Tháng thứ nhất sau khi rời khỏi Lục Bách Nghiêu tôi và Lão Phật Gia mở một tiệm bán sách ở dưới lầu đặt tên là Phù Sinh.
Ngày khai trương Đồng Yến vác một cái bụng bự cùng Lưu Chi Dương tới chúc
mừng, lúc tán gẫu cô ấy nói cho tôi biết mấy ngày trước Lục Bách Nghiêu
đã được điều đến làm việc tại Tổng công ty.
Khi nghe lại cái tên này một lần nữa thì tôi cũng không biết nên hình dung tâm tình lúc này của mình như thế nào.
Một tháng trước tôi dùng hành động cắt cổ tay bằng lưỡi dao lam để buộc anh ta phải thả tôi đi.
Không lâu sau đó hôn lễ của chúng tôi đã bị hủy bỏ mà chúng tôi cũng không gặp lại nhau nữa.
Hơn một tháng nay tôi chưa từng gặp lại anh ta.
Tôi vốn định trả phòng mà Lão Phật Gia và ba Lưu đang ở hiện giờ lại cho
anh ta nhưng bởi vì những ngày này bệnh viêm khớp của Lão Phật Gia có
dấu hiệu tái phát cho nên cuối cùng vẫn là bỏ qua. Tôi chuyển toàn bộ
tiền tiết kiệm của mình vào trong tài khoản của Lục Bách Nghiêu, số còn
thiếu chỉ có thể dựa vào thu nhập hàng tháng để trả cho anh ta.
Nếu đã vạch rõ giới hạn thì tôi cũng không muốn thiếu nợ anh ta.
Tất cả đều thật sự kết thúc rồi sao?
Vậy tại sao thời điểm nghe đến cái tên đó lòng tôi vẫn đau đớn như bị xé rách vậy?
"Cậu xem chương trình "Đại Minh Tinh được yêu thích" ngày hôm qua chưa? MC nữ tên là Hoàng Vũ Vi đó thật là xinh đẹp!"
"Còn chưa có xem, khi nào về nhà sẽ xem thử một chút."
. . . . . .
Lúc ở quầy thu tiền thì tình cờ nghe được hai nữ sinh nói chuyện về
Hoàng Vũ Vi, Không biết đây là lần thứ mấy tôi nghe được tên cô ta trong tháng này.
Bất luận là báo văn nghệ tổng hợp hay là các tập san khác đều tràn ngập tên tuổi của Hoàng Vũ Vi.
Cô ta đã trở lại còn dùng phương thức vô cùng quang vinh chói lọi trở thành MC nữ hot nhất Đài Truyền Hình.
Đợi sau khi hai nữ sinh kia rời đi thì tôi mới hỏi Đồng Yến: "Cậu nói cô ta có thể chủ động tới tìm mình không?"
Đồng yến khẽ mỉm cười, vỗ tay phát ra tiếng: "Tối mai."
Tối mai?
Tôi nghi ngờ nhìn Đồng Yến sau đó nghe cô ấy hỏi: "Hẳn là mấy ngày này cậu không biết tin tức về lớp trung học cũ đúng không?"
"Tin tức gì?" Mấy ngày nay tôi vội vàng xoay quanh chuyện khai trương cửa hàng làm gì có thời gian đọc tin tức.
Đồng Yến trả lời: "Lần này Hoàng Vũ Vi trở lại nói là muốn mời mọi người ăn một bữa cơm, trưởng lớp liền thuận thế nói nhất định sẽ bảo mọi người
đi đầy đủ dù sao thì tất cả mọi người đều đã không gặp lâu như vậy,
thời gian được quyết định là tối mai, ở quán bar. Lớp trưởng còn đặc
biệt gọi điện thoại cho mình nói mình nhất định phải dẫn cậu đi cùng."
"Tại sao mình nhất định phải đi?"
"Mình cũng không biết, đoán chừng có thể là Hoàng Vũ Vi bảo trưởng lớp nói, người phụ nữ này nhất định không chịu buông tay.”
"Anh ta có đi không?"
