"Xin chào, mình tên là Hoàng Vũ Vi, cậu có thể hiểu là cây tường vi màu vàng trong mưa, đúng rồi, cậu tên là gì?"
"Xin chào, mình tên là Hạ Cận, hạ trong mùa hạ, cận trong mộc cận (hoa dâm bụt)."
...
“Hóa ra khoảng cách giữa hai nhà chúng ta gần nhau như vậy, thật tốt, về sau chúng ta có thể cùng đi học."
"Được, nhà của Đồng Yến cũng ở trong khu chung cư này, sau khi tan học ba chúng ta có thể cùng nhau đi về."
...
"Tiểu Cận, cậu có phát hiện Lục Bách Nghiêu học lớp chúng ta rất đẹp trai không?."
"Cậu xác định là cậu đang nói tới Lục Bách Nghiêu? Tại sao mình lại không có cảm giác gì nhỉ?"
"A, cậu thật sự không có cảm giác gì sao? Mình thấy cậu ta thường xuyên nói chuyện với cậu mà?"
"Không phải chúng mình thường xuyên nói chuyện mà là thường xuyên cãi nhau!"
"Vậy cậu thật sự không có cảm giác gì đối với cậu ta sao?"
"Có, có cảm giác, cảm giác gặp phải đối thủ một mất một còn!"
....
"Tiểu Cận, cậu có người trong lòng phải không?"
"Ai.... .....cậu.... .....Tại sao đột nhiên cậu lại hỏi như vậy?"
"Mình phát hiện mình rất thích Lục Bách Nghiêu, làm sao bây giờ, mình đang
suy nghĩ có nên viết thư tình cho cậu ấy hay không. Nhiều nữ sinh thích
cậu ấy lắm, nếu mình không hành động nhanh thì sẽ bị người khác cướp
mất."
"Cậu đã thích cậu ta như vậy thì cứ viết đi."
"Nhưng mà chữ của mình rất xấu, chữ của cậu đẹp như thế, cậu viết giúp mình có được hay không?"
".......Được rồi."
... ........
"Hạ Cận, cậu có biết cậu cực kỳ dối trá hay không?"
"Hạ Cận, tại sao cậu không chết đi?!"
"Hạ Cận, Hoàng Vũ Vi tôi thề, đời này có tôi thì không có cô, cô chờ đó cho tôi, tôi nhất định sẽ trở lại tìm cô!"
.....
Ký ức cứ liên tiếp ùa về, đã từng là chị em tốt của nhau đến cuối cùng chỉ vì một chữ tình mà không chạy khỏi vận mệnh ông trời đã sắp đặt.
Hoàng Vũ Vi, rốt cuộc cô đã trở lại rồi sao?
Bây giờ cô trở về là vì trả thù tôi hay vẫn là vì Lục Bách Nghiêu.
Tôi cảm thấy toàn bộ thân thể của mình đều run rẩy,cố gắng muốn trấn tĩnh lại những hoàn toàn không tìm được cảm giác yên ổn.
Tôi đứng dậy, từ trong phòng ngủ ra ngoài phòng bếp rót ly nước để cho
chính mình từ từ tỉnh táo lại, cả người xụi lơ dựa vào cửa sổ bên cạnh
phòng bếp nhìn Lục Bách Nghiêu đang lái xe vào gara ở phía xa, tốt quá,
cuối cùng anh cũng trở về.
Tôi vội vã mang dép lê muốn đi xuống
lầu tìm anh, giờ phút này chỉ có cái ôm của Lục Bách Nghiêu mới có thể
làm cho tôi cảm thấy yên ổn.
Thang máy đi xuống tầng trệt, tôi
chạy về phía gara tìm kiếm bóng dáng anh, lúc đi đến chỗ rẽ tôi không
chỉ thấy được Lục Bách Nghiêu mà còn nhìn thấy cả.... ......
......Trương Húc.
Tôi đang muốn đi tới đứng cùng một chỗ với Lục
Bách Nghiêu, vạch rõ giới hạn với Trương Húc để cho anh ta không còn
những vướng mắc không cần thiết, về sau lại nghe tiếng Trương Húc nói
làm cho bước chân tôi dừng lại.
