-Sẽ có một cơ quan nào đó. Dùng nó để xóa đi ảo ảnh. Mục tiêu bây giờ là tìm ra nó – nó trầm trầm đưa ra hướng đi –
Nhưng cẩn thận vì…………. Sẽ bị nhầm cơ quan mà sẽ 1 đi 2 không trở lại.
-Đã rõ! – vang lên 1 tiếng đồng thanh vang lên.
Một biển hoa màu đỏ. Nơi đâu cũng giống y chang nhau làm người bước vào nó
có cảm tưởng như chưa từng dịch chuyển ra khỏi vị trí vậy.
Lấy ra chiếc máy tính siêu mỏng, ngón tay Hân nhanh trên bàn phím. Màn hình
hiện ra hàng ngàn con số, qua 2 phút Hân vẫn chưa thu được kết quả.
-Nhiệm vụ lần này hơi khó ăn đây – Hân nhếch môi lên một tiếng rồi cầm cây côn của hỏ vung lên không trung…..
Cây côn mang theo phóng xạ đặc biệt, nó được kết nối với máy tính của nhỏ.
-Ok – cuối cùng cũng được.
Hoàn thành bước đầu là phá hủy các mạng mang tia phóng và giải quyết một số
vấn đề khó khăn. Mục tiêu thứ 2 là tìm cơ quan do Ngọc đảm nhiệm.
Mỉm cười một tiếng: “Hoàng Nhi!” Sau tiếng gọi của cô, một con rắn màu vàng xuất hiện.
Nó cất cái đầu nhỏ xinh của mình lên ngắm nhìn xung quanh một vòng.
Lúc này từ trong mắt hiện ra một vẻ đặc biệt, cái đài màu đỏ nhỏ nhắn thi thoảng lại nhe ra.
Một lúc sau nó ngước cái đầu lên mà nhìn Ngọc.
Ngọc hiểu ý bước đi theo nó. Đếnn một nơi trống rỗng, nó uốn mình một vòng.
Chỗ tưởng chừng như bằng phẳng xuất hiện một cái lỗ hình vuông.
Nó đã hoàn thành nhiệm vụ thì liền chui và trong người Ngọc, nhiệm vụ còn laiij không phải thuộc về nó.
Bước cuối cùng thuộc về Hân.
Chỉ đơn giản một cái, sau tiếng “Bùm” thì mọi thứ perfect.
1 lúc sau vườn hoa biến mất, trở lại căn phòng quen thuộc. Bỗng lúc này bức tường bên cạnh tự động được mở ra.
Lầu 6,
-Lầu này không được mắc thiết bị, không biết vì lý do gì nhưng nếu đi đến
lầu 6 thì có rất nhiều người đến đây được. cái khó chính là ở lầu 7,8 –
theo thông tin hiệnra, Linh cất tiếng mà thông báo.
-Số 6 sao, hết 9 lại 6. Ông chủ ở đây có vẻ ưu tiên số 9 nhỉ. Cả ngược lẫn xuôi – Ngọc chợt phát hiện ra một định lý thú vị.
Nhưng đáng tiếc lúc này vang lên một tiếng:
-Ai?
Một tên áo đen bỗng ở đâu xuất hiện ra, tay cầm súng theo tư thế sẵn.
Ngay lập tức , bọn nó lập tức né người tránh đi.
-Thông tin? – nó ngước lên nhìn Linh.
-Tên này……. Là người máy!
-Người máy sao? Nếu là người máy vậy thì khó ăn rồi. Mà tầng này yên tĩnh như
vậy nhất định ngoài tên này ra thì sẽ còn nhiều tên khác nữa. Tránh đánh động đến chúng gây phiền phức – nó
-Vậy giờ sao?
-Để tao! – nó nãy giờ đứng nhìn, bây giờ cũng đến lúc nó ra tay rồi.