"Người nào?" Đồng Yến hỏi, sau đó nhìn sắc mặt tối tăm ưu phiền của tôi nói:
"Chắc là không đi, Tổng Công ty nằm ở tỉnh khác, không có khả năng vì
họp mặt lớp mà anh phải đi một chuyến tới đây.Di e n da n le q uy d o n
Người ta vốn là Thái tử gia, lúc trước di giá đến đây chẳng qua là ra
oai lịch lãm mà thôi."
Đúng vậy, anh ta là Thái tử gia của tập
đoàn lớn còn tôi chỉ là một nhân viên bình thường nhất trong những người bình thường mà thôi.
Đã từng là bạn học trung học, vị trí ngang hàng với nhau nhưng hiện giờ giữa hai người đã bị ngăn cách bởi một con sông lớn.
Tôi trầm mặc không nói gì, sau một lúc lâu mới nghe giọng nói lo lắng của
Đồng Yến vang lên: "Mình thấy nếu cậu không muốn thì đừng đi, miễn cho
Hoàng Vũ Vi kia lại phát điên kiếm chuyện đối phó với cậu."
Tôi cười khẽ một tiếng: "Sớm hay muộn đều phải đối mặt, không phải sao?"
Chẳng qua chỉ là vấn đề sớm muộn, sớm một chút hay muộn một chút thì có vấn đề gì đâu?
Đồng Yến vỗ vỗ vai tôi: "Vậy được rồi, yên tâm, tối mai mình sẽ bảo vệ cậu, không cho người phụ nữ kia tìm được cơ hội ra tay."
Tôi nhìn cô ấy đang cười si ngốc nói: "Được, Nữ kị sĩ của mình."
Trải qua nhiều chuyện như vậy, người tới rồi lại đi nhưng có một điều may
mắn là Đồng Yến vẫn là bạn bè thân nhất luôn ở bên cạnh tôi.
Buổi chiều ngày hôm sau tôi giao hiệu sách cho nhân viên mới sau đó cùng
Đồng Yến đi shopping, theo lời của cô ấy mà nói chính là muốn mua một
chiến bào có thể hoàn toàn đè ép được Hoàng Vũ Vi, sau đó hùng dũng hiên ngang oai vệ khí phách mặc giáp ra trận, giết đối thủ trở tay không
kịp.
Lúc Lưu Chi Dương đưa tôi và Đồng Yến tới quán bar cũng
không tính là sớm nữa, sau khi chia tay với anh ta, tôi cùng Đồng Yến đi vào trong phòng bao.
Tôi đi ở phía trước Đồng Yến, nhìn theo số
phòng để tìm nhưng không nghĩ tới lại đâm đầu vào một bức tường thịt,
lập tức cái mũi cảm thấy đau đớn.
"Thật xin lỗi." Cái mũi bị tổn thương rất là thê thảm, đau đến mức tôi không nhìn thấy đường đi nữa.
"Lão tử lớn như vậy mà cô không nhìn thấy hả?" Bức tường thịt kia căm giận
nói, tôi vừa ngẩng đầu liền thấy hắn ta cao khoảng 1m8, nặng khoảng
150kg lại thêm một cái bụng bia như có bầu ba tháng, đúng là bức tường
thịt này rất lớn.
Đồng Yến trực tiếp xông lên, trút xuống từng
trận chửi bậy với bức tường thịt: " Tần Tiểu Bàn, vừa mới gặp mặt cậu
liền va chạm với bạn cũ, cậu thật giỏi ha? Tiểu Cận, cậu không sao chứ?"
"Không có việc gì, chỉ có cái mũi hơi đau thôi." Tôi lắc đầu.
"Đồng Yến? Hạ Cận?" Di e n da n le q uy d o nBỗng nhiên bức tường thịt kia
phát ra tiếng, tiếp theo giống như là phản ứng kịp, vỗ đầu rống to:
"Thật sự là mình không có mắt mà, vừa ra khỏi cửa đã đắc tội với hai đóa hoa rồi."
