . . . Đây là lời thật lòng của anh. . . . . . Anh muốn em. . . . . .” Trang
Hạo Nhiên không đè nén được, lập tức mạnh mẽ kéo quần áo thể thao trên
người Đường Khả Hinh xuống, xoay người của cô, vừa hôn cô, vừa ôm lấy
cái mông của cô, tách ra hai chân của cô, nhanh chóng đặt cạnh bên bồn
rửa tay, mạnh mẽ cuồng nhiệt mút môi của cô. . . . . .
“Ưmh. . . . . .” Đường Khả Hinh bị anh ép chặt ở trước gương ngẩng đầu lên đón nhận nụ hôn của anh, lồng ngực nặng nề phập phồng, môi bị anh chặn thở không nổi, cả đại não nhanh chóng hôn mê, người đàn ông này, anh nhiệt tình
làm cho người ta như bị thiêu đốt, ngọn lửa này sắp nhanh chóng đốt cả
người mình, cháy sạch cả người, cháy sạch giống như sau khi kích tình
liền tan thành mây khói cũng không sao cả.
“Nhóc . . . . .” Trang Hạo Nhiên ôm chặt eo của cô, vừa thoát đầu lưỡi cuồng nhiệt, cùng với
đầu lưỡi ngọt ngào của cô quấn lấy nhau, tay vừa gạt quần áo trên bả vai cô, xoa bả vai trắng như tuyết của cô, lại mở ra một chút khoảng cách
giữa hai người, nắm nhẹ bộ ngực đầy đặn của cô, thậm chí ngón tay dò vào trong áo lót, bóp nhẹ đốm nhỏ, cho đến khi nó bị kích thích nhô cao. . . .
“Ưmh! !” Trong đầu Đường Khả Hinh cảm thấy nóng lên, muốn cố sức đẩy anh ra! !
“Khả Hinh. . . . . . Đừng từ chối anh, !” Trang Hạo Nhiên không còn lý trí
van xin, lại tách hai chân cô ra, vừa cắn chặt môi của cô, cuồng nhiệt
ngậm mút, tay đã dò vào trong quần ngắn của cô, xoa nắn chỗ ướt át. . . . . .
“Trang Hạo Nhiên! !” Trong lúc nhất thời, đầu Đường Khả Hinh như vỡ tan, trí nhớ ầm một tiếng nổ tung, cô cắn chặt răng lập tức đẩy
thân thể anh ra, vung tay lên tát mạnh trên mặt của anh một bạt tai! ! ! !
Trang Hạo Nhiên lập tức bình tĩnh, khuôn mặt đau rát nóng hừng hực, cũng bất đắc dĩ, căng thẳng nhìn cô. . . . . .
Đường Khả Hinh nhanh chóng sửa sang lại quần áo, hai mắt tràn lệ khẽ giãy
giụa xuống sàn, vừa kéo khóa kéo, vừa loạng choạng đi ra ngoài, ầm một
tiếng đóng cửa lại! !
Trên mặt Trang Hạo Nhiên lộ ra vô hạn mất
mát, nhìn cánh cửa kia, căm hận mới vừa rồi quá xung động, cúi đầu, nhắm mắt lại bất đắc dĩ thở dài một hơi, giống như mùi thơm cơ thể và nụ hôn ướt át của cô mới vừa cho mình, còn ở trong thân thể của mình. . . . . .