Ngay trong khoảng khắc tia sáng màu xanh lam sắp tập kích Chỉ Yên, Âu Dương
Bằng lắc mình tới, hai tay ôm xiết, đem Chỉ Yên bảo hộ chặt chẽ trong
ngực. Nếu đã thay đổi không được, vậy thì cùng nhau diệt vong. Kiếp sau, hắn sẽ không làm người của Âu Dương gia nữa.
"Phốc!" Máu tươi từ trong miệng Âu Dương Bằng phun ra, nhiễm đỏ cả người nàng, Chỉ Yên hai
mắt đỏ lên, thân hình kiều nhỏ ở trong lòng hắn run run không ngừng.
Không, sao, tại sao lại như vậy? Không, không cần, nàng không cần phụ
thân xảy ra việc gì...
Luôn luôn trấn định tự nhiên nhưng lúc này nàng hoàn toàn hoảng hốt, thậm chí quên mất những gì Phi lão nhắc nhở.
Khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại che kín kinh hoàng, hai tay nhanh túm lấy
quần áo của hắn. Lực lượng cực đại đem hai người đẩy mạnh ra xa mấy chục thước, oành một tiếng, hung hăng ngã trên mặt đất.
Chỉ Yên bị
chấn đến toàn thân run lên, sau đó là một cỗ đau nhứt mãnh liệt ấp đến.
Âu Dương Bằng nằm trên thân thể nàng, nàng nhích dần thân thể muốn ngồi
dậy, khóe môi hắn liền tràn ra vết máu. Từng giọt từng giọt nhỏ trên mặt Chỉ Yên, đập vào mắt nàng chỉ có thể thấy một mảng đỏ tươi, đến ngay cả dây thần kinh trong đầu cũng bị nhuộm thành màu huyết tinh ghê sợ.
Tĩnh, hiện trường một mảnh yên lặng, mọi người cả kinh tại chỗ, ngạc nhiên
nhìn một màn trước mắt. Hương vị của máu tràn ngập không trung, lại một
lần nữa xác minh chuyện trước mắt thật sự xảy ra. Âu Dương Phong đứng
lại tại chỗ, ánh mắt dại ra, mờ mịt nhìn bóng dáng trên đất...
"Phụ thân, phụ thân đại nhân, mau, mau tới, người đâu mau..." Âu Dương Cẩn
là người thứ nhất từ trong khiếp sợ lấy lại tinh thần, thanh âm run run, bối rối quát.
"Đi, chúng ta cũng qua xem." Hạ Hầu Không liếc mắt nhìn Tư Đồ Bá một cái, dẫn đầu đi tới. Bi kịch này mặc dù không phải
hắn một tay tạo thành, nhưng ít nhiều cũng cùng hắn có điểm quan hệ, dù
sao lúc ấy nếu hắn không vội vã tỏ thái độ muốn chiêu dụ người thì có lẽ Âu Dương Phong cũng sẽ không tuyệt tình như thế.
"Nhìn xem còn
có thể cứu được hay không." Tư Đồ Bá lắc đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ nói.
Theo tính tình Âu Dương phong, một kích vừa rồi nhất định sử thượng toàn lực, có thể nói tỷ lệ sống sót của Âu Dương Bằng là cực kỳ nhỏ.
"Bằng, Bằng Nhi!" Âu Dương Phong thân thể run lên, nháy mắt như già đi rất
nhiều. khóe mắt bi thương tràn ra, thanh âm khàn khàn, run run mà khủng
hoảng, từng bước từng bước dè dặt đi tới.
"Mau bảo vệ tâm mạch
của hắn, nếu không, muốn cứu vãn thì hoàn toàn không còn kịp nữa." Thanh âm Phi lão từ trong đầu vọng ra, Chỉ Yên giật mình một cái, chịu đựng
đau đớn, giãy dụa đứng dậy.
"Đừng nhúc nhích, không nên đụng hắn."
Đám người Âu Dương Cẩn đã đi đến bên cạnh Âu Dương Bằng, vừa muốn di chuyển Âu Dương Bằng đã bị Chỉ Yên ngăn lại. Âu Dương Cẩn đã sớm kiến thức qua lợi hại của Chỉ Yên, xem vẻ mặt nàng nghiêm túc, nhất thời dừng động
tác trong tay. Đám người Tư Đồ Bá cùng Hạ Hầu Không kinh ngạc nhìn nữ oa cả người đều là máu, đều lúc này, nàng còn muốn làm gì?