Tôi đánh giá bức tường thịt từ trên xuống dưới, đúng
là Tần Uy có biệt danh Tiểu Bàn thời trung học, khó có thể tin nhìn cậu
ta: "Không thể nào? Đã nhiều năm không gặp như vậy, làm thế nào mà cậu
trực tiếp thăng cấp từ tiểu béo lên thành đại béo vậy?"
Thời trung học chỉ hơi mũm mĩm nhưng hiện tại đâu chỉ là béo thôi đâu.
"Haha, mấy năm nay ăn hơi nhiều." Tiểu Bàn sờ sờ bụng, liếm miệng cười: "Chẳng qua Hạ Cận, cậu nói rất đúng, vài ngày trước vợ mình vừa mới sinh thêm
một tên tiểu tử, hiện tại con mình là tiểu béo thì không phải mình trở
thành đại béo sao?"
"Đã sớm kết hôn sinh con rồi hả? Chúc mừng chúc mừng!" Đồng Yến vỗ vai Tiểu Bàn, thẳng thắn nói.
"Tất nhiên, cũng không có chậm chạp, tốn thời gian như mấy cậu." Vẻ mặt
Tiểu Bàn tự hào, đắm chìm trong thế giới của mình, hoàn toàn bỏ qua Đồng Yến đã lập gia đình và đang mang thai.
Cho dù cùng lúc trước có
chút khác biệt nhưng chỉ cần liếc mắt một cái liền có thể nhận ra Tiểu
Bàn, cảm giác quen thuộc liền ập đến: "Ai, tiểu tử cậu chưa đủ nghĩa khí rồi. Kết hôn sinh con cũng không thông báo với bạn cũ."
"Mẹ của
con mình là người nước ngoài, mấy cụ bảo nhất định phải cử hành hôn lễ
tại Canada, mình cũng không còn cách nào cả, trước hôm nay mấy ngày mới
trở về, yên tâm, thôi nôi đứa bé nhất định sẽ mời mấy cậu, đến lúc đó
rất hân hạnh được đón tiếp."
Cùng Tiểu Bàn đứng trên hành lang
trò chuyện, đột nhiên cửa một căn phòng bao được mở ra, một cái đầu xuất hiện, là lớp trưởng rất lâu chưa gặp lại: "Mấy cậu đứng trên hành lang
làm gì vậy? Vào nhanh đi chứ!"
Sau khi vào phòng bao, người đã
tới không ít, có mấy người ngồi tại chỗ nói chuyện phiếm, lại có mấy
người tới bục kara cầm micro hát, Di e n da n le q uy d o nnhìn mỗi
gương mặt quen thuộc thì kí ức thời trung học giống như đang hiện ra rõ
ràng ngay trước mắt, quen thuộc như thế lại có chút khắc cốt ghi tâm.
"Nhìn xem ai tới đây này? Tiểu Bàn mình hộ giá, long trọng cung nghênh hai
đại mỹ nữ của lớp chúng ta! Mọi người vỗ tay!" Di e n da n le q uy d o
nTiểu Bàn vừa vào phòng liền không khách khí gầm lên, cậu ta rống ầm ĩ,
nhất thời hấp dẫn ánh mắt mọi người đến trên hai chúng tôi.
"Là Hạ Cận và Đồng Yến, đã nhiều năm không thấy mà hai người vẫn xinh đẹp như vậy!"
"Thật sự là đã lâu không thấy, nghe nói vài ngày trước Đồng Yến đã kết hôn rồi!"
"Là sao? Cô này cũng không quá nghĩa khí rồi, kết hôn cũng không thông báo một tiếng."
"Không phải là cậu ấy không thông báo mà là khi đó cậu đang còn ở Nghiêm Châu
theo đuổi cô vợ nhỏ, hoàn toàn không có thời gian rãnh rỗi để đến tham
dự hôn lễ!"Di e n da n le q uy d o n
...
Tính cách của
Đồng Yến thích náo nhiệt lại thêm Tiểu Bàn thích huyên thuyên bên cạnh
nên mỗi đề tài nói chuyện đều được rang xào nấu nướng nhiệt tình.
Tôi quét ra xung quanh một vòng, không thấy Lục Bách Nghiêu, cũng không
thấy Hoàng Vũ Vi và Trương Húc, xem ra có khối người còn đến trễ hơn cả tôi và Đồng Yến.
