Dạo chơi chán chê ở Nhật, cuối cùng bọn nó
đành phải quay về. Suốt quá trình, nó vẫn luôn rơi vào trầm tư. Mặc dù
ba người còn lại không hỏi cũng không nói gì nhưng vẫn luôn luôn thầm
quan sát nó. Nó biết, nhưng nó lại lười nói.
Khi trở về đến biệt thự, nó khó chịu bước lên phòng đi tắm. Thật mệt mỏi chết được!
Nhưng Ngọc, Linh và Hân thì lại vì sự nghiệp bà tám mà quên đi mệt mỏi. Vừa
bước vào thấy Thư Tâm đang ngồi trên sofa ăn quà xem film thì lập tức ba cô nhào tới, rồi khi thấy cánh cửa phòng nó đóng lại. Lập tức nút bà
tám được bật lên………….
Đem hết chuyện của nó ra kể cho Thư Tâm………….
Nghe về nó, Thư Tâm có vẻ rơi vào trầm tư.
10h tối, phòng nó.
Thư Tâm gõ cửa vài cái, nhưng thấy bên trong vẫn không có động tĩnh, đành mạnh dạn mở cửa trực tiếp bước vào.
Trong phòng tối như mực không có ánh đèn, còn chủ nhân của nó thì lại đang
thẫn thờ bên bục cửa kính. Cả một thành phố đêm đẹp lung linh đằng sau
tâm kính kia.
Biết là Thư Tâm vào nhưng nó cũng không có bất cứ
hành động gì cả. Một chân để trên bệ cửa, một chân thả xuống, nó dựa đầu mình vào tấm kính, mắt đờ đẫn nhìn xa xăm.
-Chị định làm gì? – Thư Tâm chợt lên tiếng, phá vỡ đi cái bầu không khí lãnh mặc này.
Không có ý định muốn trả lời, nó ngay cả người cũng không động đến một cái.
-Chị hãy suy nghĩ kĩ…………….
Ngay lúc Thư Tâm còn chưa kịp mở miệng nói hết thì: “Đi ra ngoài đi!”
-Chị……….. – nghẹn họng một cái, nhưng Thư Tâm đành từ bỏ. Nó – làm đến Huyền Cơ,
đâu phải gượng ép mình nghe lời khuyên của người khác.
Xoay người ra khỏi phòng, nhìn mấy con người đang đứng hóng hớt rình ở kia, Thư
Tâm mệt mỏi nhún người một cái. Ngay lập tức nhận được vẻ mặt ỉu xìu của mấy người kia.
_+_+_
Nếu con người có quyền quyết định
cuộc sống của chính mình thì thật tốt, à mà cũng chưa chắc. Như những
người nghèo khó thì họ ước mình thật giàu có, nhưng những người giàu có
lại ước mình có một cuộc sống bình thường nhưng hạnh phúc thỏa mái là
được. Như những kẻ yếu, họ ước mình mạnh mẽ, nhưng những kẻ mạnh như nó
bây giờ thì lại ước gì mình là một người thật bình thường thôi cũng
được, sẽ không lo lắng cho mạng sống của chính mình, sẽ không phải trở
thành một người mà hai bàn tay nhuốm đầy màu máu, có thể làm điều mà một con người cần có là có thể tự do yêu, có thể sống bên cạnh người mình
yêu và người ấy cũng yêu mình. Con người chính là một loại động vật rất
tham lam, luôn luôn cầu toàn cho mình……
……………
Nhìn ra ánh
đèn rực rỡ của thành phố, chúng nhộn nhịp như không thể có thể có thứ gì có thể làm chúng dừng lại. Có lẽ, lòng của nó cũng không cứng rắn được
như vậy, cứ ngỡ bấy nhiêu đau thương mình từng chịu là đạt giới hạn, cứ
nghĩ mình có thể cứng rắn và mạnh mẽ, sẽ không đau thương thêm một lần
nào nữa, vậy mà lại vì một đoạn tình yêu ngay từ đầu không nên có để giờ đứng giữa ranh giới của sự đau đớn và trách nhiệm.
Lúc tận mắt
chứng kiến hai đứa em của chính mình chết ngay trước mắt mình, lúc cận
kề với cái chết, bị dìm dưới nước mà lại không thể vùng vẫy, lúc được
giao những nhiệm vụ mà cực khổ như chưa từng ai thấy…………………… chẳng lẽ
nhiêu đó cũng thể tạo thành tầng lớp cứng rắn giúp nó vượt qua cái sự
đau đớn của tình yêu…………?