Tôi ngơ ngẩn đứng tại chỗ nghe thấy giọng nói khinh thường của Lục Bách
Nghiêu: "Lúc trước là do chính cậu lựa chọn, hiện tại lại nói hối hận
không phải là quá muộn rồi sao?"
"Hừ, cậu đừng mang mặt nạ ngụy
quân tử đó mà nói với tôi như vậy, quyết định lúc trước cậu cảm thấy tôi còn có khả năng lựa chọn đường sống sao?"
"Tôi giở thủ đoạn?"
Lục Bách Nghiêu cười lạnh một tiếng: "Chẳng lẽ lúc trước tôi gác đao lên cổ cậu, ép cậu cùng Nguyệt Nguyệt hôn môi, thuê phòng?"
"Một bên là công ty của ba tôi, một bên là Tiểu Cận, tôi không tìm Nguyệt Nguyệt diễn trò thì làm sao Tiểu Cận có thể tin tưởng? Công ty là tâm huyết cả đời của ba tôi, tôi có thể trơ mắt nhìn nó phá sản ngay trước mắt mình
sao?"
"Cậu xác định là cậu diễn trò? Nếu là diễn trò thì bụng của Nguyệt Nguyệt làm sao to ra được?" Lục Bách Nghiêu cười khinh miệt,
lạnh lùng nhìn Trương Húc: "Là đàn ông thì dám làm dám chịu."
Diễn trò?
Công ty của ba Trương Húc?
Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?
Tôi ngơ ngẩn đứng ngay tại chỗ, quan sát hai người đang cãi nhau ở trước
mắt. Từng chi tiết nhỏ tụ hợp lại thành một hình dạng cụ thể sau đó hóa
thành đầy đủ chân tướng sự thật.
Kỳ thật lúc trước Trương Húc
không có ngoại tình.... ...... ........Chính là vì Lục Bách Nghiêu lấy
công ty của ba Trương Húc ra ép buộc anh ta cho nên Trương Húc mới tìm
Nguyệt Nguyệt diễn trò vì muốn cho tôi hiểu lầm sao? Chỉ là sau cùng
Nguyệt Nguyệt mang thai lại trở thành biến số lớn nhất. Sự thật chuyện
Nguyệt Nguyệt mang thai là do Trương Húc mê đắm thác loạn hay là do
Nguyệt Nguyệt chủ động hay là do trong đó có một tay của Lục Bách
Nghiêu?
Tôi giật mình nhớ tới chuyện gặp Trương Húc ngoại tình
đêm đó.... ........Khi đó Lục Bách Nghiêu đang ở bên cạnh tôi, anh cố ý
để cho tôi thấy chuyện này sao? Về sau nửa đêm tôi đi bar uống rượu thì
tại sao anh ta lại vừa vặn xuất hiện đúng lúc đó? Là ngẫu nhiên gặp được hay là tìm người theo dõi, nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của tôi?
Chuyện này đã có kế hoạch mưu tính từ trước nhưng từ lúc nào thì bắt đầu chính thức giăng lưới lớn?
Hay là ngay từ ban đầu lúc tôi và Trương Húc quyết định đính hôn, gặp Lục
Bách Nghiêu trong buổi tối đó thì anh ta đã im lặng lên kế hoạch tất cả?
Lạnh lẽo thấu xương!
Tôi suy sụp nhắm hai mắt lại, cả người tê liệt ngã trên mặt đất, trong lòng tràn đầy gió to sóng lớn, bất lực như thế, vô dụng như thế.
Tôi cho rằng cuối cùng mình đã chạm đến hạnh phúc nhưng không nghĩ tới hai chữ "Hạnh phúc" này lại là yêu cầu quá mức xa vời !
Trong một chớp mắt kia hình như tôi không cẩn thận đụng vào một cái gì đó,
không gian ngưng trệ bỗng phát ra một tiếng trầm đục sau đó tôi nhìn
thấy được ánh mắt của hai người kia chuyển đến trên thân thể mình.
