Đến xế chiều, tôi mặc bộ quần áo ban đầu, sửa sang một chút liền đi ra cửa. Lúc tôi đi, Lục
Bách Nghiêu đang ngồi trên ghế sôpha trong phòng khách hút thuốc, tâm
tình phiền não không thể diễn tả được, chỉ có thể nhìn bóng dáng tôi
từng bước rời đi.
Cuối cùng anh ta quăng điếu thuốc đứng dậy nói: “Anh đưa em đi.”
Tôi không có quay đầu nhìn anh, lạnh nhạt lắc đầu một cái: “Cảm ơn, không cần.”
Khi đi ra khỏi nhà Lục Bách Nghiêu, tôi tự nói với lòng mình: Về nhà cùng
Trương Húc giải trừ hôn ước sau đó từ chức, bất kể là Trương Húc hay là
Lục Bách Nghiêu đều không cần tạm biệt nữa.
Tôi kéo lê thân thể
nặng nề đi từng bước tới trạm xe buýt, ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh mà
bỗng nhiên nhớ tới một câu nói: Chỉ cần tâm tình sáng sủa, cuộc sống sẽ
không có trời mưa.
Nhưng lúc này mặc dù là ngày nắng chói nhưng trong lòng tôi lại đang đổ mưa rào.
Lúc về đến nhà, tôi muốn lấy chìa khóa từ trong túi xách ra nhưng sống chết cũng không tìm được, không biết có phải không cẩn thận làm rơi ở nhà
Lục Bách Nghiêu hay không. Lúc ra cửa tôi đã cho số điện thoại của anh
ta vào danh sách đen, hiện tai không tìm được chìa khóa cũng không muốn
có liên hệ gì với anh ta nữa liền gọi điện cho Lão Phật Gia nói bà về mở cửa giúp tôi.
Điện thoại của Lão Phật Gia không có ai nghe, đến khi tôi gọi lần thứ hai thì ba Lưu bắt máy.
Tôi hỏi ba Lưu: “Ba Lưu, chìa khóa của con bị mất, hiện tại không vào nhà được, ba cùng mẹ con đang ở đâu vậy?”
Ba Lưu quanh co một lát mới nói cho tôi biết Lão Phật Gia đang ở bệnh
viện. Ông nói vào đêm tôi đi công tác bụng của Lão Phật Gia vô cùng đau
đớn, ông liền đưa bà đến bệnh viện mới biết bà bị viêm ruột thừa. Bây
giờ đã phẫu thuật xong nhưng vẫn còn nằm trong bệnh viện nghỉ ngơi.
“Tại sao không gọi điện thoại cho con sớm?” Trong mấy ngày này tôi có gọi
điện về nhà vài lần, phần lớn là ba Lưu nghe điện thoại nói Lão Phật Gia đang ở trong phòng rửa tay hoặc là nhà bếp nên không rảnh nghe điện
thoại. Có lúc Lão Phật Gia nhận điện thoại, mặc dù nghe âm thanh của bà
có chút suy yếu nhưng tôi một lòng một dạ đắm chìm trong chuyện của mình nên không quá lưu ý, không nghĩ tới chuyện lại biến thành như vậy.
Bên kia điện thoại, ba Lưu hơi chua xót nói: “Con ngoan, không phải ba và
mẹ con sợ con lo lắng sao. Sắp hết năm rồi, con ở bên ngoài công tác
cũng không dễ dàng gì. Yên tâm đi, mẹ con có ba Lưu chăm sóc, thân thể
hồi phục tốt lắm.”
Trong lòng tôi tràn ngập chua xót, tôi chưa
bao giờ thật sự vì hai người làm chuyện gì cũng chưa từng làm gì để cho
hai người kiêu ngạo nhưng hai người lại xem tôi như châu báu.
Tôi cúp điện thoại, xoay người đi xuống lầu, bắt taxi tới bệnh viện.