Dương Lãnh Phong, có lẽ ba từ này sẽ khắc sâu trong lòng nó.
Bây giờ, nó nên chọn anh ta hay chọn quyền lực………..
-----------++++++++++
Trường King’s Glory,
Vì bọn nó qua Nhật gặp Don nên cái trường học này thiếu đi nữ chính của vở kịch hoàng tử đá cô bé lọ lem, nên chuyện này mặc dù rất rầm rộ nhưng
chỉ một thời gian, khi bọn nó trở lại thì mọi chuyện cũng đã dịu hơn
trước, có còn thì cũng còn mấy con Vẹt Hồng Koong đỏ mỏ chu lên: “Xem
kìa, nhọ quá nên trốn đi, ấy thế mà bây giờ vẫn còn mặt mũi mà quay lại, Mặt dày thật đấy”
Cùng mấy lời nói chua ngoa, nhưng……điều đó không đáng để nó liếc mắt một cái.
Trong lớp học đó, người đó vẫn ngồi đó, vẫn bộ dạng đó, tựa như chưa từng có
gì thay đổi, như lúc nó mới vào lớp học gây hấn với hắn, rồi tới lúc nó
trở thành người yêu của hắn, và bây giờ cảnh vật vẫn thế nhưng mối quan
hệ thay đổi, có lẽ vì do lòng của họ đã thay đổi.
Reng,,,,,
reng……… Tiếng trống báo hết giờ học vang lên. Tất cả học sinh ồ ạt chuẩn bị đồ ra về. Nó cũng theo Linh với Hân ra về, nhưng đi tới cổng trường: “Ôi thôi! Chết rồi, tao để quên điện thoại trong hộc bàn rồi” –thò tay
vào trong túi sách nó mới phát hiện ra.
-Vậy vào lấy đi, bọn tao đợi mày! – Hân đang nuốt mấy cái bim bim trong tay mà nói.
-Thôi! Bọn mày về trước đi lát tao về sau!
-Vậy được không? – linh
-Có gì mà không được! Ok. Vậy đi nhé! – nói xong thì nó ba chân bốn cẳng chạy ngược lại phía lớp học.
-Phù….. May quá chưa đóng cửa – thở ra một hơi rồi nó chạy vềphía bàn lấy ra
cái điện thoại của mình. Vừa bước về phía cửa lớp thì có một cuộc gọi
đến:
-Ừ, tao thấy rồi.
-…………
-Ừ vậy nhá!
Định quay trở về nhà ngay, nhưng nó thấy hơi mệt mỏi, nó muốn cảm nhận cái
gì là thoải mái hơn, cuộc sống ngột ngạt những ngày qua nó đã quá mệt…….
Bước đến vườn hoa Diên Vỹ, nó cứ nghĩ mình được thả lỏng một lần, ai dè lại
gặp được người nó vạn lần cũng không nghĩ đến ở đây…….. – Dương Lãnh
Phong.
Hắn đứng đó, lưng tựa vào gốc cây thông, hai tay bỏ vô túi quần…………... Vẻ lạnh lùng xa cách đó hòa vào với rừng hoa diên vĩ tím
xanh bát ngát, cùng với gió mang hương hoa hòa quyện lên, thật thơ mộng.
Trời cho hắn khuôn mặt đẹp, đẹp đến khiến người ta phải nín thở………
Nhìn thấy hắn, nó chợt sững lại một cái, có ý nghĩ muốn quay đầu trở lại,
nhưng lý trí kiên cường sâu trong nó ép nó phải đối mặt. Cước bộ nó vẫn
từ từ bước về phía hắn đang đứng.
Nó không biết rằng hắn có biết
nó đến không, nhưng nó chỉ thấy hắn vẫn như vậy, không một chút cử động, nhưng ngay một khắc khi nó đến gần hắn thì hắn chợt mở mắt, liếc qua
nhìn nó một cái rồi thản nhiên xoay người lại, đi về phía ngược chiều
với nó.
Nhưng khi hắn lướt qua nó, thì cánh tay rắn chắc ấy bị
một bàn tay nhỏ mềm cầm lại. Có vẻ như hắn cũng không muốn hất ra, vì
nếu hắn muốn thì nó sẽ không bao giờ giữ được nổi hắn.
Đầu cũng không thèm quay lại: “Buông ra!”
Nó không nói gì nhưng tay vẫn không buông ra, lúc này có vẻ hắn đã hết
kiên nhẫn, định vung tay ra thì nó mới lên tiếng: “Vì sao lại chia tay?”