Hoảng sợ, khó có thể tin, lo lắng.....Tôi nhìn thấy được cảm xúc khi chân tướng bị bại lộ trong mắt hai người bọn họ...
Tôi cười lạnh nhìn hai người đàn ông đang chạy về phía mình, giữa chúng tôi đều đã đề cập đến chuyện kết hôn nhưng cuối cùng không có một người nào có thể dắt tay tôi đi vào lễ đường thần thánh, ẩn phía sau danh nghĩa
tình yêu ngoài trừ lừa gạt thì còn lại gì nữa?
Tôi chậm rãi đứng lên từ trên mặt dất, dùng sức lực toàn thân còn sót lại để duy trì chống đỡ thân thể.
Tôi cười nhợt nhạt nhìn Lục Bách Nghiêu: "Lục Bách Nghiêu, nếu đã dám làm
thì phải dám chịu, vậy em hỏi anh anh ở đã làm gì sau lưng em?"
Lục Bách Nghiêu muốn tiến lên kéo tôi nhưng bị tôi gạt qua một bên: "Tiểu
Cận, em đừng kích động, em nghe anh giải thích rõ ràng đã! Vừa rồi mặc
kệ em đã nghe được cái gì, xin em hãy tin tưởng anh có được không?"
A, tin tưởng sao?
Lúc này Lục mà Bách Nghiêu còn nói tin tưởng thì anh ta không biết mình đang bôi nhọ hai từ này rồi.
Hiện tại tôi cảm giác ngay cả nhìn Lục Bách Nghiêu một cái cả người đều mỏi mệt: "Tin tưởng?
Em rất muốn tin tưởng anh nhưng em càng tin tưởng toàn bộ những gì mình
đã thấy. Lục Bách Nghiêu, anh có động chân động tay vào chuyện đính hôn
của em và Trương Húc hay không? Hay là anh đã giở thủ đoạn trên người
em? Em thật đúng là có giá, được anh để mắt tới lại bỏ phí nhiều tinh
lực như vậy. Em phải cảm ơn anh nhiều lần mới phải."
"Tiểu Cận, em đừng nói như vậy có được không?"
"Vậy anh hi vọng em nói cái gì?" Tôi hừ lạnh một tiếng hỏi lại: "Em cũng
không phải là thầy tướng số ngồi ở quảng trường, không thể nói những lời mà anh thích nghe được!"
Sau khi nói xong tôi xoay người rời đi, trước mặt hai người này tôi cũng không muốn nói thêm gì nữa.
Lục Bách Nghiêu chạy tới muốn ngăn cản tôi nhưng bị tôi đẩy ra: "Đừng tới
đây, Lục Bách Nghiêu, anh có biết anh làm cho em cảm thấy ghê tởm hay
không?"
Tôi đối diện với bọn họ, lui về sau từng bước, Lục Bách
Nghiêu không chút do dự tiến lên, Trương Húc đang đứng bên cạnh Lục Bách Nghiêu cũng có ý đồ muốn bước lại gần thì bị giọng nói lạnh băng của
tôi ngăn lại: "Trương Húc, về sau anh và Lục Bách Nghiêu một người tôi
cũng không muốn nhìn thấy."
Cảm giác tuyệt vọng điên cuồng xuất hiện trong lòng tôi làm cho toàn thân cảm thấy lạnh lẽo.
Thời điểm biết được Trương Húc ngoại tình tôi cảm giác được trái tim mình
đang vỡ ra từng mảnh nhỏ làm cho tôi sợ hãi không dám yêu thêm một lần
nào nữa. Rốt cuộc đến khi tôi thu thập được mười phần dũng khí thật sự
muốn cùng Lục Bách Nghiêu ở chung một chỗ, tôi buông xuống tôn nghiêm,
buông xuống cá tính, buông xuống cả bản thân mình cố gắng yêu thêm một
lần nữa, muốn quý trọng người đàn đông này, cố gắng đón ý nói hùa với
người nhà anh ta chỉ vì muốn có thể sánh vai cùng nhau nhưng đáp án sau
cùng lại cho tôi biết toàn bộ những gì mình đã làm chẳng qua chỉ là hoa
trong gương trăng trong nước.
