Làm một hạng mục lớn
trong giới bất động sản vốn là chuyện rất dễ dàng làm cho người ta đỏ
con mắt hơn nữa hạng mục Cảnh Trình còn là một miếng mồi ngon. Khoảng
thời gian đó đối thủ cạnh tranh tìm mọi cách để đối phó với anh, mặc dù có vệ sĩ bảo vệ nhưng vì an toàn nên Lục Kỳ Ngôn đưa cho anh một khẩu
súng để anh phòng thân.
Lục Bách Nghiêu nói tiếp, lúc ấy anh suy
nghĩ rằng sau khi mọi chuyện kết thúc sẽ lập tức trở lại tìm tôi, không cho phép tôi tìm người kết hôn trên mạng mà bắt đầu với anh một lần
nữa, tất cả những thứ tôi không thích thì anh đều có thể thay đổi, tất
cả những chuyện anh làm sai anh đều có thể nói xin lỗi, chỉ cần tôi có
thể cho anh thêm một cơ hội.
Nhưng mà về sau nghĩ lại lúc đó anh
lại đang bị người ta theo dõi, nhòm ngó chằm chằm thậm chí có vài lần
Hoàng Vũ Vi xém bị bắt cóc cho nên anh không dám tới tìm tôi, sợ sẽ liên lụy đến tôi.
Lục Bách Nghiêu nói thật ra anh là một người vô
cùng ích kỷ, bởi vì không muốn bọn người kia làm hại tôi cho nên để cho
Hoàng Vũ Vi làm hình nhân thế mạng. Nếu Hoàng Vũ Vi thật sự đã xảy ra
chuyện gì thì anh đồng ý chịu tất cả trách nhiệm. Mãi cho đến hôm nay
Lục Kỳ Ngôn mới tiêu diệt được các thế lực kia cho nên Lục Bách Nghiêu
mới có thể an tâm đến tìm tôi nhưng không ngờ lại bắt gặp hôn lễ của tôi và Lâm Huy.
Cuối cùng Lục Bách Nghiêu nói với tôi: "Đời này thiện lương của anh đều dành cho em."
Anh không cảm thấy mình là một người tốt, chỉ là anh nguyện ý phô bày tất
cả tốt đẹp của chính mình ra trước mặt tôi, không giữ lại chút nào.
Tôi nhớ tới sáng hôm nay lúc anh ngăn tôi ở khúc quanh hành lang, nói tôi
đi cùng với anh mà tôi lại không đồng ý, thậm chí hiện tại tôi còn nhớ
lúc ấy hốc mắt của anh ửng đỏ, giọng nói run rẩy.
Anh vượt qua
hết mọi khó khăn nguy hiểm chỉ vì muốn trở lại tìm tôi, muốn cùng tôi ở
chung một chỗ, nhưng mà tôi lại cự tuyệt anh.
Thời điểm nói xong
câu cuối cùng thì nước mắt của tôi đã rơi đầy mặt, người đàn ông này
yêu tôi như sinh mạng của mình, vĩnh viễn đặt tôi ở vị thứ nhất, đưa hết tất cả nhiệt tình, tất cả tốt đẹp trong cuộc sống cho tôi, không giữ
lại chút nào.
Từ nhỏ anh đã là một người ngạo ngễ đứng trên mọi
người còn tôi chỉ là một cô gái không thể bình thường hơn trong biển
người mênh mông, anh là sao trên trời còn tôi là hoa trong nước. Chúng
tôi giống như đang đứng ở hai bờ sông vong xuyên, khoảng cách giữa hai
người không chỉ là gia thế nhưng anh vẫn vượt mọi chông gai, từ bỏ thế
giới của mình chỉ vì muốn tìm được tôi.
Nếu anh muốn thì cho dù
là cô gái tốt đẹp đến đâu trên cõi đời này anh đều xứng đáng có được
nhưng từ đầu đến cuối trong mắt anh chỉ có một mình tôi, còn là một
người tùy hứng, cực đoan, không có chỗ nào hoàn mỹ là tôi đây.
"Tại sao lại tốt với em như vậy?" Tôi chảy nước mắt, lao vào trong ngực của anh.