Ba Lưu ở ngoài phòng bệnh đón tôi, tôi vừa đến liền nhìn thấy được bóng
dáng ông, khuôn mặt có chút tiều tụy chắc là bởi vì mấy ngày qua chăm
sóc mẹ tôi nên mệt nhọc nhưng vừa nhìn thấy tôi thì khuôn mặt liền trở
nên vui mừng.
“Mau vào đi, xem mẹ con một chút, bà vẫn luôn lẩm
bẩm nhắc tới con đó.” Ba Lưu dẫn tôi đi vào phòng bệnh, lúc tôi đi vào
Lão Phật Gia đang nằm trên giường bệnh cười khanh khách nhìn tôi.
Mới vừa phẫu thuật xong, khuôn mặt bà còn có chút tái nhợt, vừa nhìn thấy
tôi liền có chút oán hận mở miệng nói: “Con, cái con nhóc chiết tiệt
kia” nhưng khóe miệng lại không giấu được vui vẻ.
Lão Phật Gia
lôi kéo tôi nói chuyện phiếm, mà nói chuyện cũng không phải là công việc cực khổ gì. Tôi nhìn thấy trên giường bên cạnh có chất đầy nước trái
cây và hoa tươi, bà chú ý tới ánh mắt tôi liền giải thích: “Cái này là
do con trai và con gái của ba Lưu lần trước tới thăm mua đến. Còn cái
này là của bà thông gia đưa tới vào buổi sáng. Mẹ nói con thật sự là có phúc khí khi gả cho Trương Húc. Một gia đình tốt như vậy. Bà thông gia
biết mẹ bị bệnh, vốn đang ở quê liền chạy về đây thăm mẹ. Ban đầu mẹ còn sợ sau khi con gả xong ở chung với mẹ chồng sẽ có ít nhiều xung đột
nhưng lại thấy bà thông gia để ý mẹ như vậy, mẹ đối với cuộc sống hôn
nhân sau này của con cũng có phần yên tâm.”
Lão Phật Gia trò
chuyện với tôi không biết mệt, nói chuyện hai người đã chuẩn bị hôn lễ
ra sao thậm chí còn giúp tôi chọn lựa nơi hưởng tuần trăng mật.
“Theo như mẹ cùng bà thông gia thương lượng, con cùng Trương Húc nên đi
Maldives cùng biển Aegean. Không phải người trẻ tuổi thường thích lãng
mạn sao, hai chỗ này mẹ đã tra trên web rồi, được rất nhiều người khen.
Đến lúc đó hãy cố kiếm một bảo bảo, nếu hai con trẻ tuổi không muốn chăm sóc thì mẹ và bà thông gia sẽ thay phiên nhau giữ nó, đảm bảo nuôi tới
béo tròn mập mạp.” Mặt mày Lão Phật Gia vui tươi hớn hở nói, tôi nhìn
dáng vẻ vui mừng của bà, lời còn chưa ra khỏi khóe miệng đã không nhịn
được nuốt vào.
Từ hôn, từ hôn, lúc này phải nói cho Lão Phật Gia thì làm sao tôi có thể nói ra miệng được?
Tôi cảm giác trước nay mình chưa từng suy sụp như vậy, mặc dù bên ngoài vẫn biểu hiện giống như một người phụ nữ mạnh mẽ nhưng con mẹ nó dù sao phụ nữ mạnh mẽ vẫn là phụ nữ thôi, các loại nguyên nhân, các cách nói
chuyện, lời giải thích tôi đều suy nghĩ tới nhưng lần này tôi thật sự
không biết mình phải làm sao.
Cuối cùng tôi ra cửa gọi điện cho
Đồng Yến. Sau khi điện thoại đã kết nối, tôi nói ba câu thì Đồng Yến yêu nghiệt liền từ công ty lăn tới đây.
“Mình muốn từ chức.”
“…”
“Mình gặp Trương Húc cùng phụ nữ khác đi khách sạn.”
“…”
“Mình cùng Lục Bách Nghiêu lăn lộn.”
“…”
Không ngừng lăn lộn, còn lăn tới thương tích đầy mình.