Chỉ Yên
từ trong lòng lấy ra ngân châm, lưu loát phóng trên người Âu Dương Bằng. Máu ngừng chảy, ý niệm vừa động, trên đất xuất hiện nhiều bình ngọc này nọ, một cái bình ngọc quen thuộc nhất thời rơi vào trong mắt mọi người. Tư Đồ Bá cùng Hạ Hầu Không đồng thời khiêu mi, trong mắt xẹt qua một
tia hồ nghi.
Mở ra bình ngọc, Chỉ Yên đem Bồi Nguyên Dịch từ từ
cho vào trong miệng Âu Dương Bằng, sau đó lại xuất ra hai viên đan dược
bóp nát thành bột phấn pha vào một lọ Bồi Nguyên dịch khác cho hắn
uống... Thấy không sai biệt lắm, lại cúi người xuống, tay nhỏ bé khoát
lên ngực Âu Dương Bằng. Dương khí tinh thuần không hề tiết chế hướng cơ
thể hắn chuyển vận. Một bên dùng linh thức cảm giác trạng huống thân thể Âu Dương Bằng, một bên lại khống chế dương khí chữa trị bị hao tổn cơ
thể.
Tông sư cấp linh giả xuất một kích toàn lực tất nhiên không
thể coi thường. Sau lưng Âu Dương Bằng giờ giống như tổ ong vò vẽ, cơ
bắp bị phá, máu tươi đầm đìa, kinh mạch bị cường lực chấn đến vặn vẹo
biến hình, nếu không phải đúng lúc bảo vệ tâm mạch, chỉ sợ...
Chỉ Yên trong lòng đau nhức, sắc mặt lãnh liệt như sương lạnh, bên trong
đồng tử lộ vẻ xơ xác tiêu điều. Nàng thề, những thương tích hôm nay phụ
thân gánh chịu, ngày sau, nàng tất đòi lại gấp trăm lần, cho dù là xuống địa ngục, nàng cũng muốn Âu Dương Phong không được chết tử tế.
Nửa canh giờ đi qua, dương khí trong cơ thể Chỉ Yên hao tổn hơn phân nửa,
sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, bất quá đáng vui mừng là tính mạng Âu
Dương Bằng xem như giữ lại được.
Một người mù tu luyện bị cường
giả cấp tông sư gây thương tích, có thể giữ được mạng sống gần như là kỳ tích, cho nên khi Chỉ Yên từ trên đất đứng lên, Tư Đồ Bá cùng Hạ Hầu
Không ánh mắt lại sáng vài phần. Xem ra bọn họ vẫn xem thường nàng, oa
nhi này không chỉ có tu vi ngạo nhân, thậm chí ngay cả y thuật cũng xuất thần nhập hóa, nhân tài như vậy này, chỗ nào tìm được?
"Này, này sẽ không là Bồi Nguyên dịch được lưu truyền bên ngoài chứ?" Trong đám
người, một nam tử mặc cẩm bào sắc mặt chần chờ, ánh mắt sáng ngời nhìn
chằm chằm Bồi Nguyên dịch bị Chỉ Yên ném ở một bên.
"Bồi Nguyên
dịch?" Tư Đồ Bá và Hạ Hầu Không bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt sáng quắc
dừng ở trên người Chỉ Yên, thật sự là Bồi Nguyên dịch?
"Gọi người đem phụ thân nâng vào phòng nghỉ ngơi, ta đi đến hiệu thuốc." Ý niệm
vừa động, Chỉ Yên trực tiếp đem bình bình quán quán trên đất thu vào
không gian trong vòng tay, nhìn Âu Dương Cẩn lạnh nhạt phân phó nói.
Hành động này của nàng lại chấn đến mọi người bên cạnh, a, thế nhưng
còn có không gian linh khí?
Âu Dương Phong lúc này cũng ổn định
lại, nhìn về phía Chỉ Yên ánh mắt mâu thuẫn đến cực điểm. Hắn đã nghĩ
bây giờ giết nàng sẽ vĩnh viễn trừ được hậu hoạn, lại sợ Âu Dương Bằng
có vạn nhất thì dù có thần tiên tái thế cũng không cứu được. Lại thấy
được thủy này cùng với không gian linh khí, mặt hắn nhăn càng nhanh, nếu sớm phát hiện nàng một chút, bồi dưỡng trọng điểm cùng với đối xử tử
tế, vậy tất cả điều này có thể sẽ không xảy ra hay không?