Tôi yêu anh sâu sắc đồng thời cũng làm anh tổn thương sâu sắc nhưng quay
đầu lại người tìm tôi vẫn luôn là anh. Tôi lần lượt cự tuyệt, anh lần
lượt cúi đầu chỉ vì muốn bắt đầu cùng tôi một lần nữa.
"Không tốt với em thì còn tốt với người nào nữa?" Lục Bách Nghiêu ôm tôi thật chặt vào trong ngực, ngón tay luồn vào tóc tôi, than nhẹ một tiếng: "Trở lại là tốt rồi, em trở lại. . . . . . Là tốt rồi."
Tôi ở trong ngực
anh buồn bực nói: "Về sau em sẽ luôn ở bên anh." Mặc kệ xảy ra chuyện gì thì em cũng sẽ không dễ dàng buông tha anh nữa, em sẽ yêu anh giống như anh đã yêu em, không, sau này em sẽ yêu anh nhiều hơn anh yêu em.
Thật tốt, toàn bộ chuyện không vui đều đã kết thúc, chúng tôi rốt cuộc. . . . . . Lại bắt bầu.
Tôi và Lục Bách Nghiêu đã bỏ lỡ rất nhiều, khoảng thời gian sau này, tôi thật sự không muốn lãng phí cũng không được lãng phí.
Hôm sau, Lục Bách Nghiêu theo tôi đi gặp Lâm Huy, nói cho anh ta biết
chuyện của chúng tôi và chuyện hôn lễ không thể cử hành được nữa, thành
thật xin lỗi.
Lúc này Lâm Huy đang vô cùng đau xót khi phải chịu
tang cha, anh ta cũng phải vội vàng làm tang sự, sắc mặt cực kỳ tiều
tụy, nhưng đối với chuyện tôi và Lục Bách Nghiêu ở chung một chỗ thì anh ta cũng không có ngăn cản mà còn chúc phúc chúng tôi.
"Chăm sóc
cô ấy và đứa bé thật tốt, cô ấy là một người con gái, mọi chuyện đều
không dễ dàng gì." Lúc chi tay, Lâm Huy nói với Lục Bách Nghiêu.
Lục Bách Nghiêu nhìn tôi một cái, trịnh trọng gật đầu: "Tôi hiểu rõ, về sau tôi sẽ chăm sóc cho cô ấy thật tốt, sẽ không bao giờ để cho cô ấy phải
chịu uất ức nữa."
Lâm Huy trầm lắng nhìn tôi một cái: "Em gái,
mặc dù hai chúng ta quen nhau không lâu nhưng mà em vẫn đồng ý giúp một tay để cho ba anh an tâm ra đi, phần tình nghĩa này anh sẽ nhớ suốt
đời. Về sau phải sống thật tốt nếu có chuyện gì thì cứ tới tìm người anh này."
Tôi nhìn khuôn mặt tiều tụy của anh ta , gật đầu một cái,
trong lòng thoáng qua một chút chua xót cùng khổ sở, tôi hiểu rất rõ đó
là một loại đồng bệnh tương liên: "Anh, anh cũng phải sống thật tốt."
Chúng tôi chia tay anh ta, ở phía xa có một người đàn ông trẻ tuổi, đẹp trai
đang chờ anh ta, chờ lúc anh ta đến gần thì người đàn ông trẻ tuổi đó
khẽ mỉm cười, sóng vai đi cùng với anh ta, hai người bọn họ dần dần biến mất trong tầm mắt của tôi và Lục Bách Nghiêu.
Mặc dù tình yêu
đồng tình cực kỳ phổ biến nhưng ở xã hội bây giờ nhất là đối với những
người ở thế hệ trước vẫn là một chuyện rất khó tiếp nhận. Tôi không biết trong tương lai Lâm Huy có thể chính thức giới thiệu người đàn ông này
cho mẹ của anh ta biết hay không cũng không biết mẹ của anh ta có thể
tiếp nhận việc con trai độc nhất trong nhà thích một người đàn ông hay
không, không biết mẹ của anh ta có thể tiếp nhận được việc mình sẽ không bao giờ có cháu hay không nhưng là bất luận như thế nào tôi đều thật sự hi vọng trên thế giới này mỗi một người thiện lương đều có thể tìm
được hạnh phúc thuộc về mình, sau đó sống vui vẻ, khoái hoạt.