A, chuyện này thật buồn cười.
Toàn bộ những gì tôi cố gắng thì kết quả chẳng qua chỉ là một trò hề!
Lúc bắt đầu tôi cho rằng chuyện chúng tôi yêu nhau giống như một vòng tròn
vĩnh viễn không có điểm cuối nhưng cuối cùng chính Lục Bách Nghiêu đã
làm cho tôi hiểu rõ hóa ra chúng tôi yêu nhau quả thật giống như một
vòng tròn nhưng vĩnh viễn không có khởi đầu.
Tình yêu bắt đầu từ lời nói đối thì làm sao có thể ra hoa kết trái?
Nhưng đã từng gặp từng yêu nhau bây giờ làm sao có thể xem như không biết.
Quyết tâm cùng quân chấm dứt, không nói sinh tử chỉ nói tương tư.... .......
Không biết nằm ở trên giường khóc trong bao lâu nước mắt mới thoáng ngừng
lại, tôi vẫn luôn cảm thấy nước mắt là một thứ yếu đuối cực kỳ nhưng lúc này ngoại trừ nó thì không còn gì có thể làm bạn giúp tôi tiếp tục
chống đỡ nữa.
Ánh mắt khóc đến phát đau, tôi đứng dậy đi từ phòng ngủ ra phòng vệ sinh rửa mặt, nhìn mặt mình trong gương, ánh mắt sưng
lên giống như quả hạch đào, bộ dáng tiều tụy như thế này không phải là
dáng vẻ nên có của một cô dâu sắp cưới.
Tôi dùng khăn mặt lau khô
những giọt nước mắt còn sót lại, hít một hơi thật sâu tận lực làm cho
tâm tình của chính mình khôi phục lại bình tĩnh. Trước khi thi vào
trường cao đẳng, baba chết thảm do bị tai nạn giao thông, thời điểm khó
khăn như thế đều đã vượt qua thì bây giờ có gì là không thể vượt qua
được?
Tôi lẳng lặng nhìn chính mình ở trong gương, một lần lại
một lần nữa nói mình phải kiên cường, cho dù tất cả đều đã thay đổi
nhưng mặc kệ lúc nào tôi đều không thể ngã xuống.
Tôi tự nói với mình: "Hạ Cận, mi phải cố lên!"
Tôi vỗ vỗ mặt mình tận lực nâng cao tinh thần sau đó mở đèn trong phòng ngủ, thu dọn quần ảo trong tủ bỏ vào trong vali.
Đã đi đến bước này nếu tiếp tục kéo dài chẳng qua chỉ là lừa mình dối người mà thôi.
Tôi lôi kéo cái vali, mở cửa phòng ngủ chuẩn bị rời đi ngay đêm nay. Lúc
ngang qua phòng khách thì có một mùi khói thuốc gay mũi truyền đến, tôi
nhìn thấy Lục Bách Nghiêu đang ngồi ở ghế sôpha, một tay kẹp chặt điếu
thuốc còn chưa hết khói mà cái gạt tàn ở trước mặt anh ta đã đầy tàn
thuốc.
Phòng khách không có bật đèn, rèm cửa được vén lên lộ ra
ánh trăng nhàn nhạt, tôi nhìn thấy anh kẹp điếu thuốc chậm rãi đưa vào
miệng, hai hàng lông mày nhíu chặt.
Người đàn ông này là người mà tôi đã từng yêu thương sâu đậm, yêu hàng lông mày đen như mực, yêu đôi
mắt hoa đào xinh đẹp, yêu cái mũi cao thẳng, yêu đôi môi mỏng nhưng vào
giờ phút này trong lồng ngực của tôi không có gì ngoài chán ghét, không
muốn tới gần.
Tình yêu lúc tới thì oanh oanh liệt liệt đến cuối
cùng khi phồn hoa tan hết thì cô đơn càng sâu thêm. Chúng tôi yêu nhau
như chính nghĩa không hề chùn bước nhưng cuối cùng vẫn là chạy không
thoát khỏi xiềng xích vận mệnh.
Tôi quay đầu không nhìn anh ta, đặt chìa khóa lên trên bàn sau đó chuẩn bị xoay người rời đi.