Bước ra khỏi chỗ trú, gặp tê n áo đen kia đang đi đến khúc quẹo. Thấy nó hắn lập tức giương súng lên. Nó cũng không thèm né, đợi đến khi viên đạn
kia sắp bắn lên người thì nó lộn một vòng qua viên đạn. Dùng tốc độ sét
đánh bước nhanh đến gần tên kia, bàn tay của nó lúc này được kích hoạt
chợt dài ra. Nó dùng nguyên bàn tay xiên vào đầu tên đó.
Không kjp kêu lên một tiếng tên đó đơ tại chỗ.
Hoàn thành xong nó vẫy tay, mấy nhỏ hiểu ý lập tức rút nhanh để đi đến lầu
7. Khi bọn nó bước đi, để lại tên kia ở đằng sau. Từ đầu hắn nổ ra dần
tạo ra những tia lửa xẹt xẹt. Rồi sau đó đến thân người. Cấu tạo của
người máy cũng như con người, bộ phận chủ chốt chính là đầu. Nếu phá hủy được đàu thì người máy đó xác định là đã bị phá hủy hoàn toàn.
Không biết sao tự nhiên Ngọc nghĩ đến:
-Thu qua đi để lại những chiếc lá vàng.
Tên người máy đó chết đi, để lại một đóng sắt vụn với mùi khét.
Lời vừa vang lên thì ba đứa tụi nó phải dùng đến thuật để nín cười lại nếu không đã cười phá lên rồi.
-Ngọc! Chị tính ám sát tụi này sao? – sau một hồi rốt cuộc cũng nhịn được cơn buồn cười xuống. Linh quay snag nhìn Ngọc hỏi.
-Có sao? – nghe vậy Ngọc vô tội nói – Không ;phải soa? Khét chết đi được.
Nghe xong câu trả lời thì ba đứa đành phải thở dài.
Phải! Tứ Vương Nữ Tước của họ là lãnh khốc vô tình. Nhưng chỉ khi bên nhau họ sẽ vui cười, đó chính là cách để tự sưởi ấm cho nhau.
Đứng trước tấm bảng lầu 7.
-Are you ready?
-Yes.
Bùm, sau một tiếng yes, cả bốn đứa tung người lên. Căn phòng này phải phá bằng lực.
-Có vẻ đã dụ ra hết. Trong vòng 1 phút là kết thúc. Hãy nhanh vào – nó nói
lên một tiếng thì theo ba người kia lao vào trong phòng.
Rình, cánh cửa bị phá hồi nãy đã đi đâu mất, lúc này hiện ra một cánh cửa khác. Nó đóng và ngăn cách toàn bộ căn phòng.
Trong gian phòng rộng lớn đó, đứng lên không phải là mặt nền phẳng mà là
những cây cột được đặt cơ quan điều khiển , nếu bạn không cẩn thận sẽ
bước vào cây cột bị hụt xuống thì cũng xác định sẵn số phận. Vì bên dưới những cây cột đó là một nơi chứa đựng những loài động vật ghê sợ nhất,
bạn sẽ không được chết ngay mà sẽ bị chúng mần mò. Những điều đáng sợ
nhất là ở đây.
Bên trên nó là một đàn rơi đen lao ra. Vừa giết chúng vừa bước trên những cây cột. Điều đáng sợ nhất là ở đây.
Linh dùng chiêu thứ ở trường của Đan Cơ huyền thoại. Dùng những sợi chỉ nhỏ
mảnh mà kết liễu mạng của chúng…những sợi chỉ bay lên trong không trung. Đươc máu đỏ của những con rơi tẩm vào, tạo ra màu đỏ yêu mị của Đan Cơ.
Còn Hân, sở trường là dùng côn và kim châm độc. Những cây châm lóe lên màu bạc mà xuyên qua những con rơi đó.