Sau đó, Lục Bách Nghiêu dẫn tôi đi mua một đống quà tặng lớn, nói là muốn đến cửa chào hỏi Lão Phật Gia và ba Lưu.
Mặc dù trước đây Lão Phật Gia và ba Lưu đã vô cùng quen thuộc với Lục Bách
Nghiêu nhưng mà Lục Bách Nghiêu vẫn kiên trì: "Dù sao chúng ta cũng đã
đăng kí kết hôn rồi, nói thế nào cũng nên về nhà một chuyến, nói rõ ràng mọi chuyện với ba mẹ."
Ngày trước tôi vẫn luôn cảm thấy anh
giống như một đứa bé vĩnh viễn chưa trưởng thành, mặt dày mày dạn, không ngừng đối nghịch với tôi nhưng sau này chung đụng càng lâu, tôi mới dần dần phát hiện thật ra thì trong hai người, người không chín chắn phải
là tôi mới đúng.
Trên người của anh có rất nhiều bí mật mà tôi
quyết định sẽ dùng mấy chục năm còn lại trong cuộc đời mình từ từ khám
phá. Mỗi khám phá ra một bí mật thì tôi liền phát hiện người đàn ông này sâu như biển rộng, trong đó chứa đựng vô số bảo vật, rồi lại giật mình
nhận ra được làm bạn ở bên cạnh anh là một điều may mắn đến cỡ nào.
Trước tiên chúng tôi về nhà chào hỏi Lão Phật Gia và ba Lưu, lúc đến nơi thì hai người đã ngồi tại chỗ chờ rồi.
Ở trong mắt Lão Phật Gia, tôi hiểu rất rõ mình vẫn là một đứa bé không
chính chắn, nhiều lần muốn đính hôn kết hôn như vậy làm cho hai người
vất vả, lo lắng cho tôi.
Tôi nhìn Lão Phật Gia và ba Lưu, nói xin lỗi: "Mẹ, ba Lưu, thật xin lỗi, không có sự đồng ý của ba mẹ mà chúng
con đã tự ý đăng kí kết hôn rồi."
"Là con kéo Tiểu Cận đi đăng kí kết hôn, mẹ, ba Lưu, ba mẹ ngàn vạn lần đừng trách cô ấy." Lục Bách
Nghiêu đi tới trước mặt Lão Phật Gia và Lưu, sau đó quỳ xuống lạy một
lạy làm cho tôi trực tiếp sợ hết hồn.
Lễ quỳ lạy tuy là lễ nghi
truyền thống trịnh trọng nhất nhưng ngoại trừ vào ngày lễ ngày tết con
cháu nhỏ tuổi quỳ lạy ông bà thì rất ít xảy ra ở người trưởng thành.
Cổ Ngữ có nói: Dưới gối nam nhi có hoàng kim. (Dưới đầu gối người đàn ông
là vàng. Tức là đàn ông con trai thì không dễ dàng quỳ lạy người khác.)
Lục Bách Nghiêu là một người đàn ông đỉnh thiên lập địa nhưng lại vì tôi mà chịu làm đến mức này, không chỉ là tôi, thậm chí ngay cả Lão Phật Giavà ba Lưu cũng bị anh làm cho hoảng sợ.
Có được anh, tôi thật sự . . . . . . còn đòi hỏi gì nữa? !
Anh quỳ xuống trước mặt Lão Phật Gia và ba Lưu, vô cùng trịnh trọng và
nghiêm túc cam kết: "Con hi vọng các ba mẹ có thể an tâm giao Tiểu Cận
cho con, về sau con nhất định sẽ chăm sóc cô ấy và đứa bé thật tốt, con
sẽ yêu cô ấy nhiều hơn cả sinh mạng của mình."
Tôi cũng quỳ xuống bên cạnh Lục Bách Nghiêu, cùng với anh trịnh trọng dập đầu một cái, hi
vọng ba mẹ có thể tha thứ và thành toàn chúng tôi.
