“Trương Húc thật sự nói như vậy?” Sáng sớm tôi đã đến công ty, cùng Đồng Yến
nói một chút chuyện tối ngày hôm qua thì liền bị cô nàng ép hỏi.
Tôi vùi đầu vào hai tay, cuối cùng cũng trấn định gật đầu: “Ừ.”
“Vậy không phải cậu đã tu thành chín quả sao?”
“Nói là nói như vậy.”
“Tại sao biểu tình của câu bị phẫn quá vậy?”
Bi phẫn…………………có sao?
“Mình chỉ nghĩ………………..hình như có chút quá mức chấp nhận.” Đầu óc tôi bị nước vào sao? Trương Húc đã tỏ thái độ xác minh như vậy, thế nhưng lại có
chút cảm giác không biết theo ai?
“Hạ Tiểu Cận, không phải cậu bị kinh hỉ đập vào đầu đấy chứ, ngay cả suy nghĩ cũng mơ hồ rồi?” Đồng Yến hai tay chống cằm, chớp chớp mắt hỏi tôi.
Nhìn thấy ánh mắt của
Đồng Yến nhìn tôi, cuối cùng tôi cũng có cảm giác hình như chính mình
thật ngu ngốc, nhưng cô ấy vừa mới nói câu kia hình như…………………………….thật
sự cũng có một chút đạo lý nho nhỏ, vì thế tôi lại trấn định gật đầu:
“Ừ.”
Kết quả, Đồng Yến giải quyết dứt khoát: “ Vậy cậu còn không
hảo hảo bắt lấy thời cơ, rèn sắt khi còn nóng, hoàn thành chuyện của cậu cùng Trương tiên sinh?”
Hoàn thành mọi chuyện?
Tôi ngẩng đầu, khó hiểu nhìn Đồng Yến: “Chuyện gì?”
Đồng Yến “ba” một tiếng vỗ vào ót tôi, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép,
tức giận nói: “Đương nhiên là đánh gục Trương Húc!” Cô ấy nhảy đến trước mặt tôi, nắm lấy hai bên má tôi, không khách khí mà nhéo: “Đều nói con
gái khi yêu chỉ số thông mình đều biến thành 0, hôm nay coi như mình đã
được chứng kiến, cậu thì 0 ở chỗ nào, hoàn toàn là âm!”
Đối mặt
với đề nghị của Đồng Yến, tôi thật sự là…………………khóc không ra nước mắt:
“Sáng nay Trương Húc đã bị bệnh viện cử đi Thượng Hải công tác thì mình
phải làm như thế nào?”
Ngay từ đầu, tôi ở công ty ngày đêm tăng
ca, hiện tại đổi thành Trương Húc bị cử đi công tác, thật vất vả mới nảy sinh mầm tình yêu, tại sao lại có thể biến đổi bất ngờ như vậy, bốn bề
sóng dậy, thật sự không làm cho người ta yên lòng.
Đồng Yến cười
hì hì, đối với chuyện của tôi và Trương Húc đưa ra ý kiến: “Chuyện này
còn không dễ sao, cậu dứt khoát xin nghỉ đi qua thăm hắn, còn không có
kinh hỉ ngoài ý muốn sao?”
Tôi buồn bực nói: “Nhưng không bao lâu trước mình đã xin nghỉ phép một lần, hiện tại lại xin tiếp, không biết
có thể được hay không đây?”
Ý kiến của Đồng Yến là tốt nhưng nghĩ tới một cửa của lãnh đạo hói đầu kia, cũng không dễ dàng! Lần trước là
Lục Bách Nghiêu giúp tôi xin phép, người ta là nể mặt mũi của anh, lần
này lại xin thật khó để có thể đảm bảo hắn không xách đao tới bàn làm
việc của tôi đâu.
“Cậu chưa thử qua thì làm sao biết có được hay
không? Sinh mạng rất quý nhưng tình yêu còn quý hơn.” Đồng Yến liều mạng khuyến khích tôi đi xin phép: “Ngẫm lại, thành phố xa lạ, phòng lại to
như vậy, đôi tình nhân vừa mới xa cách. Một, hai, ba hôn một
cái…………………….”
Tinh thần của tôi đã sớm hình dung theo lời nói trong miệng Đồng Yến: “A, giống như………………….Nghe thật sự không tệ.”
Khóe miệng của tôi càng lúc kéo càng lớn, trên mặt cảnh xuân dạt dào, trong lòng nhộn nhạo, Trương Húc của tôi ………….
“E hèm!” Nghe được âm thanh, cả người của tôi trực tiếp bị hoảng sợ! Nghĩ
rằng có phải chuyện tôi cùng Đồng Yến tán gẫu vừa vặn bị lãnh đạo đầu
hói bắt được hay không?
Tôi chậm rãi xoay người, trong khoảnh
khắc kia liền liều mạng nghĩ ra đủ loại lý do để giải thích, thẳng đến
khi quay lại, nhìn thấy khuôn mặt Lục Bách Nghiêu ở phía trước thì tôi
mới thở phào nhẹ nhõm.
Hoàn hảo, Lục Bách Nghiêu cũng không phải
là lão già đầu hói khó chơi kia, nếu ý trời đã để cho Lục Bách Nghiêu
bắt được tôi trốn việc thì có phải muốn tôi bắt lấy cơ hội lần này hay
không, nhờ Lục Bách Nghiêu xin phép lần nữa?