Đối với Ngọc, vũ khí của cô chính là Hoàng Xà và dùng độc. Thuật dùng độc
phải nói là đạt đến trình độ, cả người tỏa ra một mùi hương, khi những
con rơi đó chưa kịp đến thì đã bị rơi xuống rồi…
Nó, người dùng
những loại vũ khí đặc biệt. Móng tay, tóc. Những chiếc móng tay giơ lên, theo lực của nó lao về phía những con rơi, chúng không kịp phòng bị,
lập tức bị chạm đến liền đứt ngang thân.
Đến giây thứ 59,
-Cửa mở rồi – Hân Hân hô lên một tiếng, lập tức mọi người bước đi nhanh qua
chỗ cánh cửa. Đám rơi cũng bị tiêu diệt hết, nhưng không may lúc nó đang đi thì bị một con rơi tấn công, mặc dù phản xạ nhanh nhưng do con rơi
này như được người ta gài trước là như vậy rồi nên tốc độ của nó nhanh
hơn bình thường.
-Vy Vy – Linh thấy vậy không còn cách nào khác
phi người đến che cho nó. Những tưởng Linh sẽ bị thương nhưng không
phải, chit lên một tiếng.
Hoàng Nhi của Ngọc NGọc bịch một nhát rớt xuống đất.
-Hoàng Nhiiiiiiiiiiii!!! – thấy cảnh này Ngọc hét lên một tiếng rồi lao đến, cả nó, Linh và Hân cũng ngạc nhiên.
Phải! Lúc con rơi kia sắp chạm đến Linh, thì Hoàng Nhi ở trong người Ngọc lập tức bay ra chắn. Nó là một loài động vật đặc biệt nên tốc độ của nó so
với con rơi kia nhanh hơn, nhưng nó chỉ kịp chắn thôi.. Vì trên người nó có độc nên một khắc kia, khi con rơi đó cắn nó thì con rơi đó đã chết
nagy tại chỗ. Nhưng độc trên người con rơi đó không phải là độc bình
thường. Nó không thể cầm cự được liền rơi xuống đất.
-Hoàng Nhi! – Linh cũng kinh ngạc mà lao đến.
Bế Hoàng Nhi lên trên tay, Ngọc lập tức dùng độc của cô mà ngăn chặn lại
độc trong người Hoàng Nhi, vì độc trong người nó cô không thể giải được.
Hoàng Nhi yếu đuối mở mắt nhìn Ngọc như muốn nói: “Mẹ! Con không sao đâu”. Sau đó nó mới ngất đi.
Nhìn Hoàng Nhi ngất trên tay mình, ánh mắt Ngọc hiện lên vẻ tàn nhẫn.
-Mẹ sẽ trả thù cho con – nói xong câu đó cất Hoàng Nhi vào người rồi xoay
người tiên phong đi trước. Bọn nó thấy Ngọc như vậy cũng không thể kiềm
chế được.
Hoàng Nhi không cgir là bảo bối của Ngọc mà còn là đứa
con đáng yêu của bọn nó, Hoành Nhi đã khong tiếc cả chính mình bảo vệ
bọn nó, nếu Hoàng NHi bị làm sao thì nhất định cái hầm Hắc Thạch này
chuẩn bị sổ hộ khẩu dưới Diêm Vương đi là vừa.
-Linh! Có vẻ như nó nhắm vào mày thì phải – nó đi qua Linh mà nhàn nhạt nói.
Nghe vậy nhỏ đơ lên vài giây rồi mỉm cười một cái, lạnh băng như đá.
+++++++++++++++++++++++++
Lầu 8, nơi đặt cạm bẫy cuối cùng.
Có lẽ đi từ chỗ không có người, đến chỗ có người máy, đến nơi có rơi sống, vậy cửa ải cuối cùng chắc là nơi để đối địch của con người và con người rồi.
Nhưng trước khi gặp được con người thì trước mặt là những tia điện ngang chéo đươc mắc chằng chịt khắp nơi.
-Có thể gỡ bỏ được không? – Ngọc quay qua bên nó hỏi.
Nó nhìn thông báo trên cái màn hình đồng hồ thông minh kia, lắc đầu một cái.