Lão Phật Gia
và ba Lưu nhìn thấy cảnh này, vội vàng đỡ chúng tôi lên, khẽ thở dài:
"Ba mẹ cũng không có ngăn cản, chỉ cần về sau cuộc sống của hai đứa trôi qua hạnh phúc là được rồi."
"Cám ơn mẹ, cám ơn ba Lưu."
Sau đó, tôi và Lục Bách Nghiêu ở lại ăn cơm. Lão Phật Gia xuống bếp, ba Lưu là trợ thủ, hai người chuẩn bị rất nhiều thức ăn phong phú.
Lúc
ăn, thỉnh thoảng Lão Phật Gia lại gắp món ăn cho tôi: "Nha đầu, ăn cá
nhiều một chút, ăn nhiều cái này về sau đứa bé sẽ thông minh."
"Nha đầu, rau dưa này cũng phải ăn nhiều, phụ nữ có thai quan trọng nhất là
dinh dưỡng cân đối, đã làm mẹ thì không thể quá kiêng ăn."
"Nha đầu, mẹ đã đọc sách, phụ nữ có thai ăn nhiều cái này một chút cũng tốt."
. . . . . .
Trong khoảng thời gian ở lại nhà Lão Phật Gia thì đây vốn là chuyện thường
xảy ra vào mỗi bữa, chẳng qua là khi Lục Bách Nghiêu ngồi ở bên cạnh
tôi, lúc ăn cơm cũng khuyên tôi nên ăn cái này ăn cái kia, giống như đã
về phe của Lão Phật Gia vậy.
Hiển nhiên bây giờ Lục Bách Nghiêu
đã bị Lão Phật Gia thu vào dưới trướng thành công thu, trở thành chiến
tướng dũng mãnh xếp sau ba Lưu: "Đúng vậy, mẹ nói rất đúng, vợ, em phải
ăn cái này nhiều một chút."
"Đến đây, nghe mẹ, cái này cũng phải
ăn nhiều một chút." Khi Lục Bách Nghiêu gắp một miếng cà rốt lớn đặt vào trong chén của tôi, tôi liền nhìn anh ta chằm chằm, thực sự ý nghĩ muốn bóp chết anh ta đều có!
Ai biết Crayon Shinchan không thích ăn
ớt xanh nhiều như thế nào thì tôi cũng không thích ăn cà rốt nhiều như
vậy, hiện tại Lục Bách Nghiêu gắp cho tôi gần nửa chén cà rốt, thật sự
là một hột cơm cũng không nhìn thấy được nữa rồi! (Bị cà rốt che đó)
Cứng rắn không được, tôi chỉ có thể áp dụng chính sách mềm dẻo. Tay tôi ở
dưới bàn lôi kéo chéo áo của anh, đáng thương thỉnh cầu: "Em không muốn
ăn cà rốt. . . . . ."
Lục Bách Nghiêu nhìn bộ dáng của tôi, có vẻ cũng hơi mềm lòng rồi, đang muốn đưa đũa gắp bớt cà rốt bỏ qua chén anh ta nhưng vừa thấy chiếc đũa đưa đến chén tôi thì đã bị Lão Phật Gia
ngăn lại: "Tiểu Lục, mẹ đã nói với con rồi, con không thể cứ nuông chiều nha đầu này như vậy được, hai đứa phải suy nghĩ cho đứa con của mình
một chút."
Lục Bách Nghiêu vừa bắt đầu còn mềm lòng nhưng sau khi nghe xong lời nói Lão Phật Gia thì giống như nhất thời nghiệm ra chân
lí , đưa đũa trở về, không gắp cà rốt trong chén tôi nữa.
Lão
Phật Gia có Lục Bách Nghiêu còn chưa đủ, cuối cùng còn kéo theo cả ba
Lưu: "Lão Lưu, ông nói đi, có phải nha đầu này nên ăn cà rốt hay không,
có vậy thì đứa nhỏ trong bụng mới được bồi bổ tốt được."
Cho dù
Lão Phật Gia có nói gì, dù là bà nói sai thì ba Lưu cũng sẽ không hề có
khí tiết nói đúng, kiên quyết đứng cùng chiến tuyến với Lão Phật Gia.
Vì vậy ba thắng một, tôi vinh quang ăn hơn nửa chén cà rốt, tuyên bố thảm bại!