Trên
mặt Âu Dương Phong hiện lên khát khao, hối hận, nháy mắt lại chợt tắt,
một lần nữa hiện lên lãnh lệ. Nếu đã làm đến loại tình trạng này, thì
chỉ có thể tiếp tục kiên trì, muốn Âu Dương Phong hắn không để ý mặt mũi đi lấy lòng một nha đầu, trừ phi mặt trời mọc từ hướng tây.
Chỉ
Yên lạnh lùng, giễu cợt liếc mắt nhìn mọi người ở đây một cái, đáy hiện
lên hàn ý, đối với nhiệt tình của Tư Đồ Bá cùng Hạ Hầu Không không để ý
nửa phần. Thân hình kiều nhỏ run rẩy, lại quật cường không chịu ngã
xuống, bóng dáng cao ngạo mà lãnh liệt, vô hình trung như có một đạo
bình chướng đem nàng cùng mọi người tách ra, giống như cường giả trời
sinh, chỉ đợi đến thời cơ thích hợp, nhất định có thể đứng trên cao nhìn xuống mọi người.
Âu Dương Bằng tuy rằng tính mạng không đáng lo, nhưng vẫn chìm trong hôn mê không thể tỉnh lại, thân thể khi lạnh khi
nóng. Chỉ Yên kéo một thân mỏi mệt chiếu cố trắng đêm, trong chốc lát
đổi dược cho hắn, thoa ngoài miệng vết thương, trong chốc lát đắp khăn
lạnh hạ nhiệt cho hắn, để ngừa vạn nhất, cách một cái canh giờ đều phải
chuyển cho hắn một ít dương khí.
Trọn ba ngày, Chỉ Yên như đã
trải qua một kiếp, cuối cùng khi xác định Âu Dương Bằng không ngại liền
mệt đến trực tiếp ghé vào bên giường ngủ.
Âu Dương Cẩn đứng yên
một bên, thân hình cao to kéo theo một bóng đen phủ trên người Chỉ Yên.
Nhìn nàng không ăn không uống không ngủ, rút đi lạnh nhạt thường ngày mà lo lắng cố sức chiếu cố Âu Dương Bằng, còn thật sự cẩn thận như vậy,
thậm chí so với người con trai như hắn này còn hơn. Trong lòng của hắn
không khỏi nổi lên từng đợt từng đợt thương tiếc, nàng yên tĩnh như vậy, thật giống như một đóa U Lan, vô hình tản ra sức quyến rũ làm cho người ta không thể kháng cự.
Âu Dương Cẩn lẳng lặng nhìn, chín tuổi
cao cấp linh giả, một tay y thuật xuất thần nhập hóa, thần bí dược thủy? Thân thể mềm mại như thế đến tột cùng có bao nhiêu bí mật, nàng còn có
cái gì hắn không biết ?
Càng xem càng kinh hãi, càng tiếp cận
càng mê hoặc, nàng thật là Âu Dương Chỉ Yên ban đầu kia sao, nếu là,
biến hóa của một người làm sao có thể to lớn như thế, cho dù tu vi có
thể giấu diếm, vậy còn tính cách thì sao?
Đôi mắt Âu Dương Cẩn
chuyển sang u ám, thâm thâm ngóng nhìn Chỉ Yên, cuối cùng lại bất đắc dĩ lắc đầu, hạ thắt lưng, thật cẩn thận ôm lấy nàng.
Thân thể nàng
gầy yếu lạnh lẽo mệt đến nỗi khi hắn động vào, nàng cũng không tỉnh lại. Mí mắt khép kín, lông mi tinh xảo run nhè nhẹ, mi mắt trói chặt, ngay
cả trong mộng cũng không an ổn. Âu Dương Cẩn không khỏi ôm nàng chặt hơn một chút, tựa như muốn cho nàng một ít an ủi.
Cảm nhận được
nguồn nhiệt, Chỉ Yên theo bản năng hướng về phía đó cọ cọ, hơi thở dễ
ngửi tràn ngập chóp mũi, khóe môi phấn nộn vô thức nâng lên một độ cong
khiến người khác muốn phạm tội. Âu Dương Cẩn nhìn xem không khỏi cảm
thấy hô hấp bị kiềm hãm, cũng không dám vọng động gì nữa...