Thời điểm chân vừa mới bước đến cửa phòng thì vali đang cầm trên tay bị giữ
lại, tay anh ta giữ chặt tay tôi lại ý đồ muốn ngăn cản.
Tôi lạnh lùng nói: "Buông ra."
"Không buông!"
"Buông ra!"
"Không buông!"
Tôi nâng mắt lạnh lùng nhìn anh ta: "Lục Bách Nghiêu , anh cảm thấy anh làm như vậy có ý nghĩa sao?"
Lời nói của Lục Bách Nghiêu tràn ngập kiên quyết: "Anh không cho em đi!"
Tôi cười lạnh: " Tim đã không còn nữa cho dù anh có mạnh mẽ ngăn người lại thì còn có ý nghĩa gì?"
Giọng nói của anh trầm trầm, bóng dáng cao lớn che khuất tôi: "Anh đã hôn qua em thì em phải là người phụ nữ của anh!"
A, Tôi có thể nói rằng anh đã hôn qua con Husky mới nuôi của Lão Phật Gia
không? Lục Bách Nghiêu, chẳng lẽ anh nói rằng nó là con chó của anh sao?
Tôi mặc kệ lời nói của anh ta liều mạng bắt lấy cánh tay anh muốn giãy ra
khỏi trói buộc sau đó rời khỏi người đàn ông giống như ác mà làm cho tôi sởn gai ốc này.
Mắt thấy tôi sắp thoát khỏi trói buộc của Lục
Bách Nghiêu nhưng không nghĩ tới anh ta đột nhiên lại ôm lấy cả người
tôi: " Em đã nói cả đời này đều sẽ không rời khỏi anh!"
Tôi hung
hăng muốn né tránh, liều mạng kháng cự cái ôm của anh ta nhưng vẫn bị
anh ta gắt gao ôm vào ngực như cũ làm tôi gần như không thở nổi.
Trong mắt tôi tràn đầy lệ: "Lục Bách Nghiêu, anh không xứng, anh hoàn toàn không xứng được em yêu."
Anh ta hôn tôi, hôn đến mức hô hấp tắc nghẽn: "Anh biết, toàn bộ đều do anh sai nhưng cũng đều vì anh yêu anh. Nếu để cho anh được lựa chọn một lần nữa anh vẫn sẽ chọn làm như vậy, anh không hối hận."
Nụ hôn nóng cháy lan tràn giữa răng môi, hỗn hợp hơi thở đàn ông và mùi thuốc lá
dày đặc. Tôi nhắm mắt lại, cả thân thể cứng ngắc mặc cho Lục Bách Nghiêu không kiêng nể hôn lên thân thể tôi nhưng tôi lại không hề có cảm giác. Cái hôn này không chỉ chôn vùi đi tình yêu đã mất của tôi mà còn chôn
vùi luôn cả nội tâm đang chết lặng.
Tôi không hề có cảm giác mà
hứng thú của anh ta cũng không cao, quả nhiên không lâu sau anh ta liền
buông ra, ánh mắt trầm trầm nhìn về phía tôi.
Trong ánh sáng mờ ảo tôi nói với anh ta: "Lục Bách Nghiêu, chúng ta chia tay đi."
Làm cho tất cả toàn bộ đều kết thúc vào đêm nay đi.
Vẻ mặt của anh ta bỗng nhiên hiện lên lạnh lẽo, một đôi mắt thẳng tắp bắn
về phía tôi sau một lúc lâu thì dịu đi: "Vợ, ngày Cá tháng tư còn chưa
tới, nói đùa như vậy không vui đâu."
Tôi lặp lại lời lúc nãy một lần nữa, kiên quyết nói: "Lục Bách Nghiêu, em nói thật, em muốn chia tay!"
Anh ta gắt gao nhìn chằm chằm tôi, đôi tay bắt lấy bả vai tôi ngày càng
siết chặt, cực kỳ cố gắng áp chế tức giận ở trong lòng: "Vợ, em phải
biết rằng cả đời này Lục Bách Nghiêu anh sẽ không buông tay em!"