"A, nữ nhân vật chính của chúng ta đến rồi!" Không biết người nào hô lên một tiếng nhưng mà mọi người đều nhìn về phía cửa.
Một cô gái có khuôn mặt nhỏ nhắn tuyết trắng lỡn cỡ bằng bàn tay, cằm hơi
nhọn , cái mũi thẳng tắp, cặp mắt mê người lộ ra phong thái kiều mỵ mà
người bình thường không có. Tóc dài đến eo được buộc hờ sau gáy, váy
ngắn màu xanh bó sát người chỉ vừa vặn che khuất được cái mông. Trước
sau lồi lõm, đường cong lả lướt, trước ngực là sóng lớn mãnh liệt, kiêu
ngạo ưỡn lên, dáng người nói chung là rất hoàn mỹ.
Đã từng là bạn cùng lớp xinh đẹp hiện tại lại thăng cấp thành nữ chủ mạnh mẽ, vừa ra
trận gần như hấp dẫn hết ánh mắt của mọi người ở đây.
"Cậu nói
tiện nhân này bôi mấy tầng phấn trắng? Cái mặt giống y như cương thi,
cằm lại nhọn như vậy, đã là bạn học nhiều năm nên vừa mới nhìn qua mình
chắc chắn cô ta đã động dao kéo trên mặt. Nhìn bộ ngực kia đi, nếu không phải bị đàn ông sờ mó thì chắc chắn là chứa đầy silicon rồi, mùa đông
mà mặc ít như vậy, đúng là vì quyến rũ người khác mà ra giá gốc!" Từ
trước đến nay Đồng Yến nói chuyện vẫn luôn không khách khí, đối với
Hoàng Vũ Vi thì càng tự nhiên châm chọc từ trên xuống dưới.
Vốn
dĩ tôi và Đồng Yến ngồi ở vị trí rất dễ trông thấy mà giọng nói của Đồng Yến lại không nhỏ, gần như mọi người ở bên trong phòng đều nghe được
giọng nói châm chọc của Đồng Yến. Tôi không biết Hoàng Vũ Vi có nghe
thấy được hay không nhưng đôi mắt của cô ta như khóa chặt trên người tôi và Đồng Yến, lông mày thoáng cau lại, khóe miệng nhếch lên, ý cười như
có như không .
Cô ta mỉm cười, dẫm đôi giày cao gót phăng phăng đi về phía này, từ trên cao nhìn xuống tôi: "Đã lâu không gặp, Hạ Cận."
Tôi đứng lên, cho dù cô ta có mang đôi giày cao 10cm nhưng mà cái đầu của
tôi vẫn lập tức đè được cô ta xuống: "Đã lâu không gặp." (Chỗ này ý nói
là khị chị Cận đứng lên thì cao hơn Hoàng Vũ Vi một cái đầu đó)
Cô ta tức giận nhìn chiều cao của tôi, khóe miệng có chút giật giật, so
sánh với chiều cao 1m6 của cô ta thì thời trung học tôi đã cao 1m68 lại
thêm hôm nay cố ý mang giày cao gót, gót cũng không thấp tuy không thể
cao bằng Lục Bách Nghiêu nhưng đối với Hoàng Vũ Vi thì như vậy là quá đủ rồi. Tôi đứng lên, cao thấp lập tức phân rõ, Đồng Yến đang ngồi ở bên
cạnh lại càng thêm cười nhạo không thèm khách khí.
Đúng vào lúc này ở cửa phòng bao truyền đến một trận xôn xao, là Trương Húc.
Anh ta mang theo ý cười ôn hòa, khiêm tốn hữu lễ nói với mấy bạn học nói
xin lỗi vì tới trễ sau đó lại khoác lên người vẻ xa cách lạnh lùng.
Lớp trưởng cười haha, nói với mọi người bắt đầu ngồi vào bàn: "Được rồi,
mọi người cũng đã đến đông đủ, chúng ta liền ăn uống thoải mái đi, mọi
người vừa ăn vừa nói chuyện."