-Người lập ra cái thiết bị này, sau khi lập thì đã thiêu hủy hoàn toàn bản gốc của nó. Không có cái đó, chúng ta không thể phá được.
-Vậy thì đành phải xông pha thôi!
Ngọc nói xong thì bước lên, nó, Hân, Linh đi sau.
Với cái thiết bị chằng chịt tia điện như thế này, chỉ cần chạm nhẹ một cái, đẩm bảo kết liễu mạng sống của chính mình tại đây.
Nhưng đối với bọn nó, độ uống cơ thể, so với vũ công còn đẳng cấp hơn.
Sau một hôi vật lộn. Bước qua hoàn toàn được chúng, thì cuối cùng, thấy một con đường có hai hàng với các bậc đen trắng xen kẽ nhau.
-Hai bước đen một bước trắng, cứ vậy mà đi
Sau khi bước qua bậc thang, tựa như cánh cửa đến Thiên Đường vậy.
Và không sai, qua được cửa ải đó thì cuối cùng cũng gặp được con người.
-Chậc , chậc, chậc, quả không hổ danh là Tứ Vương Nữ Tước. Đi được đến tầng
này, đúng là danh bất hư truyền. – giọng điệu này là của một đứa con
gái. Cô ta từ chỗ lấp của mình từng bước từng bước mà đi ra, kèm theo cả cái giọng đó.
-Linh San! Không ngờ con đường cuối cùng của cô là cũng làm tay sai. Haha! – không biết từ lúc nào Ngọc tiến lên, nhếch
mặt mà nhìn cô gái tên Linh San.
Phải, lúc trước ở Anh, Linh
San cô ta là một bà chủ, cô ta thuê Death làm việc cho cô ta, không biết rốt cuộc cô ta có liên quan gì đến Don, nhưng cô ta có thể thuê Death
làm rất nhiều việc.
Có lần cô ta trực tiếp đến gặp Tứ Tước bọn
nó, nhếch đôi môi lên cô ta nói: “Các người cho dù giỏi mấy cũng chỉ là
một đám chó nghe lời chủ, một lũ tay sai thôi, haha”
Lúc đó ,
khuôn mặt tất cả bọn nó dều không hiện ra vẻ gì, vì đó là khách hàng,
đáng tiếc bây giờ thì ại được gặp cô ta với tư cách người cùng giới rồi.
-Cô!!!!!!!!!!! – nghe được lờ của Ngọc cô ta tức điên lên. Sau đó chợt mỉm cười lại,ánh mắt trở nên tàn độc, phẩy tay một cái.
Phía sau cô ta một đám mặc áo đen xuất hiện.
Bọn nó thấy vậy thì cũng nhếch môi một cái như để đáp trả. Rồi đồng loạt lao lên.
Linh dùng vẻ quyến rũ vốn có của nhỏ, mỉm cười lay động một cái, lập tức tên đang đứng trước mặt nhỏ đôi mắt chợt nổ ra rồi quỵ xuống.
Ngọc – đem thù cũ hận mới tìm Linh San.
-Đấu tay không đi. Được chứ? – Đứng ở một đầu đối diện với Ngọc, Linh San
cất tiếng lên. Xuyên qua những người đánh nhau đến nỗi lộn xộn mà vang
lên với Ngọc.
-OK.
Sau đó hai người lập tức đến gần trung tâm,
Linh San tiên phong xuất chiêu trước, Ngọc nghiêng qua một bên tránh. Bàn tay lập tức tóm lấy tay cô ta bẻ ngược ra đằng sau.
Cô ta cũng nhanh chóng thoát ra được, dùng chân mình để gạt chân Ngọc đáng tiếc NGọc nhanh hơn, Cạch một cái, đem chân của cô ta bẻ gãy. Cô đang
đưa tay đến gần cổ Linh San thì lúc này màn hình đồng hồ trê tay hiện
lên, cùng thêm cả giọng nói quen thuộc: “Tha cho cô ta” – người nói câu
này không ai khác chính là Don. Sau đó màn hình trở về bình thường, nghe đến đó, máu nóng trong Ngọc thật xông đến đau, ánh mắt cawmm thù xuyên
qua lớp kính áp tròn bắn tới Linh San.