Hắn nghe vậy thì dừng động tác hất tay nó ra lại, môi mỏng nhếch lên một
cái rồi cất giọng mỉa mai: “Cô vẫn còn muốn biết ư? Đã quá rõ ràng vậy
rồi mà! Hahaa, lúc trước tán cô thì cô bày đặt không đồng ý, giờ nhìn đi cô cũng giống mấy người đó bám lấy……..”
Nhưng hắn chưa kịp nói
hết câu thì lúc này nó lại chợt quay người lại. Đem đôi môi tươi đỏ của
nó chạm lên bạc môi của hắn. Hành động này của nó làm cho hắn nếu không
phải trời sinh lạnh lùng cao ngạo thì chắc phải há miệng tròn mắt ra
rồi. Mặc dùvậy nhưng hắn lại có vẻ hơi hưởng thụ nụ hôn này, cũng không
đẩy nó ra nhưng cũng không tiếp nhận.
Đáng tiếc nó không phải là
có ý muốn hôn hắn , ngay khi hắn đang có vẻ hưởng thụ thì nó bất ngờ
dùng sức, cắn mạnh một cái lên môi hắn sau đó đẩy hắn ra rồi pằng…… một
cái bạt tai giáng mạnh xuống gương mặt điển trai của hắn.
Hắn
cũng không ngờ nó sẽ hành động như thế này nên bị nó cắn một cái rồi lại ăn trọn một cái bạt tai của nó, khuôn mặt hắn chợt âm trầm rồi lạnh lẽo lên hẳn, mà đôi môi của hắn lúc này đã rướm máu đỏ tươi, khiến hắn đã
đẹp thì lúc này càng trở nên ma mị tuấn tú.
Khẽ liếm đi vết máu trên môi, vị mặn mặn thấm vào trong miệng: “Khá khen cho cô, Lâm Yến Vy”
-Anh có đau không? Có thấy đau không? – nó cũng chả thấy sợ hãi gì hắn,
giương đôi mắt trong trẻo lên nhìn thẳng vào đôi mắt xanh dương lạnh lẽo của hắn. Không phải nó quan tâm gì đến hắn mà nó làm như vậy để xem hắn có phải là một con người, có cảm nhận được nỗi đau hay không……….
Cả một đêm hôm qua nó không hề chợp mắt, nó đấu tranh, nó lấy tất cả ra để đấu tranh, và cuối cùng, nó đã quyết định…… nó sẽ chọn hắn. Nó không
quan tâm hắn vì lý do gì mà muốn chia tay………..
Nó đã lấy sự cứng rắn lớn nhất trong mình ra để quyết định……….
Cuộc đời nó trước giờ chưa có thứ gì là bình thường, trước giờ tình yêu đối
với nó là một thứ vô nghĩa, nhưng ông trời lại cho nó gặp hắn. Người con trai trên vạn người, người con trai đã bỏ đi nét lạnh lùng của anh ta
để theo đuổi nó, người con trai mà suốt ngày trưng ra một vẻ mặt bỉ ổi,
qua bao nhiêu ngày tháng, nó đã chờ để chính miệng hắn nói ra câu anh
yêu em với nó. Nó với hắn trở thành người yêu, hữu danh vô thực, vì lúc
đó nó cần hắn giúp đỡ rồi không biết sau đó, lại từ giả mà trở thành
thật. Nhưng khi nó quyết định sẽ yêu thì hắn lại quay lưng với nó, hắn
nói tất cả từ đầu đến cuối chỉ là trò đùa. Nếu chỉ là trò đùa thật thì
nó nghĩ hắn nên đươc trao cho hắn giải Ảnh đế rồi.
Hắn nghe nó
hỏi thì khuôn mặt thoáng qua sửng sốt rồi sau đó hắn đành lạnh lùng mà
che đi, rồi không lưu luyến hất tay nó ra xoay người bước đi.
-Anh yêu tôi không? – nó lên tiếng hỏi tiếp hắn nhưng hắn ngay cả dừng một
cái cũng không – Anh từng yêu tôi sao?.......... Haha, đáng tiếc là tôi
chưa kịp hiểu lòng anh thì tôi đã yêu anh mất rồi – nói xong câu này nó
cuối cùng cũng không nhịn được mà rơi nước mắt.
Còn hắn, vốn muốn lạnh lùng bước đi nhưng vì câu nói cuối cùng của nó thì bỗng sững lại.
-Anh từng nói yêu tôi! Lời nói ấy có giá trị không?