Người phục vụ lục tục bưng thức ăn
lên, trong quá trình chờ đợi thức ăn, ánh mắt của Hoàng Vũ Vi thẳng tắp
nhìn về phía tôi: "Hạ Cận, nghe nói khoảng thời gian trước cậu và Lục
Bách Nghiêu đã tính toán kết hôn rồi hả?"
Thành phố này không
tính là lớn, mọi người đều sinh sống trong một vòng luẩn quẩn, ở đây lại cực kì nhiều bạn học cũ phàm là người ở đây thì đối với quan hệ của
tôi, Lục Bách Nghiêu và Trương Húc cũng biết được ít nhiều.
Bọn
họ biết tôi và Lục Bách Nghiêu phá hỏng hôn lễ, cho dù đã gặp mặt và
giải quyết mọi chuyện kín kẽ nhưng Hoàng Vũ Vi là người đầu tiên muốn
làm rõ sự việc.
Tôi trở lời: "Đúng."
Cô ta cười khẽ một tiếng, có hưng trí tán gẫu tiếp tục hỏi tôi: "Vì sao mà Lục Bách Nghiêu không cần cậu nữa?"
Một câu vừa nói ra nhất thời mọi người đều hít một ngụm khí lạnh.
Tôi còn chưa có trả lời thì Đồng Yến đã mở miệng nói trước một bước: "Hoàng Vũ Vi, cậu nói chuyện nên chú ý một chút!"
Hoàng Vũ Vi mở bình nước chùi sơn móng tay, nhàn nhạt cười: "Nói chuyện? Không phải mình vẫn cực kì chú ý đó sao?"
"Dù sao đây cũng là việc tư không cần phải nói trên bàn ăn." Người nói
chuyện là Trương Húc, lúc trước gần như anh ta ở trong trạng thái trầm
mặc, vào thời điểm này đột nhiên lại mở miệng.
Hoàng Vũ Vi tiếp
tục nói: "Trương Húc, dù sao so với Lục Bách Nghiêu, cậu cũng là người
đầu tiên bỏ Hạ Cận, thừa dịp mọi người đều ở đây không bằng chúng ta
chia sẽ với nhau lúc trước cậu cùng nữ hộ lí thông đồng với nhau như thế nào, bỏ tình cũ là Hạ Cận như thế nào, mình tin rằng nhóm bạn cũ ở đây
cực kì hứng thú với chuyện này đó."
Đang lúc mọi người đưa mắt
nhìn nhau không biết giảng hòa như thế nào thì một giọng nói vang lên:
"Nếu bạn học đã cùng tụ hội thì chỉ nói về một người hình như cũng không được hay cho lắm."
Ánh mắt mọi người đều chuyển về nơi phát ra
giọng nói, là Lục Bách Nghiêu mặc một cái áo sơmi trắng đang đẩy cửa
bước vào trên tay anh ta lại đang cầm một cái áo vest màu đen, bộ dáng
như là vừa mới họp xong.
Một tháng không thấy hình như anh ta trở nên trầm ổn hơn rất nhiều, không phải là bộ dáng bất cần đời lúc trước
cũng không phải là bộ dáng vĩnh viễn không lớn, đơn giản chỉ là đứng ở
nơi đó mà khí thế chèn ép liền tràn ra cả phòng. Nhất là cặp mắt đào hoa đang nháy nháy kia, liếc mắt một cái cũng không thấy đáy giống như một
vòng xoáy thâm sâu làm cho người ta không kìm lòng nổi mà rơi vào trong
đó.
Giống như nhận ra được ánh mắt của tôi đang nhìn qua, anh ta
cũng quét mắt về phía bên này, thắng thắn đón nhận ánh mắt của tôi, mang theo thâm tình quyến luyến cùng bất đắc dĩ.
Tôi dời mắt cũng
không nhìn anh ta nữa. Mọi người đối với chuyện anh ta đột nhiên xuất
hiện thì không tránh khỏi kinh ngạc, các bạn học thân quen thì bước tới
chào hỏi hàn huyên, tôi nhìn thấy Hoàng Vũ Vi sửa sang lại quần áo, hừ
nhẹ một tiếng với tôi sau đó lắc lắc thân mình như rắn nước chen vào
trong đám người.
