- Đây là quyết định của bản thân Laladuri, ta tôn trọng hắn, nhân loại
các ngươi có cái gọi là cách nhìn người, người Dida chúng ta cũng có
phán đoán của riêng mình, sinh mệnh là quý giá, nhưng tín nhiệm còn quan trọng hơn, có một số việc thời gian sẽ chứng minh.
Lan Lăng
cũng không nghĩ tới Mộc Sâm coi trọng Vương Tranh như vậy, nhưng cũng
không có cãi lại, dù sao người Dida không phải nhân loại, ở thế giới
nhân loại, thực lực cá nhân xa xa không quan trọng bằng quyền lực cùng
thế lực, nhưng Lan Lăng cũng không phản cảm, bởi vì người Dida có mối
quan hệ đơn thuần lẫn nhau a.
Thích, chán ghét, vinh quang, chiến đấu các loại.
- Ada, ngươi nói thời điểm chiến đấu không cần toàn lực? Không cần toàn lực thì làm sao có thể đánh ngã đối thủ đây?
Laladuri cảm thấy không thể tin được.
Vương Tranh cười cười:
- Đơn giản nói, ngươi đánh ra một quyền dùng tới bảy phần lực lượng, còn
lại ba phần lực lượng cũng không phải để lại, mà là súc thế, ba phần lực lượng này có thể dùng để biến đổi chiêu thức, dùng làm công kích ở nhịp thứ hai, hoặc là phòng thủ, nói cách khác, ngươi càng biến hóa hơn đối
thủ thì càng có thêm nhiều lựa chọn.
- Nhưng mà ta trực tiếp toàn lực đánh ngã hắn không phải đã xong rồi sao?
- Ha ha, ngươi đều có thể dùng một quyền đánh bại từng đối thủ của hay sao?
Laladuri nhức đầu:
- Điều này đúng là không thể, mặc dù ta là người rất mạnh ở bộ lạc River, nhưng mà ở các bộ lạc của chúng ta đều có rất nhiều dũng sĩ, bộ lạc
River cũng không phải am hiểu nhất về lực lượng.
Vương Tranh
cũng có chút ngẩn người, mạnh như vậy còn không phải am hiểu lực lượng,
vậy thì am hiểu lực lượng thì sẽ trâu bò đến cỡ nào?
- Đây chỉ
là khái niệm, ngươi có thể suy nghĩ nhiều một chút, cụ thể ta sẽ dùng
thực tiễn diễn luyện cho ngươi xem, mặt khác ta còn muốn truyền thụ
ngươi một đòn sát thủ.
- Đòn sát thủ?
- Chính là một đòn tuyệt chiêu miễu sát, lấy tình huống của ngươi, nếu luyện thành chỉ sợ
không người có thể ngăn, cái gọi là toàn lực ra tay, ý là một khi ra tay nhất định phải đánh bại kẻ địch, thời điểm đó không phải bảy phần lực
lượng, mà là dùng hết lực, chưa từng có từ trước đến nay, tự dồn vào chỗ chết rồi sau đó phục sinh!
- Ada, ta muốn học, ta thích một đòn tất thắng!
Laladuri mở miệng rộng ra, còn chưa học mà đã vui vẻ vô cùng.
Vương Tranh cũng cười, bởi vì hắn muốn dạy cho Laladuri đúng là Kháo Sơn
Băng, lấy lực lượng cùng khổ người như Laladuri, tuyệt đối là hàng thật
giá thật — Kháo Sơn Băng.
Nói thật ra người lúc trước sáng tạo tuyệt học này chỉ sợ cũng chưa cơ hội nhìn thấy a.
Chiêu này quả thực là tạo ra để cho bản thân người khổng lồ lượng mà.
- Trưởng lão Mộc Sâm, hiện tại quả thế cục thật có chút vi diệu, nhà họ
Lan chúng ta đã ở hết sức câu thông, ngài cũng biết, tính phức tạp cùng
tính khổng lồ của thế giới nhân loại, nhưng mà nhất định phải xin quý bộ lạc bảo trì khắc chế, không cần lưu lại nhược điểm cho đối phương.
- Ha ha, chúng ta đánh giá qua thực lực thương hội, bọn họ không phải là đối thủ của chúng ta.
Lan Lăng mỉm cười:
- Chỗ ngài đã thấy chi lả một góc núi băng, tuy hành tinh Dida có hoàn
cảnh đặc biệt, có hạn chế rất lớn đối với sức chiến đấu của bọn hắn,
nhưng thương hội rất khổng lồ, bằng lực lượng bọn họ có thể dễ dàng phá
hủy một tinh cầu. Chẳng qua e ngại hiến chương của Ngân Minh mà thôi, ta biết người Dida cũng không e ngại chiến đấu cũng không sợ chết, nhưng
nhà họ Lan chúng ta cùng các ngươi có mục tiêu nhất trí, chúng ta muốn
bảo vệ hành tinh xinh đẹp này, đương nhiên thời điểm thích hợp tỏ vẻ
cường ngạnh cũng là cần thiết, ta nghĩ trưởng lão như ngài hẳn là rất rõ ràng.