Đáng tiếc Linh San không biết trời đất: “Cô nghe gì chưa? Chủ nhân của cô kêu cô ngừng lại đó”
Pằng, Ngọc giơ tay tát cho cô ta một cái rồi phủi tay: “Cô chỉ là một đứa thua cuộc”.
Cùng lúc này, đám rồi bâu kia cũng được ba đứa nó giải quyết xong.
Linh, Hân, nó bước lên trước, đi vào cánh cửa số 9 đang được mở kia, sau đó
Ngọc đi theo sau. Với màu đen, trắng, đỏ và vàng. Tứ Vương Nữ Tước bước
đi để lại sau lưng con người duy nhất trong lịch sử của Death sống sót
dưới sự tàn sát của họ. Đúng là nên đưa tên tuổi của Linh San vào huyền
thoại……………………………………..
:::::::::::
Số 9, con số huy hoàng, tương truyền nó là con số mang lại sự may mắn. Nhưng hiện thực, không biết điều đó có đúng không.
Trước lầu 9,
Rẽ ra hành lang, ngay một cái nhỏ đã thay ra bộ đồ của Đan Cơ, bây giờ là một bộ đồ màu đen vô cùng quến rũ.
Nó khoanh đôi tay dựa vào tường mà lấy ánh mắt ra hiệu nhìn Linh. Linh thấy vậy gật đầu với nó mộtcái rồi bước lên.
Bước lại,
Ting, nhỏ đứng trong vùng kiểm soát cơ thể. Không phát hiện trên người nhỏ có vũ khí nó mới mở cánh cửa kiên cố.
Lúc nhỏ thuận lợi đi vào. Thì cũng đến lúc nó chuẩn bị hành động rồi.
Hân theo lệnh đem chương trình bẻ khóa mà nhỏ soạn sẵn ra……. Sau vài phút
chờ đợi, cuối cùng cũng perfect rồi. Không thành công sao được, chương
trình này do nhỏ nghiên cứu 2 ngày 3 đêm mới ra được…..
Cùng lúc
này Linh Linh ở trong đang tự tin bước đi, dáng vẻ vô cùng thong dong.
Nhưng chỉ có nhỏ mới biết mình đang tập trung và cảnh giác đến mức nào.
Cả một cái hành lang dài ngoằng nhìn về phía trước nó là một cái lối đi
sâu hun hút, cứ như kiểu không có điểm đến cuối cùng vậy. Hai bên nó là
hai bức tường trơ lỳ kiên cố.
Bỗng một tiếng động nhỏ ở đâu phát
ra, làm thần kinh nhỏ căng đến cực điểm. Nhưng vẫn trấn tĩnh như thường, sau đó là hai tên áo đen từ hai bên tường bước ra: “Ai? Đi đâu?”. Tên
đó hướng đến phía nhỏ mà nhìn.
-Tôi đến đưa đồ, nhưng mà bị giữ ở ngoài cửa rồi. Không mang vào được! – nhỏ nói dối không chút ngượng
ngùng, cúi cái đầu xuống, đôi tay xoắn lại với nhau tỏ vẻ e thẹn.
Nghe nhỏ nói thì hai tên này không tin, nhưng khi vẻ nghi ngờ của chúng chưa được sâu thì Linh chợt ngẩng đầu lên, chiếu vào người hai tên đó. Sau
đó, đến la một tiếng cũng không kịp mà từ từ hóa thành bụi tàn. Mỉm cười một cách quyến rũ rồi nhỏ cao ngạo bước đi.
Đến nơi, cánh cửa sang trọng mà kiên cố. Nhỏ gõ vào chúng 2 tiếng, một lúc sau, nó được tự động mở ra.