Chiều cao của tôi với các bạn trong lớp không
tính là thấp, đúng lúc này có thể thấy được Hoàng Vũ Vi đang chen lấn
trong đám người, mãi đến khi lách được đến trước mặt Lục Bách Nghiêu,
kiều mỵ cười với anh ta, răng môi khẽ mở không biết nói gì đó với anh
ta. Tôi chẳng muốn xem hai người biểu diễn gì đó lại ngồi xuống bên cạnh Đồng Yến tiếp tục cắn hạt dưa.
Sau khi nói chuyện xong, lớp
trưởng vội vàng kêu người phục vụ cho thêm một cái ghế lại nói mọi người tiếp tục nói chuyện tán dóc.
Đợi đến khi đồ ăn được dọn lên
xong, tôi mới ngẩng đầu cũng không nghĩ vừa vặn đối diện với tầm mắt của Lục Bách Nghiêu, Anh ta ngồi đối diện với tôi, bên trái là Hoàng Vũ Vi, bên phải là Lưu Diệc Đình, đều là mỹ nữ số một của lớp học cũng đã từng quỳ gối dưới quần của Lục Bách Nghiêu. Mặc kệ đi tới chỗ nào anh ta đều có vận đào hoa như vậy, quả thật là diễm phúc không ít!
Một bữa
cơm ăn vào thật vô vị, ban đầu vốn là Hoàng Vũ Vi phát động chiến tranh
với tôi là do nhìn thấy Lục Bách Nghiêu nên mới tạm thời ngưng chiến,
chuyên tâm liếc mắt đưa tình với anh ta, cùng Lưu Diệc Đình đang ngồi
bên cạnh tranh đấu đến không biết trời trăng mây gió. Lúc này cô ta vội
vàng đánh hạ thành lũy cuối cùng là Lưu Diệc Đình đang chắn trước mặt
Lục Bách Nghiêu, cũng lười phản ứng với tôi.
Tôi chuyên tâm ăn
thức ăn trên bàn để hiến tế cho lục phủ ngũ tạng của mình, bên tai lại
nghe thấy trọng tâm của câu chuyện liền dời từ chuyện đi du học của Lục
Bách Nghiêu đến trên người Tiểu Bàn vừa mới sinh con trai, một đám người ầm ĩ đòi gặp mặt vợ ngoại quốc của Tiểu Bàn cùng đứa con lai.
Tôi vùi đầu vào ăn uống lại nghe thấy Tiểu Bàn kêu tôi một tiếng, vừa mới
ngẩng đầu liền thấy anh ta nâng ly hướng về phía tôi: "Hạ Cận, tuy rằng
hiện tại mình đã kết hôn nhưng nói thật là trung học mình đã thầm mến
cậu. Haha, hiện tại cái gì cũng không nói tới nữa, mình mời cậu một ly."
Tiểu Bàn thầm mến tôi?
Tôi kinh ngạc một lúc mới có phản ứng lại, lúc trước khi Lục Bách Nghiêu
nói thích tôi tôi còn chưa có tâm nhãn nhìn ra được thì càng đừng nói
đến Tiểu Bàn.
Tôi cũng nghiêm túc nâng ly cạn chén với cậu ta.
Đợi tới lúc xong tiệc, trừ bỏ Lục Bách Nghiêu thì những người khác đều
đầu váng mắt hoa cả.
Ly mà quán bar cung cấp tính thì thì không
chỉ lớn hơn ly ruợu bình thường một số, mời rượu bây giờ cũng là cụng ly nhưng ngoại trừ cụng rượu ngoại thì cũng chỉ cần tùy ý uống một chút
coi như xong nào có giống tôi trực tiếp trút vào trong miệng. Hiện giờ
sau khi tôi cạn một ly vẫn khí định thần nhàn gắp thức ăn tức thì mọi
người đều nhìn đến u mê.
"Hạ Cận, cậu thật cừ!" Tiểu Bàn dựng
thẳng ngón tay cái, vẻ mặt bội phục khi nói chuyện cũng cứng rắn uống
sạch rượu trong ly sau cùng cả người lảo đảo ngồi xuống.