Mộc Sâm khẽ gật đầu:
- Ta cũng chỉ có thể hết sức, cũng không phải tất cả người Dida đều nguyện ý như vậy, có người tầm nhìn cũng không lâu dài.
Mộc Sâm cùng với bộ lạc River rất hiểu biết đối với nhân loại, cho nên cũng rõ ràng sự đáng sợ cùng dã tâm của nhân loại, một chủng tộc như vậy hẳn là rất nhanh hủy diệt mới đúng. Nhưng nhân loại dùng một bộ quy tắc đem thân mình trói buộc lại, rất kỳ diệu có thể tự phát triển, nhưng mà
những người Dida khác có khả năng không sợ chiến đấu thậm chí muốn chiến đấu.
Thật lâu cho tới nay Mộc Sâm thông qua các loại phương
thức hiểu biết thế giới nhân loại, nhưng càng hiểu biết thì càng kinh
ngạc, có lẽ mau chóng gia nhập Ngân Minh, hành tinh Dida mới có thể nhận được sự bảo vệ rất tốt, đồng thời mở ra cánh cửa cho hành tinh Dida!
Trong đám trưởng lão Mộc Sâm là người sớm giác ngộ về điểm này, một mặt bảo
trì phong bế đã không được, phải đối mặt với sự thật, một khi xuất hiện
tài nguyên khoáng sán, lập tức thay đổi hết thảy mọi thứ, có lực lượng
khác can thiệp vào, gây trở ngại cho hành tinh Dida lấy được một điều
kiện hơi có lợi gia nhập Ngân Minh.
Lan Lăng cũng không có quấy
rầy Mộc Sâm tự hỏi, nhẹ nhàng vén mái tóc bị gió thổi loạn, nàng biết
trưởng lão Mộc Sâm mâu thuẫn ở chỗ hiện trạng ở bên trong cộng đồng
người Dida, không dễ dàng làm được việc này , để cho một cái dân tộc bảo thủ bước ra một bước này đâu có dễ dàng.
Mà đối với Ngân Minh khổng lồ mà nói kỳ thật chuyện này cũng không tính là cái gì.
Nhà họ Lan ở hành tinh Titan Dida là rất mạnh, nhưng ở trong Ngân Minh chỉ
như là muối bỏ biển, nhưng mà hành tinh Dida là có tiềm lực trở thành
lực lượng quan trọng của Ngân Minh. Tài nguyên du lịch tự nhiên cùng tài nguyên khoáng sán rất kinh người, giống như khai phá ra được mỏ vàng,
điểm khác biệt là hành tinh Dida giống như là thế giới thành lập ở trên
mỏ vàng, một khi tiến vào trình tự khai phá, tất nhiên trở thành một
nhánh lực lượng không thể bỏ qua.
Về điểm này kỳ thật nhà họ Lan rõ ràng hơn người của thương hội, bởi vì đây là tuyệt mật, bởi vì ích
lợi thật sự rất khủng bố, lực lượng khủng bố đến mức sẽ đưa tới hủy diệt nhà họ Lan thậm chí là hành tinh Dida.
Nhìn một lớn một nhỏ
đang chuyện trò vui vẻ ở phía trước, bỗng nhiên Lan Lăng rất hâm mộ,
cuộc sống như vậy vẫn là thứ mà nàng khát vọng, chỉ là ở thời điểm nào
mới có thể đạt tới đây?
Bỗng nhiên một quả trái cây ném tới, tinh chuẩn rơi đến trong lòng Lan Lăng.
Vương Tranh đứng ở trên vai Laladuri phất phất tay:
- Nếm thử, ăn ngon lắm, từ thiên nhiên không có ô nhiễm môi trường.
Lan Lăng cười cười:
- Ngươi người khách này càng chịu khó nếu so với ta người chủ này a.
- Hôm nay để cho ta hiểu được một cái đạo lý!
- Hừm, có cái gì lĩnh ngộ?
- Đứng càng cao thì nhìn xem sẽ xa!
Mọi người cười to, đôi khi bạn học Vương vẫn rất ngốc thực đáng yêu.
Lan Lăng bỗng nhiên buông tâm tình ra, trong lòng Vương Tranh có rất nhiều
chuyện, nhưng mà hắn lại có thể buông lỏng, đây là thứ mà nàng muốn học
tập, sự tình tất nhiên phải đối mặt giải quyết, nhưng cuộc sống vẫn
chính là cuộc sống.
Là vì cuộc sống, mà không phải còn sống.
- Vương Tranh, ta cũng muốn đứng trên cao nhìn ra xa!
- Lala, tiếp Lan Lăng một chút.
- Tốt, Ada.
Laladuri đã đi tới, vươn bàn tay to đặt Lan Lăng ở trên vai bên kia….