Tôi cười vài tiếng tiếp tục gắp rau củ lấp đầy lục phủ ngủ tạng, khi còn làm ở công
ty thì tôi bị lãnh đạo bồi dưỡng thành tiểu thư bồi rượu có kinh nghiệm, tửu lượng cũng đã sớm luyện thành, một ly rượu này cũng không tính là
gì cả.
Sau khi ăn xong bữa cơm trừ bỏ mấy người đàn ông vẫn còn
đang cụng rượu ở bên kia thì đại đa số các cô gái đều đã vây quanh bục
kara, Hoàng Vũ Vi đứng mũi chịu sào hát bài "Nói yêu em" của Thái Y Lâm.
Tôi rất ấn tượng với bài hát này, ngay tại bữa tiệc sinh nhật của Lục Bách
Nghiêu thời trung học, lúc đó anh ta mời bạn cùng lớp đến ktv, Hoàng Vũ
Vi cũng đã hát bài này để thổ lộ với anh ta sau đó bị anh ta ậm ờ cự
tuyệt.
Tôi nhớ rõ ràng từng chi tiết trong buổi tiệc sinh nhật đó không chỉ vì ngày đó là lần đầu tiên tôi uống rượu mà cũng bởi vì vào
buổi tối kia tôi bị Lục Bách Nghiêu cướp đi nụ hôn đầu tiên.
Đây
là một ca khúc cũ, giai điệu động lòng người, nghe nhiều nên thuộc.
Trước lúc hát Hoàng Vũ Vi đã cầm micro lên nhìn về phía Lục Bách Nghiêu
nói một câu: "Bài hát này chỉ vì cậu mà hát lên!"
Khí thế cụng
rượu ngất trời bên đám đàn ông kia nhất thời chấm dứt, tiếng huýt gió
vang lên như sấm, ánh mắt ái muội của mọi người di chuyển trên người Lục Bách Nghiêu và Hoàng Vũ Vi.
Đợi cho câu đầu tiên của bài hát là
"Thế giới của em cho dù có dũng khí đặc biệt cũng khó nói thành lời."
bắt đầu, Hoàng Vũ Vi đã cởi bỏ áo ngoài vừa cầm micro hát vừa nhảy vũ
đạo nóng bỏng.
Vốn cô ta trời sinh trước sau lồi lõm phối hợp với điệu múa khiêu gợi lại càng chọc nội tâm người ta ngứa ngáy cho dù con
gái là tôi nhìn cũng cảm thấy lồng ngực chấn động huống chi là đàn ông.
Hát được vài câu cô ta cầm micro chậm chậm bước đến bên người Lục Bách
Nghiêu cuối cùng dựa sát vào anh ta nhảy múa uốn éo. So sánh với giọng
hát của Thái Y Lâm thì âm sắc của Hoàng Vũ Vi càng triền miên kiều mị
hơn. Một câu một câu đều giống như lửa cháy nháy mắt có thể lan cả đồng
cỏ.
"Tình yêu đi qua không có dự đoán trước được kết cục.
Ngày đó lại phá vỡ nguyên tắc của chính mình.
Hoài nghi của em là tất cả đáp án mà anh đã rõ ràng.
Xoay, xoay liền thật sư gặp Mr.right."
Đợi cho bài hát kết thúc, Hoàng Vũ Vi đã đứng bên cạnh Lục Bách Nghiêu, một tay vòng qua cổ anh ta, một tay cầm micro, giọng nói dịu dàng: "Chờ
mong anh là Mr.right của em!"
Mọi người lập tức trêu chọc cùng vỗ tay không ngừng, ánh mắt tập trung về phía Lục Bách Nghiêu muốn quan
sát phản ứng của anh ta.
Nhưng mãi đến sau cùng Lục Bách Nghiêu cũng chỉ nhàn nhạt cười, trên mặt cũng không quá kích động.
Ánh mắt nóng bỏng của anh ta nhìn về tôi, cầm ly rượu trên tay, nhấm nháp....